Chương 179: Lại muốn làm tình (4) (H)
Huy Vũ
05/10/2019
Vương Dạ Tước buông người cô ra, đoạn quỳ thẳng
người nắm hai bên lưng quần kéo roạt xuống, một thứ cực lớn vụt xổ ra
khỏi quần tây, ửng hồng và run run. Bàn tay của chính chủ đang nắm chặt
nó.
"Khó chịu thật"
Vương Dạ Tước nhìn xuống "cậu nhỏ" của mình đang trương lên to lớn, những hình ảnh làm tình với cô đêm hôm trước cố tình tái hiện lại trong đầu. Mặt anh bất giác đỏ lên, cả vành tai cũng tia tía.
Anh mím môi, có chút tiếc nuối vì cô không thể nhìn thấy anh đang "cầm súng" trước mặt cô nhưng anh muốn cô cảm nhận.
Ngay giây tiếp theo, Vương Dạ Tước giơ tay siết chặt lấy tay cô, Hạ Thiên Du há hốc mồm, quên cả la toáng lên, cũng chẳng kịp chống cự, cổ họng phát ra tiếng ú ớ nghẹn cứng. Trong đầu đang hình dung ra những lần trước đây giúp anh giải quyết khi tay mình bị ấn vào "vật đó" của anh.
Hạ Thiên Du lắc đầu kịch liệt, ra sức thu tay về, nhưng tay anh cứng hơn cả gọng kìm sắt, anh tách năm ngón tay cô xoè thẳng ra nắm chặt thứ đó.
Cô nắm chặt “vật đó” trong tay, lòng bàn tay có cảm giác đang phát nhiệt, “nó” vừa nóng, lại còn nảy nảy lên...
Cô mím môi nhìn anh như muốn thoái lui.
Độ mát lành từ bàn tay mềm mịn của cô gái nhỏ đang bóp chặt anh, anh bất chợt rùng mình, buộc miệng rên lên khe khẽ.
Vương Dạ Tước ghé miệng liếm vành tai cô, cất giọng trầm khàn tà mị: "Dùng tay của em thoả mãn tôi"
Cô cố sức rụt tay về, cô dư sức hiểu chuyện anh muốn cô làm, lòng vừa rối ren vừa khó chịu. Làm theo yêu cầu của anh? “Sốc” ư? Chuyện này quả thực quá xấu hổ. Còn nếu như không làm, nhỡ anh không nhịn được chắc chắn sẽ lôi cô ra "hành" đến khi nào thỏa mãn mới thôi.
Giữa lúc cô đang lưỡng lự, Vương Dạ Tước đột nhiên thả tay cô ra, cô còn ngây thơ tưởng rằng anh biết điều mà buông tha nhưng căn bản người đàn ông này cái gì cũng biết, chỉ có “biết điều khi làm tình” là không biết!
Anh nằm sấp lên người cô, thứ cương cứng của anh ép ngay lên bụng dưới cô. Cô khiếp đảm hét lên, gật đầu bất chấp: "Em dùng tay, em sẽ dùng tay mà"
"Xem ra em còn biết tôi không nhịn được”
Anh áp tay lên gương mặt cô, cúi xuống hôn cô ngấu nghiến. Nụ hôn này hung hãn hơn nụ hôn trước đó. Đầu lưỡi bị anh mút đến tê dại.
Chìm đắm trong nụ hôn mãnh liệt của anh, tay cô không quên nắm chặt vật đó “đưa đẩy” lên xuống. Vương Dạ Tước gầm gừ trong cổ họng, mắt anh tối lại mơ màng, mồ hôi trượt dọc trên gương mặt điển trai.
Suốt một tiếng đồng hồ, Vương Dạ Tước vẫn không có dấu hiệu “mềm đi” mà cổ tay Hạ Thiên Du thì sắp lìa rồi. Định lên tiếng không làm nữa thì cô cảm giác thứ trong lòng bàn tay mình co rút lại. Sau đó một dòng chất lỏng trắng đục ươn ướt không ngừng bắn lên bụng cô.
Sực đỏ mặt, cô hoàn toàn chết lặng trân mắt ra.
Cùng lúc đó, Vương Dạ Tước rên khẽ một hơi. Anh vùi đầu vào mái tóc tuôn dài bên vai cô, thở hổn hển, là do anh "bắn" nên mệt ư? Hay vì vẫn chưa đủ thõa mản?
Cô đờ đẫn, vẫn mang máng nhận ra thứ đó còn đang động đậy trên bụng cô. Vài chục giây sau, anh chống tay ngồi dậy, đoạn cúi đầu ngó xuống.
"Vật nam tính" của anh vẫn to hệt như trước, có điều hình như đã mềm hơn đôi chút. Anh nhìn lại cô, thoáng ngây người vì cảnh tượng trước mặt, trên bụng, trên đùi và cả quần lót của cô, chỗ nào cũng dính nhầy dịch trắng, tung tóe hết cả lên.
Vương Dạ Tước im lặng giây lát, bước xuống giường lấy một chiếc khăn trắng, bắt đầu nhẹ nhàng lau sạch cho cô. Rồi anh lột sạch đồ của cô cho cô một thân trần như nhộng, rồi cũng lột sạch đồ của bản thân. Hạ Thiên Du hoảng hốt khi trên người không còn một mảnh vải, vốn nghĩ anh chưa thỏa mãn sẽ lại xông vào chiếm hữu cô, nhưng không! Anh nằm lên giường, để cô gối đầu lên cánh tay, kéo chăn đắp lên ngang vai cô. Anh hôn lên trán cô, dịu dàng nói: "Bắt em làm chuyện em không muốn, xin lỗi"
Hạ Thiên Du chớp chớp mắt, thì ra anh chỉ có ý định ôm cô chứ hoàn toàn không cầm thú như cô đã nghĩ. Cảm thấy một phần có lỗi vì đã trách lầm anh, cô rút vào lòng anh, nhẹ lắc đầu: "Không sao, em cũng tránh được một kiếp nạn”
"Em gọi làm tình là kiếp nạn? Vậy sau khi sinh con xong tôi phải yêu thương em hơn rồi” Vương Dạ Tước vuốt ve má cô, nụ cười lộ rõ sự cưng chiều.
Hạ Thiên Du đỏ mặt, nhắm mắt vờ ngủ không để ý anh nữa.
Anh đương nhiên biết rõ cô nghĩ gì, cũng có chút mệt, anh ôm cô, hai cơ thể trần truồng dính sát vào nhau.
"Ngủ khỏa thân rất tốt cho sức khỏe, ngủ cùng em lại tốt hơn bội phần” Anh siết chặt vòng tay kéo cô khảm sâu vào lòng mình, da thịt mềm mịn lại mát lạnh cho anh cảm giác êm ái thoả mãn.
Mặt cô đỏ như gấc, tay sờ mó gương mặt anh, anh hé mắt hỏi: “Chuyện gì?”
“Môi anh đâu?” Cô tiếp tục sờ.
Anh nhếch mép cười, nắm tay cô lại, cúi xuống trao cô nụ hôn sâu nồng nàn. Sau một lúc, môi rời môi kéo theo nước bọt nhớp nháp tách ra.
“Câu hỏi của em là đang mời gọi tôi đấy. Nếu phu nhân đã muốn hôn, sau này mỗi ngày tôi đều cho em nhiều hơn một nụ hôn”
"Khó chịu thật"
Vương Dạ Tước nhìn xuống "cậu nhỏ" của mình đang trương lên to lớn, những hình ảnh làm tình với cô đêm hôm trước cố tình tái hiện lại trong đầu. Mặt anh bất giác đỏ lên, cả vành tai cũng tia tía.
Anh mím môi, có chút tiếc nuối vì cô không thể nhìn thấy anh đang "cầm súng" trước mặt cô nhưng anh muốn cô cảm nhận.
Ngay giây tiếp theo, Vương Dạ Tước giơ tay siết chặt lấy tay cô, Hạ Thiên Du há hốc mồm, quên cả la toáng lên, cũng chẳng kịp chống cự, cổ họng phát ra tiếng ú ớ nghẹn cứng. Trong đầu đang hình dung ra những lần trước đây giúp anh giải quyết khi tay mình bị ấn vào "vật đó" của anh.
Hạ Thiên Du lắc đầu kịch liệt, ra sức thu tay về, nhưng tay anh cứng hơn cả gọng kìm sắt, anh tách năm ngón tay cô xoè thẳng ra nắm chặt thứ đó.
Cô nắm chặt “vật đó” trong tay, lòng bàn tay có cảm giác đang phát nhiệt, “nó” vừa nóng, lại còn nảy nảy lên...
Cô mím môi nhìn anh như muốn thoái lui.
Độ mát lành từ bàn tay mềm mịn của cô gái nhỏ đang bóp chặt anh, anh bất chợt rùng mình, buộc miệng rên lên khe khẽ.
Vương Dạ Tước ghé miệng liếm vành tai cô, cất giọng trầm khàn tà mị: "Dùng tay của em thoả mãn tôi"
Cô cố sức rụt tay về, cô dư sức hiểu chuyện anh muốn cô làm, lòng vừa rối ren vừa khó chịu. Làm theo yêu cầu của anh? “Sốc” ư? Chuyện này quả thực quá xấu hổ. Còn nếu như không làm, nhỡ anh không nhịn được chắc chắn sẽ lôi cô ra "hành" đến khi nào thỏa mãn mới thôi.
Giữa lúc cô đang lưỡng lự, Vương Dạ Tước đột nhiên thả tay cô ra, cô còn ngây thơ tưởng rằng anh biết điều mà buông tha nhưng căn bản người đàn ông này cái gì cũng biết, chỉ có “biết điều khi làm tình” là không biết!
Anh nằm sấp lên người cô, thứ cương cứng của anh ép ngay lên bụng dưới cô. Cô khiếp đảm hét lên, gật đầu bất chấp: "Em dùng tay, em sẽ dùng tay mà"
"Xem ra em còn biết tôi không nhịn được”
Anh áp tay lên gương mặt cô, cúi xuống hôn cô ngấu nghiến. Nụ hôn này hung hãn hơn nụ hôn trước đó. Đầu lưỡi bị anh mút đến tê dại.
Chìm đắm trong nụ hôn mãnh liệt của anh, tay cô không quên nắm chặt vật đó “đưa đẩy” lên xuống. Vương Dạ Tước gầm gừ trong cổ họng, mắt anh tối lại mơ màng, mồ hôi trượt dọc trên gương mặt điển trai.
Suốt một tiếng đồng hồ, Vương Dạ Tước vẫn không có dấu hiệu “mềm đi” mà cổ tay Hạ Thiên Du thì sắp lìa rồi. Định lên tiếng không làm nữa thì cô cảm giác thứ trong lòng bàn tay mình co rút lại. Sau đó một dòng chất lỏng trắng đục ươn ướt không ngừng bắn lên bụng cô.
Sực đỏ mặt, cô hoàn toàn chết lặng trân mắt ra.
Cùng lúc đó, Vương Dạ Tước rên khẽ một hơi. Anh vùi đầu vào mái tóc tuôn dài bên vai cô, thở hổn hển, là do anh "bắn" nên mệt ư? Hay vì vẫn chưa đủ thõa mản?
Cô đờ đẫn, vẫn mang máng nhận ra thứ đó còn đang động đậy trên bụng cô. Vài chục giây sau, anh chống tay ngồi dậy, đoạn cúi đầu ngó xuống.
"Vật nam tính" của anh vẫn to hệt như trước, có điều hình như đã mềm hơn đôi chút. Anh nhìn lại cô, thoáng ngây người vì cảnh tượng trước mặt, trên bụng, trên đùi và cả quần lót của cô, chỗ nào cũng dính nhầy dịch trắng, tung tóe hết cả lên.
Vương Dạ Tước im lặng giây lát, bước xuống giường lấy một chiếc khăn trắng, bắt đầu nhẹ nhàng lau sạch cho cô. Rồi anh lột sạch đồ của cô cho cô một thân trần như nhộng, rồi cũng lột sạch đồ của bản thân. Hạ Thiên Du hoảng hốt khi trên người không còn một mảnh vải, vốn nghĩ anh chưa thỏa mãn sẽ lại xông vào chiếm hữu cô, nhưng không! Anh nằm lên giường, để cô gối đầu lên cánh tay, kéo chăn đắp lên ngang vai cô. Anh hôn lên trán cô, dịu dàng nói: "Bắt em làm chuyện em không muốn, xin lỗi"
Hạ Thiên Du chớp chớp mắt, thì ra anh chỉ có ý định ôm cô chứ hoàn toàn không cầm thú như cô đã nghĩ. Cảm thấy một phần có lỗi vì đã trách lầm anh, cô rút vào lòng anh, nhẹ lắc đầu: "Không sao, em cũng tránh được một kiếp nạn”
"Em gọi làm tình là kiếp nạn? Vậy sau khi sinh con xong tôi phải yêu thương em hơn rồi” Vương Dạ Tước vuốt ve má cô, nụ cười lộ rõ sự cưng chiều.
Hạ Thiên Du đỏ mặt, nhắm mắt vờ ngủ không để ý anh nữa.
Anh đương nhiên biết rõ cô nghĩ gì, cũng có chút mệt, anh ôm cô, hai cơ thể trần truồng dính sát vào nhau.
"Ngủ khỏa thân rất tốt cho sức khỏe, ngủ cùng em lại tốt hơn bội phần” Anh siết chặt vòng tay kéo cô khảm sâu vào lòng mình, da thịt mềm mịn lại mát lạnh cho anh cảm giác êm ái thoả mãn.
Mặt cô đỏ như gấc, tay sờ mó gương mặt anh, anh hé mắt hỏi: “Chuyện gì?”
“Môi anh đâu?” Cô tiếp tục sờ.
Anh nhếch mép cười, nắm tay cô lại, cúi xuống trao cô nụ hôn sâu nồng nàn. Sau một lúc, môi rời môi kéo theo nước bọt nhớp nháp tách ra.
“Câu hỏi của em là đang mời gọi tôi đấy. Nếu phu nhân đã muốn hôn, sau này mỗi ngày tôi đều cho em nhiều hơn một nụ hôn”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.