Chương 64: Lễ đính hôn (1)
Huy Vũ
22/08/2019
Thiên Du vẫn đứng bên cạnh Dật Hiên nhìn về phía
Dạ Tước không rời mắt. Hai má cô ửng hồng đáng yêu khi thủ tịch tổng tài mà mọi cô gái đều ngưỡng mộ yêu thích trước mặt này không lâu nữa sẽ
trở thành vị hôn phu của cô, trở thành người đàn ông chỉ duy nhất thuộc
về một mình cô.
Ban đầu nghe thấy giọng nói thì Dật Hiên đã biết chắc đó là ai, anh chỉ đứng đó nở nụ cười, nụ cười man mác như không vui không buồn. Nghe tiếng bước chân trầm ổn dần tiến lại, anh quay người. Khi bắt gặp ánh mắt của nhau thì Dạ Tước dừng lại. Hai người đàn ông chỉ nhìn nhau không nói gì. Hai cô gái đứng bên cạnh cũng không hiểu vì sao, nhưng có lẽ họ biết chỉ cần nhìn vào nụ cười của đối phương, Dạ Tước và Dật Hiên đều có thể hiểu rõ những gì mà người kia muốn nói hơn ai hết.
"Chịu đến rồi sao ?" Cả hai chàng trai đồng thanh hô ứng bất ngờ.
"Cậu nói trước đi !" Lại lần nữa hai người ấy cùng lúc mở lời, sự hiểu ý ngẫu nhiên đó làm cho mọi người đều bật cười, cả Thiên Du và Hiểu Tuyên đều không nghĩ rằng họ lại hiểu nhau đến vậy.
"Cậu nỡ để cô dâu của mình trong phòng cô đơn như vậy rồi chạy đi tiếp khách, nhẫn tâm hơn cả ma vương không đúng sao ?"
Dạ Tước nhướng mày, anh nói giọng kiêu ngạo mang ý đùa : "Lão quái đầu chủ tịch của mấy công ty với cả mấy tên công tử ngoài kia vừa thấy tớ đã tìm cách bắt chuyện tạo quan hệ, làm tốn thời gian để tớ vào đây đấy chứ, sức ảnh hưởng của tớ lớn như vậy mà"
"Haha, cậu tự đắc quá rồi đấy, chắc có lẽ họ không biết có một nam thần thật sự đang đứng ở đây chưa xuất hiện"
"Tháo kính ra luôn cơ à, cậu có vẻ quen với việc mang kính áp tròng rồi. Định dùng khuôn mặt này mê hoặc cô bạn học của Thiên Thiên sao ?"
Lời nói trêu chọc của Dạ Tước làm cô bạn Hiểu Tuyên theo phản xạ giật mình, khuôn mặt lập tức đỏ gây như gấc, chỉ tiếc là Dật Hiên lại không để ý đến. Còn Thiên Du tinh nghịch liếc mắt qua cô bạn bắt gặp cảnh này thì cười tủm tỉm, khoái chí lắm.
Dật Hiên cười, giở lại mánh khoé mà Dạ Tước vừa dùng đáp trả lại : "Sao cậu không nói là mê hoặc Thiên Thiên của cậu ?"
"Chỉ có tớ mới có thể mê hoặc cô ấy, em nói phải không, Thiên Thiên ?" Dạ Tước đi lại gỡ nhẹ tay cô đang khoát lấy tay Dật Hiên, hành động vòng tay qua eo cô như có chủ ý, anh kéo cô ôm sát vào người, dúi gần khuôn mặt điển trai nở nụ cười tự tin.
"Muốn thử không ? Hỏi Thiên Thiên xem hai chúng ta ai đẹp trai hơn ?"
Nghe hai người đàn ông tranh nhau vị trí nam thần hệt như hai đứa trẻ nghịch ngợm tranh sủng, cô ôm trán cười khổ, gắt lên : Hai người !! Đây là lễ đính hôn của em, không phải là cuộc thi nam thần sắc đẹp đâu"
"Em nên nói người chồng sắp cưới của em đấy, cậu ta khơi mào trước, Hiên ca ca vô tội" Dật Hiên bị Dạ Tước cướp mất cô gái trong tay, anh nhún vai giả vờ bất mãn.
"Vậy em nói xem là chồng em đẹp trai hay Hiên ca ca của em đẹp trai hơn ?"
"... Cái này sao có thể so sánh như vậy được" Cô đỏ mặt vì ngại khi mặt của anh cứ dúi lại sát mặt cô.
"Nói nhỏ quá đấy, còn nhớ anh nói không, nói nhỏ quá không nghe sẽ bị phạt ?"
"... Em không biết. Tránh ra nào, ai lại đi tranh với bạn của mình chứ"
"Ừm hứm" Dạ Tước nhún vai xoa đầu cô gái, vừa rồi chỉ vì muốn đùa một chút, nhưng anh không ngờ cô ấy cũng có mặt công bằng này.
Aizzz thật đúng là hy vọng bé nhỏ cũng tắt lịm luôn rồi, thật sự lúc nghe Dạ Tước hỏi cô, Dật Hiên đã có chút mong chờ nhưng nghe chính câu trả lời này, anh biết rõ cô vì sao lại không thể nói, vì không muốn làm anh buồn, anh chỉ lắc đầu cười gượng gạo, một hơi như thức tỉnh đột nhiên sảng khoái. Rồi anh chủ động dắt tay Hiểu Tuyên đi ra ngoài.
Anh ngoái đầu nói với Hiểu Tuyên : "Hiểu Tuyên, tôi và em nên ra ngoài thôi, để bọn họ ở lại với nhau đi, kẻo một lát nữa những người độc thân như chúng ta sẽ bị chết chìm trong biển tình đấy"
"A... vâng. Đi thôi ạ"
Cô gái đáng yêu bước theo sau người đàn ông tuấn tú. Nhìn vào bàn tay của anh vẫn nắm lấy tay cô kéo ra ngoài, biết rằng chỉ là vô ý nhưng nhịp tim trong lồng ngực cô vẫn cứ đập nhanh, tựa như tiếng bước chân chạm xuống nền đất. Thình thịch !
"Thiên Thiên, nhất định phải thật hạnh phúc, như vậy anh mới có thể không chìm trong mộng ảo, dứt khoát từ bỏ em..."
Ánh mắt Dạ Tước đột nhiên ánh lên tia thăng trầm khi Dật Hiên có ý muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Dật Hiên nghĩ gì anh còn có thể không hiểu sao, sự tự tạo một vỏ bọc vui vẻ cho ngày hôm nay của Dật Hiên đã thật sự thành công trong mắt mọi người rồi. Dạ Tước đứng sững, không nhìn Dật Hiên lướt qua anh một cách vội vàng, khoảnh khắc đó như nhát dao vô hình cắt đứt tình bạn của họ, kéo theo đó cũng thay đổi thành một khung bậc cảm xúc khác về sau...
"Tớ đã nói chỉ một lần duy nhất cô ấy không là của riêng tớ nhưng bây giờ thì hết thời hạn rồi. Tớ yêu cô ấy và sẽ không bao giờ cho phép ai cướp cô ấy khỏi bàn tay này. Đến lúc nên chết tâm rồi Hiên à...."
.......
Căn phòng trở nên im ắng, duy chỉ có hai con người là đang trao cho nhau ánh mắt yêu thương âu yếm.
Dạ Tước đưa bàn tay chạm nhẹ vào má cô, từng đầu ngón tay ấm nóng vuốt ve bờ má ửng hồng, anh miết nhẹ lên viền môi rồi dừng lại ở đôi vai trần trắng mịn.
Ánh mắt chợt trở nên sâu thẳm, anh cất giọng dịu dàng hơi khàn : "Em đẹp lắm... làm anh chỉ muốn mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh ngắm em. Biết làm thế nào, anh không muốn để người khác nhìn thấy em đẹp như thế này...."
Cô nghe những lời anh nói thì ngẩn người, đôi mắt khép hờ rung rinh hàng mi, cô nhón chân đặt lên trán anh một nụ hôn, chất giọng ngọt ngào dịu dàng thủ thỉ bên tai anh : "Dù thế nào em cũng sẽ để bản thân đẹp nhất trong mắt anh, em đã là của riêng anh không phải sao. Chỉ sợ có một ngày anh không cần em nữa, em vẫn luôn ở bên cạnh anh, thể xác lẫn trái tim đều chỉ dành cho một mình anh"
"Em khiến anh yêu em đến vạn kiếp bất phục rồi, anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh, nếu em biến mất anh cũng không tha thiết tồn tại trên thế giới này... thế giới của anh thật sự sụp đổ khi không có em"
Cô đưa ngón tay thon thả đặt lên môi anh ngăn lại lời tiếp tục, khẽ lắc đầu, cô cười : "Em không rời xa anh đâu, nên phải tiếp tục sống thật vui vẻ bên cạnh em biết không"
Anh gật đầu hiểu ý. Đoạn quỳ xuống, nắm lấy tay cô nâng lên, anh đặt môi xuống hôn ôn nhu. Hơi lành lạnh từ đôi môi mỏng chạm vào làn da trắng mịn của bàn tay thon thả.
