Chương 136: Đưa cô ấy đi (3)
Huy Vũ
04/10/2019
Vương Dạ Tước dán ánh nhìn thâm thuý lên người cô, tay nhẹ nhàng sờ vào gò má ưng ửng: "Hạ Thiên Du...”
"Hửm?" Cô vô tư trả lời.
"Rốt cuộc cô đã mê hoặc tôi bằng thứ gì? Tại sao mỗi khi chạm vào cô, cảm giác chiếm hữu này lại dâng trào đến vậy?"
"Anh đang nói gì vậy? Mê hoặc cái gì?”
Không trả lời, anh nâng cằm cô lên, mi mắt khẽ híp lại, ôn nhu áp môi hôn.
Hạ Thiên Du lại được một phen bất ngờ. Cô định vùng ra nhưng hai tay ngay lập tức bị anh giữ lại.
“Cho tôi!”
“Cái gì! Anh ấy định ở trong xe này mà...”
Day dưa mút lấy hai cánh môi đỏ mọng, anh tham lam luồn lưỡi vào khuôn miệng cô, ý đồ lướt qua nhẹ nhàng mút sạch mật ngọt trong từng ngóc ngách.
Tuy mạnh mẽ cưỡng chế nhưng tiết tấu của nụ hôn thật chậm rãi, thuận lợi cho cô vừa tiếp nhận vừa hít thở.
Môi lưỡi giao hoà trong mùi vị ngọt ngào khó cưỡng. Sự ôn nhu dịu dàng của anh vô tình khiến đầu óc cô trở nên mụ mị. Cả người cô mềm nhũn, năm ngón tay tự nhiên đan vào tay anh đặt dưới nệm ghế.
Dứt khoát cởi bỏ một cúc áo trên áo cô, môi anh trượt dọc xuống cái cổ trắng ngần. Anh hôn từng chỗ một từ xương quai xanh đến khe ngực sâu hút. Đầu lưỡi ấm nóng chậm rãi lướt trên ngực cô, làn da mẫn cảm kích thích khiến cơ thể cô run nhẹ. Anh thoả mãn mút mạnh để lại nơi đó dấu vết đỏ chói ngượng mắt.
Tay Vương Dạ Tước tất nhiên không chịu yên, một lần nữa mất kiểm soát lần mò vào trong áo cô. Hạ Thiên Du giật mình khi các ngón tay của anh đang tách từng móc khoá áo con ở sau lưng.
"Đừng ở đây!" Cô giữ tay anh lại, e ngại lắc đầu, "Còn có người"
Cụm từ "Còn có người" chắc chắn đã bắn trúng đích thủ phạm. Mã Tuấn An ở ghế lái ngồi im như bình phông, nhìn cũng không dám nhìn, nghe cũng chẳng dám nghe, bịt mắt bịt tai trong tâm trạng cô đơn khốn khổ.
Đuôi mắt Vương Dạ Tước nhíu lại vì ý thức cô đang xao nhãng sang chuyện khác. Anh tuột áo cô xệ xuống ngang vai, tiếp tục liếm láp hôn lên làn da mềm mại.
"Khoan đã... ưm...”
"Yên nào! Tôi không muốn mất hứng!" Vương Dạ Tước say mê nhìn cô, một lần nữa chiếm hữu đôi môi chỉ thuộc về một mình anh.
“Nhưng mà...”
Tay anh chu du mân mê khắp tấm lưng mát lạnh, cố tình di chuyển bàn tay to lớn đến trước ngực cô xoa nắn, đoạn lại đặt ở eo bóp mạnh.
“Hn...a...”
Bàn tay anh linh hoạt liên tục chạm đúng vào nơi mẫn cảm nhất trên người cô, cổ họng không tự thức phát ra tiếng rên lí nhí.
“Nếu cô không muốn Mã Tuấn An để ý chúng ta thì giữ kẻ chút đi”
“Ưm...” Nghe anh nói, cô xấu hổ hướng mắt về phía người ngồi ở ghế lái.
“Nhìn tôi!”
Vương Dạ Tước bóp cằm cô quay lại đối diện với mình. Tay chân cô bắt đầu mềm nhũn, ý thức tỉnh táo đã hoàn toàn bị hút vào đôi mắt sâu thẳm chất chứa dục vọng.
Anh đè cô ngã xuống, ở phía trên điên cuồng chiếm lấy cô.
Bất đắc dĩ thuận theo, Hạ Thiên Du áp tay lên ngực anh, tiếp tục hoà mình vào nụ hôn ướt át.
.........
Mất những 10 phút mới có thể thoả mãn được ham muốn của Vương Dạ Tước chỉ bằng một nụ hôn.
Anh lưu luyến thả cô ra, trong miệng lúc này chỉ toàn là mùi vị ngọt ngào của cô. Anh hưng phấn miết nhẹ bờ môi mọng lên vì mình vừa thưởng thức.
"Cô mở mắt ra đi" Vương Dạ Tước đỡ cô ngồi dậy, tay vuốt ve gò má ửng hồng, khàn khàn lên tiếng.
"Có mở cũng chẳng còn nhìn thấy nữa" Hạ Thiên Du kéo áo lên ngay ngắn, gài cúc lại chỉnh tề, nở nụ cười man mác buồn.
"Tôi nói mở!"
Hạ Thiên Du cũng có ý định, vừa hay anh yêu cầu, cô từ từ mở ra.
Đôi mắt tuy vẫn như cũ, nhưng đã vơi đi ý cười trong sáng, cái hữu hồn đã trở nên vô hồn không còn biết xác định.
Vương Dạ Tước nhìn vào tròng mắt không động cho dù Hạ Thiên Du có chớp mắt bao nhiêu lần. Anh cảm thấy không vui, thậm chí lồng ngực nhói lên có chút đau đớn.
“Anh sao vậy?” Cô hỏi vì thấy anh không nói gì.
“Hôm nay đến đây thôi, tôi không có hứng ‘ăn’ ở nơi thiếu tiện nghi này”
“.... Ừm”
Ngồi lại ngay ngắn ở ghế bên cạnh. Lúc này anh mới lên tiếng hỏi “cái bóng đèn” đang ôm mặt ở ghế lái: "Trước đây tôi sống ở đâu?"
"Thảo... Thảo Trạch viên" Mã Tuấn An vì nhìn thấy cảnh không nên thấy, nghe âm thanh không nên nghe nên mới sinh ra chột dạ lắp bắp.
"Vậy cứ về đó trước đi"
Vương Dạ Tước buông một câu, chống tay lên thành cửa âm trầm nhìn ra ngoài. Cứ như vậy sau một lát đã thiếp đi.
Suốt quãng đường không nghe Vương Dạ Tước nói chuyện, Hạ Thiên Du đinh ninh: "Chẳng lẽ ngủ rồi sao?"
Nghĩ đoạn, cô từ từ đưa tay về phía anh. Chạm đến mũi thì bất ngờ tay cô bị bắt lại: "Đừng loạn, tôi muốn nghỉ ngơi"
“Xin lỗi” Cô giật mình rụt tay lại, ngồi nép vào một bên.
"Rõ ràng miệng nói chán ghét mình nhưng hành động lại muốn mình. Không thừa nhận mình nhưng lại đưa mình về Thảo Trạch viên... Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Em thật sự không thể hiểu anh nữa rồi Tước à”
........
Chiếc xe cứ như vậy lăn bánh trên đường cao tốc. Một lần nữa đưa hai con người về lại nơi tình yêu chớm nở, cũng là nơi bắt đầu nên câu chuyện tình ái đầy chông gai.
"Hửm?" Cô vô tư trả lời.
"Rốt cuộc cô đã mê hoặc tôi bằng thứ gì? Tại sao mỗi khi chạm vào cô, cảm giác chiếm hữu này lại dâng trào đến vậy?"
"Anh đang nói gì vậy? Mê hoặc cái gì?”
Không trả lời, anh nâng cằm cô lên, mi mắt khẽ híp lại, ôn nhu áp môi hôn.
Hạ Thiên Du lại được một phen bất ngờ. Cô định vùng ra nhưng hai tay ngay lập tức bị anh giữ lại.
“Cho tôi!”
“Cái gì! Anh ấy định ở trong xe này mà...”
Day dưa mút lấy hai cánh môi đỏ mọng, anh tham lam luồn lưỡi vào khuôn miệng cô, ý đồ lướt qua nhẹ nhàng mút sạch mật ngọt trong từng ngóc ngách.
Tuy mạnh mẽ cưỡng chế nhưng tiết tấu của nụ hôn thật chậm rãi, thuận lợi cho cô vừa tiếp nhận vừa hít thở.
Môi lưỡi giao hoà trong mùi vị ngọt ngào khó cưỡng. Sự ôn nhu dịu dàng của anh vô tình khiến đầu óc cô trở nên mụ mị. Cả người cô mềm nhũn, năm ngón tay tự nhiên đan vào tay anh đặt dưới nệm ghế.
Dứt khoát cởi bỏ một cúc áo trên áo cô, môi anh trượt dọc xuống cái cổ trắng ngần. Anh hôn từng chỗ một từ xương quai xanh đến khe ngực sâu hút. Đầu lưỡi ấm nóng chậm rãi lướt trên ngực cô, làn da mẫn cảm kích thích khiến cơ thể cô run nhẹ. Anh thoả mãn mút mạnh để lại nơi đó dấu vết đỏ chói ngượng mắt.
Tay Vương Dạ Tước tất nhiên không chịu yên, một lần nữa mất kiểm soát lần mò vào trong áo cô. Hạ Thiên Du giật mình khi các ngón tay của anh đang tách từng móc khoá áo con ở sau lưng.
"Đừng ở đây!" Cô giữ tay anh lại, e ngại lắc đầu, "Còn có người"
Cụm từ "Còn có người" chắc chắn đã bắn trúng đích thủ phạm. Mã Tuấn An ở ghế lái ngồi im như bình phông, nhìn cũng không dám nhìn, nghe cũng chẳng dám nghe, bịt mắt bịt tai trong tâm trạng cô đơn khốn khổ.
Đuôi mắt Vương Dạ Tước nhíu lại vì ý thức cô đang xao nhãng sang chuyện khác. Anh tuột áo cô xệ xuống ngang vai, tiếp tục liếm láp hôn lên làn da mềm mại.
"Khoan đã... ưm...”
"Yên nào! Tôi không muốn mất hứng!" Vương Dạ Tước say mê nhìn cô, một lần nữa chiếm hữu đôi môi chỉ thuộc về một mình anh.
“Nhưng mà...”
Tay anh chu du mân mê khắp tấm lưng mát lạnh, cố tình di chuyển bàn tay to lớn đến trước ngực cô xoa nắn, đoạn lại đặt ở eo bóp mạnh.
“Hn...a...”
Bàn tay anh linh hoạt liên tục chạm đúng vào nơi mẫn cảm nhất trên người cô, cổ họng không tự thức phát ra tiếng rên lí nhí.
“Nếu cô không muốn Mã Tuấn An để ý chúng ta thì giữ kẻ chút đi”
“Ưm...” Nghe anh nói, cô xấu hổ hướng mắt về phía người ngồi ở ghế lái.
“Nhìn tôi!”
Vương Dạ Tước bóp cằm cô quay lại đối diện với mình. Tay chân cô bắt đầu mềm nhũn, ý thức tỉnh táo đã hoàn toàn bị hút vào đôi mắt sâu thẳm chất chứa dục vọng.
Anh đè cô ngã xuống, ở phía trên điên cuồng chiếm lấy cô.
Bất đắc dĩ thuận theo, Hạ Thiên Du áp tay lên ngực anh, tiếp tục hoà mình vào nụ hôn ướt át.
.........
Mất những 10 phút mới có thể thoả mãn được ham muốn của Vương Dạ Tước chỉ bằng một nụ hôn.
Anh lưu luyến thả cô ra, trong miệng lúc này chỉ toàn là mùi vị ngọt ngào của cô. Anh hưng phấn miết nhẹ bờ môi mọng lên vì mình vừa thưởng thức.
"Cô mở mắt ra đi" Vương Dạ Tước đỡ cô ngồi dậy, tay vuốt ve gò má ửng hồng, khàn khàn lên tiếng.
"Có mở cũng chẳng còn nhìn thấy nữa" Hạ Thiên Du kéo áo lên ngay ngắn, gài cúc lại chỉnh tề, nở nụ cười man mác buồn.
"Tôi nói mở!"
Hạ Thiên Du cũng có ý định, vừa hay anh yêu cầu, cô từ từ mở ra.
Đôi mắt tuy vẫn như cũ, nhưng đã vơi đi ý cười trong sáng, cái hữu hồn đã trở nên vô hồn không còn biết xác định.
Vương Dạ Tước nhìn vào tròng mắt không động cho dù Hạ Thiên Du có chớp mắt bao nhiêu lần. Anh cảm thấy không vui, thậm chí lồng ngực nhói lên có chút đau đớn.
“Anh sao vậy?” Cô hỏi vì thấy anh không nói gì.
“Hôm nay đến đây thôi, tôi không có hứng ‘ăn’ ở nơi thiếu tiện nghi này”
“.... Ừm”
Ngồi lại ngay ngắn ở ghế bên cạnh. Lúc này anh mới lên tiếng hỏi “cái bóng đèn” đang ôm mặt ở ghế lái: "Trước đây tôi sống ở đâu?"
"Thảo... Thảo Trạch viên" Mã Tuấn An vì nhìn thấy cảnh không nên thấy, nghe âm thanh không nên nghe nên mới sinh ra chột dạ lắp bắp.
"Vậy cứ về đó trước đi"
Vương Dạ Tước buông một câu, chống tay lên thành cửa âm trầm nhìn ra ngoài. Cứ như vậy sau một lát đã thiếp đi.
Suốt quãng đường không nghe Vương Dạ Tước nói chuyện, Hạ Thiên Du đinh ninh: "Chẳng lẽ ngủ rồi sao?"
Nghĩ đoạn, cô từ từ đưa tay về phía anh. Chạm đến mũi thì bất ngờ tay cô bị bắt lại: "Đừng loạn, tôi muốn nghỉ ngơi"
“Xin lỗi” Cô giật mình rụt tay lại, ngồi nép vào một bên.
"Rõ ràng miệng nói chán ghét mình nhưng hành động lại muốn mình. Không thừa nhận mình nhưng lại đưa mình về Thảo Trạch viên... Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Em thật sự không thể hiểu anh nữa rồi Tước à”
........
Chiếc xe cứ như vậy lăn bánh trên đường cao tốc. Một lần nữa đưa hai con người về lại nơi tình yêu chớm nở, cũng là nơi bắt đầu nên câu chuyện tình ái đầy chông gai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.