Chương 126: Mục đích thật sự (3)
Huy Vũ
04/10/2019
“Nếu cô đã nói cô không nỡ để cho Dật Hiên và
Tĩnh Dư hy sinh, lại càng không muốn Tước mất đi đôi mắt, vậy tại sao cô không tự thân hiến giác mạc cho anh ấy?”
Hạ Thiên Du ngắm thẳng đồng tử màu xám khói của người đối diện mà nhìn. Âm giọng dõng dạc mang theo hơi lạnh lan ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn làm Lý Giai Tuệ phát rùng.
Lý Giai Tuệ lạnh người, cúi gằm mặt vì xấu hổ: “Tôi biết tôi là con người rất ích kỉ, không dám hy sinh bản thân vì Dạ, tôi tham lam, tôi không muốn huỷ đi tiền đồ ảnh hậu của mình. Tôi hổ thẹn với cô... với tất cả mọi người”
Hạ Thiên Du khẽ thở dài, thu lại vẻ mặt nghiêm trọng, đôi mắt dịu dàng nhìn lấy Lý Giai Tuệ. Cô nụ cười vui vẻ, vui vẻ đến đau lòng: "Hãy cứ lấy giác mạc của tôi, mục đích thật sự hôm nay cô đến đây không phải muốn bảo tôi là người cứu anh ấy sao?"
Lý Giai Tuệ ngỡ ngàng, đôi mày ngài hơi nhíu, cơ mặt xinh đẹp co lại ép nước mắt chảy thành hai hàng.
Giọt nối giọt, rơi xuống váy đùi lã chã.
Trong lòng Lý Giai Tuệ như bừng lên, đột ngột dang tay ôm lấy Hạ Thiên Du. Lực lao đến của Lý Giai Tuệ khá mạnh làm cơ thể yếu nhược của cô hơi đau, cô híp mắt như biểu tình cho sự đau nhói. Bên tai là âm thanh trong trẻo như mếu của Lý Giai Tuệ.
"Hạ tiểu thư... tôi xin lỗi. Tôi thật sự không can đảm được như cô, tôi không dám dùng mắt của mình hiến cho Dạ, lại càng không muốn Dư ca và anh Hiên hy sinh. Tôi thừa nhận tôi không yêu Dạ nhiều như lời tôi đã nói”, Lý Giai Tuệ ngừng nói, cô trút hết tất cả những day dứt chồng chất nơi cổ họng nghẹn ứ thoát ra ngoài bằng tiếng khóc thật lòng. “Tôi thật sự quá ích kỉ, tôi hèn nhát không dám mang bản thân ra cứu người. Tôi tư lợi không muốn những người thân của mình phải chịu tổn thương. Tôi hèn hạ chỉ muốn nói cho một mình cô biết, tôi sợ hãi lời chỉ trích vì nếu mọi người biết tôi đã tìm cô và nói những lời này thì không một ai trong số họ sẽ tha thứ cho tôi, nhất là anh Hiên, anh ấy thậm chí sẽ không nhận tôi là em gái. Tôi không muốn điều đó xảy ra nên chỉ còn cách cúi đầu cầu xin cô giúp đỡ. Cho dù cô có cảm thấy tôi là một con người giả tạo hay vô sỉ, như thế nào tôi đều có thể chấp nhận không một lời oán trách. Nhưng thật sự trong thâm tâm tôi đang rất day dứt, tôi muốn nói xin lỗi cô... rất xin lỗi”
Hạ Thiên Du ngồi bất động, cô hơi tựa người vào lòng Lý Giai Tuệ. Hành động thể hiện ý muốn tìm kiếm một nơi vững chắc để nương tựa trong lúc bản thân phải đưa ra một quyết định hết sức khó khăn.
Mi mắt cô cụp xuống, gương mặt vô cảm nhưng giăng đầy nét khốn khổ. Cô đẩy nhẹ Lý Giai Tuệ ra, cử chỉ nhất mực bình ổn: “Tôi không trách cô, chuyện này là do tôi tự nguyện. Nếu như tôi biết sớm hơn, tôi cũng sẽ tự mình đi nói với bác sĩ”
Hạ Thiên Du vẫn nói với nụ cười nhàn nhạt trên môi, trước cái nhìn đầy ẩn ý của Lý Giai Tuệ.
“Người đàn ông của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Cho dù hy sinh cả cái mạng này để anh ấy được sống, tôi cũng cam nguyện, huống hồ chỉ là một đôi mắt. Không nhìn thấy nữa, dần dần cũng sẽ quen thôi"
Một giọt, hai giọt, nước mắt vô thức ứa ra trực trào cả hốc mắt đỏ ran.
"Cô nói rất đúng... tôi cũng giống như cô, không muốn liên luỵ đến những người khác. Họ thật sự rất có tài năng, sự nghiệp tương lai có thể phát triển vươn đến đỉnh cao của danh vọng, cả cô cũng vậy. Showbiz cần cô, cả làng điện ảnh thế giới cũng cần có một gương mặt diễn xuất xinh đẹp như cô. Còn tôi chỉ là một sinh viên bình thường, hy sinh lợi ích vì người mình yêu là rất đáng. Tôi phải cảm ơn cô vì đã cho tôi biết, nếu đến lúc anh ấy thật sự không còn nhìn thấy nữa, tôi sẽ rất hối hận vì tại sao mình đã không biết sớm hơn”
Hạ Thiên Du cười trong nước mắt. Dáng vẻ thiện lương này thật quá đỗi xinh đẹp và đáng thương. Trái tim của cô mang một tình yêu vô cùng cao thượng. Đối với cô, yêu là cho đi, là mang những điều tốt nhất đến cho người ấy cũng cảm thấy hạnh phúc.
"Khi nào thì tiến hành làm phẫu thuật?" Hạ Thiên Du hỏi.
"Tôi sẽ nói với bác sĩ, lúc đó tuỳ thời gian đưa ra sẽ đưa cô đi xét nghiệm"
"Ừm"
"Hạ tiểu thư..." Lý Giai Tuệ ngập ngừng.
"Cứ nói đi!"
Lý Giai Tuệ nhìn chăm chăm Hạ Thiên Du, đáy mắt ánh lên tia áy náy bất đắc dĩ: "Cô có sợ không?"
Hạ Thiên Du thoáng trầm tư về câu hỏi, cô đáp: "Đương nhiên tôi sợ! Có ai lại thích bóng tối vĩnh cửu, có ai là không sợ bản thân đang rất bình thường lại đột nhiên mù loà chứ”
Cô dừng vài giây rồi tiếp, vẻ mặt an tĩnh đến lạ: “Nhưng thứ tôi sợ hơn chính là cái nhìn xa lạ của anh ấy. Nếu như tôi mù rồi, sẽ không nhìn thấy cái nhìn đó nữa. Vừa cứu được mắt của anh ấy, vừa cứu rỗi trái tim đau đớn này, âu cũng là một công đôi việc. Tôi sợ nhưng sẽ không hối hận. Tôi chỉ mong cô một việc..."
"Có việc gì cô cứ nói, tôi sẽ nhất định hoàn thành giúp cô" Lý Giai Tuệ sốt sắng.
"Mong cô đừng nói tôi là người hiến giác mạc cho anh ấy. Với tính cách của Tước, anh ấy sẽ không chấp nhận nhận ân huệ của tôi đâu, đặc biệt lại đang rất không vừa mắt một kẻ xa lạ với ý đồ gian xảo như tôi. Tôi chỉ mong cô chôn giấu bí mật này, cứ nói rằng Hạ Thiên Du đột ngột phát bệnh dẫn đến mù loà. Tôi muốn Tước mang đôi mắt của mình sẽ nhìn thấy trọn vẹn ánh sáng tươi đẹp, sẽ sống trong vui vẻ, không phải là dằn vặt chán ghét, mà là tự tin kiêu hãnh như con người vốn có của anh ấy"
Âm thanh dịu dàng mang theo nụ cười bất định trên đôi môi tái nhợt của cô gái trước mặt làm lòng Lý Giai Tuệ nhói lên ray rứt. Cô nghẹn ngào gật đầu: "Được, tôi hứa với cô!”
"Được rồi, khi nào bác sĩ có thông báo cứ nói với tôi, tôi luôn trong tâm thế sẵn sàng"
Nói rồi Hạ Thiên Du nằm xuống, nghiêng người quay lưng lại với Lý Giai Tuệ.
Lý Giai Tuệ rời ghế đứng dậy. Trước khi ra khỏi phòng, cô đứng lại khom người cúi đầu, cái cúi đầu mang theo biết ơn cùng sự hổ thẹn: “Cảm ơn cô, Hạ Thiên Du"
"Cạch" Tiếng cánh cửa đã đóng. Trong căn phòng màu trắng hơi hắt mùi thuốc, một thân ảnh gầy gò cuộn người trong chăn, lặng lẽ rơi từng giọt nước mắt, tiếng nấc vang lên trong âm thầm.
Hạ Thiên Du ngắm thẳng đồng tử màu xám khói của người đối diện mà nhìn. Âm giọng dõng dạc mang theo hơi lạnh lan ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn làm Lý Giai Tuệ phát rùng.
Lý Giai Tuệ lạnh người, cúi gằm mặt vì xấu hổ: “Tôi biết tôi là con người rất ích kỉ, không dám hy sinh bản thân vì Dạ, tôi tham lam, tôi không muốn huỷ đi tiền đồ ảnh hậu của mình. Tôi hổ thẹn với cô... với tất cả mọi người”
Hạ Thiên Du khẽ thở dài, thu lại vẻ mặt nghiêm trọng, đôi mắt dịu dàng nhìn lấy Lý Giai Tuệ. Cô nụ cười vui vẻ, vui vẻ đến đau lòng: "Hãy cứ lấy giác mạc của tôi, mục đích thật sự hôm nay cô đến đây không phải muốn bảo tôi là người cứu anh ấy sao?"
Lý Giai Tuệ ngỡ ngàng, đôi mày ngài hơi nhíu, cơ mặt xinh đẹp co lại ép nước mắt chảy thành hai hàng.
Giọt nối giọt, rơi xuống váy đùi lã chã.
Trong lòng Lý Giai Tuệ như bừng lên, đột ngột dang tay ôm lấy Hạ Thiên Du. Lực lao đến của Lý Giai Tuệ khá mạnh làm cơ thể yếu nhược của cô hơi đau, cô híp mắt như biểu tình cho sự đau nhói. Bên tai là âm thanh trong trẻo như mếu của Lý Giai Tuệ.
"Hạ tiểu thư... tôi xin lỗi. Tôi thật sự không can đảm được như cô, tôi không dám dùng mắt của mình hiến cho Dạ, lại càng không muốn Dư ca và anh Hiên hy sinh. Tôi thừa nhận tôi không yêu Dạ nhiều như lời tôi đã nói”, Lý Giai Tuệ ngừng nói, cô trút hết tất cả những day dứt chồng chất nơi cổ họng nghẹn ứ thoát ra ngoài bằng tiếng khóc thật lòng. “Tôi thật sự quá ích kỉ, tôi hèn nhát không dám mang bản thân ra cứu người. Tôi tư lợi không muốn những người thân của mình phải chịu tổn thương. Tôi hèn hạ chỉ muốn nói cho một mình cô biết, tôi sợ hãi lời chỉ trích vì nếu mọi người biết tôi đã tìm cô và nói những lời này thì không một ai trong số họ sẽ tha thứ cho tôi, nhất là anh Hiên, anh ấy thậm chí sẽ không nhận tôi là em gái. Tôi không muốn điều đó xảy ra nên chỉ còn cách cúi đầu cầu xin cô giúp đỡ. Cho dù cô có cảm thấy tôi là một con người giả tạo hay vô sỉ, như thế nào tôi đều có thể chấp nhận không một lời oán trách. Nhưng thật sự trong thâm tâm tôi đang rất day dứt, tôi muốn nói xin lỗi cô... rất xin lỗi”
Hạ Thiên Du ngồi bất động, cô hơi tựa người vào lòng Lý Giai Tuệ. Hành động thể hiện ý muốn tìm kiếm một nơi vững chắc để nương tựa trong lúc bản thân phải đưa ra một quyết định hết sức khó khăn.
Mi mắt cô cụp xuống, gương mặt vô cảm nhưng giăng đầy nét khốn khổ. Cô đẩy nhẹ Lý Giai Tuệ ra, cử chỉ nhất mực bình ổn: “Tôi không trách cô, chuyện này là do tôi tự nguyện. Nếu như tôi biết sớm hơn, tôi cũng sẽ tự mình đi nói với bác sĩ”
Hạ Thiên Du vẫn nói với nụ cười nhàn nhạt trên môi, trước cái nhìn đầy ẩn ý của Lý Giai Tuệ.
“Người đàn ông của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Cho dù hy sinh cả cái mạng này để anh ấy được sống, tôi cũng cam nguyện, huống hồ chỉ là một đôi mắt. Không nhìn thấy nữa, dần dần cũng sẽ quen thôi"
Một giọt, hai giọt, nước mắt vô thức ứa ra trực trào cả hốc mắt đỏ ran.
