Chương 36: Hiểu lầm (2)
Huy Vũ
21/08/2019
"Thiên Du, giờ này cháu còn đến tìm thiếu gia sao ?" Bác quản gia ngạc nhiên khi thấy Thiên Du đang hì hục nhón chân xem có ai mở cửa cho mình không.
Cô vì muốn âm thầm gặp anh tạo bất ngờ mà đã đi ra cổng sau gọi bác quản gia, thuận tiện chỗ này cũng gần phòng của bác, như vậy sẽ không gây tiếng động mà gây sự chú ý đến anh.
"Bác Hy bác Hy" Cô vẫy tay khi thấy bác quản gia từ trong phòng đi ra mang theo là chìa khóa trên tay.
"Sao mấy hôm nay cháu không đến, thiếu gia cũng không đi làm, hai người cãi nhau sao ?"
"Anh ấy không đi làm ạ ? Tước có khỏe không bác, anh ấy có bỏ bữa không ? Có cáu giận không ?"
"Aizzz cháu lây ta như vậy ta làm sao nói được, thiếu gia mấy hôm nay vô cảm lắm, cứ buồn buồn thế nào, cậu ấy cứ ở trong nhà suốt, thỉnh thoảng trợ lý ở công ty có ghé qua, hình như là mang báo cáo tới..."
"Để cháu vào với anh ấy, đi cổng sau sẽ bất ngờ một chút, bác yên tâm thiếu gia sẽ vui lại nhanh thôi" Cô cười vui vẻ dừng lời bác quản gia, vụt chạy vào trong để lại bác đứng đó với hàng tá dấu chấm hỏi trong đầu.
———
"Hôn em đi, coi như nụ hôn từ biệt, hai tuần sau em phải sang Luân Đôn quay phim, có lẽ sẽ định cư bên đấy. Thời gian này em cũng sẽ hạn chế đến đây" Giai Tuệ yêu cầu anh với đôi mắt đỏ hoe làm anh cũng rất khó có thể từ chối.
Dù sao đây chỉ là một nụ hôn từ biệt, nụ hôn đầu đã dành cho Thiên Du, bây giờ mà từ chối Giai Tuệ chẳng khác nào anh lại dẫm nát mong muốn nhỏ nhoi đó của cô ấy. Đối với anh đó cũng chỉ là một nụ hôn, không hề chứa đựng cảm giác yêu thương từ tận trái tim nên hôn Giai Tuệ coi như là việc làm mà Dạ Tước có thể đặc ân đi.
"Đây là chuyện cuối cùng anh có thể làm cho em"
Vừa dứt lời, anh cúi xuống nhẹ hôn lên môi Giai Tuệ. Hành động dịu dàng nhưng tâm trí lại lạnh lẽo cùng cực. Cô ngỡ ngàng bi thương, đôi mắt màu khói từ từ khép lại ép giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt rơi xuống.
Phịch !! Nghe có âm thanh vọng lại, Dạ Tước lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía vừa phát ra tiếng động. Anh sững người.
"Hai... hai ... người ... đang .. đang .. làm cái gì vậy ?"
Thiên Du vừa rồi còn vui vẻ chạy vào tìm anh, cô vội đi vào nhà bếp, thư viện rồi lên phòng của anh vẫn chẳng thấy anh đâu. Cô thầm nghĩ anh chắc đang ở ngoài vườn nên tinh nghịch rón rén men theo cửa lớn mà ra ngoài. Hiện tại đập vào mắt cô là cảnh tượng quá đỗi bàng hoàng, Dạ Tước và Giai Tuệ đang hôn nhau, hơn nữa lại là anh chủ động...
Cô loạng choạng làm rơi những miếng bánh sandwich trên tay, vỡ vụn trên nền đất lạnh ngắt.
"Hạ tiểu thư..." Giai Tuệ giật mình nhìn lại thì thấy Thiên Du đang toàn thân run rẩy.
