Người Tình Mất Trí

Chương 41: Một đêm xuân (2) (H+)

Huy Vũ

21/08/2019

"Động phòng trước tân hôn !"

"Hả?? Anh đang nói cái gì vậy??" Hạ Thiên Du chấn động khi nghe lời nói vừa lọt vào tai mình không xót một chữ nào.

"Không bằng hôm nay chúng ta động phòng luôn được không em?" Vương Dạ Tước kề miệng sát vào tai cô giở giọng tà mị, lưỡi còn liếm quanh một lượt vành tai đủ hạ kích thích.

"Ưm... Tước... dừng lại, mau dừng lại đi mà" Cô ngượng ngùng đẩy anh ra, hai tay bịt tai lại tránh né sự khiêu khích của anh.

Máu trong cơ thể cô dường như đổ dồn hết lên gương mặt khiến nó đỏ bừng, thấp thoáng qua ánh đèn ngủ mờ mờ ảo ảo.

Anh nở nụ cười nửa miệng, ngay lập tức bật dậy đổi tư thế nằm đè lên cô, đem cô lần nữa ép chặt ở dưới thân bằng hai đùi mình. Anh lạnh lùng cởi bỏ từng cúc áo sơ mi, để lộ khuôn ngực săn chắc mạnh mẽ đã thoáng thấm mồ hôi vì hỏa dục thiêu đốt, choán hết cả tầm mắt cô.

Dung mạo anh vẫn thanh tú như tranh vẽ, song ánh mắt lại u ám thăm thẳm. Nụ cười nơi khóe miệng còn mơ hồ hơn cả những vì tinh tú chiếu sáng ngoài kia.

"Bây giờ em bảo anh dừng lại chẳng khác nào bắt con hổ đang đói phải ăn cỏ?"

Nói đoạn anh quỳ thẳng người, lực đạo mạnh bạo nơi bàn tay không thương tiếc xé rách cái váy cô đang mặc. Anh bá đạo luồn tay vào lưng cô, dùng lực giật mạnh, dây áo con bị anh kéo đứt, ném phịch xuống đất.

Trong màn đêm thấp thoáng có ánh đèn cùng trăng sáng chiếu rọi, đôi vai hơi gầy nhẵn nhụi lộ ra, khuôn ngực đầy đặn cứ phập phồng căng tròn vì hơi thở dồn dập.

"Tước... Tước... anh say rồi, đừng vậy mà... anh như vậy đáng sợ lắm..." Cô hoảng hốt túm lấy chăn che lại phần thân trên đã khoả không một tấc vải, đáy mắt ứa ra một giọt lệ.

Không gian giữa hai người bất chợt im lặng, chỉ còn lại là tiếng thút thít không dám bật ra thành tiếng.

Vưống Dạ Tước ở trên quan sát cô gái nhỏ đang run rẩy, anh im lặng thâm trầm. Khẽ đưa tay lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mắt, anh lướt nhẹ đầu ngón tay trên gò má, cánh môi, đôi vai cô. Không có chỗ nào mà tay anh lướt qua lại không để lại sự phản ứng run lên của cô.



Ngón tay cái của anh dừng lại ở viền môi. Đôi mắt anh mịt mờ như được phủ một lớp sương lạnh lẽo: "Rất trắng trẻo... thuần khiết... đẹp như một viên ngọc trân quý ..."

Vương Dạ Tước đột ngột ôm lấy eo Hạ Thiên Du, anh nằm hoàn toàn lên người cô làm cô có chút khó khăn với trọng lượng của anh. Anh vùi mặt vào cổ cô ngửi lấy mùi oải hương quen thuộc, khe khẽ thở, hơi thở xem ra đã nhẫn nhịn tới cực hạn.

Toàn thân cô cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng, lời nói dịu dàng lại êm êm rót vào tai: "Em thật biết cách đánh vào trái tim anh... Em thanh thuần trong sáng, khiến dục vọng của anh như bị kìm hãm, anh rất muốn lợi dụng cơn say này để đem em hoàn toàn chiếm đoạt, nhưng lí trí lại không muốn ép buộc em khi thấy những giọt nước mắt đó, anh lại làm em khóc, xin lỗi Thiên Thiên..."

Cô mở to mắt, ngỡ ngàng trước người đàn ông đang cố gắng "bất lực" nằm đấy, chôn cơ thể mình lên trên người cô không chút động đậy, như việc anh đang cố kìm nén con thú hoang trong chính cơ thể mình.

"Đây là lần đầu tiên của em... không phải em không tin tưởng anh... nhưng lúc nãy anh thật sự đáng sợ, anh không quan tâm đến lời em nói..." Cô đưa hai tay áp vào má anh đối diện trước mặt mình, lắc nhẹ đầu mỉm cười.

"Vì nó quá kích thích... giọng nói của em ... cơ thể của em... nó làm anh như điên đảo. Anh muốn em là của anh không xót một chỗ nào. Thiên Thiên, đừng làm ra vẻ mặt đáng yêu này, em muốn anh thật sự 'bất lực' sao?" Anh cười khổ trước cô, giọng ôn nhu mang theo chút than vãn.

"Em không có ý từ chối anh... thật ra em cũng..."

Cô đột ngột dừng lại, mang máng nhận ra có cái gì đó trỗi dậy, cô đỏ mặt khi cảm giác ở bụng dưới mình có vật gì cương cứng đang cọ vào. Chính là "nó" !!!

"Này... anh làm chuyện này với ai chưa?" Cô quay mặt sang chỗ khác đỏ mặt, liếc liếc anh.

Vương Dạ Tước trông thấy vẻ nghi ngờ đáng yêu đó của cô thì bật cười: "Em đang ghen sao? Nếu đã với người khác thì làm sao?"

"Anh chính xác là kẻ vô trách nhiệm, đã dụ dỗ con gái nhà lành còn không chịu trách nhiệm, em có cắn lưỡi chết cũng không làm chuyện đó với anh" Hạ Thiên Du bất ngờ nhăn mặt kiên quyết.

Khoan đã... !! Có cái gì nó bị rối ở đây !!

"Em... cái... cô gái ngốc này, em lại dám mỉa mai danh tiếng của một người có quyền thế sao. Anh chưa từng làm với ai! Cũng như em, đây là lần đầu tiên, nó dành cho em!"

Thiên Du nghe từng lời đó của anh thì đỏ mặt cảm động, cô rút vào chăn giấu mặt cười tủm tỉm, chưa thoả mãn liền bị anh giật phắt ra ném xuống giường, ngừng lại một vài giây còn tự đắc của cô nàng.



"Á!!! Lưu manh!!" Cô hét toáng lên, lấy tay che thân, thẳng giọng mắng.

"Lưu manh? Như thế này mới gọi là lưu manh!"

Nói rồi Vương Dạ Tước khoá chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, đột ngột cúi đầu đặt một nụ hôn. Anh bá đạo khoá môi cô bằng đôi môi mỏng, lưỡi anh điên cuồng khuấy đảo khuôn miệng cô, quấn quýt không rời, cứ thế tham lam liếm mút, nuốt trọn từng hơi thở của cô.

Anh luyến tiếc buông tha bờ môi cô, day dứt rời khỏi, kéo theo dư vị ươn ướt trên viền môi thành "sợi chỉ bạc". Anh quẹt ngón tay qua môi, đưa lên miệng ám mụi liếm lấy trước mặt cô.

Sắc mặt anh thoáng chốc thay đổi khi ngắm nhìn cơ thể trần như nhộng đang e ngại dưới thân. Anh gầm lên một tiếng. Ánh mắt loé lên tia chịu đụng, ngọn lửa dục vọng như đang cháy bập bùng nơi đáy mắt sâu thẳm.

Anh cúi người cắn lên xương quai xanh, lưỡi linh hoạt trượt xuống nơi đang phập phồng vì thở gấp, há miệng ngậm lấy, tay không quên nhiệm vụ xoa nắn mân mê đỉnh đồi đỏ hồng.

Cơ thể cô vặn vẹo đón nhận mỗi động tác mạnh mẽ như sóng thần vỗ vào từng điểm nhạy cảm trên người cô. Mặt cô biến sắc thành đỏ, hơi thở dồn dập phả ra giữa màn đêm sâu hút, dường như cô không ghét loại cảm giác này. Cô muốn anh chạm vào nhiều hơn nữa, muốn hơi ấm của anh trao cho cô nhiều hơn nữa. Tâm trí tỉnh táo đã "cuốn gói" ra khỏi nã cô mất rồi. Cô rên lên, tiếng rên yêu kiều vì cảm giác thật thoải mái nhưng cũng lạ lẫm.

"Thiên Thiên, em có hối hận vì trao cho anh không?"

"Em... em nghĩ chuyện này rất nhanh sẽ đến, cả đời này em không hối hận, nếu không phải anh, em cũng định độc thân cả đời"

"Em là của anh, trái tim em chỉ được phép yêu anh, thân thể em cũng chỉ được phép thuộc về anh"

"Ưm... Tước... hn..."

Anh cất giọng khản đặc vì dục vọng xâm chiếm: "Đêm nay anh sẽ khiến em mãi mãi nhớ đến anh, khắc cốt ghi tâm cơ thể này của anh"

"Thiên Thiên, anh yêu em..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mất Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook