Chương 31: Giáo sư mới (1)
Huy Vũ
20/08/2019
Trường Đại học Mỹ thuật Hàn Lâm
Dưới những tán cây to lớn được trồng ven hai bên đường dẫn vào cổng lớn của ngôi trường đại học là những học sinh ưu tú được tuyển vào từ những kỳ thi tốt nghiệp. Trong số đó có hai cô gái nhỏ nhắn cũng hòa vào dòng người. Ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp không gian như tô điểm cho vẻ đẹp của những con người đam mê nghệ thuật...
"Thiên Du .. nơi này đẹp thật nhỉ ?" Hiểu Tuyên đi cùng với Thiên Du. Cô thong dong bước đi, đưa mắt nhìn lấy cảnh vật xung quanh.
"Ừm, thật khiến người ta thoải mái.." Tay cô vén nhẹ lọn tóc bên tai, ánh mắt trìu mến nhìn ngôi trường sừng sững trước mặt mình.
"Mà này, cậu đã quen với nơi này chưa đấy ?"
"Mặc dù mới vào học một tuần nhưng dường như tớ rất thích nó nên đã nhanh quen với việc học ở đây rồi, còn cậu thì sao hả Hiểu Tuyên ?"
"Ổn cả hì hì" Hiểu Tuyên đưa tay biểu tượng "good" cùng nụ cười rạng rỡ yêu đời.
"Vào học thôi nào, tớ vui vì chúng ta cùng lớp đấy" Thiên Du nắm tay cô bạn mình kéo đi vào lớp.
Sân trường cũng quá ư là rộng, đi bộ cũng mất chừng 10-15 phút để đến được lớp học. Hiểu Tuyên mất kiên nhẫn thở phì "Lần nào đi đến lớp cũng là một khoảng thời gian"
Cô nàng huýt huýt tay Thiên Du hỏi chuyện : "Này này, sao cậu không dọn đến ký túc xá hay là ở cùng với Vương Dạ Tước ? Sao lại muốn ở nhà một mình, nguy hiểm phết đấy"
"Có gì mà nguy hiểm chứ, cậu quên tớ từng được gọi là "nữ hán tử" khi còn học phổ thông sao, đó là nhà của tớ tớ không muốn chuyển đi đâu cả, đến ký túc xá cũng là ở một mình... đằng nào cũng như nhau thôi" Cô nhún vai phân tích cho Hiểu Tuyên.
Mà Hiểu Tuyên nhắc cô mới để ý, mẹ cô đã lên Bắc Kinh giải quyết một số vấn đề, bất đắc dĩ đành để cô ở lại một mình. Nhớ lại thì lúc đó...
"Thiên Du này, mẹ có chuyện cần nói với con !"
"Nói đi ạ" Cô nằm chéo chân trên giường đọc sách, nghe mẹ nói với giọng hơi nghiêm trọng liền úp sập quyển sách trên tay.
"Mẹ phải lên Bắc Kinh giải quyết một số việc quan trọng, con ở nhà một mình có ổn không, hay là chuyển qua ký túc xá ở cùng bạn bè, cuối tuần về nhà quét dọn lại nhà cửa... ý con thế nào ?" Mẹ cô đi đến kéo ghế nơi bàn học cô mà ngồi xuống, giọng rõ căng thẳng luôn.
"Con sẽ ở nhà, dù sao nhà cũng là nơi con thấy thoải mái nhất, mẹ cứ yên tâm đi đi, ở đây còn rất nhiều cô chú hàng xóm sẽ ổn thôi mà"
"Vậy mẹ sẽ gọi điện cho con mỗi ngày, nhớ ở nhà ăn uống chăm sóc bản thân cho cẩn thận. Ngày mai 6h sáng mẹ phải đi sớm con không cần ra đưa mẹ, mẹ đi xe buýt ra sân bay được, con gái ở nhà ngoan đấy... Giải quyết xong mẹ sẽ về ngay"
!! Chuyện là như thế đấy !!
"Ở cùng với anh ấy à..." Nụ cười nhạt vẽ trên khuôn miệng nhỏ nhắn, không một chút biến động.
Chuyện của Lý Giai Tuệ thật khiến cô vẫn còn phiền não. Đã một tuần kể từ ngày sinh nhật của anh... Dạ Tước lại đi Luân Đôn giải quyết công việc cũng mất 5 ngày. Hôm qua là ngày anh ấy về nhưng sao cô vẫn cứ cảm thấy lòng đau âm ỉ, khó chịu vô cùng... Chỉ đơn giản vì cô nhớ anh nên mới có cảm giác này sao ?
"Thôi nào đi nhanh lên sắp trễ rồi, hôm nay giáo sư mới sẽ đến nhận lớp, phải tạo thiện cảm với ông ta để sau này còn dễ sống sót" Hiểu Tuyên chạy cái vèo không quên nói với lại nhắc nhở cô bạn của mình.
------
"Oaaaaaaa !! Ai kia ai kia, sao mà đẹp trai quá a, nhìn cậu ấy tỏa sáng ấm áp chưa kìa" Mấy cô bạn xung quanh trố mắt tụm lại xì xầm với những khuôn mặt phấn khích giống nhau khi thấy một chàng trai tay quyển sổ tay, mắt đeo kính bước vào cửa lớp.
"Nghiêm ! Chào !" Một cậu bạn học lạ mặt vừa mới được cử làm lớp trưởng của lớp mỹ thuật Thiên Du đang học.
"Aaa hóa ra là giáo sư mới của chúng ta, kiểu này thì tớ hạnh phúc chết mất, đại học đúng là thiên đường mà.." Mấy cô nàng càng phấn khích hơn khi biết anh chàng điển trai đó sẽ là giáo sư mới của họ.
Thiên Du lắc đầu thở dài trước những con người mê trai một cách thái hóa thế này.
Sau khi đứng chào cô liền ngồi xuống tự giác lấy sổ ghi chép ra để xem lại bài học, ngay cả màn giới thiệu của giáo sư mới khi đứng chào lớp cô cũng không mảy may để ý đến.
"Chào các bạn, tôi là Lý Dật Hiên, tôi sẽ thay thế giáo sư Cố để giảng dạy cho các bạn khóa học năm nay" Người con trai có mái tóc đen cùng gương mặt điển trai ấm áp lạ thường. Anh đẩy nhẹ gọng kính, nở nụ cười thân thiện đủ làm tan chảy mọi cô gái.
"Lý Dật Hiên.. cái tên nghe quen ... còn cả cái giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng đó, chẳng lẽ..." Cô dừng bút khi nghe đến cái tên Lý Dật Hiên, trong đầu chợt lóe lên những mảnh kí ức.
Thiên Du ngẩng mặt lên nhìn. Đó là một chàng trai trẻ tuổi với áo sơ mi khoác ghi-lê, đôi mắt nâu ấm áp như vị cà phê nóng hiện sau cặp kính trong suốt. Anh ấy đang cười, nụ cười rạng rỡ chan hòa như ánh mặt trời. Vẫn là bộ dáng hòa nhã ấm áp đó không thay đổi. Cô khẽ cười, một tay chống cằm nhìn người "giáo sư mới" với ánh mắt hoài niệm...
"Hiên ca ca... gặp lại anh rồi"
Dưới những tán cây to lớn được trồng ven hai bên đường dẫn vào cổng lớn của ngôi trường đại học là những học sinh ưu tú được tuyển vào từ những kỳ thi tốt nghiệp. Trong số đó có hai cô gái nhỏ nhắn cũng hòa vào dòng người. Ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp không gian như tô điểm cho vẻ đẹp của những con người đam mê nghệ thuật...
"Thiên Du .. nơi này đẹp thật nhỉ ?" Hiểu Tuyên đi cùng với Thiên Du. Cô thong dong bước đi, đưa mắt nhìn lấy cảnh vật xung quanh.
"Ừm, thật khiến người ta thoải mái.." Tay cô vén nhẹ lọn tóc bên tai, ánh mắt trìu mến nhìn ngôi trường sừng sững trước mặt mình.
"Mà này, cậu đã quen với nơi này chưa đấy ?"
"Mặc dù mới vào học một tuần nhưng dường như tớ rất thích nó nên đã nhanh quen với việc học ở đây rồi, còn cậu thì sao hả Hiểu Tuyên ?"
"Ổn cả hì hì" Hiểu Tuyên đưa tay biểu tượng "good" cùng nụ cười rạng rỡ yêu đời.
"Vào học thôi nào, tớ vui vì chúng ta cùng lớp đấy" Thiên Du nắm tay cô bạn mình kéo đi vào lớp.
Sân trường cũng quá ư là rộng, đi bộ cũng mất chừng 10-15 phút để đến được lớp học. Hiểu Tuyên mất kiên nhẫn thở phì "Lần nào đi đến lớp cũng là một khoảng thời gian"
Cô nàng huýt huýt tay Thiên Du hỏi chuyện : "Này này, sao cậu không dọn đến ký túc xá hay là ở cùng với Vương Dạ Tước ? Sao lại muốn ở nhà một mình, nguy hiểm phết đấy"
"Có gì mà nguy hiểm chứ, cậu quên tớ từng được gọi là "nữ hán tử" khi còn học phổ thông sao, đó là nhà của tớ tớ không muốn chuyển đi đâu cả, đến ký túc xá cũng là ở một mình... đằng nào cũng như nhau thôi" Cô nhún vai phân tích cho Hiểu Tuyên.
Mà Hiểu Tuyên nhắc cô mới để ý, mẹ cô đã lên Bắc Kinh giải quyết một số vấn đề, bất đắc dĩ đành để cô ở lại một mình. Nhớ lại thì lúc đó...
"Thiên Du này, mẹ có chuyện cần nói với con !"
"Nói đi ạ" Cô nằm chéo chân trên giường đọc sách, nghe mẹ nói với giọng hơi nghiêm trọng liền úp sập quyển sách trên tay.
"Mẹ phải lên Bắc Kinh giải quyết một số việc quan trọng, con ở nhà một mình có ổn không, hay là chuyển qua ký túc xá ở cùng bạn bè, cuối tuần về nhà quét dọn lại nhà cửa... ý con thế nào ?" Mẹ cô đi đến kéo ghế nơi bàn học cô mà ngồi xuống, giọng rõ căng thẳng luôn.
"Con sẽ ở nhà, dù sao nhà cũng là nơi con thấy thoải mái nhất, mẹ cứ yên tâm đi đi, ở đây còn rất nhiều cô chú hàng xóm sẽ ổn thôi mà"
"Vậy mẹ sẽ gọi điện cho con mỗi ngày, nhớ ở nhà ăn uống chăm sóc bản thân cho cẩn thận. Ngày mai 6h sáng mẹ phải đi sớm con không cần ra đưa mẹ, mẹ đi xe buýt ra sân bay được, con gái ở nhà ngoan đấy... Giải quyết xong mẹ sẽ về ngay"
!! Chuyện là như thế đấy !!
"Ở cùng với anh ấy à..." Nụ cười nhạt vẽ trên khuôn miệng nhỏ nhắn, không một chút biến động.
Chuyện của Lý Giai Tuệ thật khiến cô vẫn còn phiền não. Đã một tuần kể từ ngày sinh nhật của anh... Dạ Tước lại đi Luân Đôn giải quyết công việc cũng mất 5 ngày. Hôm qua là ngày anh ấy về nhưng sao cô vẫn cứ cảm thấy lòng đau âm ỉ, khó chịu vô cùng... Chỉ đơn giản vì cô nhớ anh nên mới có cảm giác này sao ?
"Thôi nào đi nhanh lên sắp trễ rồi, hôm nay giáo sư mới sẽ đến nhận lớp, phải tạo thiện cảm với ông ta để sau này còn dễ sống sót" Hiểu Tuyên chạy cái vèo không quên nói với lại nhắc nhở cô bạn của mình.
------
"Oaaaaaaa !! Ai kia ai kia, sao mà đẹp trai quá a, nhìn cậu ấy tỏa sáng ấm áp chưa kìa" Mấy cô bạn xung quanh trố mắt tụm lại xì xầm với những khuôn mặt phấn khích giống nhau khi thấy một chàng trai tay quyển sổ tay, mắt đeo kính bước vào cửa lớp.
"Nghiêm ! Chào !" Một cậu bạn học lạ mặt vừa mới được cử làm lớp trưởng của lớp mỹ thuật Thiên Du đang học.
"Aaa hóa ra là giáo sư mới của chúng ta, kiểu này thì tớ hạnh phúc chết mất, đại học đúng là thiên đường mà.." Mấy cô nàng càng phấn khích hơn khi biết anh chàng điển trai đó sẽ là giáo sư mới của họ.
Thiên Du lắc đầu thở dài trước những con người mê trai một cách thái hóa thế này.
Sau khi đứng chào cô liền ngồi xuống tự giác lấy sổ ghi chép ra để xem lại bài học, ngay cả màn giới thiệu của giáo sư mới khi đứng chào lớp cô cũng không mảy may để ý đến.
"Chào các bạn, tôi là Lý Dật Hiên, tôi sẽ thay thế giáo sư Cố để giảng dạy cho các bạn khóa học năm nay" Người con trai có mái tóc đen cùng gương mặt điển trai ấm áp lạ thường. Anh đẩy nhẹ gọng kính, nở nụ cười thân thiện đủ làm tan chảy mọi cô gái.
"Lý Dật Hiên.. cái tên nghe quen ... còn cả cái giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng đó, chẳng lẽ..." Cô dừng bút khi nghe đến cái tên Lý Dật Hiên, trong đầu chợt lóe lên những mảnh kí ức.
Thiên Du ngẩng mặt lên nhìn. Đó là một chàng trai trẻ tuổi với áo sơ mi khoác ghi-lê, đôi mắt nâu ấm áp như vị cà phê nóng hiện sau cặp kính trong suốt. Anh ấy đang cười, nụ cười rạng rỡ chan hòa như ánh mặt trời. Vẫn là bộ dáng hòa nhã ấm áp đó không thay đổi. Cô khẽ cười, một tay chống cằm nhìn người "giáo sư mới" với ánh mắt hoài niệm...
"Hiên ca ca... gặp lại anh rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.