Người Tình Mất Trí

Chương 177: Lại muốn làm tình (2) (H+)

Huy Vũ

05/10/2019

"Mỗi khi ở gần em, tôi đều không thể khống chế được bản thân. Cho dù tôi có phủ nhận đi thân phận, phủ nhận tình yêu của em, nhưng không thể phủ nhận dục vọng của tôi đối với em là bất di bất dịch"

Dục vọng của tôi đối với em là bất di bất dịch!

Chính là nói anh "muốn" cô không cách nào thay đổi được!

Miệng cô đã toàn mùi của anh, cơ miệng mở lâu quá giờ trễ xuống hơi tê liệt. Dòng dung dịch ấm nóng lặng lẽ rỉ ra bên trong giữa hai bắp đùi. Cô thật sự muốn nổi đoá, nhưng lại không dám động đậy, chỉ cọ qua cọ lại hai đùi ngăn không cho anh phá hiện, ngộ nhỡ để anh biết cô cũng có phản ứng, cho dù cô có mang thai 10 đứa con cũng không thể ngăn cản “thú tính” của anh.

Hạ Thiên Du ngọ nguậy, vung tay đẩy người anh ra nhưng vai lại bị anh ghì xuống giường.

Khuôn ngực anh săn lại phập phồng, mồ hôi ươn ướt thấm đậm trên lớp áo sơ mi màu xám nhạt, mái tóc bạch kim lũ rũ xòa trước trán, gương mặt trắng ngần đỏ ửng lên như đánh một lớp phấn hồng. Riêng đôi mắt đen lại thẫm hẳn đi, thể hiện rõ hai chữ "dục vọng", dục vọng tĩnh lặng mà bạo liệt, chỉ chực chờ phá tung song sắt kiềm hãm để ăn cô sạch sành sanh.

"Thiên Thiên... Tôi thật muốn em..." Vương Dạ Tước áp bàn tay nóng hổi lên má cô, ngón tay cái vuốt ve một bên má đã đỏ bừng.

Hạ Thiên Du chấn động khi tay còn lại của anh đang lướt trên đùi, từ từ chạm đến eo cô.

Một nỗi rụt rè có phần sợ sệt chiếm lấy cõi lòng cô, cô lắc đầu, chưa kịp nói gì đã lại bị anh sà xuống chuyên tâm hôn sâu.

Tay anh nâng mặt cô lên, không thể tiếp tục kháng cự, cô chỉ còn cách há miệng ngậm lấy đầu lưỡi của anh.



Nụ hôn nồng nàn kéo dài hàng mấy phút, vì thiếu dưỡng khí nên đầu óc Hạ Thiên Du bắt đầu choáng váng, nặng trình trịch.

Người ngợm cô bủn rủn, năm giác quan đều trở nên mơ hồ, chỉ còn chỗ đầu lưỡi đang bị lưỡi anh cuốn lấy là nhạy kinh khủng. Từng cơn run rẩy từ đầu lưỡi anh lan đến khắp châu thân, cô loáng thoáng nhận ra, cảm giác này thật sự rất dễ chịu.

Mỗi lần được anh động chạm, cảm giác không ô uế, ngược lại rất thoải mái.

Mơ màng không biết đã bao lâu trôi qua, đúng lúc cô sắp ngất đi, bất chợt anh dừng lại, giọng trầm khàn phả vào tai cô: "Tôi không thể ăn em, cũng không thể nhịn được nữa rồi. Em giúp tôi giải quyết đi”

"Anh nói sao...?" Giọng cô run run thốt lên.

Anh nói “giải quyết”? Không phải lại muốn cô dùng tay “thủ” cho đấy chứ? Trước đây có đêm nào là chẳng sờ qua đâu.

Nói ngay làm nhanh, anh nắm lấy tay cô đặt ở đáy quần, chỗ đó quả nhiên đã phồng lên, vải quần tây cho dù có dày cỡ nào cũng chẳng địch lại sự "cường tráng" của anh.

"Dùng tay của em cho tôi một chút cảm giác hưởng thụ nào”

Nói xong câu đấy, Vương Dạ Tước lại cúi xuống hôn vào cổ cô. Đầu lưỡi nóng hổi của anh nhơm nhớp nước, cứ liếm qua liếm lại từng tấc da tấc thịt trên người cô.

Anh vén váy cô lên, lộ ra cặp đùi thon trắng đồng thời quần nhỏ đã ướt đẫm "dung dịch" kích tình.



Mắt anh thẫm lại đen tối, cảm tưởng có thể nhìn thấy ngọn lửa tương phản màu dục vọng đang cháy bập bùng sâu trong đáy mắt.

Khoé môi hơi cong, anh túm lấy hai chân cô bắt cô dạng ra quắp quanh eo mình, bản thân tiến sát lại gần nơi bí mật của cô. Tư thế này của hai người chẳng khác nào đang làm tình thật sự.

Anh kéo khóa quần, vạch quần lót kéo xuống, "vật đàn ông" được giải thoát trồi lên to lớn. Anh cầm lấy miết qua miết lại trước cửa "nơi bí ẩn" của cô, nơi ấy quả thật đang căng phồng rất khó chịu, động tác khiêu khích của anh làm cho chỗ đó không ngừng tiết ra dịch nhầy, thấm qua lớp vải mỏng, làm ướt đỉnh đầu của anh.

Vật đó có vẻ khô khan nay đã nhớm nháp ướt trên đỉnh đầu, nó hơi nảy lên. Anh vô sỉ giữ lấy hai đùi cô ép lại, đưa “vật nam tính” nóng hổi vào giữa khe hở đàn hồi, cứ thế “ra vào” để thoả mãn.

Đùi cô cảm nhận được từng đợt ma sát mạnh mẽ mà nóng rực của anh. Cô biết được “nó” to đến nhường nào sau mỗi lần anh “đút vào rút ra”. Da thịt mỏng manh của cô sắp bị thiêu đốt bởi “quái thú” của anh rồi.

Mồ hôi trượt xuống yết hầu của anh càng tôn lên nét quyến rũ, ma mị. Cổ họng anh phát ra tiếng rên trầm khàn khe khẽ. Vật đó không ngừng co giật khiến đại não anh, toàn thân anh lan toả một cảm giác hưng phấn đến vô cùng.

Tuy chỉ làm “giả” nhưng cảm giác sung sướng này không hẳn là quá tệ. Hơn hết da đùi cô rất mịn, vật đó của anh nhiều lần ma sát làm đùi cô trở nên ấm hơn, dịch nhờn tiết ra từ đỉnh đầu của anh chảy xuống bôi ướt kẽ hở, cảm giác khá giống như đang “bên trong” cô.

Cô thở hổn hển, bấu lấy cầu vai anh, gần như thét lên: "Đừng làm thế"

“Không muốn tôi làm thế này, vậy em muốn tôi làm trong em?”

“Nói chung là anh dừng lại đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mất Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook