Chương 42: Một đêm xuân (3) (H+)
Huy Vũ
21/08/2019
Mỗi nơi trên cơ thể Hạ Thiên Du mà Vương Dạ Tước
dùng môi lướt qua đều để lại "dấu ấn cuộc tình" đỏ rực. Anh muốn từng
tấc da tấc thịt ngọc ngà của cô đều có mùi vị của anh, muốn chiếm trọn
toàn bộ cơ thể quyến rũ đó mà cất giữ cho riêng mình. Muốn cô là của anh một cách trọn vẹn nhất, không ai ngoại trừ anh có thể chiếm đoạt.
Bàn tay anh chu du khắp người cô, từng đầu ngón tay miết nhẹ trên làn da trắng nõn mềm mại.
Từng đường cong quyến rũ lộ trước mắt anh như thôi thúc mời gọi. Dừng lại bầu ngực căng tròn, anh mạnh tay bóp lấy xoa nắn, cúi người ngậm lấy nụ hoa đỏ hồng liếm mút điên cuồng. Cô giật run lên, uốn éo cơ thể nóng ran, dường như mọi giác quan đều bị đánh tan. Khoái cảm dường như đều đổ về hai điểm nhạy cảm nọ. Cảm giác đê mê từ đầu lưỡi cùng bàn tay lành lạnh cứ mân mê của anh lan tỏa đến từng tế bào trong cô.
"A...ưm..."
"Không ngờ khi rên rỉ, giọng của em lại gợi tình đến vậy"
Vương Dạ Tước nhếch môi, bàn tay thuần thục gỡ bỏ những mảnh vải còn đậu lại trên cơ thể cô. Tay anh lần mò xuống đùi cô, lột bỏ quần nhỏ cản trở. Ngón tay anh ấn nhẹ vào điểm nhạy cảm phía dưới làm cô giật nảy người vì kích thích. Động tác vừa dứt khoát vừa đụng chạm đó của anh khiến cô xấu hổ, ý thức khép chặt hai đùi.
"Anh yêu cơ thể nhạy cảm này của em. Bảo bối, em ướt rồi? Em đúng là thiên thần sở hữu cơ thể ác quỷ, tất cả trong tay anh đều rất vừa vặn, rất mềm mại"
"Đừng... nói mấy câu... như vậy"
"Sao nào? Xấu hổ rồi?" Anh cong khóe môi cười trêu chọc, tay không quên nhiệm vụ "chơi đùa" với nơi đó của cô.
"Á... ưm... ah"
Anh trút bỏ áo sơ mi trên người, môi mím nhẹ, anh hôn cô trấn an. Đầu lưỡi anh mát lạnh mềm mại xuýt xoa lấy lưỡi cô, hơi thở ấm nóng mang chút ngọt mà đắng của dư vị rượu chảy vào miệng, cô như bị chuốc say trong nhu tình, dần dần chìm vào khoái cảm dục vọng.
Thấy cơ thể cô đã thả lỏng, tay anh đan chặt vào tay cô áp xuống giường, dịu dàng hôn lên trán cô, thì thầm: "Anh sẽ nhẹ nhàng"
Mặc dù đã chịu đựng đến mặt đỏ gay nhưng vẫn rất nhẹ nhàng tách hai chân cô ra mà tiến vào.
"Á!!! Đau!!!" Chưa vào được một nửa đã bị cô phản kháng kịch liệt, tiếng hét chói tai làm anh có chút khó chịu.
"Im lặng! Em còn hét lên như vậy, anh liền đem em ăn sạch ngay lập tức. Có đau cũng mặc kệ em"
"Dạ 'Vênh Váo'!! Anh quá đáng! Em đau đến muốn chết đi được, anh không thoái lui mà còn hung dữ với em" Đôi mày thanh mãnh cau lại, cô chỉ tay vào mặt anh, oan ức mếu máo.
Vương Dạ Tước tối mặt, khoé miệng anh giật giật, ai đời làm tình lại giống cô không? Thở phù gạt mấy giọt mồ hôi, anh cúi người đến gần cô, được thế ở dưới, vật đang mắc kẹt càng tiến vào sâu hơn. Cô nhăn mặt vì đau, anh liền lấy môi bịt miệng cô lại trước khi cô định hét lên.
