Chương 130: Muốn gặp Hạ Thiên Du (1)
Huy Vũ
04/10/2019
Sau hai tuần, hôm nay chính là ngày tháo băng mắt cho Vương Dạ Tước.
Tất cả mọi người đều tập trung ở phòng số 305, duy mỗi Lý Dật Hiên không có mặt. Ai cũng biết rõ hiện tại anh đang ở đâu, đang làm gì, chỉ là không thể thuyết phục được.
Kể từ lúc Hạ Thiên Du bị mù, anh đã có định kiến với người bạn mất trí nhớ của mình. Chính là nói anh vẫn còn hiềm nghi về sự việc cô mất đi thị lực có liên quan đến Vương Dạ Tước.
Tuy việc tìm kiếm giác mạc trước mắt quan trọng hơn tất cả, nhưng việc tìm ra nguồn căn của "sự trùng hợp" hi hữu này vẫn đang được tiến hành, kết quả: không tài nào biết được sự thật.
Lý Dật Hiên đã xin nghỉ phép công tác dài hạn ở Canada và Đại học Hàn Lâm, anh muốn ở bên cạnh chăm sóc cô, khi nào cô cần anh đều sẽ có mặt đúng lúc. Vì vậy đã không cần thiết phải biết Vương Dạ Tước tháo băng sẽ thành công hay thất bại. Đối với Lý Dật Hiên, hiện tại quan trọng nhất chính là người con gái anh yêu.
Tình bạn 10 năm gắn kết của hai người vì một người con gái đang dần dần rạn nứt...
........
"Đừng căng thẳng, thả lỏng cơ thể, tôi chuẩn bị tháo băng xuống"
Bác sĩ Trần đứng bên giường bệnh của Vương Dạ Tước, ông chụm bốn ngón tay dài đặt lên hai bên thái dương của anh xoa nhẹ: "Trước khi băng được tháo xuống, cậu hãy cứ nhắm mắt, khi nào tôi nói mở ra mới được mở, tránh bức xạ ánh sáng quá mạnh gây tổn thương cho mắt cậu nếu như cậu mở ra ngay lập tức"
Vương Dạ Tước hạ giọng “Ừm” một tiếng, anh ngồi thẳng lưng, hai tay đặt song song lên đùi thả lỏng cơ thể.
Bác sĩ Trần gật đầu ra hiệu cho y tá kéo rèm cửa sổ lại, điều chỉnh ánh sáng căn phòng xuống độ sáng vừa phải.
Vương Thiên Tinh hồi hộp câu chặt lấy cánh tay Vương Tĩnh Dư. Lý Giai Tuệ cũng ở đó, đan chặt tay cầu nguyện trước ngực.
Bác sĩ Trần gỡ nút thắt. Dải băng trắng từng lớp từng lớp được tháo xuống. Lông mi trải rợp dưới bọng mắt.
"Tôi mở mắt được chứ?" Anh hỏi.
Bác sĩ Trần che tay trước mắt của Vương Dạ Tước: "Được rồi, cậu hãy từ từ mở mắt ra, chậm thôi”
Anh mở dần mi mắt, bàn tay nhăn nheo của vị bác sĩ cũng từ từ đưa ra xa rồi thu lại.
Một thoáng im lặng, Vương Dạ Tước chớp mắt, đảo một lượt nhìn xung quanh rồi trở lại nhìn gương mặt của mỗi người. Anh nhếch môi: "Tôi nhìn thấy rồi"
Vương Thiên Tinh rạng rỡ, lay lay cánh tay anh trai: "Anh à, Tước nhìn thấy rồi", Vương Tĩnh Dư gật đầu cười với cô.
Tiếng rít lên của Vương Thiên Tinh vô tình đánh ta bầu không khí hồi hộp.
Bác sĩ Trần thở phào nhẹ nhõm, lấy trong túi ra một lọ thuốc, đưa đến trước mặt anh: "Đây là thuốc bổ sung dưỡng chất cho mắt. Mỗi ngày 1 viên, uống trong 2 tháng. Thời gian đầu mắt vẫn còn yếu, cần uống đầy đủ để tăng cường giúp mắt khoẻ hơn"
"Cảm ơn bác sĩ" Vương Dạ Tước nhận lấy lọ thuốc, từ tốn gật đầu.
"Trách nhiệm của tôi tạm thời đã xong, mắt cậu sáng lại bình thường tôi cũng yên tâm. Một lát tôi sẽ khám lại cho cậu, cậu có thể xuất viện nếu không thấy xuất hiện bài xích” Bác sĩ Trần đứng lên đi ra cửa, “Tôi trở lại chuẩn bị một số giấy tờ cho cậu”
Vương Dạ Tước và mọi người một lượt cúi chào: Bác sĩ đi thông thả"
........
Tuy mắt đã sáng nhưng kí ức vẫn như cũ, Vương Dạ Tước chỉ biết những người đứng trước mặt có quan hệ với mình nhưng hoàn toàn không thể nhớ ra những việc đã xảy ra trước đây.
Anh nhìn chị gái đang nhảy cẩng lên vì vui mừng, khẽ cười: "Chị, tôi không sao rồi. Tất cả yên tâm đi"
Vương Thiên Tinh vọt đến bên giường: “Nhóc, đói bụng không, chị mua một ít đồ ngon tẩm bổ cho em nhé?”
“Ừm, cũng được” Anh cười.
Lý Giai Tuệ cũng đi đến gần anh: "Cảm ơn trời vì anh đã nhìn thấy”
Vương Dạ Tước trầm mặc sau khi nghe tiếng của Lý Giai Tuệ, anh liếc sang cô, như đang trừng: "Hạ Thiên Du đang ở đâu, không phải cô ta rất thích bám lấy tôi, hôm nay tôi tháo băng mắt tại sao lại không thấy xuất hiện?"
Nghe đến ba chữ "Hạ Thiên Du" nụ cười trên môi Vương Thiên Tinh tắt ngúm, Vương Tĩnh Dư chột dạ, lãng tránh ánh nhìn sang hướng khác. Lý Giai Tuệ câm lặng, gục đầu xuống không dám nói nửa lời.
Vương Dạ Tước trông biểu cảm bất thường của họ, trong lòng nổi lên nghi ngờ, anh bước xuống giường, gằng giọng gần như tức giận: “Tôi sẽ đi tìm cô ta”
Vương Thiên Tinh bật đứng dậy, níu tay anh lại: “Tước à, cô bé đang được điều trị nên không thể gặp em được. Em chỉ vừa mới bình phục, cứ ở đây nghỉ ngơi, chị mang đồ ăn đến. Khi nào Thiên Du kết thúc điều trị, chị sẽ dẫn con bé đến gặp em”
Vương Dạ Tước nhìn sang Vương Tĩnh Dư. Anh bình tĩnh đẩy cặp kính: “Tiểu Tinh nói đúng, em nên lo cho tình trạng của bản thân trước đi”
Vương Dạ Tước quay trở lại giường. Hai anh chị tạm thời rời phòng bệnh, chỉ còn lại mỗi Lý Giai Tuệ ở cùng anh.
“Giai Tuệ!” Anh lên tiếng.
Lý Giai Tuệ giật mình khi nghe ngữ điệu lạnh lẽo này gọi tên, cô hơi sợ, trả lời: “Anh có chuyện gì?”
“Tôi là chủ tịch của tập đoàn Thiên Tước?”
“Đúng vậy” Lý Giai Tuệ xác nhận, kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện anh.
Anh hỏi tiếp: “Ở công ty, ai là thân cận của tôi?”
Cô trầm ngâm, cố gắng nhớ lại, một lúc liền có đáp án: “Là trợ lý Mã Tuấn An. Em vào phòng làm việc của anh lần nào cũng đều bị anh ta đuổi ra ngoài”
Vương Dạ Tước “Hừ” lạnh. Lấy điện thoại đặt ở đầu giường, tra dọc danh bạ, thấy cái tên “Mã Tuấn An” liền nhấp vào.
Mã Tuấn An đang ngồi ở bàn làm việc xử lí lại đống hồ sơ chất như núi trong thời gian chủ tịch vắng mặt.
Nghe tiếng điện thoại reo, anh cầm lên xem. Hai giây, trố mắt nhìn, nhanh chóng nhấc máy: “Alo! Tước thiếu?”
“Trợ lý Mã, mang một bộ đồ tôi thường mặc đến bệnh viện. Cho anh 15 phút!”
“Tước.... tút!” Còn chưa kịp nói lời nào liền bị ngắt máy. Mã Tuấn An trơ ra.
Anh biết tin chủ tịch đã mất trí nhớ, nhưng không ngờ giọng điệu lãnh đạo này vẫn không thay đổi, giống như thiên phú. Dù trí nhớ mất đi, nhưng khí tức bá đạo mãi mãi ăn sâu trong con người này.
Nghĩ đoạn, anh tức tốc chạy đi chuẩn bị.
.........
“Dạ, anh gọi trợ lý mang đồ đến đây, chẳng lẽ anh định...” Lý Giai Tuệ nhướng mày hỏi.
Vương Dạ Tước đặt điện thoại trở lại đầu giường, nhếch mép cười tự mãn.
“Tôi muốn đi gặp Hạ Thiên Du”
Tất cả mọi người đều tập trung ở phòng số 305, duy mỗi Lý Dật Hiên không có mặt. Ai cũng biết rõ hiện tại anh đang ở đâu, đang làm gì, chỉ là không thể thuyết phục được.
Kể từ lúc Hạ Thiên Du bị mù, anh đã có định kiến với người bạn mất trí nhớ của mình. Chính là nói anh vẫn còn hiềm nghi về sự việc cô mất đi thị lực có liên quan đến Vương Dạ Tước.
Tuy việc tìm kiếm giác mạc trước mắt quan trọng hơn tất cả, nhưng việc tìm ra nguồn căn của "sự trùng hợp" hi hữu này vẫn đang được tiến hành, kết quả: không tài nào biết được sự thật.
Lý Dật Hiên đã xin nghỉ phép công tác dài hạn ở Canada và Đại học Hàn Lâm, anh muốn ở bên cạnh chăm sóc cô, khi nào cô cần anh đều sẽ có mặt đúng lúc. Vì vậy đã không cần thiết phải biết Vương Dạ Tước tháo băng sẽ thành công hay thất bại. Đối với Lý Dật Hiên, hiện tại quan trọng nhất chính là người con gái anh yêu.
Tình bạn 10 năm gắn kết của hai người vì một người con gái đang dần dần rạn nứt...
........
"Đừng căng thẳng, thả lỏng cơ thể, tôi chuẩn bị tháo băng xuống"
Bác sĩ Trần đứng bên giường bệnh của Vương Dạ Tước, ông chụm bốn ngón tay dài đặt lên hai bên thái dương của anh xoa nhẹ: "Trước khi băng được tháo xuống, cậu hãy cứ nhắm mắt, khi nào tôi nói mở ra mới được mở, tránh bức xạ ánh sáng quá mạnh gây tổn thương cho mắt cậu nếu như cậu mở ra ngay lập tức"
Vương Dạ Tước hạ giọng “Ừm” một tiếng, anh ngồi thẳng lưng, hai tay đặt song song lên đùi thả lỏng cơ thể.
Bác sĩ Trần gật đầu ra hiệu cho y tá kéo rèm cửa sổ lại, điều chỉnh ánh sáng căn phòng xuống độ sáng vừa phải.
Vương Thiên Tinh hồi hộp câu chặt lấy cánh tay Vương Tĩnh Dư. Lý Giai Tuệ cũng ở đó, đan chặt tay cầu nguyện trước ngực.
Bác sĩ Trần gỡ nút thắt. Dải băng trắng từng lớp từng lớp được tháo xuống. Lông mi trải rợp dưới bọng mắt.
"Tôi mở mắt được chứ?" Anh hỏi.
Bác sĩ Trần che tay trước mắt của Vương Dạ Tước: "Được rồi, cậu hãy từ từ mở mắt ra, chậm thôi”
Anh mở dần mi mắt, bàn tay nhăn nheo của vị bác sĩ cũng từ từ đưa ra xa rồi thu lại.
Một thoáng im lặng, Vương Dạ Tước chớp mắt, đảo một lượt nhìn xung quanh rồi trở lại nhìn gương mặt của mỗi người. Anh nhếch môi: "Tôi nhìn thấy rồi"
Vương Thiên Tinh rạng rỡ, lay lay cánh tay anh trai: "Anh à, Tước nhìn thấy rồi", Vương Tĩnh Dư gật đầu cười với cô.
Tiếng rít lên của Vương Thiên Tinh vô tình đánh ta bầu không khí hồi hộp.
Bác sĩ Trần thở phào nhẹ nhõm, lấy trong túi ra một lọ thuốc, đưa đến trước mặt anh: "Đây là thuốc bổ sung dưỡng chất cho mắt. Mỗi ngày 1 viên, uống trong 2 tháng. Thời gian đầu mắt vẫn còn yếu, cần uống đầy đủ để tăng cường giúp mắt khoẻ hơn"
"Cảm ơn bác sĩ" Vương Dạ Tước nhận lấy lọ thuốc, từ tốn gật đầu.
"Trách nhiệm của tôi tạm thời đã xong, mắt cậu sáng lại bình thường tôi cũng yên tâm. Một lát tôi sẽ khám lại cho cậu, cậu có thể xuất viện nếu không thấy xuất hiện bài xích” Bác sĩ Trần đứng lên đi ra cửa, “Tôi trở lại chuẩn bị một số giấy tờ cho cậu”
Vương Dạ Tước và mọi người một lượt cúi chào: Bác sĩ đi thông thả"
........
Tuy mắt đã sáng nhưng kí ức vẫn như cũ, Vương Dạ Tước chỉ biết những người đứng trước mặt có quan hệ với mình nhưng hoàn toàn không thể nhớ ra những việc đã xảy ra trước đây.
Anh nhìn chị gái đang nhảy cẩng lên vì vui mừng, khẽ cười: "Chị, tôi không sao rồi. Tất cả yên tâm đi"
Vương Thiên Tinh vọt đến bên giường: “Nhóc, đói bụng không, chị mua một ít đồ ngon tẩm bổ cho em nhé?”
“Ừm, cũng được” Anh cười.
Lý Giai Tuệ cũng đi đến gần anh: "Cảm ơn trời vì anh đã nhìn thấy”
Vương Dạ Tước trầm mặc sau khi nghe tiếng của Lý Giai Tuệ, anh liếc sang cô, như đang trừng: "Hạ Thiên Du đang ở đâu, không phải cô ta rất thích bám lấy tôi, hôm nay tôi tháo băng mắt tại sao lại không thấy xuất hiện?"
Nghe đến ba chữ "Hạ Thiên Du" nụ cười trên môi Vương Thiên Tinh tắt ngúm, Vương Tĩnh Dư chột dạ, lãng tránh ánh nhìn sang hướng khác. Lý Giai Tuệ câm lặng, gục đầu xuống không dám nói nửa lời.
Vương Dạ Tước trông biểu cảm bất thường của họ, trong lòng nổi lên nghi ngờ, anh bước xuống giường, gằng giọng gần như tức giận: “Tôi sẽ đi tìm cô ta”
Vương Thiên Tinh bật đứng dậy, níu tay anh lại: “Tước à, cô bé đang được điều trị nên không thể gặp em được. Em chỉ vừa mới bình phục, cứ ở đây nghỉ ngơi, chị mang đồ ăn đến. Khi nào Thiên Du kết thúc điều trị, chị sẽ dẫn con bé đến gặp em”
Vương Dạ Tước nhìn sang Vương Tĩnh Dư. Anh bình tĩnh đẩy cặp kính: “Tiểu Tinh nói đúng, em nên lo cho tình trạng của bản thân trước đi”
Vương Dạ Tước quay trở lại giường. Hai anh chị tạm thời rời phòng bệnh, chỉ còn lại mỗi Lý Giai Tuệ ở cùng anh.
“Giai Tuệ!” Anh lên tiếng.
Lý Giai Tuệ giật mình khi nghe ngữ điệu lạnh lẽo này gọi tên, cô hơi sợ, trả lời: “Anh có chuyện gì?”
“Tôi là chủ tịch của tập đoàn Thiên Tước?”
“Đúng vậy” Lý Giai Tuệ xác nhận, kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện anh.
Anh hỏi tiếp: “Ở công ty, ai là thân cận của tôi?”
Cô trầm ngâm, cố gắng nhớ lại, một lúc liền có đáp án: “Là trợ lý Mã Tuấn An. Em vào phòng làm việc của anh lần nào cũng đều bị anh ta đuổi ra ngoài”
Vương Dạ Tước “Hừ” lạnh. Lấy điện thoại đặt ở đầu giường, tra dọc danh bạ, thấy cái tên “Mã Tuấn An” liền nhấp vào.
Mã Tuấn An đang ngồi ở bàn làm việc xử lí lại đống hồ sơ chất như núi trong thời gian chủ tịch vắng mặt.
Nghe tiếng điện thoại reo, anh cầm lên xem. Hai giây, trố mắt nhìn, nhanh chóng nhấc máy: “Alo! Tước thiếu?”
“Trợ lý Mã, mang một bộ đồ tôi thường mặc đến bệnh viện. Cho anh 15 phút!”
“Tước.... tút!” Còn chưa kịp nói lời nào liền bị ngắt máy. Mã Tuấn An trơ ra.
Anh biết tin chủ tịch đã mất trí nhớ, nhưng không ngờ giọng điệu lãnh đạo này vẫn không thay đổi, giống như thiên phú. Dù trí nhớ mất đi, nhưng khí tức bá đạo mãi mãi ăn sâu trong con người này.
Nghĩ đoạn, anh tức tốc chạy đi chuẩn bị.
.........
“Dạ, anh gọi trợ lý mang đồ đến đây, chẳng lẽ anh định...” Lý Giai Tuệ nhướng mày hỏi.
Vương Dạ Tước đặt điện thoại trở lại đầu giường, nhếch mép cười tự mãn.
“Tôi muốn đi gặp Hạ Thiên Du”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.