Chương 189: Lời mời đến buổi tiệc (1)
Huy Vũ
05/10/2019
Một tháng sau.
Tập đoàn Thiên Tước lúc này đã đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp thương nghiệp, vượt lên trên tất cả, trở thành công ty bất động sản xuyên quốc gia số một châu Á.
...
Mã Tuấn An vẫn như thường lệ vận bộ vest đen chỉnh tề, mắt đeo kính. Anh đứng bên cạnh bàn làm việc của chủ tịch, tay mở quyển sổ nhỏ ra đọc thầm, sau đó lên tiếng thưa với người ngồi trên ghế: "Chủ tịch"
"Hửm?" Người đàn ông ngồi vắt chân chễm chệ trên chiếc ghế quyền lực, kiệm lời đến nỗi chỉ phát ra giọng gió nhẹ tênh.
"Chủ tịch công ty thiết kế GR mời cậu đến dự buổi tiệc ra mắt cổ đông hợp tác ở Bạch Dạ Đế Đô"
"Hừ, lão hồ ly" Người đàn ông cười kiêu ngạo, xoay xoay chiếc bút máy trong tay vài vòng rồi kí tên vào tấm thiệp mời Mã Tuấn An vừa đưa cho.
Nét chữ thanh đậm, mềm mại, uốn lượn như rồng bay phượng múa đều đều viết ra ba chữ "Vương Dạ Tước" với màu mực đen sẫm.
Sau khi kí tên, Vương Dạ Tước đưa lại tấm set cho trợ lý, Mã Tuấn An ngầm hiểu anh đã đồng ý đến buổi tiệc. Đoạn lên tiếng: “Còn có việc này, giám đốc nhân sự Tạ Minh Minh cũng được mời đến tham dự. Định rằng sẽ là bạn nhảy của chủ tịch trong màn khiêu vũ mở đầu buổi tiệc”
Vương Dạ Tước nhíu mày nhìn Mã Tuấn An, vô tình khiến anh chàng giật thót mình.
Đôi mày kiếm chau lại, ánh mắt Vương Dạ Tước bộc lộ rõ sự chán ghét: “Cô ta chỉ là một giám đốc nhân sự nhỏ nhoi, tại sao lại được mời?”
“Một trong số những bản vẽ về công trình khu du lịch đưa cho chủ tịch GR tham khảo là của Tạ Minh Minh. Có lẽ vì bản vẽ của cô ta có triển vọng nên GR đã mời”
“Nhưng phải công tâm thừa nhận, cô ta quả thật rất có tài” Vương Dạ Tước nói.
“Tôi có thể hỏi chủ tịch một câu không?”
“Hỏi đi”
Trong lòng Mã Tuấn An tò mò, được anh đồng ý liền nhanh nhảu: “Tôi nghe bộ phận nhân sự đồn đãi Tạ Minh Minh đang ở chung nhà với chủ tịch. Bọn họ nói rằng Tạ Minh Minh là tình nhân được chủ tịch bao nuôi nên lúc nào cũng a dua xu nịnh cô ta...”
Mã Tuấn An đang nói bỗng im bặt khi nhận thấy sắc mặt của ông chủ đang đen lại, khí tức đáng sợ bốc lên nghi ngút, xem chừng tâm tình đang rất không được tốt.
Hầu như trên dưới công ty đều biết chủ tịch cao lãnh của bọn họ đã kết hôn, lần này chỉ vì tính “bà tám” bẩm sinh mà chọc phải lửa, sau gáy Mã Tuấn An chợt cảm thấy những sợi tóc dựng đứng lên.
“Tước thiếu thứ lỗi, có lẽ tôi đã hỏi điều không nên hỏi rồi”
Vương Dạ Tước lạnh lùng không nói một lời. Căn phòng rộng lớn cứ như vậy im lặng đã 3 phút. Đột nhiên Vương Dạ Tước đứng lên làm Mã Tuấn An suýt hét toáng.
“Thấy quỷ sao?” Vương Dạ Tước trừng anh.
Thì ra “ông chủ trẻ” của anh chỉ lấy áo vest vắt trên ghế mặc vào.
Mã Tuấn An thở phào nhẹ nhõm vì vừa thoát được một kiếp nạn.
Đoạn nắm chốt cửa phòng, Vương Dạ Tước quay đầu nhìn Mã Tuấn An, sự khó chịu đay nghiến rõ ràng trong câu nói: “Còn nghe bất cứ ai nói về chuyện này, lập tức đuổi việc cho tôi”
Rầm - Tiếng đóng cửa mạnh bạo như rung chuyển cả căn phòng. Mã Tuấn An toát mồ hôi lạnh đứng đơ như tượng.
———
Thảo Trạch viên.
Bác quả gia xuýt xoa đi ra cửa chính đón Vương Dạ Tước. Vừa đặt chân vào nhà, câu đầu tiên anh hỏi bác quản gia: “Thiên Du đâu rồi?”
Mấy cô hầu đang làm việc gần đấy nghe anh hỏi thì cười tủm tỉm.
Bác quản gia kìm lại, gằn giọng thưa: “Hạ tiểu thư đang ở trên phòng thưa Thiếu gia”
Anh gật đầu. Nhanh chóng cởi bỏ áo vest, tay tháo cà vạt đưa cho cô nữ hầu mang đi giặt sạch, rồi đi thẳng một mạch lên lầu.
Cánh cửa bằng gỗ rộng lớn mở ra vang khẽ một tiếng “Cạch”. Vương Dạ Tước bước vào phòng với tâm trạng mong chờ.
“Thiên Thiên, tôi về rồi”
Nụ cười trên môi tắt dần, anh sững lại vài giây, căn phòng không một bóng người với chiếc giường trắng nổi bật im phăng phắc.
“Thiên Thiên...” Gương mặt tuấn tú trong phút chốc đanh lại, anh vội bước vào phòng ngó ngang ngó dọc tìm kiếm hình bóng cô, song vẫn không thấy cô đâu.
Không hiểu vì sao chỉ một giây không thấy cô trong tầm mắt, tâm can anh lại cồn cào như lửa đốt. Thật may thính giác nhạy bén của anh nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm. Tiếng nước chảy đã nhanh chóng dập tắt ngọn lửa lo âu trong lòng, anh đi về hướng phòng tắm.
Tập đoàn Thiên Tước lúc này đã đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp thương nghiệp, vượt lên trên tất cả, trở thành công ty bất động sản xuyên quốc gia số một châu Á.
...
Mã Tuấn An vẫn như thường lệ vận bộ vest đen chỉnh tề, mắt đeo kính. Anh đứng bên cạnh bàn làm việc của chủ tịch, tay mở quyển sổ nhỏ ra đọc thầm, sau đó lên tiếng thưa với người ngồi trên ghế: "Chủ tịch"
"Hửm?" Người đàn ông ngồi vắt chân chễm chệ trên chiếc ghế quyền lực, kiệm lời đến nỗi chỉ phát ra giọng gió nhẹ tênh.
"Chủ tịch công ty thiết kế GR mời cậu đến dự buổi tiệc ra mắt cổ đông hợp tác ở Bạch Dạ Đế Đô"
"Hừ, lão hồ ly" Người đàn ông cười kiêu ngạo, xoay xoay chiếc bút máy trong tay vài vòng rồi kí tên vào tấm thiệp mời Mã Tuấn An vừa đưa cho.
Nét chữ thanh đậm, mềm mại, uốn lượn như rồng bay phượng múa đều đều viết ra ba chữ "Vương Dạ Tước" với màu mực đen sẫm.
Sau khi kí tên, Vương Dạ Tước đưa lại tấm set cho trợ lý, Mã Tuấn An ngầm hiểu anh đã đồng ý đến buổi tiệc. Đoạn lên tiếng: “Còn có việc này, giám đốc nhân sự Tạ Minh Minh cũng được mời đến tham dự. Định rằng sẽ là bạn nhảy của chủ tịch trong màn khiêu vũ mở đầu buổi tiệc”
Vương Dạ Tước nhíu mày nhìn Mã Tuấn An, vô tình khiến anh chàng giật thót mình.
Đôi mày kiếm chau lại, ánh mắt Vương Dạ Tước bộc lộ rõ sự chán ghét: “Cô ta chỉ là một giám đốc nhân sự nhỏ nhoi, tại sao lại được mời?”
“Một trong số những bản vẽ về công trình khu du lịch đưa cho chủ tịch GR tham khảo là của Tạ Minh Minh. Có lẽ vì bản vẽ của cô ta có triển vọng nên GR đã mời”
“Nhưng phải công tâm thừa nhận, cô ta quả thật rất có tài” Vương Dạ Tước nói.
“Tôi có thể hỏi chủ tịch một câu không?”
“Hỏi đi”
Trong lòng Mã Tuấn An tò mò, được anh đồng ý liền nhanh nhảu: “Tôi nghe bộ phận nhân sự đồn đãi Tạ Minh Minh đang ở chung nhà với chủ tịch. Bọn họ nói rằng Tạ Minh Minh là tình nhân được chủ tịch bao nuôi nên lúc nào cũng a dua xu nịnh cô ta...”
Mã Tuấn An đang nói bỗng im bặt khi nhận thấy sắc mặt của ông chủ đang đen lại, khí tức đáng sợ bốc lên nghi ngút, xem chừng tâm tình đang rất không được tốt.
Hầu như trên dưới công ty đều biết chủ tịch cao lãnh của bọn họ đã kết hôn, lần này chỉ vì tính “bà tám” bẩm sinh mà chọc phải lửa, sau gáy Mã Tuấn An chợt cảm thấy những sợi tóc dựng đứng lên.
“Tước thiếu thứ lỗi, có lẽ tôi đã hỏi điều không nên hỏi rồi”
Vương Dạ Tước lạnh lùng không nói một lời. Căn phòng rộng lớn cứ như vậy im lặng đã 3 phút. Đột nhiên Vương Dạ Tước đứng lên làm Mã Tuấn An suýt hét toáng.
“Thấy quỷ sao?” Vương Dạ Tước trừng anh.
Thì ra “ông chủ trẻ” của anh chỉ lấy áo vest vắt trên ghế mặc vào.
Mã Tuấn An thở phào nhẹ nhõm vì vừa thoát được một kiếp nạn.
Đoạn nắm chốt cửa phòng, Vương Dạ Tước quay đầu nhìn Mã Tuấn An, sự khó chịu đay nghiến rõ ràng trong câu nói: “Còn nghe bất cứ ai nói về chuyện này, lập tức đuổi việc cho tôi”
Rầm - Tiếng đóng cửa mạnh bạo như rung chuyển cả căn phòng. Mã Tuấn An toát mồ hôi lạnh đứng đơ như tượng.
———
Thảo Trạch viên.
Bác quả gia xuýt xoa đi ra cửa chính đón Vương Dạ Tước. Vừa đặt chân vào nhà, câu đầu tiên anh hỏi bác quản gia: “Thiên Du đâu rồi?”
Mấy cô hầu đang làm việc gần đấy nghe anh hỏi thì cười tủm tỉm.
Bác quản gia kìm lại, gằn giọng thưa: “Hạ tiểu thư đang ở trên phòng thưa Thiếu gia”
Anh gật đầu. Nhanh chóng cởi bỏ áo vest, tay tháo cà vạt đưa cho cô nữ hầu mang đi giặt sạch, rồi đi thẳng một mạch lên lầu.
Cánh cửa bằng gỗ rộng lớn mở ra vang khẽ một tiếng “Cạch”. Vương Dạ Tước bước vào phòng với tâm trạng mong chờ.
“Thiên Thiên, tôi về rồi”
Nụ cười trên môi tắt dần, anh sững lại vài giây, căn phòng không một bóng người với chiếc giường trắng nổi bật im phăng phắc.
“Thiên Thiên...” Gương mặt tuấn tú trong phút chốc đanh lại, anh vội bước vào phòng ngó ngang ngó dọc tìm kiếm hình bóng cô, song vẫn không thấy cô đâu.
Không hiểu vì sao chỉ một giây không thấy cô trong tầm mắt, tâm can anh lại cồn cào như lửa đốt. Thật may thính giác nhạy bén của anh nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm. Tiếng nước chảy đã nhanh chóng dập tắt ngọn lửa lo âu trong lòng, anh đi về hướng phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.