"Ứm... ứm... "
"Được rồi đừng khóc, một lát sẽ không đau nữa, Thiên Thiên ngoan"
"Em không ngờ nó lại đau như vậy, cảm giác nơi đó rất nóng, rát đến khó chịu... Tước à... dừng được không anh?" Cô thút thít nắm lấy tay anh lay lay mặt tội nghiệp.
"Bây giờ anh đã không thể dừng lại được rồi. Em không cảm thấy nó đang càng lúc càng cương to hơn vì em sao? Anh cũng đang rất khó chịu, em muốn không đau nữa thì ngoan, nghe lời"
Ngước đôi mắt long lanh màng nước nhìn anh nghi hoặc. Quả thật cô cảm giác "vật đàn ông" kia rất to, lại còn cường tráng cứng rắn, ấm nóng âm ỉ. Có vẻ nhận thức được vấn đề quan trọng, cô bất ngờ bấu hai tay vào vai anh lay mạnh lắc lư: "Khoan đã! To hơn? Như vậy chẳng phải em sẽ càng đau sao? Không muốn! Anh rút ra ngay!"
"Im lặng!" Anh quát lên làm cô giật mình, cô mím môi liếc anh nửa con mắt. Anh dửng dưng trừng cô sắc lẹm.
"Quá đáng!!!"
Anh hôn lên mắt cô, liếm mấy giọt còn đọng lại trên mi, rồi mút lấy môi cô, anh luồn lưỡi vào quấn lấy lưỡi cô giao hòa nhằm tìm lại ham muốn trong cô. Thật ra anh cũng đang rất khó chịu ở thân dưới, tiến không được, lui không xong. Thế thượng phong trước giờ của Vương Dạ Tước đêm nay hoàn toàn thất thủ rồi!
Nhân lúc cô không để ý, anh một lực tiến sâu vào trong. Từ thân dưới truyền ra khắp người cảm giác thoải mái đến khó cưỡng, anh gừ một tiếng, cười sảng khoái, chuyển động nhẹ nhàng.
Hạ Thiên Du bị đột kích bất ngờ thì đau như dao cắt, hạ thân đau như bị xé toạc, cô cắn răng kìm lại nước mắt. Anh hôn cô an ủi, di chuyển nhẹ nhàng, đưa sự hoan ái lấp đầy đau đớn.
Thật vậy, cô đã không còn thấy đau nữa, thay vào đó là khoái cảm đến điên đảo, đầu óc cô như đang bay tận trời mây. Đôi mắt ươn ướt, thân thể quyến rũ dính chặt lấy anh. Tay cô bám chặt xuống ga giường, cào đến muốn rách, đón nhận từng đợt sóng mãnh liệt từ anh.
"Hừm..."
"Ưm... ưm... Tước... hn... chậm chút.." Cô nhỏm dậy nắm chặt bả vai anh thở dốc.
"Em đau?" Anh lo lắng hỏi cô, nhịp độ đã được giảm nhưng vẫn mãnh liệt không thôi.
"Không... không có... anh sâu quá... em... em không chịu nổi"
"Tiểu yêu tinh... em nói không chịu nổi nhưng cơ thể em thành thật hơn nhiều, ở dưới như muốn nuốt trọn anh vậy"
"Ưm...ân...a"
Hai thân ảnh cứ quấn chặt lấy nhau ân ái. Những giọt mồ hôi trong màn đêm mờ ảo lấp lánh đung đưa như giọt sương sáng trong.
Căn phòng nửa đêm im ắng nay lại vang vọng tiếng va chạm xác thịt, tiếng thở hừng hực của dục vọng, tiếng rên rỉ êm ái của khoái cảm... tất cả tạo nên một đêm xuân ngọt ngào...
Vương Dạ Tước vẫn "ra vào" điên cuồng bên trong cô không ngơi nghỉ, khuôn mặt điển trai đã thấm mồ hôi, từng cơ bắp của anh săn lại, đem cô dày vò, đưa đẩy trong dục vọng điên cuồng.
Hạ Thiên Du ở dưới thân bị anh "ăn" một cách không thương tiếc, cô đỏ bừng mặt, đôi mắt mơ màng ươn ướt vì cảm xúc kịch liệt tác động. Đôi môi cô mở hờ đỏ mọng còn vương lại dư vị của những nụ hôn ướt át càng trở nên yêu kiều, quyến rũ hơn.
"Anh vào trong được chứ?"
"Lỡ có thai thì sao?"
Anh buông một tay khỏi ngực cô, tay kia vẫn tiếp tục xoa nắn. Anh búng nhẹ trán cô: "Cô ngốc này, có thai thì sinh, em hỏi như vậy là không muốn có con với Vương Dạ Tước này à?"
"Ưm... a... anh có thể dừng khi nói chuyện mà..."
"Anh không muốn lãng phí một giây phút nào của đêm nay... đương nhiên sẽ còn rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên, anh muốn nó phải thật dai dẳng. Không phải chỉ như vậy, anh muốn em nhiều hơn nữa! Hơn nữa!"
Anh nắm chặt hai đùi cô đưa lên cao, tư thế này khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái. Nghe giọng rên rỉ êm tai phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn, anh càng cao hứng mà "ra vào" mạnh hơn khiến cô như chết chìm trong khoái cảm dâng trào cùng sự đau đớn ngọt ngào từ thể xác.
"Vật đàn ông" to lớn cương cứng cứ dồn dập "tấn công" làm cô muốn rút lui cũng không thể. Cô cảm giác cả thân thể lẫn trí óc đã không còn là của mình nữa rồi, cô ưỡn ngực kêu lên thanh dục gợi tình mỗi khi anh "nhấn" vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Lực đạo Vương Dạ Tước quá mạnh, tính chiếm hữu lại cao tận trời, muốn anh giảm nhẹ, căn bản bất khả thi!
Hạ Thiên Du không e ngại, cứ như vậy dần dần phối hợp, Vương Dạ Tước thấy cô bật tín hiệu "hưởng ứng" liền càng không biết yên phận, "được voi đòi tiền" triền miên chiếm hữu cô.
........
Phóng hết sự chịu đựng từ lâu, anh tiến thẳng vào nơi sâu nhất của cô mà phát tiết.
Anh ôm cô vào lòng, làn da ấm nóng vì lửa tình của anh dính vào cơ thể mềm mại không còn lấy chút sức lực của cô. Hai thân thể không mảnh vải che thân quấn chặt vào nhau, và đương nhiên là được che bởi một cái chăn.
Xoay người Hạ Thiên Du nằm đối diện với mình, anh để cô gối đầu trên cánh tay, hạnh phúc ngắm nhìn cơ thể đẹp như ngọc mà anh vừa "yêu thương".
Vương lau đi những giọt mồ hôi thấm trên gương mặt khả ái, dịu dàng nói : "Cuối cùng em cũng là của anh rồi"
"Thật là... em từ lâu đã thuộc về anh rồi" Cô cười mệt nhọc, tay sờ lên má anh vuốt ve.
Anh nở nụ cười mãn nguyện, vòng tay ôm cô vào lòng ủ ấm: "Thiên Thiên... sinh con cho anh nhé. Anh hứa sẽ chăm sóc mẹ con em thật tốt. Gia đình chúng ta sẽ sống hạnh phúc cùng nhau tại Thảo Trạch viên"
Vương Dạ Tước muốn có con với cô, anh không sợ Vương gia sẽ cấm cản cô và anh đến với nhau sao? Anh như vậy là muốn bảo vệ cô, bảo vệ cô gái mà cả đời này anh dành trọn trái tim cùng thân xác cho cô ấy. Trong lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp lạ thường.
"Là anh nói, đừng có quên mà bỏ rơi mẹ con em"
"Sẽ không bao giờ. Anh hứa đấy!"
Cô mỉm cười hạnh phúc, tuy có chút đau đớn nhưng đâu đó trong tâm trí cô muốn cảm xúc thoả mãn lúc nãy tồn tại mãi mãi, bản thân cô cũng muốn anh là của mình. Nữ nhân cũng có thể độc quyền chiếm hữu mà?
