Chương 34: Lại để cô ấy phải khóc rồi
Huy Vũ
21/08/2019
Trước của văn phòng chủ tịch có hình dáng của một cô gái xinh đẹp quyến rũ đang đứng gõ cửa. Lý Giai Tuệ có hẹn với anh
ngay tại phòng làm việc để nói rõ chuyện hôn ước giữa hai người.
Mãi không thấy anh trả lời cô định tự ý bước vào thì từ xa vọng đến giọng nói của anh trợ lý ưu tú : "Cô là ai ? Vào phòng chủ tịch làm gì ?"
"Tôi có lịch hẹn với chủ tịch của các người, không tin cứ nhìn giấy hẹn này đi. Cô trợ lý Lucy đã kiểm tra và để tôi vào đây" Giai Tuệ dửng dưng đưa giấy hẹn trên tay cho Tuấn An xem.
"Chủ tịch hiện tại không có ở đây mời cô sang phòng dành cho khách chờ một lát" Tuấn An trầm ngâm khi giấy hẹn đó là chính xác.
Anh coi thường thái độ khinh người đó của Giai Tuệ. Anh thừa biết cô là ảnh hậu nổi tiếng của Đế hoàng và còn là vị hôn thê bí mật của Dạ Tước nhưng lại không hề để cô vào trong mắt. Đó không phải là vô lễ mà là hợp tình. Anh biết rõ chủ tịch của anh, nếu Dạ Tước trông thấy dáng vẻ hống hách này của cô ắt hẳn cũng sẽ cảm thấy chán ghét giống như anh.
"Anh biết tôi là ai không mà dám cản tôi ? Có tin tôi nói với chủ tịch đuổi việc anh không ?" Giai Tuệ quát lên tức tối khi bị một nhân viên chỉ điểm.
"Nếu cô cứ khăng khăng vào phòng làm việc của Tước thiếu, cho dù cô là ai tôi cũng sẽ gọi bảo an mời cô ra ngoài. Tước thiếu sẽ không bao giờ chấp nhận những kẻ không biết điều muốn gặp cậu ấy đâu" Tuấn An lạnh giọng cảnh cáo khiến Giai Tuệ cũng có chút sợ, cô bất mãn nghe theo anh mà sang phòng chờ.
———
"Cái tên đó sao tự nhiên lại nổi giận như vậy chứ, có ai chọc điên hắn đâu. Làm người mình đau chết được" Thiên Du hì hục với chiếc chìa khóa mở cánh cửa, cô nàng đã càu nhàu từ lúc vào nhà cho đến khi lên đến phòng.
"Rõ là đang tự ghen vớ vẩn mà giống như mình cố tình làm cho anh ấy ghen vậy ? Hôm nay không thèm mang sandwich cho anh nữa, tên mặt vênh váo đáng ghét" Cô mở điện thoại có hình nền là anh vừa nhìn vừa chỉ trích trút giận.
"Gọi điện thoại thông báo cho hắn rằng mình sẽ không nghe lệnh mà qua nhà nữa, trừ khi anh xin lỗi em !"
———
Giai Tuệ hậm hực khi phải ở một mình chờ đợi trong căn phòng buồn chán. Cô lén nhìn ra cửa, để ý lúc không có ai liền nhanh chân lẻn vào phòng làm việc của anh.
"Ít nhất vẫn nên để phu nhân tương lai là mình vào chứ, tên trợ lý quèn này, đợi khi tôi thật sự là chủ tịch phu nhân tôi sẽ đuổi cổ anh ra"
Reng - reng - reng
Nghe tiếng chuông điện thoại từ đâu reo lên, Giai Tuệ giật mình. Cô lại gần bàn làm việc của anh, bất ngờ khi thấy điện thoại của anh đang reo với dòng chữ hiện trên màn hình "Thiên Thiên".
Cô ngẫm nghĩ : "Có lẽ đây là một đối tác của Dạ, nhân tiện cũng là dịp có thể khiến mọi người biết đến mình là hôn thê của anh ấy cho dù anh ấy có ý chối bỏ thì tin tức vẫn cứ sẽ lan truyền và không thể một tay che hết được"
Cô liền nghe theo ý nghĩ mà bắt máy, giọng tự nhiên nhẹ nhàng thanh thoát : "Alo, nghe đây"
Thiên Du nghe giọng nữ từ điện thoại phát ra thì giật mình, cô kiểm tra xem có phải mình đã gọi nhầm số hay không thì thật không phải, đây chính là số điện thoại của Dạ Tước. Bao nhiêu câu hỏi cùng cảm giác bất an hiện trong đầu cô.
Cô nuốt nước bọt, giọng như run run : "Cho hỏi ai thế ạ ?"
Giai Tuệ nghe hỏi liền lộ ra vẻ mặt tự đắc nhưng vẫn giữ cho mình chất giọng dịu dàng giả tạo : "Tôi là vợ của Dạ Tước, anh ấy hiện tại không có ở công ty, có gì cần tôi chuyển lời giúp không ?"
".... Không có. Cảm ơn cô"
Tút tút tút
Thiên Du vô lực buông điện thoại. Câu nói như nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô. Cô biết người vừa nghe máy là ai, không đời nào có thể sai khi nghe cái giọng cố tình đó cả. Lý Giai Tuệ đang ở bên cạnh anh, anh tùy tiện cho Lý Giai Tuệ nghe máy của mình mặc dù đó là cô gọi đến. Giận cô thì cũng không cần phải dùng cách này để cảnh cáo cô đâu nhỉ ?
Thiên Du bất lực ngồi phịch xuống sàn, đôi mắt vô hồn của cô rưng rưng, ý thức cố kìm nén không để những giọt nước mắt đau lòng rơi xuống...
———
"Sao em lại ở đây, phòng của anh có gì thú vị sao ?" Tiếng nói lạnh lẽo của Dạ Tước truyền vào tai Giai Tuệ khiến cô hoảng sợ mà làm rơi điện thoại trên tay.
"Em.. em chờ ở phòng bên cạnh không thấy anh nên muốn vào xem thử, em không có làm bậy gì cả"
Dạ Tước bắn cho cô ánh nhìn sắc lạnh, cơn giận của anh đã không thể nguôi khi thấy Giai Tuệ ở phòng làm việc của mình. Anh im lặng bước từng bước đến đối diện với cô, cúi người nhặt lấy điện thoại trên sàn, anh phủi bụi dính trên điện thoại rồi cho vào túi quần. Từng động tác đơn giản mà khiến người cảm thấy lạnh sống lưng.
Giai Tuệ định nói sang vấn đề khác thì bị anh cắt ngang : "Từ khi nào đã thành Vương phu nhân rồi ?"
"Em.. em chỉ.." Giai Tuệ run người, cô hoàn toàn sợ hãi trước người đàn ông đang cuộn trào cơn giận này.
"Chỉ làm sao ?"
"Em xin lỗi, em nghĩ không nên bỏ qua cuộc gọi từ đối tác của anh, nên đã lấy danh nghĩa ấy để thuận tiện nghe máy, em không muốn anh phải bỏ qua những vấn đề quan trọng mà"
Anh mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế tổng tài, không quan tâm đến những lí do của cô, anh quát : "Đi ra ngoài"
"Dạ .. em đến đây là có chuyện muốn nói"
"Đi ra ngoài không nghe sao, chuyện gì hôm khác hẳn nói"
"Vậy ngày mai em lại đến" Giai Tuệ cắn răng ra khỏi phòng .
Vương Dạ Tước ngồi một mình trong căn phòng vắng, vầng trán cao rộng nhăn lại lộ rõ sự phiền não.
Anh lấy trong túi ra nhấn một dãy số quen thuộc. Anh đã không còn giận cô nữa, bây giờ anh chỉ lo, lo rằng khi nghe những lời nói cố ý đó của Giai Tuệ, cô gái của anh lại một mình ôm nỗi buồn mà gặm nhấm, hơn nữa hiện tại cô ấy chỉ cô đơn trong căn nhà, có làm gì cũng không một ai hay biết.
Nghĩ đến tim anh như thắt lại. Điều anh mong muốn nhất bây giờ là cô có thể nghe máy để anh được nghe giọng nói của cô...
"Alo" Từ đầu dây truyền đến giọng nói nghẹn ngào như đang cố kìm nén.
"Thiên Thiên, em khóc sao ?"
"Cảm ơn Tước thiếu quan tâm, em không sao"
"Thiên Thiên, anh xin lỗi, xin lỗi vì những gì hôm nay đã xảy ra với em, em muốn mắng muốn phạt anh thế nào cũng được, nhưng em đừng khóc" Dạ Tước hoàn toàn bất lực trước giọng nói đau buồn của cô, anh cất lời như cầu xin.
“Tổng tài cao cao tại thượng lại có thể nhận lỗi với em sao, em có nên cảm động không anh ?”
“Thiên Thiên...”
"Em không khóc, chỉ là có hơi mệt một chút, xin lỗi nhưng em có thể đi nghỉ không ?"
".... được"
......
Dạ Tước xoay người lại phía màn đêm dần buông xuống. Anh nhìn nụ cười hạnh phúc của cô gái trên nền điện thoại mà lòng nặng trĩu...
"Lại để cô ấy phải khóc rồi"
Mãi không thấy anh trả lời cô định tự ý bước vào thì từ xa vọng đến giọng nói của anh trợ lý ưu tú : "Cô là ai ? Vào phòng chủ tịch làm gì ?"
"Tôi có lịch hẹn với chủ tịch của các người, không tin cứ nhìn giấy hẹn này đi. Cô trợ lý Lucy đã kiểm tra và để tôi vào đây" Giai Tuệ dửng dưng đưa giấy hẹn trên tay cho Tuấn An xem.
"Chủ tịch hiện tại không có ở đây mời cô sang phòng dành cho khách chờ một lát" Tuấn An trầm ngâm khi giấy hẹn đó là chính xác.
Anh coi thường thái độ khinh người đó của Giai Tuệ. Anh thừa biết cô là ảnh hậu nổi tiếng của Đế hoàng và còn là vị hôn thê bí mật của Dạ Tước nhưng lại không hề để cô vào trong mắt. Đó không phải là vô lễ mà là hợp tình. Anh biết rõ chủ tịch của anh, nếu Dạ Tước trông thấy dáng vẻ hống hách này của cô ắt hẳn cũng sẽ cảm thấy chán ghét giống như anh.
"Anh biết tôi là ai không mà dám cản tôi ? Có tin tôi nói với chủ tịch đuổi việc anh không ?" Giai Tuệ quát lên tức tối khi bị một nhân viên chỉ điểm.
"Nếu cô cứ khăng khăng vào phòng làm việc của Tước thiếu, cho dù cô là ai tôi cũng sẽ gọi bảo an mời cô ra ngoài. Tước thiếu sẽ không bao giờ chấp nhận những kẻ không biết điều muốn gặp cậu ấy đâu" Tuấn An lạnh giọng cảnh cáo khiến Giai Tuệ cũng có chút sợ, cô bất mãn nghe theo anh mà sang phòng chờ.
———
"Cái tên đó sao tự nhiên lại nổi giận như vậy chứ, có ai chọc điên hắn đâu. Làm người mình đau chết được" Thiên Du hì hục với chiếc chìa khóa mở cánh cửa, cô nàng đã càu nhàu từ lúc vào nhà cho đến khi lên đến phòng.
"Rõ là đang tự ghen vớ vẩn mà giống như mình cố tình làm cho anh ấy ghen vậy ? Hôm nay không thèm mang sandwich cho anh nữa, tên mặt vênh váo đáng ghét" Cô mở điện thoại có hình nền là anh vừa nhìn vừa chỉ trích trút giận.
"Gọi điện thoại thông báo cho hắn rằng mình sẽ không nghe lệnh mà qua nhà nữa, trừ khi anh xin lỗi em !"
———
Giai Tuệ hậm hực khi phải ở một mình chờ đợi trong căn phòng buồn chán. Cô lén nhìn ra cửa, để ý lúc không có ai liền nhanh chân lẻn vào phòng làm việc của anh.
"Ít nhất vẫn nên để phu nhân tương lai là mình vào chứ, tên trợ lý quèn này, đợi khi tôi thật sự là chủ tịch phu nhân tôi sẽ đuổi cổ anh ra"
Reng - reng - reng
Nghe tiếng chuông điện thoại từ đâu reo lên, Giai Tuệ giật mình. Cô lại gần bàn làm việc của anh, bất ngờ khi thấy điện thoại của anh đang reo với dòng chữ hiện trên màn hình "Thiên Thiên".
Cô ngẫm nghĩ : "Có lẽ đây là một đối tác của Dạ, nhân tiện cũng là dịp có thể khiến mọi người biết đến mình là hôn thê của anh ấy cho dù anh ấy có ý chối bỏ thì tin tức vẫn cứ sẽ lan truyền và không thể một tay che hết được"
Cô liền nghe theo ý nghĩ mà bắt máy, giọng tự nhiên nhẹ nhàng thanh thoát : "Alo, nghe đây"
Thiên Du nghe giọng nữ từ điện thoại phát ra thì giật mình, cô kiểm tra xem có phải mình đã gọi nhầm số hay không thì thật không phải, đây chính là số điện thoại của Dạ Tước. Bao nhiêu câu hỏi cùng cảm giác bất an hiện trong đầu cô.
Cô nuốt nước bọt, giọng như run run : "Cho hỏi ai thế ạ ?"
Giai Tuệ nghe hỏi liền lộ ra vẻ mặt tự đắc nhưng vẫn giữ cho mình chất giọng dịu dàng giả tạo : "Tôi là vợ của Dạ Tước, anh ấy hiện tại không có ở công ty, có gì cần tôi chuyển lời giúp không ?"
".... Không có. Cảm ơn cô"
Tút tút tút
Thiên Du vô lực buông điện thoại. Câu nói như nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô. Cô biết người vừa nghe máy là ai, không đời nào có thể sai khi nghe cái giọng cố tình đó cả. Lý Giai Tuệ đang ở bên cạnh anh, anh tùy tiện cho Lý Giai Tuệ nghe máy của mình mặc dù đó là cô gọi đến. Giận cô thì cũng không cần phải dùng cách này để cảnh cáo cô đâu nhỉ ?
Thiên Du bất lực ngồi phịch xuống sàn, đôi mắt vô hồn của cô rưng rưng, ý thức cố kìm nén không để những giọt nước mắt đau lòng rơi xuống...
———
"Sao em lại ở đây, phòng của anh có gì thú vị sao ?" Tiếng nói lạnh lẽo của Dạ Tước truyền vào tai Giai Tuệ khiến cô hoảng sợ mà làm rơi điện thoại trên tay.
"Em.. em chờ ở phòng bên cạnh không thấy anh nên muốn vào xem thử, em không có làm bậy gì cả"
Dạ Tước bắn cho cô ánh nhìn sắc lạnh, cơn giận của anh đã không thể nguôi khi thấy Giai Tuệ ở phòng làm việc của mình. Anh im lặng bước từng bước đến đối diện với cô, cúi người nhặt lấy điện thoại trên sàn, anh phủi bụi dính trên điện thoại rồi cho vào túi quần. Từng động tác đơn giản mà khiến người cảm thấy lạnh sống lưng.
Giai Tuệ định nói sang vấn đề khác thì bị anh cắt ngang : "Từ khi nào đã thành Vương phu nhân rồi ?"
"Em.. em chỉ.." Giai Tuệ run người, cô hoàn toàn sợ hãi trước người đàn ông đang cuộn trào cơn giận này.
"Chỉ làm sao ?"
"Em xin lỗi, em nghĩ không nên bỏ qua cuộc gọi từ đối tác của anh, nên đã lấy danh nghĩa ấy để thuận tiện nghe máy, em không muốn anh phải bỏ qua những vấn đề quan trọng mà"
Anh mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế tổng tài, không quan tâm đến những lí do của cô, anh quát : "Đi ra ngoài"
"Dạ .. em đến đây là có chuyện muốn nói"
"Đi ra ngoài không nghe sao, chuyện gì hôm khác hẳn nói"
"Vậy ngày mai em lại đến" Giai Tuệ cắn răng ra khỏi phòng .
Vương Dạ Tước ngồi một mình trong căn phòng vắng, vầng trán cao rộng nhăn lại lộ rõ sự phiền não.
Anh lấy trong túi ra nhấn một dãy số quen thuộc. Anh đã không còn giận cô nữa, bây giờ anh chỉ lo, lo rằng khi nghe những lời nói cố ý đó của Giai Tuệ, cô gái của anh lại một mình ôm nỗi buồn mà gặm nhấm, hơn nữa hiện tại cô ấy chỉ cô đơn trong căn nhà, có làm gì cũng không một ai hay biết.
Nghĩ đến tim anh như thắt lại. Điều anh mong muốn nhất bây giờ là cô có thể nghe máy để anh được nghe giọng nói của cô...
"Alo" Từ đầu dây truyền đến giọng nói nghẹn ngào như đang cố kìm nén.
"Thiên Thiên, em khóc sao ?"
"Cảm ơn Tước thiếu quan tâm, em không sao"
"Thiên Thiên, anh xin lỗi, xin lỗi vì những gì hôm nay đã xảy ra với em, em muốn mắng muốn phạt anh thế nào cũng được, nhưng em đừng khóc" Dạ Tước hoàn toàn bất lực trước giọng nói đau buồn của cô, anh cất lời như cầu xin.
“Tổng tài cao cao tại thượng lại có thể nhận lỗi với em sao, em có nên cảm động không anh ?”
“Thiên Thiên...”
"Em không khóc, chỉ là có hơi mệt một chút, xin lỗi nhưng em có thể đi nghỉ không ?"
".... được"
......
Dạ Tước xoay người lại phía màn đêm dần buông xuống. Anh nhìn nụ cười hạnh phúc của cô gái trên nền điện thoại mà lòng nặng trĩu...
"Lại để cô ấy phải khóc rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.