Chương 40: Một đêm xuân (1)
Huy Vũ
21/08/2019
Đúng 11 giờ đêm, Hạ Thiên Du trong giấc ngủ nhẹ
nhàng trở mình, cùng lúc đó cô loáng thoáng nghe được tiếng mở cửa. Ánh
sáng mờ nhạt từ bên ngoài hắt vào phòng hiện lên bóng dáng cao lớn của
một người đàn ông đang đứng chống tay vào thành cửa, quần áo xộc xệch
đến lạ.
Do khoảng cách không gần, Hạ Thiên Du không nhìn rõ gương mặt người đó mà chỉ nghe được nhịp thở nặng nề cùng tiếng bước chân trầm ổn dứt khoát đang tiến về phía cô.
Cô toát mồ hôi, bừng tỉnh khỏi cơn mê ngủ, có chút sợ hãi bao lấy tâm trí song vẫn cảnh giác chồm dậy định bật đèn thì bị người kia bước nhanh đến giữ chặt tay, khí thế mạnh mẽ ép cô vào tường, thanh âm lạnh lẽo vang lên: “Không được bật đèn!"
Cô chấn kinh, không còn thời gian để kịp suy nghĩ, cố dùng hết sức bình sinh, hít mạnh một hơi toan la toáng lên cầu cứu thì miệng ngay lập tức bị bàn tay to lớn nhưng lạnh ngắt của người đó bịt lại.
Cô bắt đầu dãy dụa thì bên tai truyền đến giọng nói đột nhiên dịu dàng, hơi thở ấm nóng quen thuộc phả vào tai cô: "Là anh"
Vương Dạ Tước?? Rốt cuộc hắn ta làm gì mà như kẻ trộm đột nhập vậy? Làm cô một phen đem tim treo ra ngoài rồi !
Thiên Du nghe giọng anh thì thở phào, sẵn cơn giận trong người, cô gắt gỏng: "Này, anh không ngủ, nửa đêm nửa hôm quậy em cái gì đây?"
Im lặng trước câu hỏi của cô, anh nhấc bổng cô lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Lặng lẽ ngồi bên mép giường quan sát cô, dáng người cao lãnh bất động.
Cảm nhận được khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ người Vương Dạ Tước. Phản ứng đầu tiên của Hạ Thiên Du là ngạc nhiên rồi sợ hãi sau đó là run rẩy. Cô đưa tay về phía anh, giọng có chút yếu ớt: "Tước, anh sao vậy, có phải vẫn còn say không?"
Anh bắt lấy tay cô bóp mạnh khiến cô có chút đau mà phát ra tiếng. Anh hôn lên tay cô, liếm lấy từng ngón tay thon thả: "Đúng! Chính là say em"
Đầu ngón tay cảm nhận được sự đụng chạm từ đầu lưỡi nóng hổi của anh liền vô thức co rút. Cô giật mình, rụt tay lại, giọng nói lắp bắp pha lẫn chút ngượng ngùng: "Anh... anh say rồi... mau về phòng nghỉ ngơi đi"
"Đây không phải phòng của anh sao? Mèo nhỏ lang thang vào đây còn muốn đuổi chủ nhân ra ngoài?"
Nghe anh nói cô một giây sững lại, lý trí như trôi dạt tận phương trời, đâu đó nghe có tiếng gào thét. “Chết rồi, lúc nãy không để ý vào nhầm phòng rồi, vốn dĩ chỉ định ngủ ở một phòng khác, thế nào lại chui vào phòng hắn?”
"Em... em vào nhầm phòng... sẽ lập tức sang phòng khác trả lại cho anh" Hạ Thiên Du bật dậy, vội vàng trèo khỏi giường trước cái nhìn chăm chú của anh.
Nhưng khi một chân vừa chạm đất, chưa kịp đến chân thứ hai thì phía sau cô xuất hiện một khí thế đến khiếp người, cô lập tức bị kéo mạnh về giường. Còn đang trong cơn chao đảo thì Vương Dạ Tước ngay khắc nằm đè lên người cô, áp chặt hai đùi, khiến cô không cách nào động đậy mà nằm trọn dưới thân.
Hạ Thiên Du ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn sâu hút như màn đêm của Vương Dạ Tước. Dưới ánh trăng lung linh rọi vào phòng một cách tinh tế, gương mặt anh phản lên càng trở nên tuấn mỹ kiêu lãnh.
"Cho dù là thần thánh thì đêm nay cũng không có quyền đưa em rời khỏi đây" Giọng nói trầm trầm ẩn chứa sức mạnh cất lên.
Một bàn tay lạnh lẽo của anh sờ lên má cô. Cô cứng đờ người, lại càng không dám động đậy, để mặc anh sờ trán, mắt, mũi và cuối cùng dừng lại ở bờ môi đỏ mọng. Ngón tay cái anh miết nhẹ lên viền môi, gây một cảm giác ngứa ngáy truyền từ não bộ đến tứ chi thần kinh.
Thấy cô không có ý phản kháng, anh túm lấy hai tay cô, cố định trên đỉnh đầu bằng một tay của anh, tay còn lại nâng cằm cô và áp xuống môi cô một nụ hôn. Cô bị cưỡng hôn trong sự kinh hiển, ý thức lạc trôi lúc nãy đã kịp quay lại, cô manh động vùng vẫy, anh mở mắt nhìn cô thâm trầm, cuốn cô vào sâu trong con ngươi đen mù mịt, anh bá đạo cắn vào môi dưới khiến cô đau điến.
"Cho dù là cho phép, em cũng không được cự tuyệt, huống hồ đây là không cho phép"
"Sao tự nhiên lại làm vậy? Anh nổi cơn điên gì đây? Mau... mau buông em ra đi, anh đã nói sẽ để em tự nguyện mà" Cô nhắm nghiền mắt quát lên, khóe mi đọng lại một giọt nước long lanh, lấp lánh giữa màn đêm như hạt châu trong suốt.
Đáy mắt anh trở nên sâu thẳm, phớt lờ ngoài tai câu nói, cúi đầu tiếp tục hôn. Lần này anh hôn chậm rãi và dịu dàng như muốn xoa tan nỗi sợ trong cô. Đầu mũi anh lành lạnh cọ vào má cô. Anh liếm đôi môi mỏng, đoạn đưa lưỡi vào trong miệng. Đầu lưỡi Hạ Thiên Du cứng đờ, bất đắc dĩ hòa vào nụ hôn bắt đầu cuồng nhiệt đó.
Một cảm giác tê dại lạ lẫm hệt như dòng điện từ đầu lưỡi truyền ra khắp cơ thể khiến cô thật không thoải mái mà nhăn mặt.
"Ưm...”
Vài chục giây sau, anh vẫn điên cuồng khuấy đảo khuôn miệng cô, tham lam mút hết mật ngọt bên trong và dường như không có ý định dừng lại.
Buông tha cho cô, anh nghiêng đầu gục một bên mặt trên hõm cổ cô, nhắm hờ mắt, giọng nhỏ nhẹ: “Xin lỗi"
Nghe hai từ "xin lỗi" ôn nhu thốt ra, cô mở to mắt ngạc nhiên, hướng ánh nhìn về phía người đàn ông đang gục trên người mình để trông lấy biểu cảm nhưng cô chỉ nhìn thấy mái tóc bạch kim óng ánh phủ lấy một bên góc nghiêng đẹp thần thánh.
"Xin lỗi vì đã làm em khóc, vì đã tổn thương khiến em đau lòng, anh biết em không tha thứ cho anh nhưng vẫn muốn nói xin lỗi em"
Cô càng to mắt, nước mắt đọng trên khóe được thế tuôn trào như hai hàng ngọc lấp lánh. Không nghe nhầm là những lời này lại thể thoát ra từ miệng của người đàn ông này, câu nói như vứt bỏ đi sự tự cao của bản thân mà nhún nhường dưới cô, yêu chiều cô. Vương Dạ Tước trước mặt Hạ Thiên Du lại có thể để lộ loại tâm tư này sao?
Cô vòng tay ôm lấy eo anh, giọng nói dịu dàng đứt quãng vì nghẹn ngào: "Em không còn giận nữa, từ lúc anh đuổi theo em, em đã tha thứ cho anh rồi"
"Anh sợ rằng sau này anh sẽ lại tổn thương em, sợ rằng em sẽ rời xa anh. Anh muốn giữ em lại mãi mãi bên anh, cho dù anh có tổn thương em em cũng không được bỏ đi" Anh vẫn nói bên tai, hơi ấm lan tỏa làm vành tai cô cư nhiên đỏ bừng.
"... Anh thật sự hôn Lý Giai Tuệ chỉ là để từ biệt thôi đúng không? Không còn ý gì khác chứ?" Cô nhăn mặt lí nhí hỏi, tay tì nhẹ trên vai anh.
"Thật! Không có cảm xúc gì ngoài việc để Giai Tuệ được toại nguyện cả. Không phải em cũng thấy sao, chỉ là môi chạm môi, tìm đâu ra cái ham muốn giống như hôn em?" Anh thở nhè nhẹ bên tai cô, giọng lành lạnh chậm rãi.
"Ham... ham muốn... chuyện này có liên quan gì đâu chứ?"
"Đương nhiên có liên quan! Hôn người phụ nữ mình yêu tất nhiên sẽ có ham muốn, nói chính xác đó là dục vọng" Vương Dạ Tước gian tà cắn nhẹ vành tai cô làm cô bật lên những tiếng rên khe khẽ. “Cho anh!” Anh nói như ra lệnh.
"Không được. Nhỡ đâu một lúc nào đó sau này anh bỏ rơi em...?”
“Sẽ không bao giờ có chuyện đó”
“Thế thì đổi lại em bỏ anh”
"Hừ. Có một cách khiến em muốn bỏ cũng không được" Môi cong lên nụ cười ẩn ý, từng lời nói mang giọng mờ ám ngọt ngào rót vào tai cô.
"Anh nghĩ là có sao? Nói nghe xem”
"Động phòng trước đêm tân hôn"
Do khoảng cách không gần, Hạ Thiên Du không nhìn rõ gương mặt người đó mà chỉ nghe được nhịp thở nặng nề cùng tiếng bước chân trầm ổn dứt khoát đang tiến về phía cô.
Cô toát mồ hôi, bừng tỉnh khỏi cơn mê ngủ, có chút sợ hãi bao lấy tâm trí song vẫn cảnh giác chồm dậy định bật đèn thì bị người kia bước nhanh đến giữ chặt tay, khí thế mạnh mẽ ép cô vào tường, thanh âm lạnh lẽo vang lên: “Không được bật đèn!"
Cô chấn kinh, không còn thời gian để kịp suy nghĩ, cố dùng hết sức bình sinh, hít mạnh một hơi toan la toáng lên cầu cứu thì miệng ngay lập tức bị bàn tay to lớn nhưng lạnh ngắt của người đó bịt lại.
Cô bắt đầu dãy dụa thì bên tai truyền đến giọng nói đột nhiên dịu dàng, hơi thở ấm nóng quen thuộc phả vào tai cô: "Là anh"
Vương Dạ Tước?? Rốt cuộc hắn ta làm gì mà như kẻ trộm đột nhập vậy? Làm cô một phen đem tim treo ra ngoài rồi !
Thiên Du nghe giọng anh thì thở phào, sẵn cơn giận trong người, cô gắt gỏng: "Này, anh không ngủ, nửa đêm nửa hôm quậy em cái gì đây?"
Im lặng trước câu hỏi của cô, anh nhấc bổng cô lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Lặng lẽ ngồi bên mép giường quan sát cô, dáng người cao lãnh bất động.
Cảm nhận được khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ người Vương Dạ Tước. Phản ứng đầu tiên của Hạ Thiên Du là ngạc nhiên rồi sợ hãi sau đó là run rẩy. Cô đưa tay về phía anh, giọng có chút yếu ớt: "Tước, anh sao vậy, có phải vẫn còn say không?"
Anh bắt lấy tay cô bóp mạnh khiến cô có chút đau mà phát ra tiếng. Anh hôn lên tay cô, liếm lấy từng ngón tay thon thả: "Đúng! Chính là say em"
Đầu ngón tay cảm nhận được sự đụng chạm từ đầu lưỡi nóng hổi của anh liền vô thức co rút. Cô giật mình, rụt tay lại, giọng nói lắp bắp pha lẫn chút ngượng ngùng: "Anh... anh say rồi... mau về phòng nghỉ ngơi đi"
"Đây không phải phòng của anh sao? Mèo nhỏ lang thang vào đây còn muốn đuổi chủ nhân ra ngoài?"
Nghe anh nói cô một giây sững lại, lý trí như trôi dạt tận phương trời, đâu đó nghe có tiếng gào thét. “Chết rồi, lúc nãy không để ý vào nhầm phòng rồi, vốn dĩ chỉ định ngủ ở một phòng khác, thế nào lại chui vào phòng hắn?”
"Em... em vào nhầm phòng... sẽ lập tức sang phòng khác trả lại cho anh" Hạ Thiên Du bật dậy, vội vàng trèo khỏi giường trước cái nhìn chăm chú của anh.
Nhưng khi một chân vừa chạm đất, chưa kịp đến chân thứ hai thì phía sau cô xuất hiện một khí thế đến khiếp người, cô lập tức bị kéo mạnh về giường. Còn đang trong cơn chao đảo thì Vương Dạ Tước ngay khắc nằm đè lên người cô, áp chặt hai đùi, khiến cô không cách nào động đậy mà nằm trọn dưới thân.
Hạ Thiên Du ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn sâu hút như màn đêm của Vương Dạ Tước. Dưới ánh trăng lung linh rọi vào phòng một cách tinh tế, gương mặt anh phản lên càng trở nên tuấn mỹ kiêu lãnh.
"Cho dù là thần thánh thì đêm nay cũng không có quyền đưa em rời khỏi đây" Giọng nói trầm trầm ẩn chứa sức mạnh cất lên.
Một bàn tay lạnh lẽo của anh sờ lên má cô. Cô cứng đờ người, lại càng không dám động đậy, để mặc anh sờ trán, mắt, mũi và cuối cùng dừng lại ở bờ môi đỏ mọng. Ngón tay cái anh miết nhẹ lên viền môi, gây một cảm giác ngứa ngáy truyền từ não bộ đến tứ chi thần kinh.
Thấy cô không có ý phản kháng, anh túm lấy hai tay cô, cố định trên đỉnh đầu bằng một tay của anh, tay còn lại nâng cằm cô và áp xuống môi cô một nụ hôn. Cô bị cưỡng hôn trong sự kinh hiển, ý thức lạc trôi lúc nãy đã kịp quay lại, cô manh động vùng vẫy, anh mở mắt nhìn cô thâm trầm, cuốn cô vào sâu trong con ngươi đen mù mịt, anh bá đạo cắn vào môi dưới khiến cô đau điến.
"Cho dù là cho phép, em cũng không được cự tuyệt, huống hồ đây là không cho phép"
"Sao tự nhiên lại làm vậy? Anh nổi cơn điên gì đây? Mau... mau buông em ra đi, anh đã nói sẽ để em tự nguyện mà" Cô nhắm nghiền mắt quát lên, khóe mi đọng lại một giọt nước long lanh, lấp lánh giữa màn đêm như hạt châu trong suốt.
Đáy mắt anh trở nên sâu thẳm, phớt lờ ngoài tai câu nói, cúi đầu tiếp tục hôn. Lần này anh hôn chậm rãi và dịu dàng như muốn xoa tan nỗi sợ trong cô. Đầu mũi anh lành lạnh cọ vào má cô. Anh liếm đôi môi mỏng, đoạn đưa lưỡi vào trong miệng. Đầu lưỡi Hạ Thiên Du cứng đờ, bất đắc dĩ hòa vào nụ hôn bắt đầu cuồng nhiệt đó.
Một cảm giác tê dại lạ lẫm hệt như dòng điện từ đầu lưỡi truyền ra khắp cơ thể khiến cô thật không thoải mái mà nhăn mặt.
"Ưm...”
Vài chục giây sau, anh vẫn điên cuồng khuấy đảo khuôn miệng cô, tham lam mút hết mật ngọt bên trong và dường như không có ý định dừng lại.
Buông tha cho cô, anh nghiêng đầu gục một bên mặt trên hõm cổ cô, nhắm hờ mắt, giọng nhỏ nhẹ: “Xin lỗi"
Nghe hai từ "xin lỗi" ôn nhu thốt ra, cô mở to mắt ngạc nhiên, hướng ánh nhìn về phía người đàn ông đang gục trên người mình để trông lấy biểu cảm nhưng cô chỉ nhìn thấy mái tóc bạch kim óng ánh phủ lấy một bên góc nghiêng đẹp thần thánh.
"Xin lỗi vì đã làm em khóc, vì đã tổn thương khiến em đau lòng, anh biết em không tha thứ cho anh nhưng vẫn muốn nói xin lỗi em"
Cô càng to mắt, nước mắt đọng trên khóe được thế tuôn trào như hai hàng ngọc lấp lánh. Không nghe nhầm là những lời này lại thể thoát ra từ miệng của người đàn ông này, câu nói như vứt bỏ đi sự tự cao của bản thân mà nhún nhường dưới cô, yêu chiều cô. Vương Dạ Tước trước mặt Hạ Thiên Du lại có thể để lộ loại tâm tư này sao?
Cô vòng tay ôm lấy eo anh, giọng nói dịu dàng đứt quãng vì nghẹn ngào: "Em không còn giận nữa, từ lúc anh đuổi theo em, em đã tha thứ cho anh rồi"
"Anh sợ rằng sau này anh sẽ lại tổn thương em, sợ rằng em sẽ rời xa anh. Anh muốn giữ em lại mãi mãi bên anh, cho dù anh có tổn thương em em cũng không được bỏ đi" Anh vẫn nói bên tai, hơi ấm lan tỏa làm vành tai cô cư nhiên đỏ bừng.
"... Anh thật sự hôn Lý Giai Tuệ chỉ là để từ biệt thôi đúng không? Không còn ý gì khác chứ?" Cô nhăn mặt lí nhí hỏi, tay tì nhẹ trên vai anh.
"Thật! Không có cảm xúc gì ngoài việc để Giai Tuệ được toại nguyện cả. Không phải em cũng thấy sao, chỉ là môi chạm môi, tìm đâu ra cái ham muốn giống như hôn em?" Anh thở nhè nhẹ bên tai cô, giọng lành lạnh chậm rãi.
"Ham... ham muốn... chuyện này có liên quan gì đâu chứ?"
"Đương nhiên có liên quan! Hôn người phụ nữ mình yêu tất nhiên sẽ có ham muốn, nói chính xác đó là dục vọng" Vương Dạ Tước gian tà cắn nhẹ vành tai cô làm cô bật lên những tiếng rên khe khẽ. “Cho anh!” Anh nói như ra lệnh.
"Không được. Nhỡ đâu một lúc nào đó sau này anh bỏ rơi em...?”
“Sẽ không bao giờ có chuyện đó”
“Thế thì đổi lại em bỏ anh”
"Hừ. Có một cách khiến em muốn bỏ cũng không được" Môi cong lên nụ cười ẩn ý, từng lời nói mang giọng mờ ám ngọt ngào rót vào tai cô.
"Anh nghĩ là có sao? Nói nghe xem”
"Động phòng trước đêm tân hôn"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.