Sắp chìm vào giấc ngủ vì quá mệt, bên tai cô vang lên giọng nói của anh, một câu vỏn vẹn, nghe như sét đánh đùng đùng: "Thiên Thiên, một lần nữa nhé!"
"Không! Không! Em nói là không mà! Vương... á... ưm... ưm ...ân... a..."
"Một lần nữa!"
"CẦM THÚ!!!!"
Bàn tay anh chu du khắp người cô, từng đầu ngón tay miết nhẹ trên làn da trắng nõn mềm mại.
Từng đường cong quyến rũ lộ trước mắt anh như thôi thúc mời gọi. Dừng lại bầu ngực căng tròn, anh mạnh tay bóp lấy xoa nắn, cúi người ngậm lấy nụ hoa đỏ hồng liếm mút điên cuồng. Cô giật run lên, uốn éo cơ thể nóng ran, dường như mọi giác quan đều bị đánh tan. Khoái cảm dường như đều đổ về hai điểm nhạy cảm nọ. Cảm giác đê mê từ đầu lưỡi cùng bàn tay lành lạnh cứ mân mê của anh lan tỏa đến từng tế bào trong cô.
"A...ưm..."
"Không ngờ khi rên rỉ, giọng của em lại gợi tình đến vậy"
Vương Dạ Tước nhếch môi, bàn tay thuần thục gỡ bỏ những mảnh vải còn đậu lại trên cơ thể cô. Tay anh lần mò xuống đùi cô, lột bỏ quần nhỏ cản trở. Ngón tay anh ấn nhẹ vào điểm nhạy cảm phía dưới làm cô giật nảy người vì kích thích. Động tác vừa dứt khoát vừa đụng chạm đó của anh khiến cô xấu hổ, ý thức khép chặt hai đùi.
"Anh yêu cơ thể nhạy cảm này của em. Bảo bối, em ướt rồi? Em đúng là thiên thần sở hữu cơ thể ác quỷ, tất cả trong tay anh đều rất vừa vặn, rất mềm mại"
"Đừng... nói mấy câu... như vậy"
"Sao nào? Xấu hổ rồi?" Anh cong khóe môi cười trêu chọc, tay không quên nhiệm vụ "chơi đùa" với nơi đó của cô.
"Á... ưm... ah"
Anh trút bỏ áo sơ mi trên người, môi mím nhẹ, anh hôn cô trấn an. Đầu lưỡi anh mát lạnh mềm mại xuýt xoa lấy lưỡi cô, hơi thở ấm nóng mang chút ngọt mà đắng của dư vị rượu chảy vào miệng, cô như bị chuốc say trong nhu tình, dần dần chìm vào khoái cảm dục vọng.
Thấy cơ thể cô đã thả lỏng, tay anh đan chặt vào tay cô áp xuống giường, dịu dàng hôn lên trán cô, thì thầm: "Anh sẽ nhẹ nhàng"
Mặc dù đã chịu đựng đến mặt đỏ gay nhưng vẫn rất nhẹ nhàng tách hai chân cô ra mà tiến vào.
"Á!!! Đau!!!" Chưa vào được một nửa đã bị cô phản kháng kịch liệt, tiếng hét chói tai làm anh có chút khó chịu.
"Im lặng! Em còn hét lên như vậy, anh liền đem em ăn sạch ngay lập tức. Có đau cũng mặc kệ em"
"Dạ 'Vênh Váo'!! Anh quá đáng! Em đau đến muốn chết đi được, anh không thoái lui mà còn hung dữ với em" Đôi mày thanh mãnh cau lại, cô chỉ tay vào mặt anh, oan ức mếu máo.
Vương Dạ Tước tối mặt, khoé miệng anh giật giật, ai đời làm tình lại giống cô không? Thở phù gạt mấy giọt mồ hôi, anh cúi người đến gần cô, được thế ở dưới, vật đang mắc kẹt càng tiến vào sâu hơn. Cô nhăn mặt vì đau, anh liền lấy môi bịt miệng cô lại trước khi cô định hét lên.
"Ứm... ứm... "
"Được rồi đừng khóc, một lát sẽ không đau nữa, Thiên Thiên ngoan"
"Em không ngờ nó lại đau như vậy, cảm giác nơi đó rất nóng, rát đến khó chịu... Tước à... dừng được không anh?" Cô thút thít nắm lấy tay anh lay lay mặt tội nghiệp.
"Bây giờ anh đã không thể dừng lại được rồi. Em không cảm thấy nó đang càng lúc càng cương to hơn vì em sao? Anh cũng đang rất khó chịu, em muốn không đau nữa thì ngoan, nghe lời"
Ngước đôi mắt long lanh màng nước nhìn anh nghi hoặc. Quả thật cô cảm giác "vật đàn ông" kia rất to, lại còn cường tráng cứng rắn, ấm nóng âm ỉ. Có vẻ nhận thức được vấn đề quan trọng, cô bất ngờ bấu hai tay vào vai anh lay mạnh lắc lư: "Khoan đã! To hơn? Như vậy chẳng phải em sẽ càng đau sao? Không muốn! Anh rút ra ngay!"
"Im lặng!" Anh quát lên làm cô giật mình, cô mím môi liếc anh nửa con mắt. Anh dửng dưng trừng cô sắc lẹm.
"Quá đáng!!!"
Anh hôn lên mắt cô, liếm mấy giọt còn đọng lại trên mi, rồi mút lấy môi cô, anh luồn lưỡi vào quấn lấy lưỡi cô giao hòa nhằm tìm lại ham muốn trong cô. Thật ra anh cũng đang rất khó chịu ở thân dưới, tiến không được, lui không xong. Thế thượng phong trước giờ của Vương Dạ Tước đêm nay hoàn toàn thất thủ rồi!
Nhân lúc cô không để ý, anh một lực tiến sâu vào trong. Từ thân dưới truyền ra khắp người cảm giác thoải mái đến khó cưỡng, anh gừ một tiếng, cười sảng khoái, chuyển động nhẹ nhàng.
Hạ Thiên Du bị đột kích bất ngờ thì đau như dao cắt, hạ thân đau như bị xé toạc, cô cắn răng kìm lại nước mắt. Anh hôn cô an ủi, di chuyển nhẹ nhàng, đưa sự hoan ái lấp đầy đau đớn.
Thật vậy, cô đã không còn thấy đau nữa, thay vào đó là khoái cảm đến điên đảo, đầu óc cô như đang bay tận trời mây. Đôi mắt ươn ướt, thân thể quyến rũ dính chặt lấy anh. Tay cô bám chặt xuống ga giường, cào đến muốn rách, đón nhận từng đợt sóng mãnh liệt từ anh.
"Hừm..."
"Ưm... ưm... Tước... hn... chậm chút.." Cô nhỏm dậy nắm chặt bả vai anh thở dốc.
"Em đau?" Anh lo lắng hỏi cô, nhịp độ đã được giảm nhưng vẫn mãnh liệt không thôi.
"Không... không có... anh sâu quá... em... em không chịu nổi"
"Tiểu yêu tinh... em nói không chịu nổi nhưng cơ thể em thành thật hơn nhiều, ở dưới như muốn nuốt trọn anh vậy"
"Ưm...ân...a"
Hai thân ảnh cứ quấn chặt lấy nhau ân ái. Những giọt mồ hôi trong màn đêm mờ ảo lấp lánh đung đưa như giọt sương sáng trong.
Căn phòng nửa đêm im ắng nay lại vang vọng tiếng va chạm xác thịt, tiếng thở hừng hực của dục vọng, tiếng rên rỉ êm ái của khoái cảm... tất cả tạo nên một đêm xuân ngọt ngào...
Vương Dạ Tước vẫn "ra vào" điên cuồng bên trong cô không ngơi nghỉ, khuôn mặt điển trai đã thấm mồ hôi, từng cơ bắp của anh săn lại, đem cô dày vò, đưa đẩy trong dục vọng điên cuồng.
Hạ Thiên Du ở dưới thân bị anh "ăn" một cách không thương tiếc, cô đỏ bừng mặt, đôi mắt mơ màng ươn ướt vì cảm xúc kịch liệt tác động. Đôi môi cô mở hờ đỏ mọng còn vương lại dư vị của những nụ hôn ướt át càng trở nên yêu kiều, quyến rũ hơn.
"Anh vào trong được chứ?"
