Chương 65: Lễ đính hôn (2) - Tâm tư bị nhìn thấu
Huy Vũ
22/08/2019
Từng chùm đèn treo trên trần phát ra ánh sáng màu vàng hoa lệ chiếu rọi cả một không gian rộng lớn của nhà hàng, bất chợt tắt lịm, một mảng đen tối bao trùm làm cho những vị khách mời dưới kia
hơi giật mình. Vài giây sau, một loạt ánh sáng ngũ sắc bừng lên, phát ra từ những bóng đèn mini được thiết kế đường dây bao quanh trên đỉnh đầu
choáng cả diện tích của nhà hàng.
Mọi người đảo mắt xung quanh ngắm nhìn, từng đợt ánh sáng chớp nháy lung linh mờ ảo. Sau khi theo một vòng nguyên lí hoạt động, những chùm sáng này quy tụ lại phản chiếu vào bờ tường trên cao sau lưng mọi người ba chữ "Hạ Thiên Du" nằm trọn trong vòng trái tim có ánh sáng màu đỏ. Ai ai trông thấy cũng trầm trồ ngưỡng mộ, trong lòng dâng lên cảm giác tò mò hứng thú. Thật sự không dám nghĩ tổng tài nổi tiếng lạnh lùng tàn độc như Vương Dạ Tước lại có thể đối xử lãng mạn như thế này đối với một người phụ nữ.
Nghe một tiếng "BỤP" phát ra, những vị khách quay lưng hướng mắt về phía sân khấu, nơi có hai con người xinh đẹp xứng đôi tựa "kim đồng ngọc nữ" âu yếm sóng bước bên nhau dưới cột sáng trắng tinh nổi bật.
Khi anh và cô bước ra là bao nhiêu tiếng vỗ tay chào đón dưới sân khấu.
Chục giây sau khi tiếng vỗ tay thưa dần và dứt hẳn, Dạ Tước nói to : "Cảm ơn mọi người hôm nay đã nể mặt Vương Dạ Tước tôi đến dự buổi lễ đính hôn quan trọng này. Cũng như lúc nãy đã tiết lộ một chút thông tin về cô gái mà một lúc nữa sẽ cử hành lễ đính hôn cùng tôi, bây giờ cô ấy đang đứng bên cạnh tôi đây. Hạ Thiên Du, là người phụ nữ tôi yêu nhất đời này"
Trông thấy Thiên Du thần thái mỹ lệ đứng bên cạnh anh. Ai cũng ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cô, xôn xao tán thưởng : "Cô ấy đẹp quá, bây giờ được diện kiến khuôn dung thật sự, quả là rất xinh đẹp trong sáng ! Hai người họ thật sự là một đôi toả sáng"
Bộ váy xanh "Tinh Tú" cùng màn đêm mờ ảo kết hợp tôn lên làn da trắng trẻo như tuyết. Thân hình hoàn hảo từng đường nét được bao trùm bởi mái tóc nâu ấm áp uốn xoăn gợn sóng xoã dài. Trên trán vòng qua một tơ tóc đáng yêu, khuôn mặt lại càng thêm khả ái xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười dịu dàng đẹp đến ngất ngây. Đặc biệt là bông tai lông vũ hoàng kim treo trên một bên tai thật sự rất sắc sảo, hoà vào cô là một vẻ đẹp mỹ lệ kiêu sa.
Một tràng pháo tay lại vang lên, không khí trở nên nhộn nhịp hơn hẳn khi cô rời tay anh bước lên một bước, cúi nhẹ người chào khách mời.
Nở nụ cười tươi vui ấm áp, giọng cô nhẹ nhàng đều đều phát ra : "Xin chào mọi người, tôi là Thiên Du, hôm nay sẽ kết hôn với Dạ Tước. Cảm ơn mọi người đã đến dự lễ đính hôn của chúng tôi"
Dạ Tước phía sau nhìn tấm lưng cô mỉm cười, anh cười rất tự tin, tiến lại gần nói nhỏ : "Em đã đủ can đảm đứng trước mọi người nói về chúng ta như vậy, anh thật sự rất vui...”
"Thần thái này của em không làm anh mất mặt mà phải không ?" Cô tinh nghịch nháy mắt, một phút làm anh ngỡ ngàng vì quá đẹp, quá đáng yêu.
Cô nói xong thì đoạn anh quỳ xuống, nắm lấy bàn tay thon thả của cô, cười trìu mến, lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ nhắn màu xanh. Anh đưa chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh lên trước mặt cô, dịu giọng gọi : "Thiên Thiên, em sẽ bên cạnh anh cho đến mãi về sau phải không ?"
"Đương nhiên rồi”
"Em đồng ý lấy anh chứ ?"
Sau câu nói là một tràng vỗ tay nồng nhiệt, toàn thể khách mời reo lên ngưỡng mộ vui mừng. Thời khắc diễn ra cảnh tượng lãng mạn đáng mong đợi khiến mọi người theo dõi cũng phấn khích. Riêng đối với Dạ Tước, thời gian như ngừng đọng tại giây phút trân quý này.
Anh không để ý đến những người dưới sân khấu đang nhìn chăm chăm vào mình, anh chỉ biết trong tâm trí anh hiện giờ đều khắc sâu về cô, con ngươi bị bao trùm bởi hình ảnh một cô gái xinh đẹp đang nở nụ cười mãn nguyện và một giọt nước mắt đã lăn trên má.
"Vâng... Em đồng ý”
Nghe xong câu này cả đại sảnh vỗ tay rần lên. Dật Hiên và Hiểu Tuyên đứng ở ban công tầng trên dõi theo cũng lấy làm vui mừng an tâm.
————
"Nhìn cảnh này không hiểu sao em muốn lễ kết hôn của cậu ấy nhanh chóng diễn ra” Hiểu Tuyên đứng bên cạnh Dật Hiên đột nhiên lên tiếng đánh tan bầu không khí ngột ngạt giữa hai người.
Dật Hiện khoanh tay chống người dựa vào lan can, nghe cô gái nói vậy anh cười nhạt, môi khẽ mở ra : “Tại sao ?”
“Có lẽ là em muốn được một lần bước vào lễ đường, được bắt hoa cô dâu để sớm kết hôn chăng haha... giáo sư đừng để ý mấy lời này của em”
Dật Hiên vẫn đưa mắt nhìn về phía sân khấu, nhưng tai nghe thấy lời Hiểu Tuyên nói, anh hỏi : “Em có người mình thích rồi sao ?”
“Vâng... anh ấy là một người em không thể chạm tới được, tuy biết là vậy nhưng vẫn đơn phương.. ngu ngốc lắm đúng không ?” Hiểu Tuyên siết chặt tay, nhìn người đàn ông trước mặt mà lòng chạnh lại.
“Yêu một người không có gì là sai trái, cái sai là số phận có cho ta được toại nguyện yêu người đó hay không. Lúc nào có thể chạm vào thì nhất định không được từ bỏ cơ hội, một lúc nào đó đến cả nhớ cũng không có tư cách để nhớ, như vậy chẳng khác nào cơn bệnh biến dày vò trái tim...” Dật Hiên nói từng lời trầm ổn, gương mặt tuấn tú lúc này vô cảm hơn bao giờ hết.
Hiểu Tuyên đổ mồ hôi, tim cô đột nhiên đập thình thịch như muốn bệnh, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào anh, tay cô run run khẽ chạm vào bờ má Dật Hiên, làm anh bất ngờ quay mặt lại nhìn.
“Chạm được rồi....”
Thấy cô gái nở nụ cười buồn man mác khó tả, giống hệt với anh lúc đối diện với Thiên Du cũng là nụ cười này, cảm xúc này.
Anh không nói gì, vẫn để yên đầu ngón tay mềm mại của cô gái chạm vào má mình. Nhìn cô bằng đôi mắt âm trầm, anh gọi nhẹ như không : “Hiểu Tuyên”
“A .. vâng em xin lỗi giáo sư.. cái đó.. rất xin lỗi thầy...” Nghe anh gọi thì cô phát hoảng, luống cuống rụt tay lại cúi đầu xin lỗi liên tục.
“Không sao, em ngẩng đầu lên đi”
“.... em xin lỗi. Sau này em sẽ không tuỳ tiện như vậy nữa”
Dật Hiên nhìn dáng vẻ cuống cuồng mang theo buồn bã này thì cười khổ, thật sự rất giống anh, đương nhiên anh cũng hiểu tâm ý của cô ấy, chỉ là không thể đáp lại, đành nhẫn tâm để cô ấy trở thành một “anh” thứ hai...
Anh xoa nhẹ đầu cô, dịu giọng nói : “Em nên dành cái chạm đó cho người thích hợp với em... xin lỗi vì tôi không phải người đó”
Trái tim Hiểu Tuyên dường như nát vụn thành từng mảnh, chưa thổ lộ liền bị nhìn thấu tâm tư, còn từ chối một cách thẳng thừng mất mặt như vậy. Giáo sư Lý trong mắt cô đã không còn ôn nhu và tốt bụng nữa rồi. Cô tổn thương rồi đó !!!!!
“Dù sao cũng đã bị từ chối, vậy thì đem tình cảm này chôn giấu thật sâu....”
Hiểu Tuyên cắn răng ngăn sự yếu đuối bao trùm tâm trí, ngẩng đầu ép buộc khuôn miệng nở ra : “Cảm ơn lòng tốt của giáo sư, nhất định em sẽ đối tốt với người em yêu thương. Thầy không cần bận tâm. A... em còn phải thu dọn bộ trang điểm trong phòng nữa, chào thầy em đi trước...”
Dật Hiên đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ bé, trong lòng không tồn đọng bất cứ một loại cảm xúc gì. Chợt nhớ đến lúc mới vào phòng trang điểm, ánh mắt anh ngay lập tức dao động.
“Không phải lúc nãy đã dọn xong rồi sao, em vì sao lại nói dối ... có lẽ như vậy cũng tốt, nên cách xa tôi một chút, sẽ tốt cho em...”
Mọi người đảo mắt xung quanh ngắm nhìn, từng đợt ánh sáng chớp nháy lung linh mờ ảo. Sau khi theo một vòng nguyên lí hoạt động, những chùm sáng này quy tụ lại phản chiếu vào bờ tường trên cao sau lưng mọi người ba chữ "Hạ Thiên Du" nằm trọn trong vòng trái tim có ánh sáng màu đỏ. Ai ai trông thấy cũng trầm trồ ngưỡng mộ, trong lòng dâng lên cảm giác tò mò hứng thú. Thật sự không dám nghĩ tổng tài nổi tiếng lạnh lùng tàn độc như Vương Dạ Tước lại có thể đối xử lãng mạn như thế này đối với một người phụ nữ.
Nghe một tiếng "BỤP" phát ra, những vị khách quay lưng hướng mắt về phía sân khấu, nơi có hai con người xinh đẹp xứng đôi tựa "kim đồng ngọc nữ" âu yếm sóng bước bên nhau dưới cột sáng trắng tinh nổi bật.
Khi anh và cô bước ra là bao nhiêu tiếng vỗ tay chào đón dưới sân khấu.
Chục giây sau khi tiếng vỗ tay thưa dần và dứt hẳn, Dạ Tước nói to : "Cảm ơn mọi người hôm nay đã nể mặt Vương Dạ Tước tôi đến dự buổi lễ đính hôn quan trọng này. Cũng như lúc nãy đã tiết lộ một chút thông tin về cô gái mà một lúc nữa sẽ cử hành lễ đính hôn cùng tôi, bây giờ cô ấy đang đứng bên cạnh tôi đây. Hạ Thiên Du, là người phụ nữ tôi yêu nhất đời này"
Trông thấy Thiên Du thần thái mỹ lệ đứng bên cạnh anh. Ai cũng ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cô, xôn xao tán thưởng : "Cô ấy đẹp quá, bây giờ được diện kiến khuôn dung thật sự, quả là rất xinh đẹp trong sáng ! Hai người họ thật sự là một đôi toả sáng"
Bộ váy xanh "Tinh Tú" cùng màn đêm mờ ảo kết hợp tôn lên làn da trắng trẻo như tuyết. Thân hình hoàn hảo từng đường nét được bao trùm bởi mái tóc nâu ấm áp uốn xoăn gợn sóng xoã dài. Trên trán vòng qua một tơ tóc đáng yêu, khuôn mặt lại càng thêm khả ái xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười dịu dàng đẹp đến ngất ngây. Đặc biệt là bông tai lông vũ hoàng kim treo trên một bên tai thật sự rất sắc sảo, hoà vào cô là một vẻ đẹp mỹ lệ kiêu sa.
Một tràng pháo tay lại vang lên, không khí trở nên nhộn nhịp hơn hẳn khi cô rời tay anh bước lên một bước, cúi nhẹ người chào khách mời.
Nở nụ cười tươi vui ấm áp, giọng cô nhẹ nhàng đều đều phát ra : "Xin chào mọi người, tôi là Thiên Du, hôm nay sẽ kết hôn với Dạ Tước. Cảm ơn mọi người đã đến dự lễ đính hôn của chúng tôi"
Dạ Tước phía sau nhìn tấm lưng cô mỉm cười, anh cười rất tự tin, tiến lại gần nói nhỏ : "Em đã đủ can đảm đứng trước mọi người nói về chúng ta như vậy, anh thật sự rất vui...”
"Thần thái này của em không làm anh mất mặt mà phải không ?" Cô tinh nghịch nháy mắt, một phút làm anh ngỡ ngàng vì quá đẹp, quá đáng yêu.
Cô nói xong thì đoạn anh quỳ xuống, nắm lấy bàn tay thon thả của cô, cười trìu mến, lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ nhắn màu xanh. Anh đưa chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh lên trước mặt cô, dịu giọng gọi : "Thiên Thiên, em sẽ bên cạnh anh cho đến mãi về sau phải không ?"
"Đương nhiên rồi”
"Em đồng ý lấy anh chứ ?"
Sau câu nói là một tràng vỗ tay nồng nhiệt, toàn thể khách mời reo lên ngưỡng mộ vui mừng. Thời khắc diễn ra cảnh tượng lãng mạn đáng mong đợi khiến mọi người theo dõi cũng phấn khích. Riêng đối với Dạ Tước, thời gian như ngừng đọng tại giây phút trân quý này.
Anh không để ý đến những người dưới sân khấu đang nhìn chăm chăm vào mình, anh chỉ biết trong tâm trí anh hiện giờ đều khắc sâu về cô, con ngươi bị bao trùm bởi hình ảnh một cô gái xinh đẹp đang nở nụ cười mãn nguyện và một giọt nước mắt đã lăn trên má.
"Vâng... Em đồng ý”
Nghe xong câu này cả đại sảnh vỗ tay rần lên. Dật Hiên và Hiểu Tuyên đứng ở ban công tầng trên dõi theo cũng lấy làm vui mừng an tâm.
————
"Nhìn cảnh này không hiểu sao em muốn lễ kết hôn của cậu ấy nhanh chóng diễn ra” Hiểu Tuyên đứng bên cạnh Dật Hiên đột nhiên lên tiếng đánh tan bầu không khí ngột ngạt giữa hai người.
Dật Hiện khoanh tay chống người dựa vào lan can, nghe cô gái nói vậy anh cười nhạt, môi khẽ mở ra : “Tại sao ?”
“Có lẽ là em muốn được một lần bước vào lễ đường, được bắt hoa cô dâu để sớm kết hôn chăng haha... giáo sư đừng để ý mấy lời này của em”
Dật Hiên vẫn đưa mắt nhìn về phía sân khấu, nhưng tai nghe thấy lời Hiểu Tuyên nói, anh hỏi : “Em có người mình thích rồi sao ?”
“Vâng... anh ấy là một người em không thể chạm tới được, tuy biết là vậy nhưng vẫn đơn phương.. ngu ngốc lắm đúng không ?” Hiểu Tuyên siết chặt tay, nhìn người đàn ông trước mặt mà lòng chạnh lại.
“Yêu một người không có gì là sai trái, cái sai là số phận có cho ta được toại nguyện yêu người đó hay không. Lúc nào có thể chạm vào thì nhất định không được từ bỏ cơ hội, một lúc nào đó đến cả nhớ cũng không có tư cách để nhớ, như vậy chẳng khác nào cơn bệnh biến dày vò trái tim...” Dật Hiên nói từng lời trầm ổn, gương mặt tuấn tú lúc này vô cảm hơn bao giờ hết.
Hiểu Tuyên đổ mồ hôi, tim cô đột nhiên đập thình thịch như muốn bệnh, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào anh, tay cô run run khẽ chạm vào bờ má Dật Hiên, làm anh bất ngờ quay mặt lại nhìn.
“Chạm được rồi....”
Thấy cô gái nở nụ cười buồn man mác khó tả, giống hệt với anh lúc đối diện với Thiên Du cũng là nụ cười này, cảm xúc này.
Anh không nói gì, vẫn để yên đầu ngón tay mềm mại của cô gái chạm vào má mình. Nhìn cô bằng đôi mắt âm trầm, anh gọi nhẹ như không : “Hiểu Tuyên”
“A .. vâng em xin lỗi giáo sư.. cái đó.. rất xin lỗi thầy...” Nghe anh gọi thì cô phát hoảng, luống cuống rụt tay lại cúi đầu xin lỗi liên tục.
“Không sao, em ngẩng đầu lên đi”
“.... em xin lỗi. Sau này em sẽ không tuỳ tiện như vậy nữa”
Dật Hiên nhìn dáng vẻ cuống cuồng mang theo buồn bã này thì cười khổ, thật sự rất giống anh, đương nhiên anh cũng hiểu tâm ý của cô ấy, chỉ là không thể đáp lại, đành nhẫn tâm để cô ấy trở thành một “anh” thứ hai...
Anh xoa nhẹ đầu cô, dịu giọng nói : “Em nên dành cái chạm đó cho người thích hợp với em... xin lỗi vì tôi không phải người đó”
Trái tim Hiểu Tuyên dường như nát vụn thành từng mảnh, chưa thổ lộ liền bị nhìn thấu tâm tư, còn từ chối một cách thẳng thừng mất mặt như vậy. Giáo sư Lý trong mắt cô đã không còn ôn nhu và tốt bụng nữa rồi. Cô tổn thương rồi đó !!!!!
“Dù sao cũng đã bị từ chối, vậy thì đem tình cảm này chôn giấu thật sâu....”
Hiểu Tuyên cắn răng ngăn sự yếu đuối bao trùm tâm trí, ngẩng đầu ép buộc khuôn miệng nở ra : “Cảm ơn lòng tốt của giáo sư, nhất định em sẽ đối tốt với người em yêu thương. Thầy không cần bận tâm. A... em còn phải thu dọn bộ trang điểm trong phòng nữa, chào thầy em đi trước...”
Dật Hiên đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ bé, trong lòng không tồn đọng bất cứ một loại cảm xúc gì. Chợt nhớ đến lúc mới vào phòng trang điểm, ánh mắt anh ngay lập tức dao động.
“Không phải lúc nãy đã dọn xong rồi sao, em vì sao lại nói dối ... có lẽ như vậy cũng tốt, nên cách xa tôi một chút, sẽ tốt cho em...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.