Anh nhắm mắt hôn một lâu rồi ngước lên nhìn cô gái trước mặt, cười mãn nguyện : "Từ bây giờ hãy để kỵ sĩ bảo vệ cho công chúa"
Thiên Du ngoẹo đầu tròn mắt chớp chớp, song hơi thắc mắc mới hỏi lại : "Tại sao lại là kỵ sĩ, anh không phải hoàng tử sao ?"
"Hoàng tử phải chịu đựng những quy luật của gia tộc hoàng gia ép buộc, anh ta căn bản không có quyền lựa chọn tình yêu đích thực cho mình và thường xuyên có những cuộc hôn nhân chính trị, năm thê bảy thiếp. Anh chỉ muốn là một kỵ sĩ, mạnh mẽ độc lập, mang theo chính nghĩa mà sống. Chính nghĩa của anh là phải bảo vệ, che chở và yêu thương em. Hoàng tử là người kế ngôi, anh ta cần hoàng vị, còn anh - một kỵ sĩ chỉ cần tình yêu của mình là đủ rồi, một tình yêu duy nhất trọn vẹn"
"Tước à.. em rất hạnh phúc vì những gì đang diễn ra là sự thật, anh ở đây, yêu em đều là thật..."
Dạ Tước đứng dậy toan đi ra cửa thì quay đầu lại, nhẹ cúi người chìa cánh tay hành lễ theo phong cách phương Tây đón nhận cô gái : “Bây giờ em chỉ cần yêu anh, tin anh là được, những chuyện khác đừng lo lắng. Chúng ta đi chứ, công chúa của anh ?
"Vâng"
Một tay cô nắm tay anh thật chặt, một tay khoát lấy cánh tay anh âu yếm. Lần này đã can đảm nắm lấy tay nhau, đã quyết hết kiếp này chỉ có cái chết mới có thể chia lìa.
Hai người trao cho nhau ánh mắt nhu tình cùng hướng đến phía sân khấu trung tâm. Thật đẹp đôi, vẻ đẹp ấy dung hòa mỹ lệ hơn bao giờ hết...
Ban đầu nghe thấy giọng nói thì Dật Hiên đã biết chắc đó là ai, anh chỉ đứng đó nở nụ cười, nụ cười man mác như không vui không buồn. Nghe tiếng bước chân trầm ổn dần tiến lại, anh quay người. Khi bắt gặp ánh mắt của nhau thì Dạ Tước dừng lại. Hai người đàn ông chỉ nhìn nhau không nói gì. Hai cô gái đứng bên cạnh cũng không hiểu vì sao, nhưng có lẽ họ biết chỉ cần nhìn vào nụ cười của đối phương, Dạ Tước và Dật Hiên đều có thể hiểu rõ những gì mà người kia muốn nói hơn ai hết.
"Chịu đến rồi sao ?" Cả hai chàng trai đồng thanh hô ứng bất ngờ.
"Cậu nói trước đi !" Lại lần nữa hai người ấy cùng lúc mở lời, sự hiểu ý ngẫu nhiên đó làm cho mọi người đều bật cười, cả Thiên Du và Hiểu Tuyên đều không nghĩ rằng họ lại hiểu nhau đến vậy.
"Cậu nỡ để cô dâu của mình trong phòng cô đơn như vậy rồi chạy đi tiếp khách, nhẫn tâm hơn cả ma vương không đúng sao ?"
Dạ Tước nhướng mày, anh nói giọng kiêu ngạo mang ý đùa : "Lão quái đầu chủ tịch của mấy công ty với cả mấy tên công tử ngoài kia vừa thấy tớ đã tìm cách bắt chuyện tạo quan hệ, làm tốn thời gian để tớ vào đây đấy chứ, sức ảnh hưởng của tớ lớn như vậy mà"
"Haha, cậu tự đắc quá rồi đấy, chắc có lẽ họ không biết có một nam thần thật sự đang đứng ở đây chưa xuất hiện"
"Tháo kính ra luôn cơ à, cậu có vẻ quen với việc mang kính áp tròng rồi. Định dùng khuôn mặt này mê hoặc cô bạn học của Thiên Thiên sao ?"
Lời nói trêu chọc của Dạ Tước làm cô bạn Hiểu Tuyên theo phản xạ giật mình, khuôn mặt lập tức đỏ gây như gấc, chỉ tiếc là Dật Hiên lại không để ý đến. Còn Thiên Du tinh nghịch liếc mắt qua cô bạn bắt gặp cảnh này thì cười tủm tỉm, khoái chí lắm.
Dật Hiên cười, giở lại mánh khoé mà Dạ Tước vừa dùng đáp trả lại : "Sao cậu không nói là mê hoặc Thiên Thiên của cậu ?"
"Chỉ có tớ mới có thể mê hoặc cô ấy, em nói phải không, Thiên Thiên ?" Dạ Tước đi lại gỡ nhẹ tay cô đang khoát lấy tay Dật Hiên, hành động vòng tay qua eo cô như có chủ ý, anh kéo cô ôm sát vào người, dúi gần khuôn mặt điển trai nở nụ cười tự tin.
"Muốn thử không ? Hỏi Thiên Thiên xem hai chúng ta ai đẹp trai hơn ?"
Nghe hai người đàn ông tranh nhau vị trí nam thần hệt như hai đứa trẻ nghịch ngợm tranh sủng, cô ôm trán cười khổ, gắt lên : Hai người !! Đây là lễ đính hôn của em, không phải là cuộc thi nam thần sắc đẹp đâu"
"Em nên nói người chồng sắp cưới của em đấy, cậu ta khơi mào trước, Hiên ca ca vô tội" Dật Hiên bị Dạ Tước cướp mất cô gái trong tay, anh nhún vai giả vờ bất mãn.
"Vậy em nói xem là chồng em đẹp trai hay Hiên ca ca của em đẹp trai hơn ?"
"... Cái này sao có thể so sánh như vậy được" Cô đỏ mặt vì ngại khi mặt của anh cứ dúi lại sát mặt cô.
"Nói nhỏ quá đấy, còn nhớ anh nói không, nói nhỏ quá không nghe sẽ bị phạt ?"
"... Em không biết. Tránh ra nào, ai lại đi tranh với bạn của mình chứ"
"Ừm hứm" Dạ Tước nhún vai xoa đầu cô gái, vừa rồi chỉ vì muốn đùa một chút, nhưng anh không ngờ cô ấy cũng có mặt công bằng này.
Aizzz thật đúng là hy vọng bé nhỏ cũng tắt lịm luôn rồi, thật sự lúc nghe Dạ Tước hỏi cô, Dật Hiên đã có chút mong chờ nhưng nghe chính câu trả lời này, anh biết rõ cô vì sao lại không thể nói, vì không muốn làm anh buồn, anh chỉ lắc đầu cười gượng gạo, một hơi như thức tỉnh đột nhiên sảng khoái. Rồi anh chủ động dắt tay Hiểu Tuyên đi ra ngoài.
Anh ngoái đầu nói với Hiểu Tuyên : "Hiểu Tuyên, tôi và em nên ra ngoài thôi, để bọn họ ở lại với nhau đi, kẻo một lát nữa những người độc thân như chúng ta sẽ bị chết chìm trong biển tình đấy"
"A... vâng. Đi thôi ạ"
Cô gái đáng yêu bước theo sau người đàn ông tuấn tú. Nhìn vào bàn tay của anh vẫn nắm lấy tay cô kéo ra ngoài, biết rằng chỉ là vô ý nhưng nhịp tim trong lồng ngực cô vẫn cứ đập nhanh, tựa như tiếng bước chân chạm xuống nền đất. Thình thịch !
"Thiên Thiên, nhất định phải thật hạnh phúc, như vậy anh mới có thể không chìm trong mộng ảo, dứt khoát từ bỏ em..."
Ánh mắt Dạ Tước đột nhiên ánh lên tia thăng trầm khi Dật Hiên có ý muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Dật Hiên nghĩ gì anh còn có thể không hiểu sao, sự tự tạo một vỏ bọc vui vẻ cho ngày hôm nay của Dật Hiên đã thật sự thành công trong mắt mọi người rồi. Dạ Tước đứng sững, không nhìn Dật Hiên lướt qua anh một cách vội vàng, khoảnh khắc đó như nhát dao vô hình cắt đứt tình bạn của họ, kéo theo đó cũng thay đổi thành một khung bậc cảm xúc khác về sau...
"Tớ đã nói chỉ một lần duy nhất cô ấy không là của riêng tớ nhưng bây giờ thì hết thời hạn rồi. Tớ yêu cô ấy và sẽ không bao giờ cho phép ai cướp cô ấy khỏi bàn tay này. Đến lúc nên chết tâm rồi Hiên à...."
.......
Căn phòng trở nên im ắng, duy chỉ có hai con người là đang trao cho nhau ánh mắt yêu thương âu yếm.
Dạ Tước đưa bàn tay chạm nhẹ vào má cô, từng đầu ngón tay ấm nóng vuốt ve bờ má ửng hồng, anh miết nhẹ lên viền môi rồi dừng lại ở đôi vai trần trắng mịn.
Ánh mắt chợt trở nên sâu thẳm, anh cất giọng dịu dàng hơi khàn : "Em đẹp lắm... làm anh chỉ muốn mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh ngắm em. Biết làm thế nào, anh không muốn để người khác nhìn thấy em đẹp như thế này...."
Cô nghe những lời anh nói thì ngẩn người, đôi mắt khép hờ rung rinh hàng mi, cô nhón chân đặt lên trán anh một nụ hôn, chất giọng ngọt ngào dịu dàng thủ thỉ bên tai anh : "Dù thế nào em cũng sẽ để bản thân đẹp nhất trong mắt anh, em đã là của riêng anh không phải sao. Chỉ sợ có một ngày anh không cần em nữa, em vẫn luôn ở bên cạnh anh, thể xác lẫn trái tim đều chỉ dành cho một mình anh"
"Em khiến anh yêu em đến vạn kiếp bất phục rồi, anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh, nếu em biến mất anh cũng không tha thiết tồn tại trên thế giới này... thế giới của anh thật sự sụp đổ khi không có em"
Cô đưa ngón tay thon thả đặt lên môi anh ngăn lại lời tiếp tục, khẽ lắc đầu, cô cười : "Em không rời xa anh đâu, nên phải tiếp tục sống thật vui vẻ bên cạnh em biết không"
Anh gật đầu hiểu ý. Đoạn quỳ xuống, nắm lấy tay cô nâng lên, anh đặt môi xuống hôn ôn nhu. Hơi lành lạnh từ đôi môi mỏng chạm vào làn da trắng mịn của bàn tay thon thả.
Anh nhắm mắt hôn một lâu rồi ngước lên nhìn cô gái trước mặt, cười mãn nguyện : "Từ bây giờ hãy để kỵ sĩ bảo vệ cho công chúa"
Thiên Du ngoẹo đầu tròn mắt chớp chớp, song hơi thắc mắc mới hỏi lại : "Tại sao lại là kỵ sĩ, anh không phải hoàng tử sao ?"
"Hoàng tử phải chịu đựng những quy luật của gia tộc hoàng gia ép buộc, anh ta căn bản không có quyền lựa chọn tình yêu đích thực cho mình và thường xuyên có những cuộc hôn nhân chính trị, năm thê bảy thiếp. Anh chỉ muốn là một kỵ sĩ, mạnh mẽ độc lập, mang theo chính nghĩa mà sống. Chính nghĩa của anh là phải bảo vệ, che chở và yêu thương em. Hoàng tử là người kế ngôi, anh ta cần hoàng vị, còn anh - một kỵ sĩ chỉ cần tình yêu của mình là đủ rồi, một tình yêu duy nhất trọn vẹn"
"Tước à.. em rất hạnh phúc vì những gì đang diễn ra là sự thật, anh ở đây, yêu em đều là thật..."
Dạ Tước đứng dậy toan đi ra cửa thì quay đầu lại, nhẹ cúi người chìa cánh tay hành lễ theo phong cách phương Tây đón nhận cô gái : “Bây giờ em chỉ cần yêu anh, tin anh là được, những chuyện khác đừng lo lắng. Chúng ta đi chứ, công chúa của anh ?
"Vâng"
Một tay cô nắm tay anh thật chặt, một tay khoát lấy cánh tay anh âu yếm. Lần này đã can đảm nắm lấy tay nhau, đã quyết hết kiếp này chỉ có cái chết mới có thể chia lìa.
Hai người trao cho nhau ánh mắt nhu tình cùng hướng đến phía sân khấu trung tâm. Thật đẹp đôi, vẻ đẹp ấy dung hòa mỹ lệ hơn bao giờ hết...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.