Chương 125: Mục đích thật sự (2)
Huy Vũ
04/10/2019
"Tôi đến đây là có chuyện muốn nói với cô!" Lý Giai Tuệ nhìn thẳng vào Hạ Thiên Du với dáng vẻ kiên định.
Hạ Thiên Du hơi ngạc nhiên song nét mặt vẫn không thay đổi, cô còn định mở miệng hỏi thì ngay lập tức bị ngăn lại bởi câu tiếp theo của Lý Giai Tuệ: "Xin cô hãy cứu Dạ"
"..." Hạ Thiên Du nhíu mày. "Cô hãy từ từ nói rõ”
Lý Giai Tuệ ngồi ngay ngắn, đặt sấp hai bàn tay lên đùi, cô nhìn thẳng vào Hạ Thiên Du, nói lớn: “Xin cô hãy cứu Dạ, chỉ có cô mới có thể làm được”
Hạ Thiên Du chưa kịp nhận định, lắp bắp hỏi lại: "Cô... cô vừa nói gì? Tước làm sao lại cần tôi cứu anh ấy, anh ấy làm sao rồi?” Cô kích động hét lên.
Lý Giai Tuệ trông tình hình không ổn, vội rời ghế lao đến giường. Cô xoạ nhẹ đôi vai run rẩy của Hạ Thiên Du, trấn an: "Hạ tiểu thư, xin hãy bình tĩnh, xin cô bình tĩnh nghe tôi nói, việc này chỉ có cô mới cứu được anh ấy. Cô không bình tĩnh tôi không thể nói được”
Hạ Thiên Du nghi hoặc nhìn Lý Giai Tuệ, ánh mắt cô sắc lại, cô gỡ tay Lý Giai Tuệ ra khỏi vai, giọng lạnh đi: "Xin mời Anna tiểu thư!"
Lý Giai Tuệ mím môi, cô an phận ngồi cách Hạ Thiên Du một khoảng, hai bàn tay mảnh khảnh đan chặt vào nhau.
Hạ Thiên Du quan sát động thái ấp úng của Lý Giai Tuệ, trong lòng mang máng đoán được đang có chuyện không hay xảy ra, vô cùng bất an.
Móng tay sơn màu đỏ vừa dài vừa nhọn găm vào da thịt. Lý Giai Tuệ siết chặt hai tay lấy dũng khí nói ra một lời: “Dạ sắp không còn nhìn thấy được nữa rồi”
Hạ Thiên Du mặc dù đã chuẩn bị tâm lý tiếp nhận nhưng vẫn không tránh khỏi kinh hãi. Tuy tâm trí cô đang rất bàng hoàng nhưng vẫn cố gắng giữ cho thái độ bên ngoài một nét bình tĩnh.
Lý Giai Tuệ còn đinh ninh rằng Hạ Thiên Du sẽ mất bình tĩnh. Cô không mảy may để tâm lí do vì sao, cô tiếp: "Bác sĩ nói với chúng tôi, đầu của Dạ bị chấn thương do va chạm vật cứng. Tuy không tổn hại phần não nhưng lại gây ảnh hưởng đến vùng trí nhớ và dây thần kinh thị giác, đó cũng là lí do vì sao anh ấy mất trí nhớ như hiện tại”
“Chuyện mất trí nhớ tôi đã biết, nhưng mắt của anh ấy không nhìn thấy là do tổn thương dây thần kinh thị giác gây ra sao?”
“Đúng vậy! Ngoài ra, anh ấy bị tai nạn khi ngồi trong xe thủng bình xăng, có lẽ khí hơi metanol bốc ra đã thấm vào mắt anh ấy khi xe phát nổ. Trong ngoài tác động, bác sĩ kết luận mắt anh ấy 99% không còn nhìn thấy được nữa. Hiện tại cần phải có giác mạc phù hợp để tiến hành phẫu thuật, thời gian tìm kiếm giác mạc chỉ có một tuần. Tình hình cấp bách, cho nên... lí do thật sự hôm nay tôi đến đây là muốn tìm cô...”
Hạ Thiên Du nghe và hiểu rõ những gì Lý Giai Tuệ đã nói. Cô ngồi đó lặng thinh, nắm chặt tấm chăn vò trong lòng bàn tay.
"Đêm qua anh ấy nói không còn nhìn rõ nữa, rất tối rất mờ... là vì lí do này sao? Tại sao cứ phải là anh ấy? Tại sao cứ phải bắt anh ấy hứng chịu những đau khổ này..."
Hạ Thiên Du kìm lại xúc động, cả người cô run lên bần bật, cô lên tiếng hỏi, giọng đứt quãng: "Vì sao cô lại biết chuyện này... còn có, chúng tôi... là ai?"
"Buổi sáng ngày hôm qua bác sĩ có đến kiểm tra cho Dạ, đột nhiên ông ấy muốn hẹn gặp Vương Tĩnh Dư. Tôi đã cùng đi với anh ấy đến gặp bác sĩ. Bác sĩ đã nói hết cho chúng tôi biết về tình trạng của Dạ, quan trọng nhất là mắt của anh ấy sẽ không còn nhìn thấy nếu không có giác mạc để thay. Dư ca đã định sẽ hiến giác mạc của mình nhưng tôi đã ngăn cản. Hơn nữa bác sĩ bảo không nhất thiết phải cần yếu tố di truyền, chỉ cần có giác mạc phù hợp trong vòng một tuần để tiến hành phẫu thuật, mắt của Dạ sẽ sáng lại bình thường, tỉ lệ thành công rất cao"
Hạ Thiên Du gật đầu, một tiếng "ừm" không trầm không bổng vỏn vẹn phát ra. Lý Giai Tuệ cũng không thể nói tiếp một cách lưu loát, dường như sự day dứt và áy náy đang từ đáy lòng dâng lên xâm chiếm cả cổ họng khiến cô khó có thể nói ra những lời sắp tới.
"Cô đã nói chuyện này với những ai rồi?" Hạ Thiên Du nghiêng đầu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dịu giọng hỏi Lý Giai Tuệ.
"Không ai cả ngoài trừ cô. Vương Tĩnh Dư đã định sẽ không nói cho ba mẹ và em gái anh ấy, chỉ riêng bản thân âm thầm hiến giác mạc của mình. Tôi càng không thể nói cho anh Hiên, với tính cách của anh ấy, anh ấy cũng sẽ bảo bác sĩ lấy đi giác mạc của mình để Dạ được phẫu thuật. Cả hai người họ, tôi đều không thể đồng ý, nhưng nếu không có giác mạc, Dạ sẽ mãi mãi sống trong cảnh mù loà với nửa đời còn lại”
Lý Giai Tuệ ngừng lại một lúc, cổ họng cô nghẹn ứ vì cay đắng.
“Tôi thật sự không nỡ, các anh ấy đều rất tài giỏi, Dạ còn tập đoàn Thiên Tước, Dư ca còn công ty cần sự lãnh đạo của anh ấy, Hiên ca cũng còn rất nhiều cơ hội phát triển ở nước ngoài. Tôi không muốn hy sinh một trong tất cả tương lai tươi đẹp ấy thành một màu đen tối"
Lý Giai Tuệ nấc lên, bên tai Hạ Thiên Du là tiếng khóc thút thít của cô gái luôn đeo mặt nạ diễn xuất. Hiện tại cô thấu hiểu, cô ấy thật sự đang rất bế tắc và đau lòng...
Hạ Thiên Du hơi ngạc nhiên song nét mặt vẫn không thay đổi, cô còn định mở miệng hỏi thì ngay lập tức bị ngăn lại bởi câu tiếp theo của Lý Giai Tuệ: "Xin cô hãy cứu Dạ"
"..." Hạ Thiên Du nhíu mày. "Cô hãy từ từ nói rõ”
Lý Giai Tuệ ngồi ngay ngắn, đặt sấp hai bàn tay lên đùi, cô nhìn thẳng vào Hạ Thiên Du, nói lớn: “Xin cô hãy cứu Dạ, chỉ có cô mới có thể làm được”
Hạ Thiên Du chưa kịp nhận định, lắp bắp hỏi lại: "Cô... cô vừa nói gì? Tước làm sao lại cần tôi cứu anh ấy, anh ấy làm sao rồi?” Cô kích động hét lên.
Lý Giai Tuệ trông tình hình không ổn, vội rời ghế lao đến giường. Cô xoạ nhẹ đôi vai run rẩy của Hạ Thiên Du, trấn an: "Hạ tiểu thư, xin hãy bình tĩnh, xin cô bình tĩnh nghe tôi nói, việc này chỉ có cô mới cứu được anh ấy. Cô không bình tĩnh tôi không thể nói được”
Hạ Thiên Du nghi hoặc nhìn Lý Giai Tuệ, ánh mắt cô sắc lại, cô gỡ tay Lý Giai Tuệ ra khỏi vai, giọng lạnh đi: "Xin mời Anna tiểu thư!"
Lý Giai Tuệ mím môi, cô an phận ngồi cách Hạ Thiên Du một khoảng, hai bàn tay mảnh khảnh đan chặt vào nhau.
Hạ Thiên Du quan sát động thái ấp úng của Lý Giai Tuệ, trong lòng mang máng đoán được đang có chuyện không hay xảy ra, vô cùng bất an.
Móng tay sơn màu đỏ vừa dài vừa nhọn găm vào da thịt. Lý Giai Tuệ siết chặt hai tay lấy dũng khí nói ra một lời: “Dạ sắp không còn nhìn thấy được nữa rồi”
Hạ Thiên Du mặc dù đã chuẩn bị tâm lý tiếp nhận nhưng vẫn không tránh khỏi kinh hãi. Tuy tâm trí cô đang rất bàng hoàng nhưng vẫn cố gắng giữ cho thái độ bên ngoài một nét bình tĩnh.
Lý Giai Tuệ còn đinh ninh rằng Hạ Thiên Du sẽ mất bình tĩnh. Cô không mảy may để tâm lí do vì sao, cô tiếp: "Bác sĩ nói với chúng tôi, đầu của Dạ bị chấn thương do va chạm vật cứng. Tuy không tổn hại phần não nhưng lại gây ảnh hưởng đến vùng trí nhớ và dây thần kinh thị giác, đó cũng là lí do vì sao anh ấy mất trí nhớ như hiện tại”
“Chuyện mất trí nhớ tôi đã biết, nhưng mắt của anh ấy không nhìn thấy là do tổn thương dây thần kinh thị giác gây ra sao?”
“Đúng vậy! Ngoài ra, anh ấy bị tai nạn khi ngồi trong xe thủng bình xăng, có lẽ khí hơi metanol bốc ra đã thấm vào mắt anh ấy khi xe phát nổ. Trong ngoài tác động, bác sĩ kết luận mắt anh ấy 99% không còn nhìn thấy được nữa. Hiện tại cần phải có giác mạc phù hợp để tiến hành phẫu thuật, thời gian tìm kiếm giác mạc chỉ có một tuần. Tình hình cấp bách, cho nên... lí do thật sự hôm nay tôi đến đây là muốn tìm cô...”
Hạ Thiên Du nghe và hiểu rõ những gì Lý Giai Tuệ đã nói. Cô ngồi đó lặng thinh, nắm chặt tấm chăn vò trong lòng bàn tay.
"Đêm qua anh ấy nói không còn nhìn rõ nữa, rất tối rất mờ... là vì lí do này sao? Tại sao cứ phải là anh ấy? Tại sao cứ phải bắt anh ấy hứng chịu những đau khổ này..."
Hạ Thiên Du kìm lại xúc động, cả người cô run lên bần bật, cô lên tiếng hỏi, giọng đứt quãng: "Vì sao cô lại biết chuyện này... còn có, chúng tôi... là ai?"
"Buổi sáng ngày hôm qua bác sĩ có đến kiểm tra cho Dạ, đột nhiên ông ấy muốn hẹn gặp Vương Tĩnh Dư. Tôi đã cùng đi với anh ấy đến gặp bác sĩ. Bác sĩ đã nói hết cho chúng tôi biết về tình trạng của Dạ, quan trọng nhất là mắt của anh ấy sẽ không còn nhìn thấy nếu không có giác mạc để thay. Dư ca đã định sẽ hiến giác mạc của mình nhưng tôi đã ngăn cản. Hơn nữa bác sĩ bảo không nhất thiết phải cần yếu tố di truyền, chỉ cần có giác mạc phù hợp trong vòng một tuần để tiến hành phẫu thuật, mắt của Dạ sẽ sáng lại bình thường, tỉ lệ thành công rất cao"
Hạ Thiên Du gật đầu, một tiếng "ừm" không trầm không bổng vỏn vẹn phát ra. Lý Giai Tuệ cũng không thể nói tiếp một cách lưu loát, dường như sự day dứt và áy náy đang từ đáy lòng dâng lên xâm chiếm cả cổ họng khiến cô khó có thể nói ra những lời sắp tới.
"Cô đã nói chuyện này với những ai rồi?" Hạ Thiên Du nghiêng đầu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dịu giọng hỏi Lý Giai Tuệ.
"Không ai cả ngoài trừ cô. Vương Tĩnh Dư đã định sẽ không nói cho ba mẹ và em gái anh ấy, chỉ riêng bản thân âm thầm hiến giác mạc của mình. Tôi càng không thể nói cho anh Hiên, với tính cách của anh ấy, anh ấy cũng sẽ bảo bác sĩ lấy đi giác mạc của mình để Dạ được phẫu thuật. Cả hai người họ, tôi đều không thể đồng ý, nhưng nếu không có giác mạc, Dạ sẽ mãi mãi sống trong cảnh mù loà với nửa đời còn lại”
Lý Giai Tuệ ngừng lại một lúc, cổ họng cô nghẹn ứ vì cay đắng.
“Tôi thật sự không nỡ, các anh ấy đều rất tài giỏi, Dạ còn tập đoàn Thiên Tước, Dư ca còn công ty cần sự lãnh đạo của anh ấy, Hiên ca cũng còn rất nhiều cơ hội phát triển ở nước ngoài. Tôi không muốn hy sinh một trong tất cả tương lai tươi đẹp ấy thành một màu đen tối"
Lý Giai Tuệ nấc lên, bên tai Hạ Thiên Du là tiếng khóc thút thít của cô gái luôn đeo mặt nạ diễn xuất. Hiện tại cô thấu hiểu, cô ấy thật sự đang rất bế tắc và đau lòng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.