"Các người..." Cô vụt chạy, cô hiện tại rất muốn chạy khỏi cái nơi ủ dột này.
Dạ Tước chấn kinh khi nhìn thấy cô, anh dường như đã thật sự suy sụp. Đi đến ngồi xuống nhìn những miếng bánh vỡ nát trên sàn, trái tim anh đau thắt lại. Hiểu lầm lại càng thêm hiểu lầm, anh phải làm sao mới có thể khiến cô tin tưởng anh.
Anh thẩn thờ bước theo hướng Thiên Du vừa chạy đi, lòng muốn cô đừng rời khỏi đây.
"Hạ tiểu thư.." Giai Tuệ thấy vậy liền chạy nhanh theo bắt tay Thiên Du ngăn cản cô rời khỏi.
"Buông ra !!!" Thiên Du không kìm được cảm xúc mà phẫn nộ hét lên.
Chị Thiên Tinh và anh Tĩnh Dư ở trên phòng nghe có tiếng cãi nhau thì vội chạy xuống, trước mắt hai người là hai cô gái đang đối mặt dằn co và Dạ Tước đứng tựa lưng vào bức tượng cổ với khuôn mặt gần như vô cảm.
"Hạ tiểu thư, xin nghe tôi giải thích, tôi và Dạ không như cô nghĩ đâu" Giai Tuệ nắm lấy tay Thiên Du lay mạnh phân trần.
"Không như tôi nghĩ, tôi đã tận mắt nhìn thấy cô bảo không như tôi nghĩ là thế nào ?" Thiên Du cười cợt Giai Tuệ bằng đôi mắt vô hồn buồn bã đã ứa nước mắt.
"Thật ra tôi chỉ yêu cầu Dạ làm vậy, vì tôi sẽ sang Luân Đôn, chỉ là một nụ hôn từ biệt thôi, là tôi yêu cầu anh ấy, không phải do Dạ muốn đâu, cô đừng hiểu lầm mà..."
"Một nụ hôn ? Một nụ hôn thì không có ý nghĩa gì sao ? Cô tự xưng mình là bà Vương thì không có ý nghĩa gì sao ? Cô ôm anh ấy trước mặt tôi thì không có ý nghĩa gì sao ?"
"Tôi..." Giai Tuệ ấp úng không biết giải thích thế nào khi nghe những lời nói đau lòng thốt ra từ miệng Thiên Du.
"Tôi đã từng thương cảm, đã không để trong lòng những hành động thân thiết của hai người, vì yêu anh ấy, tôi giả vờ như không nghe không thấy, như vậy liền cho rằng tôi nhu nhược sao ? Các người biết rõ tình cảm của tôi tại sao lại còn có thể quá đáng như vậy ?" Thiên Du gào lên, đôi mắt trong veo đã thấm đấm những giọt nước mắt rơi lã chã không thể kìm lại.
Dạ Tước đau đớn, từng lời nói bi thương của cô như găm thẳng vào trái tim anh, anh như không thể cử động cũng như thốt lên lời giải thích khi đối diện với cô. Anh đã không biết cô nghĩ gì.. Cảm giác tội lỗi lần đầu xâm chiếm tâm trí anh.
"Thiên Du à em nghe chị này, Dạ Tước nó chỉ vì tình nghĩa nên mới làm vậy với Giai Tuệ, đối với nó em mới là người nó yêu, một nụ hôn không có cảm xúc thì không thể biểu hiện được gì cả mà, đúng không ?" Chị Thiên Tinh chạy vội từ trên lầu xuống lao đến ôm lấy cô trấn an.
"Chị buông ra. Tôi không muốn nghe những lời dối trá của các người nữa. Những người có tiền như các người đều xem cảm xúc của chúng tôi như một thứ có thể trêu đùa sao ? Đó quả là một sở thích cay độc đó. Tôi không muốn nghe, không muốn nghe nữa"
Thiên Du kích động lắc đầu liên tục, cô thật sự rất muốn bây giờ có thể rời khỏi đây.
Cô đau lòng vô hạn, đang muốn chạy đi thì từ phía sau bị một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy. Dạ Tước đã không thể im lặng đứng đó mà nhìn cô rời đi nữa rồi. Anh biết rõ đây là lúc cô cần lời giải thích từ anh nhất. Vì vậy anh muốn giữ cô lại...
"Em đừng đi.." Thanh âm bất lực vang bên tai khiến cô lại như yếu đuối, lại không giữ vững ý chí muốn rời đi. Nước mắt rơi mỗi lúc một nhiều hơn.
"Anh còn muốn nói gì đây ?" Cô vùng ra khỏi vòng tay của anh, lạnh nhạt.
"Em có thể không tin Giai Tuệ, không tin chị Thiên Tinh, nhưng nếu anh nói, thật sự không như em nghĩ, em có tin anh không ?" Anh buồn bã nhìn cô gái mà mắt đã mờ dần, dao động một lớp nước trong đôi mắt.
Lần đầu tiên người đàn ông lạnh lùng cao ngạo này lại đau lòng đến thế, như sắp không thể kìm chế được cảm xúc của mình nữa.
"Vương Dạ Tước, anh từng nói chúng ta sẽ sống cùng nhau, chúng ta sẽ kết hôn... anh nhiều lúc dịu dàng khiến em rất yêu, nhiều lúc lại như đang đùa giỡn một vật chơi của anh vậy, bây giờ thì đúng là vậy rồi, chứng kiến người mình yêu hôn người con gái khác... đối với các người, nụ hôn chẳng là gì nhưng với em nó là tình cảm trân trọng, chỉ những người yêu nhau mới dành cho nhau..." Cô càng nói nước mắt càng rơi nhiều hơn.
"Thiên Thiên..."
"Tước à, đau lòng lắm đấy, có biết không ...."
Nói ra từng lời nghẹn ngào rồi vụt chạy, những giọt nước mắt vươn lại trong không gian như những giọt pha lê trong suốt lấp lánh, trơ trọi và buồn bã....
Cô vì muốn âm thầm gặp anh tạo bất ngờ mà đã đi ra cổng sau gọi bác quản gia, thuận tiện chỗ này cũng gần phòng của bác, như vậy sẽ không gây tiếng động mà gây sự chú ý đến anh.
"Bác Hy bác Hy" Cô vẫy tay khi thấy bác quản gia từ trong phòng đi ra mang theo là chìa khóa trên tay.
"Sao mấy hôm nay cháu không đến, thiếu gia cũng không đi làm, hai người cãi nhau sao ?"
"Anh ấy không đi làm ạ ? Tước có khỏe không bác, anh ấy có bỏ bữa không ? Có cáu giận không ?"
"Aizzz cháu lây ta như vậy ta làm sao nói được, thiếu gia mấy hôm nay vô cảm lắm, cứ buồn buồn thế nào, cậu ấy cứ ở trong nhà suốt, thỉnh thoảng trợ lý ở công ty có ghé qua, hình như là mang báo cáo tới..."
"Để cháu vào với anh ấy, đi cổng sau sẽ bất ngờ một chút, bác yên tâm thiếu gia sẽ vui lại nhanh thôi" Cô cười vui vẻ dừng lời bác quản gia, vụt chạy vào trong để lại bác đứng đó với hàng tá dấu chấm hỏi trong đầu.
———
"Hôn em đi, coi như nụ hôn từ biệt, hai tuần sau em phải sang Luân Đôn quay phim, có lẽ sẽ định cư bên đấy. Thời gian này em cũng sẽ hạn chế đến đây" Giai Tuệ yêu cầu anh với đôi mắt đỏ hoe làm anh cũng rất khó có thể từ chối.
Dù sao đây chỉ là một nụ hôn từ biệt, nụ hôn đầu đã dành cho Thiên Du, bây giờ mà từ chối Giai Tuệ chẳng khác nào anh lại dẫm nát mong muốn nhỏ nhoi đó của cô ấy. Đối với anh đó cũng chỉ là một nụ hôn, không hề chứa đựng cảm giác yêu thương từ tận trái tim nên hôn Giai Tuệ coi như là việc làm mà Dạ Tước có thể đặc ân đi.
"Đây là chuyện cuối cùng anh có thể làm cho em"
Vừa dứt lời, anh cúi xuống nhẹ hôn lên môi Giai Tuệ. Hành động dịu dàng nhưng tâm trí lại lạnh lẽo cùng cực. Cô ngỡ ngàng bi thương, đôi mắt màu khói từ từ khép lại ép giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt rơi xuống.
Phịch !! Nghe có âm thanh vọng lại, Dạ Tước lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía vừa phát ra tiếng động. Anh sững người.
"Hai... hai ... người ... đang .. đang .. làm cái gì vậy ?"
Thiên Du vừa rồi còn vui vẻ chạy vào tìm anh, cô vội đi vào nhà bếp, thư viện rồi lên phòng của anh vẫn chẳng thấy anh đâu. Cô thầm nghĩ anh chắc đang ở ngoài vườn nên tinh nghịch rón rén men theo cửa lớn mà ra ngoài. Hiện tại đập vào mắt cô là cảnh tượng quá đỗi bàng hoàng, Dạ Tước và Giai Tuệ đang hôn nhau, hơn nữa lại là anh chủ động...
Cô loạng choạng làm rơi những miếng bánh sandwich trên tay, vỡ vụn trên nền đất lạnh ngắt.
"Hạ tiểu thư..." Giai Tuệ giật mình nhìn lại thì thấy Thiên Du đang toàn thân run rẩy.
"Các người..." Cô vụt chạy, cô hiện tại rất muốn chạy khỏi cái nơi ủ dột này.
Dạ Tước chấn kinh khi nhìn thấy cô, anh dường như đã thật sự suy sụp. Đi đến ngồi xuống nhìn những miếng bánh vỡ nát trên sàn, trái tim anh đau thắt lại. Hiểu lầm lại càng thêm hiểu lầm, anh phải làm sao mới có thể khiến cô tin tưởng anh.
Anh thẩn thờ bước theo hướng Thiên Du vừa chạy đi, lòng muốn cô đừng rời khỏi đây.
"Hạ tiểu thư.." Giai Tuệ thấy vậy liền chạy nhanh theo bắt tay Thiên Du ngăn cản cô rời khỏi.
"Buông ra !!!" Thiên Du không kìm được cảm xúc mà phẫn nộ hét lên.
Chị Thiên Tinh và anh Tĩnh Dư ở trên phòng nghe có tiếng cãi nhau thì vội chạy xuống, trước mắt hai người là hai cô gái đang đối mặt dằn co và Dạ Tước đứng tựa lưng vào bức tượng cổ với khuôn mặt gần như vô cảm.
"Hạ tiểu thư, xin nghe tôi giải thích, tôi và Dạ không như cô nghĩ đâu" Giai Tuệ nắm lấy tay Thiên Du lay mạnh phân trần.
"Không như tôi nghĩ, tôi đã tận mắt nhìn thấy cô bảo không như tôi nghĩ là thế nào ?" Thiên Du cười cợt Giai Tuệ bằng đôi mắt vô hồn buồn bã đã ứa nước mắt.
"Thật ra tôi chỉ yêu cầu Dạ làm vậy, vì tôi sẽ sang Luân Đôn, chỉ là một nụ hôn từ biệt thôi, là tôi yêu cầu anh ấy, không phải do Dạ muốn đâu, cô đừng hiểu lầm mà..."
"Một nụ hôn ? Một nụ hôn thì không có ý nghĩa gì sao ? Cô tự xưng mình là bà Vương thì không có ý nghĩa gì sao ? Cô ôm anh ấy trước mặt tôi thì không có ý nghĩa gì sao ?"
"Tôi..." Giai Tuệ ấp úng không biết giải thích thế nào khi nghe những lời nói đau lòng thốt ra từ miệng Thiên Du.
"Tôi đã từng thương cảm, đã không để trong lòng những hành động thân thiết của hai người, vì yêu anh ấy, tôi giả vờ như không nghe không thấy, như vậy liền cho rằng tôi nhu nhược sao ? Các người biết rõ tình cảm của tôi tại sao lại còn có thể quá đáng như vậy ?" Thiên Du gào lên, đôi mắt trong veo đã thấm đấm những giọt nước mắt rơi lã chã không thể kìm lại.
Dạ Tước đau đớn, từng lời nói bi thương của cô như găm thẳng vào trái tim anh, anh như không thể cử động cũng như thốt lên lời giải thích khi đối diện với cô. Anh đã không biết cô nghĩ gì.. Cảm giác tội lỗi lần đầu xâm chiếm tâm trí anh.
"Thiên Du à em nghe chị này, Dạ Tước nó chỉ vì tình nghĩa nên mới làm vậy với Giai Tuệ, đối với nó em mới là người nó yêu, một nụ hôn không có cảm xúc thì không thể biểu hiện được gì cả mà, đúng không ?" Chị Thiên Tinh chạy vội từ trên lầu xuống lao đến ôm lấy cô trấn an.
"Chị buông ra. Tôi không muốn nghe những lời dối trá của các người nữa. Những người có tiền như các người đều xem cảm xúc của chúng tôi như một thứ có thể trêu đùa sao ? Đó quả là một sở thích cay độc đó. Tôi không muốn nghe, không muốn nghe nữa"
Thiên Du kích động lắc đầu liên tục, cô thật sự rất muốn bây giờ có thể rời khỏi đây.
Cô đau lòng vô hạn, đang muốn chạy đi thì từ phía sau bị một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy. Dạ Tước đã không thể im lặng đứng đó mà nhìn cô rời đi nữa rồi. Anh biết rõ đây là lúc cô cần lời giải thích từ anh nhất. Vì vậy anh muốn giữ cô lại...
"Em đừng đi.." Thanh âm bất lực vang bên tai khiến cô lại như yếu đuối, lại không giữ vững ý chí muốn rời đi. Nước mắt rơi mỗi lúc một nhiều hơn.
"Anh còn muốn nói gì đây ?" Cô vùng ra khỏi vòng tay của anh, lạnh nhạt.
"Em có thể không tin Giai Tuệ, không tin chị Thiên Tinh, nhưng nếu anh nói, thật sự không như em nghĩ, em có tin anh không ?" Anh buồn bã nhìn cô gái mà mắt đã mờ dần, dao động một lớp nước trong đôi mắt.
Lần đầu tiên người đàn ông lạnh lùng cao ngạo này lại đau lòng đến thế, như sắp không thể kìm chế được cảm xúc của mình nữa.
"Vương Dạ Tước, anh từng nói chúng ta sẽ sống cùng nhau, chúng ta sẽ kết hôn... anh nhiều lúc dịu dàng khiến em rất yêu, nhiều lúc lại như đang đùa giỡn một vật chơi của anh vậy, bây giờ thì đúng là vậy rồi, chứng kiến người mình yêu hôn người con gái khác... đối với các người, nụ hôn chẳng là gì nhưng với em nó là tình cảm trân trọng, chỉ những người yêu nhau mới dành cho nhau..." Cô càng nói nước mắt càng rơi nhiều hơn.
"Thiên Thiên..."
"Tước à, đau lòng lắm đấy, có biết không ...."
Nói ra từng lời nghẹn ngào rồi vụt chạy, những giọt nước mắt vươn lại trong không gian như những giọt pha lê trong suốt lấp lánh, trơ trọi và buồn bã....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.