"Cô nói rất đúng... tôi cũng giống như cô, không muốn liên luỵ đến những người khác. Họ thật sự rất có tài năng, sự nghiệp tương lai có thể phát triển vươn đến đỉnh cao của danh vọng, cả cô cũng vậy. Showbiz cần cô, cả làng điện ảnh thế giới cũng cần có một gương mặt diễn xuất xinh đẹp như cô. Còn tôi chỉ là một sinh viên bình thường, hy sinh lợi ích vì người mình yêu là rất đáng. Tôi phải cảm ơn cô vì đã cho tôi biết, nếu đến lúc anh ấy thật sự không còn nhìn thấy nữa, tôi sẽ rất hối hận vì tại sao mình đã không biết sớm hơn”
Hạ Thiên Du cười trong nước mắt. Dáng vẻ thiện lương này thật quá đỗi xinh đẹp và đáng thương. Trái tim của cô mang một tình yêu vô cùng cao thượng. Đối với cô, yêu là cho đi, là mang những điều tốt nhất đến cho người ấy cũng cảm thấy hạnh phúc.
"Khi nào thì tiến hành làm phẫu thuật?" Hạ Thiên Du hỏi.
"Tôi sẽ nói với bác sĩ, lúc đó tuỳ thời gian đưa ra sẽ đưa cô đi xét nghiệm"
"Ừm"
"Hạ tiểu thư..." Lý Giai Tuệ ngập ngừng.
"Cứ nói đi!"
Lý Giai Tuệ nhìn chăm chăm Hạ Thiên Du, đáy mắt ánh lên tia áy náy bất đắc dĩ: "Cô có sợ không?"
Hạ Thiên Du thoáng trầm tư về câu hỏi, cô đáp: "Đương nhiên tôi sợ! Có ai lại thích bóng tối vĩnh cửu, có ai là không sợ bản thân đang rất bình thường lại đột nhiên mù loà chứ”
Cô dừng vài giây rồi tiếp, vẻ mặt an tĩnh đến lạ: “Nhưng thứ tôi sợ hơn chính là cái nhìn xa lạ của anh ấy. Nếu như tôi mù rồi, sẽ không nhìn thấy cái nhìn đó nữa. Vừa cứu được mắt của anh ấy, vừa cứu rỗi trái tim đau đớn này, âu cũng là một công đôi việc. Tôi sợ nhưng sẽ không hối hận. Tôi chỉ mong cô một việc..."
"Có việc gì cô cứ nói, tôi sẽ nhất định hoàn thành giúp cô" Lý Giai Tuệ sốt sắng.
"Mong cô đừng nói tôi là người hiến giác mạc cho anh ấy. Với tính cách của Tước, anh ấy sẽ không chấp nhận nhận ân huệ của tôi đâu, đặc biệt lại đang rất không vừa mắt một kẻ xa lạ với ý đồ gian xảo như tôi. Tôi chỉ mong cô chôn giấu bí mật này, cứ nói rằng Hạ Thiên Du đột ngột phát bệnh dẫn đến mù loà. Tôi muốn Tước mang đôi mắt của mình sẽ nhìn thấy trọn vẹn ánh sáng tươi đẹp, sẽ sống trong vui vẻ, không phải là dằn vặt chán ghét, mà là tự tin kiêu hãnh như con người vốn có của anh ấy"
Âm thanh dịu dàng mang theo nụ cười bất định trên đôi môi tái nhợt của cô gái trước mặt làm lòng Lý Giai Tuệ nhói lên ray rứt. Cô nghẹn ngào gật đầu: "Được, tôi hứa với cô!”
"Được rồi, khi nào bác sĩ có thông báo cứ nói với tôi, tôi luôn trong tâm thế sẵn sàng"
Nói rồi Hạ Thiên Du nằm xuống, nghiêng người quay lưng lại với Lý Giai Tuệ.
Lý Giai Tuệ rời ghế đứng dậy. Trước khi ra khỏi phòng, cô đứng lại khom người cúi đầu, cái cúi đầu mang theo biết ơn cùng sự hổ thẹn: “Cảm ơn cô, Hạ Thiên Du"
"Cạch" Tiếng cánh cửa đã đóng. Trong căn phòng màu trắng hơi hắt mùi thuốc, một thân ảnh gầy gò cuộn người trong chăn, lặng lẽ rơi từng giọt nước mắt, tiếng nấc vang lên trong âm thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.