"Lỡ có thai thì sao?"
Anh buông một tay khỏi ngực cô, tay kia vẫn tiếp tục xoa nắn. Anh búng nhẹ trán cô: "Cô ngốc này, có thai thì sinh, em hỏi như vậy là không muốn có con với Vương Dạ Tước này à?"
"Ưm... a... anh có thể dừng khi nói chuyện mà..."
"Anh không muốn lãng phí một giây phút nào của đêm nay... đương nhiên sẽ còn rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên, anh muốn nó phải thật dai dẳng. Không phải chỉ như vậy, anh muốn em nhiều hơn nữa! Hơn nữa!"
Anh nắm chặt hai đùi cô đưa lên cao, tư thế này khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái. Nghe giọng rên rỉ êm tai phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn, anh càng cao hứng mà "ra vào" mạnh hơn khiến cô như chết chìm trong khoái cảm dâng trào cùng sự đau đớn ngọt ngào từ thể xác.
"Vật đàn ông" to lớn cương cứng cứ dồn dập "tấn công" làm cô muốn rút lui cũng không thể. Cô cảm giác cả thân thể lẫn trí óc đã không còn là của mình nữa rồi, cô ưỡn ngực kêu lên thanh dục gợi tình mỗi khi anh "nhấn" vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Lực đạo Vương Dạ Tước quá mạnh, tính chiếm hữu lại cao tận trời, muốn anh giảm nhẹ, căn bản bất khả thi!
Hạ Thiên Du không e ngại, cứ như vậy dần dần phối hợp, Vương Dạ Tước thấy cô bật tín hiệu "hưởng ứng" liền càng không biết yên phận, "được voi đòi tiền" triền miên chiếm hữu cô.
........
Phóng hết sự chịu đựng từ lâu, anh tiến thẳng vào nơi sâu nhất của cô mà phát tiết.
Anh ôm cô vào lòng, làn da ấm nóng vì lửa tình của anh dính vào cơ thể mềm mại không còn lấy chút sức lực của cô. Hai thân thể không mảnh vải che thân quấn chặt vào nhau, và đương nhiên là được che bởi một cái chăn.
Xoay người Hạ Thiên Du nằm đối diện với mình, anh để cô gối đầu trên cánh tay, hạnh phúc ngắm nhìn cơ thể đẹp như ngọc mà anh vừa "yêu thương".
Vương lau đi những giọt mồ hôi thấm trên gương mặt khả ái, dịu dàng nói : "Cuối cùng em cũng là của anh rồi"
"Thật là... em từ lâu đã thuộc về anh rồi" Cô cười mệt nhọc, tay sờ lên má anh vuốt ve.
Anh nở nụ cười mãn nguyện, vòng tay ôm cô vào lòng ủ ấm: "Thiên Thiên... sinh con cho anh nhé. Anh hứa sẽ chăm sóc mẹ con em thật tốt. Gia đình chúng ta sẽ sống hạnh phúc cùng nhau tại Thảo Trạch viên"
Vương Dạ Tước muốn có con với cô, anh không sợ Vương gia sẽ cấm cản cô và anh đến với nhau sao? Anh như vậy là muốn bảo vệ cô, bảo vệ cô gái mà cả đời này anh dành trọn trái tim cùng thân xác cho cô ấy. Trong lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp lạ thường.
"Là anh nói, đừng có quên mà bỏ rơi mẹ con em"
"Sẽ không bao giờ. Anh hứa đấy!"
Cô mỉm cười hạnh phúc, tuy có chút đau đớn nhưng đâu đó trong tâm trí cô muốn cảm xúc thoả mãn lúc nãy tồn tại mãi mãi, bản thân cô cũng muốn anh là của mình. Nữ nhân cũng có thể độc quyền chiếm hữu mà?
Sắp chìm vào giấc ngủ vì quá mệt, bên tai cô vang lên giọng nói của anh, một câu vỏn vẹn, nghe như sét đánh đùng đùng: "Thiên Thiên, một lần nữa nhé!"
"Không! Không! Em nói là không mà! Vương... á... ưm... ưm ...ân... a..."
"Một lần nữa!"
"CẦM THÚ!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.