Chương 59: Muốn chết thì cứ động vào cô ấy (1)
Huy Vũ
22/08/2019
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày xảy ra chuyện với Dật Hiên, cũng bắt đầu từ ngày hôm đó mà cô không còn thấy anh lên lớp
nữa. Hỏi những giáo sư thì cũng không ai biết vì sao anh lại vắng lớp
lâu như vậy, cô đánh liều lên hỏi tận hiệu trưởng mới biết lí do anh
nghỉ phép vì phải sang Canada làm lại một vài dự án. Thế là lớp cô trong suốt 7 ngày đã phải chịu đựng một ông giáo sư khó tính dạy thay cứ luôn càu nhàu đến phát bực.
————
“Thiên Du nè, giáo sư Lý lâu rồi không lên lớp, tớ thấy lo cho thầy ấy quá” Hiểu Tuyên đi lại bàn của Thiên Du khi vừa tan học, cô nói với vẻ mặt giống như lời nói, vô cùng lo lắng.
“Không sao đâu, tớ tin giáo sư sẽ quay lại sớm thôi” Cô cười trấn an Hiểu Tuyên, mặc dù trong lòng cũng đang rất lo cho Dật Hiên.
“Hạ Thiên Du, cô giấu giáo sư Lý đi đâu rồi ?” Đâu đó hai cô gái nghe thấy giọng nói chua lè khinh khỉnh này vọng lại từ cửa.
Mã Ái Vy dẫn một nhóm đầu gấu chừng 3-4 người hung hăng đi lại đạp bàn của cô chặn không cho cô ra khỏi lớp.
“Mã Ái Vy cô lại muốn gây sự gì đây ?”
“Hiểu Hiểu về trước đi, tớ sẽ lo cô ta”
“Không được, cô ta có dắt theo người hung hăng như vậy một mình cậu sẽ bị cô ta ăn hiếp” Hiểu Tuyên kịch liệt lắc đầu, cô quyết ở lại cùng Thiên Du đối mặt với đám người Mã Ái Vy.
“Cậu quên tớ là ai rồi sao ? Còn nhớ năm ngoái tớ đã lập nên thành tích gì không ? Là con gái nhưng phải là nữ hán tử, nhớ không ?” Thiên Du nói nhỏ đủ cho Hiểu Tuyên nghe thấy, cô nói rồi cười rất tự nhiên, phong thái bình tĩnh vô cực.
Giọng cô nghiêm nghị lạ thường khiến Hiểu Tuyên bỗng chốc cảm giác an tâm, cô gái trước mặt cô lúc này đáng tin cậy hơn bao giờ hết.
“Sợ đến không nói nổi rồi à ? Cô đã giấu giáo sư Lý ở đâu rồi ????” Mã Ái Vy hống hách đạp mạnh bàn thêm một cái dằn mặt hai cô gái.
“Lùi về sau để tớ giải quyết”
“Thiên Du à....”
“Giấu ? Nói chuyện nghe cho lọt tai một chút, tôi làm sao phải giấu thầy ấy, cô ấu trĩ đến nỗi cho rằng tôi bắt cóc thầy giấu đi ?”
Thiên Du không những không sợ hãi rụt rè, ngược lại cô dùng tay hất mạnh chân của Mã Ái Vy đang đạp lên ghế ngồi của cô, thái độ lạnh lùng bước ra khỏi vòng vây, đáp một câu sắc lẹm khiến cô ả chạm vào lòng tự ái tức điên lên.
“Giáo sư Lý từ lúc kêu cô ở lại với thầy ấy liền khác lạ, từ khi đó hai người lúc nào cũng ở cùng nhau, tôi và những người này còn thấy cô và thầy cùng ăn trưa. Bây giờ thầy ấy không lên lớp nữa, có phải cô đã làm gì khiến thầy ấy đau lòng nghĩ quẩn không ? Cô đúng là giỏi lợi dụng mà” Mã Ái Vy câng mặt mắng nhiếc cô chết bỏ.
Chợt nghe đến bốn chữ “đau lòng nghĩ quẩn” trong Thiên Du ngay lập tức nổi lên cơn lo lắng. Lời nói tuy cay độc của Mã Ái Vy nhưng lại thức tỉnh cô, cô cau mày buồn bực, dắt tay Hiểu Tuyên một mạch đi nhanh ra cửa không buồn quan tâm đến đám người ô hợp Mã Ái Vy. Điều duy nhất cô muốn làm là về Thảo Trạch viên báo cho Dạ Tước cùng tìm Dật Hiên trở lại.
“Định như vậy mà đi à ?” Mã Ái Vy ra hiệu cho người của cô ả chặn Thiên Du lại, khoanh tay nhướng mày thách thức.
“Cô lại muốn gì đây !” Thiên Du bắn tia sắc lạnh vào tên đàn ông to con đang chặn trước mặt, âm điệu tức giận làm Mã Ái Vy cũng hơi nghi ngờ.
“Bắt lấy Hạ Thiên Du, hôm nay tôi phải cho cô ta biết ai mới thực sự xứng với giáo sư Lý. Cô mang thầy ấy giao ra đây cho tôi !”
“Như cô mà cũng đòi xứng với Hiên ? Tự lấy gương soi lại mình đi” Thiên Du quăng cho cô ả một nụ cười khinh bỉ, thật sự nghe câu nói đó cô thấy rất thiệt thòi cho Hiên ca ca của cô.
“Còn gọi giáo sư là Hiên ?? Tôi không gọi làm sao đến lượt cô gọi, bắt cô ta lại nhốt vào nhà kho xám hối đi” Mã Ái Vy phất tay ra hiệu cho tụi đàn em bao vây lấy cô.
Bụp - Hự - Chát - Hàng loạt tiếng động mạnh bạo phát ra làm ra cho Mã Ái Vy nghe thì phấn khích lắm. Thật ra Thiên Du mới là người hạ thủ đầu tiên, tên đàn em to con định bay vào vồ lấy cô liền bị cô một chiêu “lên gối hạ bộ” dứt khoát nhanh như chớp. Tên kia á hự một cái rồi lăn cù ra đất mắt trợn trắng, há hốc mồm như con cá chết ương.
Mã Ái Vy kinh người, cô ả toát cả mồ hôi, sợ sệt lùi vài bước. Mấy tên đàn em còn lại cũng ý thức được cô gái trước mặt vừa hạ tên mạnh nhất trong nhóm chỉ bằng một cú, cơn chết nhát ùa đến, chúng tự động tản ra.
“Còn ai muốn như hắn thì cản đường tôi tiếp đi !” Cô hất cằm lạnh lẽo lên tiếng.
“Cô ! Cô ! Lên hết một lượt bắt lấy cô ta cho tôi !” Mã Ái Vy lắp bắp nghiến răng, cô ả phẫn nộ hét ầm lên, đám đàn em cũng rắp tâm nghe theo lời chị đại.
“Hự !” - Bốp - Binh - Cú đá thần tốc tung vào bụng khiến 2 tên bao vây 2 bên văng vào bàn ghế nghe côm cốp, khí thế nhóm đầu gấu ngay lập tức bị giảm. Cô xử tên hỗn đản phía sau bằng liên hoàn đấm vào bụng khiến hắn sùi bọt mép nằm một đống. Tên phía trước bị áp lực hừng hực liền cong đuôi bỏ chạy, cô chậc lưỡi, phóng nhanh lên bàn, nhảy một phát gieo ngay cú đá từ trên cao xuống dứt điểm, hắn bay thẳng vào bảng trượt xuống bất động. Vẫn là một lượt bị hạ gục tất cả nằm sóng soài.
“Oaaaaa Tiểu Thiên ngầu quá, cậu thật đẹp trai nếu là con trai đấy...” Hiểu Tuyên hảo tự luyến ôm mặt thầm ngưỡng mộ.
Thiên Du kiêu ngạo đứng thẳng phủi tay áo sau trận vận động làm nóng cở thể. Cô hất cặp để trên vai, vén gọn mái tóc xinh đẹp đi từng bước ép Mã Ái Vy vào tường làm cô ả sợ chết đứng.
“Có muốn tôi cho cô một đặc ân vào nhà kho tá túc một ngày không ?” Thiên Du liếc mắt khinh thường nhìn Mã Ái Vy thất thần trước mặt.
“Cô dám ?”
“Xem ra vẫn cứng miệng nhỉ ? Sợ đến run lên rồi này, khí thế lúc nãy đâu hết rồi ?” Cô nhếch môi khinh thường cô ả đang rụt rè nép vào tường.
“.....”
Mã Ái Vy không thể làm gì ngoài việc cắn răng nuốt hận vào trong.
“Thiên Du này, về thôi cô ta là con gái tha cho cô ta đi được không ?” Hiểu Tuyên lon ton chạy đến lay nhẹ tay cô khuyên bảo.
“Hừ. Đi thôi, sau này đừng tìm chúng tôi gây chuyện nữa”
“Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Nhớ kỹ mối nhục ngày hôm nay mà trả thù”
“Nếu không muốn chết thì đừng dại dột, tôi khuyên cô nên về tìm báo thể thao quốc gia của năm ngoái mà đọc lại đi, gây sự với tôi đồng nghĩa cô cam chịu hậu quả !!”
Nói rồi Thiên Du trở lại dáng vẻ vui vẻ hoà đồng bình thường, cô cùng Hiểu Tuyên đi ra về.
“Cô ta nói cái quái gì vậy chứ, cái gì mà báo thể thao quốc gia...”
Mã Ái Vy trượt lưng trên tường ngồi phịch xuống thất thần, một chút run run đứng lên đi về. Ra đến cửa thì nhìn lại đám đàn em nằm bầm dập trên đất, trong đầu chợt loé lên ý nghĩ, ý nghĩ này làm cô ả cắn răng phẫn uất.
Một năm trước diễn ra đại hội võ thuật toàn quốc chia làm hai miền Bắc - Nam. Cô gái chỉ 17 tuổi của trường Dĩ An đăng kí tham dự liền hàng loạt hạ vô số đối thủ cừ khôi của Nam thành rộng lớn. Vốn dĩ có thể tranh chức vô địch toàn quốc với quán quân Bắc thành nhưng bị ốm đột ngột nên trận đấu đã dừng ngay lúc đó, không phân thắng bại.
Người đoạt chức vô địch Karate toàn thành chính là cô ấy - Hạ Thiên Du !!!
————
“Thiên Du nè, giáo sư Lý lâu rồi không lên lớp, tớ thấy lo cho thầy ấy quá” Hiểu Tuyên đi lại bàn của Thiên Du khi vừa tan học, cô nói với vẻ mặt giống như lời nói, vô cùng lo lắng.
“Không sao đâu, tớ tin giáo sư sẽ quay lại sớm thôi” Cô cười trấn an Hiểu Tuyên, mặc dù trong lòng cũng đang rất lo cho Dật Hiên.
“Hạ Thiên Du, cô giấu giáo sư Lý đi đâu rồi ?” Đâu đó hai cô gái nghe thấy giọng nói chua lè khinh khỉnh này vọng lại từ cửa.
Mã Ái Vy dẫn một nhóm đầu gấu chừng 3-4 người hung hăng đi lại đạp bàn của cô chặn không cho cô ra khỏi lớp.
“Mã Ái Vy cô lại muốn gây sự gì đây ?”
“Hiểu Hiểu về trước đi, tớ sẽ lo cô ta”
“Không được, cô ta có dắt theo người hung hăng như vậy một mình cậu sẽ bị cô ta ăn hiếp” Hiểu Tuyên kịch liệt lắc đầu, cô quyết ở lại cùng Thiên Du đối mặt với đám người Mã Ái Vy.
“Cậu quên tớ là ai rồi sao ? Còn nhớ năm ngoái tớ đã lập nên thành tích gì không ? Là con gái nhưng phải là nữ hán tử, nhớ không ?” Thiên Du nói nhỏ đủ cho Hiểu Tuyên nghe thấy, cô nói rồi cười rất tự nhiên, phong thái bình tĩnh vô cực.
Giọng cô nghiêm nghị lạ thường khiến Hiểu Tuyên bỗng chốc cảm giác an tâm, cô gái trước mặt cô lúc này đáng tin cậy hơn bao giờ hết.
“Sợ đến không nói nổi rồi à ? Cô đã giấu giáo sư Lý ở đâu rồi ????” Mã Ái Vy hống hách đạp mạnh bàn thêm một cái dằn mặt hai cô gái.
“Lùi về sau để tớ giải quyết”
“Thiên Du à....”
“Giấu ? Nói chuyện nghe cho lọt tai một chút, tôi làm sao phải giấu thầy ấy, cô ấu trĩ đến nỗi cho rằng tôi bắt cóc thầy giấu đi ?”
Thiên Du không những không sợ hãi rụt rè, ngược lại cô dùng tay hất mạnh chân của Mã Ái Vy đang đạp lên ghế ngồi của cô, thái độ lạnh lùng bước ra khỏi vòng vây, đáp một câu sắc lẹm khiến cô ả chạm vào lòng tự ái tức điên lên.
“Giáo sư Lý từ lúc kêu cô ở lại với thầy ấy liền khác lạ, từ khi đó hai người lúc nào cũng ở cùng nhau, tôi và những người này còn thấy cô và thầy cùng ăn trưa. Bây giờ thầy ấy không lên lớp nữa, có phải cô đã làm gì khiến thầy ấy đau lòng nghĩ quẩn không ? Cô đúng là giỏi lợi dụng mà” Mã Ái Vy câng mặt mắng nhiếc cô chết bỏ.
Chợt nghe đến bốn chữ “đau lòng nghĩ quẩn” trong Thiên Du ngay lập tức nổi lên cơn lo lắng. Lời nói tuy cay độc của Mã Ái Vy nhưng lại thức tỉnh cô, cô cau mày buồn bực, dắt tay Hiểu Tuyên một mạch đi nhanh ra cửa không buồn quan tâm đến đám người ô hợp Mã Ái Vy. Điều duy nhất cô muốn làm là về Thảo Trạch viên báo cho Dạ Tước cùng tìm Dật Hiên trở lại.
“Định như vậy mà đi à ?” Mã Ái Vy ra hiệu cho người của cô ả chặn Thiên Du lại, khoanh tay nhướng mày thách thức.
“Cô lại muốn gì đây !” Thiên Du bắn tia sắc lạnh vào tên đàn ông to con đang chặn trước mặt, âm điệu tức giận làm Mã Ái Vy cũng hơi nghi ngờ.
“Bắt lấy Hạ Thiên Du, hôm nay tôi phải cho cô ta biết ai mới thực sự xứng với giáo sư Lý. Cô mang thầy ấy giao ra đây cho tôi !”
“Như cô mà cũng đòi xứng với Hiên ? Tự lấy gương soi lại mình đi” Thiên Du quăng cho cô ả một nụ cười khinh bỉ, thật sự nghe câu nói đó cô thấy rất thiệt thòi cho Hiên ca ca của cô.
“Còn gọi giáo sư là Hiên ?? Tôi không gọi làm sao đến lượt cô gọi, bắt cô ta lại nhốt vào nhà kho xám hối đi” Mã Ái Vy phất tay ra hiệu cho tụi đàn em bao vây lấy cô.
Bụp - Hự - Chát - Hàng loạt tiếng động mạnh bạo phát ra làm ra cho Mã Ái Vy nghe thì phấn khích lắm. Thật ra Thiên Du mới là người hạ thủ đầu tiên, tên đàn em to con định bay vào vồ lấy cô liền bị cô một chiêu “lên gối hạ bộ” dứt khoát nhanh như chớp. Tên kia á hự một cái rồi lăn cù ra đất mắt trợn trắng, há hốc mồm như con cá chết ương.
Mã Ái Vy kinh người, cô ả toát cả mồ hôi, sợ sệt lùi vài bước. Mấy tên đàn em còn lại cũng ý thức được cô gái trước mặt vừa hạ tên mạnh nhất trong nhóm chỉ bằng một cú, cơn chết nhát ùa đến, chúng tự động tản ra.
“Còn ai muốn như hắn thì cản đường tôi tiếp đi !” Cô hất cằm lạnh lẽo lên tiếng.
“Cô ! Cô ! Lên hết một lượt bắt lấy cô ta cho tôi !” Mã Ái Vy lắp bắp nghiến răng, cô ả phẫn nộ hét ầm lên, đám đàn em cũng rắp tâm nghe theo lời chị đại.
“Hự !” - Bốp - Binh - Cú đá thần tốc tung vào bụng khiến 2 tên bao vây 2 bên văng vào bàn ghế nghe côm cốp, khí thế nhóm đầu gấu ngay lập tức bị giảm. Cô xử tên hỗn đản phía sau bằng liên hoàn đấm vào bụng khiến hắn sùi bọt mép nằm một đống. Tên phía trước bị áp lực hừng hực liền cong đuôi bỏ chạy, cô chậc lưỡi, phóng nhanh lên bàn, nhảy một phát gieo ngay cú đá từ trên cao xuống dứt điểm, hắn bay thẳng vào bảng trượt xuống bất động. Vẫn là một lượt bị hạ gục tất cả nằm sóng soài.
“Oaaaaa Tiểu Thiên ngầu quá, cậu thật đẹp trai nếu là con trai đấy...” Hiểu Tuyên hảo tự luyến ôm mặt thầm ngưỡng mộ.
Thiên Du kiêu ngạo đứng thẳng phủi tay áo sau trận vận động làm nóng cở thể. Cô hất cặp để trên vai, vén gọn mái tóc xinh đẹp đi từng bước ép Mã Ái Vy vào tường làm cô ả sợ chết đứng.
“Có muốn tôi cho cô một đặc ân vào nhà kho tá túc một ngày không ?” Thiên Du liếc mắt khinh thường nhìn Mã Ái Vy thất thần trước mặt.
“Cô dám ?”
“Xem ra vẫn cứng miệng nhỉ ? Sợ đến run lên rồi này, khí thế lúc nãy đâu hết rồi ?” Cô nhếch môi khinh thường cô ả đang rụt rè nép vào tường.
“.....”
Mã Ái Vy không thể làm gì ngoài việc cắn răng nuốt hận vào trong.
“Thiên Du này, về thôi cô ta là con gái tha cho cô ta đi được không ?” Hiểu Tuyên lon ton chạy đến lay nhẹ tay cô khuyên bảo.
“Hừ. Đi thôi, sau này đừng tìm chúng tôi gây chuyện nữa”
“Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Nhớ kỹ mối nhục ngày hôm nay mà trả thù”
“Nếu không muốn chết thì đừng dại dột, tôi khuyên cô nên về tìm báo thể thao quốc gia của năm ngoái mà đọc lại đi, gây sự với tôi đồng nghĩa cô cam chịu hậu quả !!”
Nói rồi Thiên Du trở lại dáng vẻ vui vẻ hoà đồng bình thường, cô cùng Hiểu Tuyên đi ra về.
“Cô ta nói cái quái gì vậy chứ, cái gì mà báo thể thao quốc gia...”
Mã Ái Vy trượt lưng trên tường ngồi phịch xuống thất thần, một chút run run đứng lên đi về. Ra đến cửa thì nhìn lại đám đàn em nằm bầm dập trên đất, trong đầu chợt loé lên ý nghĩ, ý nghĩ này làm cô ả cắn răng phẫn uất.
Một năm trước diễn ra đại hội võ thuật toàn quốc chia làm hai miền Bắc - Nam. Cô gái chỉ 17 tuổi của trường Dĩ An đăng kí tham dự liền hàng loạt hạ vô số đối thủ cừ khôi của Nam thành rộng lớn. Vốn dĩ có thể tranh chức vô địch toàn quốc với quán quân Bắc thành nhưng bị ốm đột ngột nên trận đấu đã dừng ngay lúc đó, không phân thắng bại.
Người đoạt chức vô địch Karate toàn thành chính là cô ấy - Hạ Thiên Du !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.