Chương 60: Muốn chết thì cứ động vào cô ấy (2)
Huy Vũ
22/08/2019
Thiên Du bước đi bên cạnh Hiểu Tuyên nhưng thật
sự cô chẳng còn để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh nữa. Cô cảm giác nỗi
lo lắng trong lòng ngày càng lớn, thêm lời của cô ả Mã Ái Vy lúc nãy, lo lắng liền to lớn biến thành bất an.
Cô tiếp tục gọi điện thoại cho Dật Hiên nhưng đáp lại vẫn là không nghe máy, đành để lại lời nhắn sau khi tiếng bíp vang lên : "Anh còn định trốn mọi người đến bao giờ ? Anh có biết em và Tước rất lo cho anh không, mau trở lại đi. Hôm nay em sẽ đính hôn, cô dâu không có hậu phương sẽ rất cô đơn đấy, chẳng phải đã hứa với em rồi sao Hiên ca ca...."
Cô nhớ lại nụ cười khi Dật Hiên đưa cô về Thảo Trạch viên mà nao lòng đến lạ. Dưới ánh nắng vàng hoe của buổi chiều, nụ cười đó của anh bật lên một nỗi buồn man mác khó tả. Lúc anh quay lưng rời đi, cô thật sự đã chần chừ muốn giữ anh lại nhưng cứ đứng đó dõi theo bóng lưng cô độc ấy, sợ rằng nếu không giữ lại anh sẽ lại biến mất như ba năm trước đã từng. Và giờ cảm xúc nhói lòng cứ bao lấy tâm trí cô. Dật Hiên đã hứa sẽ đến dự lễ đính hôn của cô và Dạ Tước nhưng hôm nay chính là ngày đính hôn. Liệu anh sẽ bất ngờ đến, hay cả cô và Dạ Tước đều cảm thấy khó chịu ? Cô chỉ hy vọng anh sẽ trở lại...
Cô thở dài, lang thang đi ra cổng trường đại học to lớn thì bắt gặp một nhóm nam sinh nữ sinh đứng tụ tập thành đám đông, xem chừng có sự kiện gì hot chăng ?!
Cô cũng tò mò nên nhón chân để nhìn, chỉ tiếc cô khá thấp nên muốn tìm hiểu, chắc chắn phải ưu tiên hạ sách luồn lách từ những kẽ hở giữa đám đông chật chội.
"Oaa đó là chủ tịch của tập đoàn Thiên Tước, thật đẹp trai a~"
"Cậu có chắc là anh ta không vậy, trước giờ nghe nói đến công ty đó nhưng chưa bao giờ thấy mặt tổng tài cả ??"
"Chắc chắn !! Anh ấy là trùm bất động sản, tổng tài Vương Dạ Tước, người nắm quyền tối cao của tập đoàn Thiên Tước lớn nhất quốc gia này. Trước đây không ai diện kiến được khuôn mặt của anh ấy cả, chỉ có gần đây được phỏng vấn về kế hoạch đầu tư vào khu giải trí ở đảo phía Nam Hồng Kong nên mọi người mới biết được khuôn mặt thật sự. Tớ còn tưởng chủ tịch là một anh chàng nào đó cũng trung niên nhưng không ngờ lại trẻ như vậy, chỉ 22 tuổi thôi đấy, còn hảo hảo đẹp trai như vậy ~~"
"Ồ. Xem ra cậu cũng biết nhiều nhỉ ??"
Nghe mấy lời bàn tán của những cô nữ sinh được mệnh danh là "phóng viên đặc biệt" của Hàn Lâm, cô nắm chắc mười mươi kết quả người đó chính là anh, tò mò muốn biết anh đến đây như thế nào mà mấy cô hoa si này lại trưng ra cái bộ mặt mê mụi đến vậy.
Cô cố vươn mình lên trước, thò đầu ra nhìn thì ngay lập tức trố mắt. Hơ hơ hơ ... Cảm xúc buồn tủi trong cô ngay lập tức được thế chỗ cho một cảm xúc rung động bất ngờ.
Một chiếc Lamborghini hàng hiệu đậu giữa cổng trường đại học. Dạ Tước đứng dựa vào con xe màu trắng yêu quý của anh, xem chừng lại càng tỏa sáng. Anh mặc áo sơ mi trắng tinh, tay áo được xoắn đến khuỷu như thường lệ làm lộ hai cơ tay săn chắc mạnh mẽ, mắt còn đeo kính đen trông thần thần bí bí. Định làm nam thần hắc đạo tại trường học à ?? Cô cầu trời đừng để anh thấy cô trong bộ dạng lấp ló này để cô còn chuồn ra đứng ngay thẳng tự tin, nhưng trời rõ phụ lòng người, là thấy mất rồi !
Anh nhếch môi, trong lòng dâng lên ý thú vị, điều đó làm cho bao nhiêu nữ sinh ỏng ẹo hét ầm lên, mấy cậu con trai cũng hơi hổ thẹn đỏ mặt. Anh hừ một cái, vẫn là không quan tâm đến đám người nhao nháo này, anh tháo bỏ cặp kính đen vắt lên cổ áo, cho hai tay vào túi quần cao ngạo bước về phía cô.
Khóe môi cô giật giật, mặt hắc tuyến đen như đít nồi khi thấy mấy nữ hoa si kia cứ liếc mắt đưa tình, nhìn anh bằng cái nhìn thèm thuồng không chớp mắt vậy là có ý gì hả ??
"Các cô nghĩ anh ấy sẽ bước đến với các cô chắc ? Hừm hừm !!"
Cô tức muốn điên lên, nhanh chỉnh trang lại đồng phục, vén nhẹ một lọn tóc óng ả gợn lăn tăn, bước xen qua đám đông, tự tin nở nụ cười rạng rỡ với người đàn ông : "Anh đến đây làm gì vậy ?"
"Cô ta là ai vậy, sao lại nói chuyện thân mật với tổng tài như vậy ? Ai đến đón cô ta chứ"
Xung quanh im lặng như tờ khi cô vừa cất giọng nay lại bắt đầu nổi lên những tiếng xì xầm to nhỏ, có đố kị có ghen ghét.
"Là hoa khôi của năm nhất, tên Hạ Thiên Du thì phải, nghe nói học lực xuất sắc, dáng vẻ cũng rất khả ái đáng yêu" Mấy anh chàng khóa trên ghé tay vào nói nhỏ cho nhau nghe.
Dạ Tước nghe lọt mấy lời kia thì ngay lập tức quăng cái lườm cho mấy anh chàng vô tội, dám tơ tưởng đến người phụ nữ của anh, tìm chết ???
"Đại ca à, chúng tôi chỉ đại khái tiểu sử của cô ấy thôi, đừng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống vậy chứ"
.......
Anh bước đến trước mặt cô cười dịu dàng : "Lão công đến đón vợ tan học không được sao ?"
"Tất nhiên là được, phiền anh rồi"
!!!!!! Nghe hai câu đối thoại vừa rồi thì tập thể há hốc mồm kinh ngạc, hoa khôi của khối năm nhất vậy mà đã kết hôn rồi, còn trẻ như vậy mà đã kết hôn, lại còn là một tổng tài quyền thế, chồng cô cũng quá là ưu tú từ vóc dáng cho đến khuôn mặt rồi !
Huống hồ vị tổng tài này có vẻ rất yêu chiều cô gái. Từ bây giờ phải càng thêm tôn trọng nữ hoa khôi này, nếu không muốn đách tội tổng tài tại thượng, đồng nghĩa với việc dọn ra đường ở a !!!
Cô tiếp tục gọi điện thoại cho Dật Hiên nhưng đáp lại vẫn là không nghe máy, đành để lại lời nhắn sau khi tiếng bíp vang lên : "Anh còn định trốn mọi người đến bao giờ ? Anh có biết em và Tước rất lo cho anh không, mau trở lại đi. Hôm nay em sẽ đính hôn, cô dâu không có hậu phương sẽ rất cô đơn đấy, chẳng phải đã hứa với em rồi sao Hiên ca ca...."
Cô nhớ lại nụ cười khi Dật Hiên đưa cô về Thảo Trạch viên mà nao lòng đến lạ. Dưới ánh nắng vàng hoe của buổi chiều, nụ cười đó của anh bật lên một nỗi buồn man mác khó tả. Lúc anh quay lưng rời đi, cô thật sự đã chần chừ muốn giữ anh lại nhưng cứ đứng đó dõi theo bóng lưng cô độc ấy, sợ rằng nếu không giữ lại anh sẽ lại biến mất như ba năm trước đã từng. Và giờ cảm xúc nhói lòng cứ bao lấy tâm trí cô. Dật Hiên đã hứa sẽ đến dự lễ đính hôn của cô và Dạ Tước nhưng hôm nay chính là ngày đính hôn. Liệu anh sẽ bất ngờ đến, hay cả cô và Dạ Tước đều cảm thấy khó chịu ? Cô chỉ hy vọng anh sẽ trở lại...
Cô thở dài, lang thang đi ra cổng trường đại học to lớn thì bắt gặp một nhóm nam sinh nữ sinh đứng tụ tập thành đám đông, xem chừng có sự kiện gì hot chăng ?!
Cô cũng tò mò nên nhón chân để nhìn, chỉ tiếc cô khá thấp nên muốn tìm hiểu, chắc chắn phải ưu tiên hạ sách luồn lách từ những kẽ hở giữa đám đông chật chội.
"Oaa đó là chủ tịch của tập đoàn Thiên Tước, thật đẹp trai a~"
"Cậu có chắc là anh ta không vậy, trước giờ nghe nói đến công ty đó nhưng chưa bao giờ thấy mặt tổng tài cả ??"
"Chắc chắn !! Anh ấy là trùm bất động sản, tổng tài Vương Dạ Tước, người nắm quyền tối cao của tập đoàn Thiên Tước lớn nhất quốc gia này. Trước đây không ai diện kiến được khuôn mặt của anh ấy cả, chỉ có gần đây được phỏng vấn về kế hoạch đầu tư vào khu giải trí ở đảo phía Nam Hồng Kong nên mọi người mới biết được khuôn mặt thật sự. Tớ còn tưởng chủ tịch là một anh chàng nào đó cũng trung niên nhưng không ngờ lại trẻ như vậy, chỉ 22 tuổi thôi đấy, còn hảo hảo đẹp trai như vậy ~~"
"Ồ. Xem ra cậu cũng biết nhiều nhỉ ??"
Nghe mấy lời bàn tán của những cô nữ sinh được mệnh danh là "phóng viên đặc biệt" của Hàn Lâm, cô nắm chắc mười mươi kết quả người đó chính là anh, tò mò muốn biết anh đến đây như thế nào mà mấy cô hoa si này lại trưng ra cái bộ mặt mê mụi đến vậy.
Cô cố vươn mình lên trước, thò đầu ra nhìn thì ngay lập tức trố mắt. Hơ hơ hơ ... Cảm xúc buồn tủi trong cô ngay lập tức được thế chỗ cho một cảm xúc rung động bất ngờ.
Một chiếc Lamborghini hàng hiệu đậu giữa cổng trường đại học. Dạ Tước đứng dựa vào con xe màu trắng yêu quý của anh, xem chừng lại càng tỏa sáng. Anh mặc áo sơ mi trắng tinh, tay áo được xoắn đến khuỷu như thường lệ làm lộ hai cơ tay săn chắc mạnh mẽ, mắt còn đeo kính đen trông thần thần bí bí. Định làm nam thần hắc đạo tại trường học à ?? Cô cầu trời đừng để anh thấy cô trong bộ dạng lấp ló này để cô còn chuồn ra đứng ngay thẳng tự tin, nhưng trời rõ phụ lòng người, là thấy mất rồi !
Anh nhếch môi, trong lòng dâng lên ý thú vị, điều đó làm cho bao nhiêu nữ sinh ỏng ẹo hét ầm lên, mấy cậu con trai cũng hơi hổ thẹn đỏ mặt. Anh hừ một cái, vẫn là không quan tâm đến đám người nhao nháo này, anh tháo bỏ cặp kính đen vắt lên cổ áo, cho hai tay vào túi quần cao ngạo bước về phía cô.
Khóe môi cô giật giật, mặt hắc tuyến đen như đít nồi khi thấy mấy nữ hoa si kia cứ liếc mắt đưa tình, nhìn anh bằng cái nhìn thèm thuồng không chớp mắt vậy là có ý gì hả ??
"Các cô nghĩ anh ấy sẽ bước đến với các cô chắc ? Hừm hừm !!"
Cô tức muốn điên lên, nhanh chỉnh trang lại đồng phục, vén nhẹ một lọn tóc óng ả gợn lăn tăn, bước xen qua đám đông, tự tin nở nụ cười rạng rỡ với người đàn ông : "Anh đến đây làm gì vậy ?"
"Cô ta là ai vậy, sao lại nói chuyện thân mật với tổng tài như vậy ? Ai đến đón cô ta chứ"
Xung quanh im lặng như tờ khi cô vừa cất giọng nay lại bắt đầu nổi lên những tiếng xì xầm to nhỏ, có đố kị có ghen ghét.
"Là hoa khôi của năm nhất, tên Hạ Thiên Du thì phải, nghe nói học lực xuất sắc, dáng vẻ cũng rất khả ái đáng yêu" Mấy anh chàng khóa trên ghé tay vào nói nhỏ cho nhau nghe.
Dạ Tước nghe lọt mấy lời kia thì ngay lập tức quăng cái lườm cho mấy anh chàng vô tội, dám tơ tưởng đến người phụ nữ của anh, tìm chết ???
"Đại ca à, chúng tôi chỉ đại khái tiểu sử của cô ấy thôi, đừng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống vậy chứ"
.......
Anh bước đến trước mặt cô cười dịu dàng : "Lão công đến đón vợ tan học không được sao ?"
"Tất nhiên là được, phiền anh rồi"
!!!!!! Nghe hai câu đối thoại vừa rồi thì tập thể há hốc mồm kinh ngạc, hoa khôi của khối năm nhất vậy mà đã kết hôn rồi, còn trẻ như vậy mà đã kết hôn, lại còn là một tổng tài quyền thế, chồng cô cũng quá là ưu tú từ vóc dáng cho đến khuôn mặt rồi !
Huống hồ vị tổng tài này có vẻ rất yêu chiều cô gái. Từ bây giờ phải càng thêm tôn trọng nữ hoa khôi này, nếu không muốn đách tội tổng tài tại thượng, đồng nghĩa với việc dọn ra đường ở a !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.