Người Tình Mất Trí

Chương 43: Mật ngọt buổi sáng (1) (H+)

Huy Vũ

21/08/2019

Mặt trời nhô cao kéo theo là những tia nắng sáng ấm áp len lõi vào từng nhánh cây ngọn cỏ, tinh tế rọi vào cửa sổ xuyên qua căn phòng phủ toàn bộ một màu đen, lấp lánh ánh vàng. Ngoài cành tử đằng chim kéo nhau đậu lại hót líu lo. Âm thanh trong trẻo ấy vô tình lọt vào tai chàng "hoàng tử" với mái tóc đẹp như tuyết trắng mà đánh thức anh ấy.

"Ừm... trời sáng rồi, tối qua ngủ ngon quá, không hay biết giờ giấc gì cả”

Định theo thói quen như thường lệ - ngồi thẳng người vươn vai rồi xuống giường. Chợt có cảm giác cánh tay đang bị thứ gì đó mềm mềm đè lên. Dạ Tước đưa mắt nhìn xuống thì môi ngay khắc vẽ ra nụ cười ngọt ngào như vệt nắng ngoài kia. Anh say mê ngắm nhìn cô mèo nhỏ đang tì bờ má phúng phính trên tay anh ngủ say sưa. Không cưỡng lại vẻ đáng yêu của cô, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc, kìm lòng không được lại hôn lên trán cô, tất cả đều rất khẽ khàng và ôn nhu.

"Ưm... Tước... chào buổi sáng" Cô từ từ mở mắt, ngước nhìn anh cười nhẹ.

Thiên Du bị ánh nắng chiếu vào quá chói mắt cùng sự động đậy của anh vừa rồi làm cô thức giấc, vừa mơ màng mở mắt đã nhìn thấy người đàn ông của mình nằm ngay bên cạnh, cô cười thầm hạnh phúc.

"Chào buổi sáng, em yêu" Môi cong lên nụ cười nửa miệng tiêu sái, tay anh sờ má cô vuốt ve.

"Em... em... yêu ??? Anh hôm nay sao vậy, xưng hô nghe ngượng chết được" Cô nhíu mày khó hiểu, hai má ửng hồng.

Cô cựa quậy trong vòng tay của anh, không để ý ngồi dậy đã làm tấm chăn quấn trên người cô trượt xuống để lộ cả thân thể trắng nõn không mảnh vải trước mặt anh. Cô hoảng, vội gom lại tấm chăn che lên thân, để hờ đôi vai trần trắng mịn như mời gọi.

"Tối qua đã nhìn thấy hết rồi, em còn ngại sao ?"

“Anh nói gì đấy hả, đồ sắc lang !! Dẫu sao... vẫn thấy.. ngượng mà” Khuôn mặt đỏ gay vì ngượng ngùng nhăn lại cau có.

Anh ngồi dậy dựa vào đầu giường, vươn cánh tay rộng ra ôm lấy cô. Anh gục đầu trên vai cô tham lam ngửi lấy mùi hương cơ thể, không cản được dục vọng buổi sáng, sủng ái rải những nụ hôn vặt lên vai, cổ và tấm lưng mịn màng.

"Ưm... đừng quậy nữa, em còn mệt lắm” Cô khó khăn cựa quậy với hành động đó của anh, mặt càng lúc càng đỏ lên.

"Hôm qua cực cho em rồi, còn đau không ?" Anh đưa tay luồn vào trong chăn lần đến bụng dưới cô, dịu dàng xoa.

"Hừm... tên gia hỏa nhà anh, ai khiến em mệt như thế hả ?" Cô cau mày, quay mặt lại bất mãn, nhưng vẫn cứ hiện lên vẻ đáng yêu lạ lùng.

"Xin lỗi, vì em ngon miệng quá... Thiên Thiên..."

Dạ Tước xoay đầu cô lại và bất ngờ hôn, một nụ hôn mang đầy dục vọng, lưỡi anh khuấy đảo trong khuôn miệng cô một cách nhẹ nhàng, từng chút từng chút liếm mút cuồng say, day dứt và kích thích. Tay anh từ bụng dưới đã mần mò lên hai gò bồng đào đều đặn nhịp thở, mạnh bạo xoa nắn, thỉnh thoảng còn cố tình bóp mạnh gây kích thích. Anh mân mê hai đỉnh đồi không buông tha khiến cô hết lần này đến lần khác đều bị anh đưa lên rồi hạ xuống trong hoan lạc.

“Ưm ... ân... đừng... dừng lại... hn..”

Cô đập đập vào vai anh, cố vùng vẫy thoát khỏi sự khiêu khích của anh. Nhưng không, dục vọng của đàn ông đỉnh điểm nhất là vào buổi sáng, anh làm sao có thể tha cho cô khi cô đang trước mặt anh với cơ thể trần như nhộng quyến rũ đó được.

“Anh phải đem em làm bữa sáng rồi tiểu yêu tinh bé nhỏ.. hừ..hừ”

Ánh mắt anh thăng trầm, luyến tiếc buông tha cho môi cô, đưa lưỡi trượt từ môi xuống bầu ngực đang phập phồng thở gấp, tham lam ngậm lấy, day dứt cắn, liếm mút một cách điên cuồng, tay còn lại vẫn không quên nhiệm vụ mà xoa nắn, mân mê đỉnh đồi bên đó.



“A... ha.. ha Tước.. dừng lại đi mà.. ân.. ân..”

“Bảo bối, dáng vẻ gợi tình này của em chỉ được làm trước một mình anh, âm điệu rên rỉ ngọt ngào này cũng chỉ được phát ra vì anh.. em nghe rõ không...”

“Ưm.. aaa tay anh.. a..”

“Bảo bối, anh muốn em”

Rồi anh lại hôn khắp nơi gợi tình của cô khiến cô run lên theo từng đợt khoái cảm. Anh cắn một cái rõ đau lên xương quai xanh, dịu dàng hôn lên đó, bỗng chốc liền để lại vết “đánh dấu chủ quyền” đỏ choé mặc dù xung quanh đã có rất nhiều từ tối qua.

Đoạn đưa tay lần mò đến nơi đó của cô, anh nhẹ tách hai chân cô ra, trượt từng đầu ngón tay mát lạnh mà khám phá xung quanh. Cô giật nảy người vì kích thích, âm thanh rên rỉ yêu kiều mê hoặc cả tâm trí anh.

“Ân...hn .. dừng .. em .. a”

Cô vùng vẫy nhếch người ra sau, cơn đau từ phía dưới đột nhiên ùa về như xé da xé thịt. Cô đau đớn lấy tay ôm bụng. Mặt nhăn nhó khó coi. Anh trông thấy liền ngưng lại tất cả hành động, trên mặt lộ ra nét lo lắng.

“Thiên Thiên không sao chứ ?”

“Cái tên biến thái nhà anh có thôi đi không ??"

“Anh xin lỗi, để anh bế em vào phòng tắm ngâm nước nóng” Anh cuống cuồng như con lật đật di động nắm lấy tay cô.

Thấy anh như vậy cô vui lắm, ít nhất phải có thái độ hối lỗi này với cô chứ.

Tự đắc thầm trong bụng, cô quay ngoắt mặt giận dỗi, giọng có mấy phần đanh đá : “Không cần ! Để em tự làm !”

Vừa bước một chân xuống giường, cơn đau giữa hai chân lại truyền đến, lan khắp cơ thể. Cô như bất động, quằn quại trong đau đớn khó chịu, mất thăng bằng mà ngã xuống.

Dạ Tước nhanh như chớp vòng tay ôm lấy eo cô giữ lại.

Nhẹ nhàng để đầu cô tựa vào vòm ngực rắn chắc, giọng trầm trầm dịu dàng nhỏ nhẹ cất lên bên tai cô : “Đi không nổi thì để anh ôm, mệt phải nói anh, anh có quyền là người đầu tiên biết em có chuyện gì”

“Em chỉ thấy đau... hiện giờ” Cô mệt mỏi ngã đầu vào ngực anh, tay vô lực cuộn trong lòng.

“Có lẽ là lần đầu nên không quen, xin lỗi vì bắt em phải...”

“Suỵt... tối qua em rất hạnh phúc, đừng nói xin lỗi” Cô đưa ngón tay thon dài lên miệng anh ngăn lại không cho nói tiếp, nhắm hờ mắt ngoan ngoãn.

“Anh cũng vậy, cùng người anh yêu.. là điều hạnh phúc nhất trên đời”

“Nhưng mà sau này phải điều chỉnh tần suất, em không phải hổ cái mà có thể chịu đựng được mãnh thú như anh” Cô cau mày lắc đầu nhắc nhở, đưa tay búng yêu mũi anh.



“Nghe em hết. Bây giờ chúng ta vào phòng tắm làm chuyện đại sự”

“Cái gì ??”

“À.. là mang em ngâm nước nóng cho thư giãn”

“Hừ !!! Gian manh !!!”

......

“Có đau lắm không ?” Anh bế cô trên tay, di chuyển sợ làm động đến cô bị đau nên lo lắng hỏi han.

“Không sao, lúc nãy có hơi động thôi, anh đừng trưng ra vẻ mặt đó nữa, mất cả hình tượng rồi hahha” Thiên Du thấy anh với vẻ mặt lo lắng cưng chiều như vậy thì bật cười, còn đâu là hình ảnh tổng tài tuấn lãnh mà cô ngưỡng mộ nữa a.

“Cho dù là với ai anh cũng có thể lạnh lùng tàn độc nhưng anh đầu hàng với em. Trước em anh không thể, em như vật nhỏ để anh yêu thương che chở nên với em anh không cần có những bộ mặt đó” Anh nở nụ cười ôn hoà, ánh mắt lấp đầy hình bóng của cô trong nhu tình.

Điều đó làm cô thấy mãn nguyện, cứ mong thời gian hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi.

“Mặc đồ vô đi, biến thái !!” Cô đỏ mặt chuyển chủ đề nhắc nhở anh.

“Em xem lại mình đi”

“Hở ?? Ể ???” Cô ban đầu là ngạc nhiên sau đó xấu hổ mà úp mặt vào ngực anh, co rút cơ thể.

Dạ Tước đã choàng khoác lên từ bao giờ, chỉ có cô là người đang bày cảnh xuân phơi phới trước một con hổ đói thèm thịt.

Anh phì cười với sự đáng yêu có chút ngốc ngếch đó của cô. Nhẹ nhàng bế cô vào phòng tắm tắm rửa.

Một lúc sau...

“Á á Vương Dạ Tước đồ khốn anh... buông ra không phải chỗ đó .. ưm.. ân..”

“Anh cứ thích chỗ này đấy thì sao, bồn tắm rộng thế này em không cần lo chật chỗ”

“Biến thái, ma vương, cầm thú !!!”

“Cầm thú mới có dục vọng, hừm ... em chính là người khơi dậy dục vọng của anh”

“Ưm... a.. ân ân .. a..”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mất Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook