Chương 32: Giáo sư mới (2)
Huy Vũ
20/08/2019
"Hôm nay chúng ta kết thúc ở đây, các bạn nhớ về
nhà ôn lại những gì hôm nay đã học để kẻo quên, tôi không có thói quen
phạt học trò khi không nhớ bài đâu nhé" Dật Hiên đóng quyển sổ tay trên bàn, anh vẫy tay chào cả lớp khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên.
"Riêng bạn học Hạ Thiên Du ở lại một chút, bài kiểm tra sơ lược vừa rồi của em có chút vấn đề, tôi muốn trao đổi với em" Anh nở nụ cười vui vẻ nhưng cưỡng chế khiến người khác khó mà trốn tránh.
Mấy cô bạn nghe Thiên Du bị bắt ở lại thì ai ai cũng than oán : "Biết vậy lúc nãy làm sai cho rồi, là có thể nói chuyện riêng với giáo sư Lý rồi..."
"Hừ.. Hạ Thiên Du cô cố tình giỏi quá ha ?" Cô bạn tiểu thư lòe loẹt nói móc Thiên Du, tên Mã Ái Vy, ngay từ đầu cô ta đã không ưa gì cô vì thành tích của Thiên Du hơn hẳn cô ta, với cả Mã Ái Vy cũng thích vị giáo sư mới này.
"Hừ !" Cô chẳng phiền liếc đến cô ta, chỉ thuận giọng hừ một cái làm cô ta tức điên, hậm hực ngoảnh mặt ra về.
"Thiên Du.. vậy tớ về trước nhé" Hiểu Tuyên liếc xéo đám nhiều chuyện kia khiến họ chột dạ giải tán rồi quay sang cô cười hiền lành.
"Um, cẩn thận đấy"
"Giáo sư Lý à ! Anh thật biết cách tìm lý do để gây phiền phức cho em nhỉ" Thiên Du thản nhiên đi đến bàn giáo sư mà đặt mạnh balo xuống dằn mặt.
"Haha vậy sao, anh thật không ngờ em lại còn nhớ ra anh đấy"
"Cũng ba năm rồi, tuy kỷ niệm không nhiều nhưng em vẫn nhớ anh, Hiên ca ca"
"Thật vinh hạnh cho anh quá, Thiên Nhi, có thể ôm một cái chào mừng gặp lại không ?" Dật Hiên dang hai tay chờ đợi cô gái với nụ cười ôn nhu có chút chờ mong.
Thiên Du cười, cô đi đến ôm lấy người mà cô xem là anh trai ba năm xa cách nay đã trở lại. Cảm giác thật ấm áp gần gũi...
......
Thiên Du và Dật Hiên cùng đi dạo ở khuôn viên, nơi có con đường trải dài dẫn ra cổng lớn với hai hàng cây hai bên. Ánh nắng xế chiều rọi lên thân ảnh, in bóng hai người xuống nền đất càng lúc càng rõ rệt.
"Em dạo này sao rồi ?" Dật Hiên nắm hai tay để phía sau, mắt ngước nhìn bầu trời ung dung hỏi cô.
Thiên Du đeo balo trên vai thong thả bước phía sau Dật Hiên : "Em vẫn ổn, đã đạt được ước mơ và cố gắng thi vào được đây. Còn anh thì sao ba năm qua vẫn vui vẻ chứ..?"
"Anh sao .. vui vẻ à. Anh không hề vui, kể từ ngày rời khỏi con phố đó anh đã không vui. Em biết vì sao không, lúc đó anh rời đi cũng như đã đánh mất thứ quý giá nhất của mình.." Anh để hai tay lên sau đầu, dừng lại nhắm hờ mắt nở một nụ cười buồn.
"Dật Hiên.. anh đã bỏ lỡ gì vậy ?"
"Chính là bỏ lỡ em đấy, Thiên Nhi" Anh quay người lại cười với cô, chả hiểu sao nhìn thấy nụ cười đó cô lại thấy buồn rười rượi.
"Hiên ca ca..."
"... hahhaha em vẫn dễ tin người như vậy Thiên Nhi à.. chứng tỏ em vẫn còn là cô em gái nhỏ của anh, chả lớn được bao nhiêu cả" Anh trông thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng, nhịn không nổi liền ôm bụng ngồi xuống phá lên cười.
Thiên Du bị anh trêu chọc thì nổi đóa, mặt cô đen lại, nở nụ cười giết người, cô gằng : "Dật Hiên... em nghĩ anh đã là một quý ông lịch thiệp nhưng anh vẫn gian xảo và không nghiêm túc như vậy.. Há đã dùng mánh này để dụ dỗ biết bao cô gái theo đuổi anh phải không ?"
"Haha... nếu dùng với em em có bị anh làm cho động lòng không ?" Dật Hiên đi lại gần cô cúi sát mặt nhìn cô.
Cô nắm tay cốc vào đầu anh một cái rõ đau, mặt cô câng lên : "Em thật sự quá động lòng đấy, giáo sư Lý à"
"Em vẫn hung bạo như xưa nhỉ, cơ mà đau thật đấy, dù sao anh cũng là giáo sư của em, đánh như vậy còn gì là thể diện của anh nữa"
"Ở đây cũng không có ai. Đối với em Hiên ca ca vẫn là Hiên ca ca" Cô nhún vai quay lưng lại với anh.
Anh trầm lặng bước đến bên cô không nghe lấy một tiếng động, nhẹ nhàng dang tay ôm lấy cô từ phía sau, anh nói nhỏ vào tai cô khiến cô ngỡ ngàng, tim đột nhiên có chút dao động.
"Có câu này của em là quá đủ với Hiên ca ca rồi.."
Rất nhanh buông cô ra, Dật Hiên xoa đầu cô gái nhỏ trước mặt, anh cười, nụ cười ấm áp nhưng đâu đó chất chứa một nỗi buồn nhớ mong bất tận.
"Về thôi, còn ở đây bác bảo vệ sẽ nhốt chúng ta đấy. Em có thể trèo rào nhưng anh đẹp trai như vậy, lỡ có ai bắt gặp rất là mất hình tượng a"
"Hiên ca ca.." Cô cúi mặt xuống, giọng gọi anh nhẹ hẫng.
"Hửm ?"
"Lý do anh trở lại đây là gì ? Sao lại là Hàn Lâm ?"
Nghe câu nói của cô, đôi mày rậm dãn ra, anh ngước nhìn lên bầu trời, nơi có những áng mây đỏ hồng đang trôi chầm chậm phía xa. Thói quen đẩy nhẹ gọng kính.. anh thì thầm với chính mình
"Để tìm người con gái năm ấy anh đã bỏ lỡ..."
"Riêng bạn học Hạ Thiên Du ở lại một chút, bài kiểm tra sơ lược vừa rồi của em có chút vấn đề, tôi muốn trao đổi với em" Anh nở nụ cười vui vẻ nhưng cưỡng chế khiến người khác khó mà trốn tránh.
Mấy cô bạn nghe Thiên Du bị bắt ở lại thì ai ai cũng than oán : "Biết vậy lúc nãy làm sai cho rồi, là có thể nói chuyện riêng với giáo sư Lý rồi..."
"Hừ.. Hạ Thiên Du cô cố tình giỏi quá ha ?" Cô bạn tiểu thư lòe loẹt nói móc Thiên Du, tên Mã Ái Vy, ngay từ đầu cô ta đã không ưa gì cô vì thành tích của Thiên Du hơn hẳn cô ta, với cả Mã Ái Vy cũng thích vị giáo sư mới này.
"Hừ !" Cô chẳng phiền liếc đến cô ta, chỉ thuận giọng hừ một cái làm cô ta tức điên, hậm hực ngoảnh mặt ra về.
"Thiên Du.. vậy tớ về trước nhé" Hiểu Tuyên liếc xéo đám nhiều chuyện kia khiến họ chột dạ giải tán rồi quay sang cô cười hiền lành.
"Um, cẩn thận đấy"
"Giáo sư Lý à ! Anh thật biết cách tìm lý do để gây phiền phức cho em nhỉ" Thiên Du thản nhiên đi đến bàn giáo sư mà đặt mạnh balo xuống dằn mặt.
"Haha vậy sao, anh thật không ngờ em lại còn nhớ ra anh đấy"
"Cũng ba năm rồi, tuy kỷ niệm không nhiều nhưng em vẫn nhớ anh, Hiên ca ca"
"Thật vinh hạnh cho anh quá, Thiên Nhi, có thể ôm một cái chào mừng gặp lại không ?" Dật Hiên dang hai tay chờ đợi cô gái với nụ cười ôn nhu có chút chờ mong.
Thiên Du cười, cô đi đến ôm lấy người mà cô xem là anh trai ba năm xa cách nay đã trở lại. Cảm giác thật ấm áp gần gũi...
......
Thiên Du và Dật Hiên cùng đi dạo ở khuôn viên, nơi có con đường trải dài dẫn ra cổng lớn với hai hàng cây hai bên. Ánh nắng xế chiều rọi lên thân ảnh, in bóng hai người xuống nền đất càng lúc càng rõ rệt.
"Em dạo này sao rồi ?" Dật Hiên nắm hai tay để phía sau, mắt ngước nhìn bầu trời ung dung hỏi cô.
Thiên Du đeo balo trên vai thong thả bước phía sau Dật Hiên : "Em vẫn ổn, đã đạt được ước mơ và cố gắng thi vào được đây. Còn anh thì sao ba năm qua vẫn vui vẻ chứ..?"
"Anh sao .. vui vẻ à. Anh không hề vui, kể từ ngày rời khỏi con phố đó anh đã không vui. Em biết vì sao không, lúc đó anh rời đi cũng như đã đánh mất thứ quý giá nhất của mình.." Anh để hai tay lên sau đầu, dừng lại nhắm hờ mắt nở một nụ cười buồn.
"Dật Hiên.. anh đã bỏ lỡ gì vậy ?"
"Chính là bỏ lỡ em đấy, Thiên Nhi" Anh quay người lại cười với cô, chả hiểu sao nhìn thấy nụ cười đó cô lại thấy buồn rười rượi.
"Hiên ca ca..."
"... hahhaha em vẫn dễ tin người như vậy Thiên Nhi à.. chứng tỏ em vẫn còn là cô em gái nhỏ của anh, chả lớn được bao nhiêu cả" Anh trông thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng, nhịn không nổi liền ôm bụng ngồi xuống phá lên cười.
Thiên Du bị anh trêu chọc thì nổi đóa, mặt cô đen lại, nở nụ cười giết người, cô gằng : "Dật Hiên... em nghĩ anh đã là một quý ông lịch thiệp nhưng anh vẫn gian xảo và không nghiêm túc như vậy.. Há đã dùng mánh này để dụ dỗ biết bao cô gái theo đuổi anh phải không ?"
"Haha... nếu dùng với em em có bị anh làm cho động lòng không ?" Dật Hiên đi lại gần cô cúi sát mặt nhìn cô.
Cô nắm tay cốc vào đầu anh một cái rõ đau, mặt cô câng lên : "Em thật sự quá động lòng đấy, giáo sư Lý à"
"Em vẫn hung bạo như xưa nhỉ, cơ mà đau thật đấy, dù sao anh cũng là giáo sư của em, đánh như vậy còn gì là thể diện của anh nữa"
"Ở đây cũng không có ai. Đối với em Hiên ca ca vẫn là Hiên ca ca" Cô nhún vai quay lưng lại với anh.
Anh trầm lặng bước đến bên cô không nghe lấy một tiếng động, nhẹ nhàng dang tay ôm lấy cô từ phía sau, anh nói nhỏ vào tai cô khiến cô ngỡ ngàng, tim đột nhiên có chút dao động.
"Có câu này của em là quá đủ với Hiên ca ca rồi.."
Rất nhanh buông cô ra, Dật Hiên xoa đầu cô gái nhỏ trước mặt, anh cười, nụ cười ấm áp nhưng đâu đó chất chứa một nỗi buồn nhớ mong bất tận.
"Về thôi, còn ở đây bác bảo vệ sẽ nhốt chúng ta đấy. Em có thể trèo rào nhưng anh đẹp trai như vậy, lỡ có ai bắt gặp rất là mất hình tượng a"
"Hiên ca ca.." Cô cúi mặt xuống, giọng gọi anh nhẹ hẫng.
"Hửm ?"
"Lý do anh trở lại đây là gì ? Sao lại là Hàn Lâm ?"
Nghe câu nói của cô, đôi mày rậm dãn ra, anh ngước nhìn lên bầu trời, nơi có những áng mây đỏ hồng đang trôi chầm chậm phía xa. Thói quen đẩy nhẹ gọng kính.. anh thì thầm với chính mình
"Để tìm người con gái năm ấy anh đã bỏ lỡ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.