Người Tình Mất Trí

Chương 67: Lễ đính hôn (4)

Huy Vũ

22/08/2019

"Cô gái đó là ai, đẹp quá, hôm nay sao mà may mắn được gặp nhiều người đẹp quá vậy ??? Xem chừng còn đẹp hơn vị hôn thê của chủ tịch Vương nữa"

"Suỵt ! Vương Dạ Tước nghe thấy không sợ cậu bị đuổi ra khỏi đây à, nói sự thật nhưng khe khẽ thôi, nếu không muốn chết"

Mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán khi thấy một cô gái diện váy xẻ ngực cách tân màu đen huyền bí, choàng bên ngoài là một dải lông thú trắng muốt lung linh sang trọng đang bước vào đại sảnh. Họ dường như bị vẻ đẹp quý phái ma mị đó cuốn hút mà dõi theo không thể rời mắt.

"Hừ, tối nay cô và tôi xem ai sẽ nhận được sự yêu mến của mọi người. Buổi tiệc bây giờ mới thật sự bắt đầu" Lý Giai Tuệ đưa tay lên má tạo dáng xinh đẹp, đôi môi quyến rũ khẽ cong lên yêu kiều, làm cho bao nhiêu con người ở đây đều bị hút hồn mê đắm cô.

Trông thấy dáng vẻ xinh đẹp lộng lẫy này của Giai Tuệ, Tĩnh Dư cau mày, trái tim vẫn không tự chủ rung động đập thình thịch. Anh buông em gái ra, lấy một ly vang đỏ uống cạn một hơi, nhanh chóng hoà vào đám đông lãng đi chỗ khác dưới cái nhìn kiên định dò xét của Thiên Tinh.

"Tiểu Hiên ở đây với mẹ nhé. Con đi theo Tĩnh Dư một lát..."

Tất cả đàn ông từ già đến trẻ, từ có vợ đến độc thân khi thấy nữ minh tinh ảnh hậu xinh đẹp bậc nhất quốc gia xuất hiện, liền không thể rời mắt vì nét diễm lệ thần thái ấy, vẻ đẹp của Giai Tuệ vượt mức người thường có thể sở hữu. Làm họ như xao xuyến không dám đách tội, không muốn chiếm đoạt.

Riêng chỉ có duy nhất hai người đàn ông là tâm tĩnh như tờ, thậm chí còn bộc lộ cảm xúc khó chịu khi trông thấy cô không mời mà đến xuất hiện tại buổi tiệc, đó là Vương Dạ Tước và anh trai của cô ấy Lý Dật Hiên. Họ nhìn cô gái vô cảm, trong đầu chỉ có cùng một thắc mắc duy nhất.. "Tại sao Giai Tuệ lại ở đây ????"

Dạ Tước khó chịu, anh nhìn về phía bàn ăn thì cười cưng chiều, thật hết cách vì thấy Thiên Du vẫn đang đam mê với ăn uống. Như vậy cũng tốt, anh quyết định không làm động đến cô, giải quyết nhanh chóng với Giai Tuệ để cô ấy không hay biết mà vẫn hồn nhiên vui vẻ vì buổi lễ quan trọng hôm nay. Anh đơn giản vì không muốn "một người ngoài" ảnh hưởng đến tâm trạng người phụ nữ của anh !!

Dạ Tước cầm ly rượu sâm panh vàng óng đi về phía trung tâm đại sảnh, đối diện với Giai Tuệ, anh lạnh nhạt : "Làm sao lại đến đây ?"

"Dạ thiếu thật lạnh lùng mà, người ta là có thiệp mời đàng hoàng đấy" Giai Tuệ chỉ một ngón tay lên ngực anh ấn nhẹ, lấy ra trong túi xách một thiệp mời rõ ràng viết tên cô.

"Tĩnh Dư mời em ?" Anh cau mày hơi tức giận, chân lùi về sau một bước khước từ sự đụng chạm của Giai Tuệ.

"Ai mời không quan trọng ! Em từng là hôn thê của anh, bây giờ đến dự lễ đính hôn của hôn phu cũ với hôn thê mới của anh ấy, 2 năm yêu nhau, anh không lo cho em sẽ đau lòng mà còn lạnh lùng như vậy sao ?" Giai Tuệ tiến một bước bắt lấy ly rượu từ tay Dạ Tước đưa lên miệng uống một ngụm, đôi môi mỏng vương dư vị rượu cười ma mị nhưng khiêu khích.



Xung quanh nghe cô nói vậy thì chấn kinh, bắt đầu ồn ào, đưa ánh mắt săm soi về phía hai con người trung tâm đang đấu khẩu với nhau bàn tán : "Cái gì, trước đây Anna là hôn thê của Vương Dạ Tước, thật đúng là không ngờ nha !!! Không nghe cậu ta công khai bất kì điều gì cả"

"Từng yêu nhau 2 năm, cũng là một khoảng thời gian đấy. Vậy mà lại bỏ rơi người ta, có khi nào cô gái kia là kẻ thứ ba mê hoặc tổng tài không ?? Nhưng... xem chừng hai người này có vẻ danh phận tiền tài đều xứng đôi hơn..."

Dạ Tước nghe mấy lời xì xầm ấu trĩ sao mà chói tai, thì ra tất cả cũng chỉ là một lũ thực dụng không đáng đếm xỉa. Anh cười khinh bỉ làm Giai Tuệ hơi lạnh lưng.

Anh tối mặt, giọng lạnh lẽo vang lên khiến cả bầu không khí chìm vào im lặng cực hạn : "2 năm ? Không phải tôi nhớ Anna tiểu thư đã bị tôi từ hôn khi cô bỏ chạy theo sự nghiệp điện ảnh của cô rồi chứ ? Bây giờ đến đây cố tình nói như vậy cho mọi người chú ý, xin hỏi cô đang đặt máy quay cho tôi đóng một vai nam phụ tình bạc nghĩa phải không ?"

"...... anh chống đối em ?" Giai Tuệ cau mày tức giận, ghé vào tai anh nói nhỏ.

"Đáp lễ thôi !"

Giọng nói lạnh lẽo vang lên âm trầm khiến cả đại sảnh bất chợt rơi vào sợ hãi, thân người không tự chủ run lên khe khẽ. Bọn người vô tích sự vừa buôn chuyện lập tức im bặt, không dám hó hé một lời nào. Nhạc tắt đi, cả không gian tĩnh lặng.

Dật Hiên hờ hững nhìn cô em gái vốn không cùng huyết thống, bề ngoài xinh đẹp như thiên thần nhưng nội tâm chẳng khác nào gai độc không lường trước. Anh lịch sự xin phép Vương phu nhân rời đi, từng bước ung dung bước về phía Giai Tuệ, mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về anh.

"Chào em, Tuệ Nhi" Dật Hiên đi đến trước mặt Giai Tuệ nở một nụ cười giả tạo.

Giả tạo vì phải đối diện với người giả tạo như cô ta !!!

"Hừ, chịu chui đầu về rồi, mấy luận án nhảm nhí đó đối với anh vui chứ, Dật Hiên anh trai ?"

Dật Hiên hiểu rõ ngụ ý chế nhạo này trong câu nói, anh thờ ơ, vẫn giữ một cái đầu lạnh, cười thân thiện : "Tất nhiên rất thú vị, thú vị hơn hằng ngày phải mang một bộ mặt giả tạo xuất hiện trước công chúng, em nói xem phải không ?"

"Ba năm qua xem ra cũng học được chút bản lĩnh trả đũa đấy, không còn rụt rè dễ bị ức hiếp nữa rồi. Nhưng xin lỗi, tôi không có tâm tình cùng anh ôn lại kỉ niệm anh em đâu, huống hồ anh cũng chỉ được ba tôi nhặt về nuôi, hãnh diện gì chứ ?"



"Em có biết quá đáng là gì không ?” Dạ Tước tức giận, anh lớn tiếng quát làm cả đại sảnh giật mình, nếu Dật Hiên không đưa tay ngăn lại có lẽ anh đã thật túm lấy cổ Giai Tuệ rồi.

“Tước, đây là buổi lễ của cậu, đừng tức giận. Đi tìm hôn thê của cậu đi. Em gái để người anh trai này tiếp đón” Dật Hiên vừa nói vừa liếc mắt hờ hững nhìn Giai Tuệ, anh cố tình nhấn mạnh hai chữ “hôn thê” để cô nghe thấy, nghiến răng kèn kẹt.

“Cậu thay đổi rồi Hiên à, nhưng tớ thích phong thái này lắm đấy haha”

“Con người ai cũng phải thay đổi chứ, khi nhỏ bé có thể khuất phục im lặng, vì cớ gì khi đã lớn mạnh vẫn phải nhún nhường ? Lý Dật Hiên tớ là hoà nhã đối với những người đáng hoà nhã. Còn em gái Giai Tuệ, xem chừng bướng bỉnh lắm nhỉ ?”

.........

Ở bên đây Thiên Du bất ngờ nghe tiếng quát tháo quen thuộc của đại ma vương thì cô giật mình phun luôn một ngụm cocktail đỏ yêu thích.

Khuôn mặt đỏ ửng đáng yêu vì men say quay sang hỏi cô bạn thân : “Chuyện gì mà Tước tức giận như vậy, tớ nghe hẳn giọng anh ấy quát lên, ấc...”

“Ảnh hậu Anna đến dự buổi lễ, có lẽ giáo sư Lý cũng quen biết, chắc là cãi nhau về chuyện của cậu đấy. Dám ám chỉ nói cậu là người thứ ba cho mấy người nhiều chuyện này đàm tiếu, cô ta thật là gian xảo. Gừ !!!” Hiểu Tuyên phát hoả gắt lên, sẵn cây nĩa trên tay cô găm thẳng vào miếng bánh làm nó nát tươm.

“Hở ?? Anna ?? Lý Giai Tuệ đến đây làm gì chứ, có phải lại muốn gây chuyện dụ dỗ Tước không. Hờ, hôm nay Hạ Thiên Du tôi sẽ dùng Karate dạy dỗ cô, dám động đến người đàn ông của tôi... ấc” Thiên Du thở ra từng hơi thở ấm, khuôn mặt càng lúc càng đỏ lên, giọng cô nấc lên ngắt quãng khi nói.

“Tiểu Thiên, cậu say rồi, tớ đi gọi Vương Dạ Tước đưa cậu về phòng nha”

“Không chịu, tớ muốn ăn nữa, như vậy mới có sức đấu lại nữ quỷ mưu mô là cô ta .. ấc... ta ăn ta ăn”

Thiên Du ăn điên cuồng món khoái khẩu sandwich làm Hiểu Tuyên cũng hết cách với cô, đành mặc hai người đàn ông mà lo cho cô bạn trước mắt.

Cô giật lấy thứ mà Thiên Du vẫn luôn miệng khen là “cocktail rất ngon” nhấp một ngụm. Tâm trí cô hét toáng lên : “Đây chẳng phải rượu sao, cocktail cái đầu cậu ấy đồ ngốc.. aizz quên mất cậu ấy mất vị giác với những thứ có cồn !!! Kiểu này phải đi gọi Vương Dạ Tước rồi”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mất Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook