Chương 53: Một tình bạn - Hai tình yêu (1)
Huy Vũ
21/08/2019
Thảo Trạch viên
Thiên Du ủ rũ đi vào phòng của Dạ Tước, cô lủi thẳng một mạch vào phòng tắm, không hề để ý đến người đàn ông đứng dưới dòng nước nóng xả ra từ vòi sen đang to mắt nhìn cô chăm chăm vì tội dám bán cho anh cả tấn bơ.
Cô trút bỏ quần áo, ngâm mình trong chiếc bồn tắm rộng lớn mà không ngừng suy nghĩ. Càng nghĩ lại càng thấy rối, không tắm nữa, chỉ đành đứng lên lau mình rồi lại lần nữa lơ đẹp người ấy, đi ra ngồi thu lu trên chiếc giường bông trong căn phòng xa hoa rộng lớn.
Hôm nay trong lúc thử đồ ở tiệm váy cưới, Dạ Tước đã kêu A Tùng cùng một số nữ hầu đến nhà cô để chuyển những vật dụng cần thiết sang Thảo Trạch viên, và đương nhiên ý muốn của anh là cô sẽ chuyển qua sống cùng với anh, phòng hiện giờ cũng có thể gọi là phòng của hai người.
Thiên Du chỉ mặc vỏn vẹn một cái áo choàng tắm trắng tinh lông xù, vô tình để lộ vài đường cong đầy đặn quyến rũ không mảnh vải, thấp thoáng lộ ra theo từng chuyển động.
Nhân lúc Dạ Tước vẫn còn chưa vào phòng cô lấy điện thoại rón rén đi lại gần ban công ấn số gọi cho Dật Hiên, cô đã gọi và nhắn tin rất nhiều lần nhưng đáp lại vẫn là âm báo tắt máy rồi một sự im lặng dai dẳng. Sau chuyện lúc chiều, cô đã thật sự rất lo cho Dật Hiên.
"Hiên ca ca... anh sao rồi...”
Cô thở dài buồn bã đi về giường, ngồi tựa lưng vào gối bông, ánh nhìn càng trở nên đăm chiêu xa xăm.
Nhớ lại lúc chiều ————
"Người kết hôn với cô ấy tên là Vương Dạ Tước" Từ phía sau truyền đến một âm thanh trầm ổn quen thuộc cho cả Thiên Du và Dật Hiên.
Dạ Tước gieo những bước chân nặng nề xuống nền đất, anh vẫn giữ cho mình một vẻ ngoan cường, cho hai tay vào túi quần, kiêu ngạo nhìn thẳng phía sau Dật Hiên lạnh lùng lên tiếng.
Dật Hiên ngập ngừng xoay người vô tình đẩy tay Thiên Du ra, cảm xúc lúc này khi đối diện với Dạ Tước quá đỗi bàng hoàng. Thật không may là anh lại không thể làm ra vẻ ngoài lãnh tĩnh như người đàn ông kia được.
Anh nhìn thẳng Dạ Tước với đôi mắt vô thần, đôi mày xinh đẹp nheo lại buồn bã, khoé miệng vẽ nên một nụ cười, in đậm nỗi buồn rõ rệt.
"Là cậu à... tớ không thể ngờ được đấy... chúc mừng nhé..." Giọng Dật Hiên nghe như run run, từng lời nói đã không còn ôn hòa trôi chảy mà hờ hững gượng gạo.
Thiên Du đứng ở giữa cảm giác không khí đột nhiên nặng nề khác thường, cô lúng túng mở lời hỏi người đàn ông vẫn đang im lặng kia : “Anh đã đi đâu vậy, có biết em lo lắm không ? Nhưng mà... anh và Hiên ca ca biết nhau sao ?”
“Thanh âm dịu dàng lo lắng đó thật sự là dành cho cậu...”
“Anh không sao” Dạ Tước cười dịu dàng với cô, ngừng một lát anh mới tiếp “Anh và Dật Hiên là bạn, người bạn đầu tiên của anh trong suốt 10 năm qua”
Thiên Du nghe nói thì tròn mắt ngạc nhiên, nhoẻn miệng cười hồn nhiên : “Hoá ra anh và Hiên ca ca là bạn... Thật trùng hợp, Hiên ca ca cũng là bạn của em, em quý trọng anh ấy như anh trai ruột của mình vậy”
"Ha... bạn 10 năm... anh trai..." Dật Hiên tháo bỏ cặp kính, tay anh day trán đau khổ, môi vẫn mím lấy nụ cười nhưng dáng vẻ lại nhạt nhoà hơn bao giờ hết.
Dạ Tước trông thấy bộ dạng bất cần này của Dật Hiên thì bồn chồn, Dật Hiên mà anh biết là một người luôn ôn hoà bình tĩnh trước mọi hoàn cảnh.
Ánh mắt sâu thẳm càng trở nên buồn bã theo người đàn ông ấm áp như nắng trời trước mặt. Anh thở dài, đoạn đi đến đặt tay lên vai Dật Hiên thì bị Dật Hiên đưa tay gạt nhẹ ra.
"Có thể cho tớ mượn cô dâu của cậu một chút được không ?" Dật Hiên đột nhiên lên tiếng, anh đeo lại kính, cười ôn hoà như không có chuyện gì nhưng đối với cái nhìn của Dạ Tước thì đó là nụ cười vô hồn buồn bã nhất mà anh từng thấy.
Dật Hiên thấy Dạ Tước cứ nhìn mình bằng đôi mắt thăng trầm mà không trả lời, anh khẽ thở dài nhún vai : “Sao vậy, tớ không cướp mất cô dâu của cậu đâu mà, chỉ mượn một chút thôi ?”
“Không phải ! Ý tớ không phải vậy ! Cậu có thể đưa cô ấy đi” Dạ Tước kích động, anh trả lời bằng một giọng cương quyết mạnh mẽ “Đương nhiên tớ biết cậu không có ý cướp cô ấy”
“Vậy cảm ơn nhé, Tước thiếu gia” Dật Hiên nở nụ cười đượm buồn rồi xoay người rời đi, anh đến bên cạnh Thiên Du nhỏ nhẹ “Thiên Thiên, đi dạo với anh một chút, Hiên ca ca có chuyện quan trọng muốn nói với em”
Thiên Du càng trở nên khó xử khi đứng giữa hai người đàn ông một loạt có những câu nói lạ lùng này.
Cô đột nhiên nhớ đến việc lần trước Dật Hiên ôm cô đã làm Dạ Tước ghen đến phát điên, cô không muốn chuyện đó lại một lần nữa xảy ra, kéo nhẹ tay áo anh, lo lắng hỏi : “Chuyện gì giữa hai người vậy ? Em có thể đi cùng với Hiên ca ca sao ? Tước à...”
Đối diện với Thiên Du, anh chỉ biết cười khổ, xoa đầu cô không nói gì, rồi cũng quay lưng đi về tiệm váy cưới.
Hai người đàn ông đều quay lưng bỏ đi để lại cô đứng đó với mối tơ vò rối ren cùng cảm giác khó xử cực hạn, cô định hét lên bảo hai người
đứng lại thì Dạ Tước đột ngột dừng bước trước tiên.
Anh ngoảnh đầu lại nhìn cô, một đôi mắt sâu thẳm với hai hàng mi cong vút cụp xuống buồn bã : “Anh không ghen đâu, em đi đi, váy cưới anh sẽ mang về Thảo Trạch viên cho em”
“Tước...”
Cô thấp thỏm đứng đó trông theo bóng lưng anh, tay nắm chặt để trước ngực, định chạy theo thì phía sau Dật Hiên dùng lực đạo mạnh mẽ bắt lấy tay cô, thanh âm lạnh nhạt đau đớn lần đầu tiên cô nghe thấy : “Đi theo anh !”
“Em cuối cùng vẫn không thể dành ánh mắt đó cho anh sao... Thiên Thiên...”
Dạ Tước âm trầm bước đi với tâm trí nặng nề, Dật Hiên cũng quay lưng không nhìn, dắt theo người phụ nữ của anh mà rời khỏi...
“Chỉ duy nhất lần này cô ấy sẽ không là của riêng tớ, chỉ một lần này thôi...”
Thiên Du ủ rũ đi vào phòng của Dạ Tước, cô lủi thẳng một mạch vào phòng tắm, không hề để ý đến người đàn ông đứng dưới dòng nước nóng xả ra từ vòi sen đang to mắt nhìn cô chăm chăm vì tội dám bán cho anh cả tấn bơ.
Cô trút bỏ quần áo, ngâm mình trong chiếc bồn tắm rộng lớn mà không ngừng suy nghĩ. Càng nghĩ lại càng thấy rối, không tắm nữa, chỉ đành đứng lên lau mình rồi lại lần nữa lơ đẹp người ấy, đi ra ngồi thu lu trên chiếc giường bông trong căn phòng xa hoa rộng lớn.
Hôm nay trong lúc thử đồ ở tiệm váy cưới, Dạ Tước đã kêu A Tùng cùng một số nữ hầu đến nhà cô để chuyển những vật dụng cần thiết sang Thảo Trạch viên, và đương nhiên ý muốn của anh là cô sẽ chuyển qua sống cùng với anh, phòng hiện giờ cũng có thể gọi là phòng của hai người.
Thiên Du chỉ mặc vỏn vẹn một cái áo choàng tắm trắng tinh lông xù, vô tình để lộ vài đường cong đầy đặn quyến rũ không mảnh vải, thấp thoáng lộ ra theo từng chuyển động.
Nhân lúc Dạ Tước vẫn còn chưa vào phòng cô lấy điện thoại rón rén đi lại gần ban công ấn số gọi cho Dật Hiên, cô đã gọi và nhắn tin rất nhiều lần nhưng đáp lại vẫn là âm báo tắt máy rồi một sự im lặng dai dẳng. Sau chuyện lúc chiều, cô đã thật sự rất lo cho Dật Hiên.
"Hiên ca ca... anh sao rồi...”
Cô thở dài buồn bã đi về giường, ngồi tựa lưng vào gối bông, ánh nhìn càng trở nên đăm chiêu xa xăm.
Nhớ lại lúc chiều ————
"Người kết hôn với cô ấy tên là Vương Dạ Tước" Từ phía sau truyền đến một âm thanh trầm ổn quen thuộc cho cả Thiên Du và Dật Hiên.
Dạ Tước gieo những bước chân nặng nề xuống nền đất, anh vẫn giữ cho mình một vẻ ngoan cường, cho hai tay vào túi quần, kiêu ngạo nhìn thẳng phía sau Dật Hiên lạnh lùng lên tiếng.
Dật Hiên ngập ngừng xoay người vô tình đẩy tay Thiên Du ra, cảm xúc lúc này khi đối diện với Dạ Tước quá đỗi bàng hoàng. Thật không may là anh lại không thể làm ra vẻ ngoài lãnh tĩnh như người đàn ông kia được.
Anh nhìn thẳng Dạ Tước với đôi mắt vô thần, đôi mày xinh đẹp nheo lại buồn bã, khoé miệng vẽ nên một nụ cười, in đậm nỗi buồn rõ rệt.
"Là cậu à... tớ không thể ngờ được đấy... chúc mừng nhé..." Giọng Dật Hiên nghe như run run, từng lời nói đã không còn ôn hòa trôi chảy mà hờ hững gượng gạo.
Thiên Du đứng ở giữa cảm giác không khí đột nhiên nặng nề khác thường, cô lúng túng mở lời hỏi người đàn ông vẫn đang im lặng kia : “Anh đã đi đâu vậy, có biết em lo lắm không ? Nhưng mà... anh và Hiên ca ca biết nhau sao ?”
“Thanh âm dịu dàng lo lắng đó thật sự là dành cho cậu...”
“Anh không sao” Dạ Tước cười dịu dàng với cô, ngừng một lát anh mới tiếp “Anh và Dật Hiên là bạn, người bạn đầu tiên của anh trong suốt 10 năm qua”
Thiên Du nghe nói thì tròn mắt ngạc nhiên, nhoẻn miệng cười hồn nhiên : “Hoá ra anh và Hiên ca ca là bạn... Thật trùng hợp, Hiên ca ca cũng là bạn của em, em quý trọng anh ấy như anh trai ruột của mình vậy”
"Ha... bạn 10 năm... anh trai..." Dật Hiên tháo bỏ cặp kính, tay anh day trán đau khổ, môi vẫn mím lấy nụ cười nhưng dáng vẻ lại nhạt nhoà hơn bao giờ hết.
Dạ Tước trông thấy bộ dạng bất cần này của Dật Hiên thì bồn chồn, Dật Hiên mà anh biết là một người luôn ôn hoà bình tĩnh trước mọi hoàn cảnh.
Ánh mắt sâu thẳm càng trở nên buồn bã theo người đàn ông ấm áp như nắng trời trước mặt. Anh thở dài, đoạn đi đến đặt tay lên vai Dật Hiên thì bị Dật Hiên đưa tay gạt nhẹ ra.
"Có thể cho tớ mượn cô dâu của cậu một chút được không ?" Dật Hiên đột nhiên lên tiếng, anh đeo lại kính, cười ôn hoà như không có chuyện gì nhưng đối với cái nhìn của Dạ Tước thì đó là nụ cười vô hồn buồn bã nhất mà anh từng thấy.
Dật Hiên thấy Dạ Tước cứ nhìn mình bằng đôi mắt thăng trầm mà không trả lời, anh khẽ thở dài nhún vai : “Sao vậy, tớ không cướp mất cô dâu của cậu đâu mà, chỉ mượn một chút thôi ?”
“Không phải ! Ý tớ không phải vậy ! Cậu có thể đưa cô ấy đi” Dạ Tước kích động, anh trả lời bằng một giọng cương quyết mạnh mẽ “Đương nhiên tớ biết cậu không có ý cướp cô ấy”
“Vậy cảm ơn nhé, Tước thiếu gia” Dật Hiên nở nụ cười đượm buồn rồi xoay người rời đi, anh đến bên cạnh Thiên Du nhỏ nhẹ “Thiên Thiên, đi dạo với anh một chút, Hiên ca ca có chuyện quan trọng muốn nói với em”
Thiên Du càng trở nên khó xử khi đứng giữa hai người đàn ông một loạt có những câu nói lạ lùng này.
Cô đột nhiên nhớ đến việc lần trước Dật Hiên ôm cô đã làm Dạ Tước ghen đến phát điên, cô không muốn chuyện đó lại một lần nữa xảy ra, kéo nhẹ tay áo anh, lo lắng hỏi : “Chuyện gì giữa hai người vậy ? Em có thể đi cùng với Hiên ca ca sao ? Tước à...”
Đối diện với Thiên Du, anh chỉ biết cười khổ, xoa đầu cô không nói gì, rồi cũng quay lưng đi về tiệm váy cưới.
Hai người đàn ông đều quay lưng bỏ đi để lại cô đứng đó với mối tơ vò rối ren cùng cảm giác khó xử cực hạn, cô định hét lên bảo hai người
đứng lại thì Dạ Tước đột ngột dừng bước trước tiên.
Anh ngoảnh đầu lại nhìn cô, một đôi mắt sâu thẳm với hai hàng mi cong vút cụp xuống buồn bã : “Anh không ghen đâu, em đi đi, váy cưới anh sẽ mang về Thảo Trạch viên cho em”
“Tước...”
Cô thấp thỏm đứng đó trông theo bóng lưng anh, tay nắm chặt để trước ngực, định chạy theo thì phía sau Dật Hiên dùng lực đạo mạnh mẽ bắt lấy tay cô, thanh âm lạnh nhạt đau đớn lần đầu tiên cô nghe thấy : “Đi theo anh !”
“Em cuối cùng vẫn không thể dành ánh mắt đó cho anh sao... Thiên Thiên...”
Dạ Tước âm trầm bước đi với tâm trí nặng nề, Dật Hiên cũng quay lưng không nhìn, dắt theo người phụ nữ của anh mà rời khỏi...
“Chỉ duy nhất lần này cô ấy sẽ không là của riêng tớ, chỉ một lần này thôi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.