Người Tình Mất Trí

Chương 131: Muốn gặp Hạ Thiên Du (2)

Huy Vũ

04/10/2019

"Roạt" Tiếng đẩy cửa đột ngột vang lên, Vương Dạ Tước ngừng nhấp ngụm nước, đưa mắt nhìn sang. Một người đàn ông cao ráo mặc vest đen, cà vạt chỉnh tề, mắt đeo kính, trên tay xách một túi giấy, tay còn lại chống lên thành cửa thở hồng hộc.

"Anh là Mã Tuấn An?" Vương Dạ Tước đưa cốc nước lại cho Lý Giai Tuệ, chăm chú nhìn người đàn ông.

Mã Tuấn An đi đến giường bệnh, đặt túi đồ xuống bên cạnh anh. Đứng cách vài bước, thở trút ra: "Đúng vậy. Tôi là trợ lý của chủ tịch, cậu có thể gọi tên tôi như trước đây là Tuấn An. Đồ cậu bảo tôi mang đến rồi"

"Ừm" Vương Dạ Tước gật đầu, "Làm phiền anh rồi, ngồi nghỉ một lát đi", nói dứt câu, anh bước xuống giường, Mã Tuấn An tự thức tránh sang một bên nhường lối, "Cảm ơn Tước thiếu"

Vương Dạ Tước xách theo túi giấy đi thẳng một mạch vào nhà vệ sinh. Mã Tuấn An ở cùng Lý Giai Tuệ, không khí giữa hai người trở nên cực kì căng thẳng.

Lý Giai Tuệ cười gượng bắt chuyện: "Anh muốn ăn trái cây không?"

Mã Tuấn An lắc đầu, ngồi nghiêm trên ghế. Áp lực phả ra từ con ngươi phía sau cặp kính trong suốt làm Lý Giai Tuệ cứng miệng.

"Người phụ nữ này... lợi dụng lúc Tước thiếu mất trí nhớ định cướp cậu ấy từ tay của Thiếu phu nhân sao? Mình phải bảo vệ cô ấy và tiểu thiếu gia, nhất định phải đề phòng cô ta giở trò"

Căn phòng trở lại sự yên tĩnh vốn có trong 5 phút ngắn ngủi. Tiếng đế giày dội xuống sàn nhà vang lên mỗi nhịp đều dứt khoát, Vương Dạ Tước từ nhà vệ sinh bước ra. Mã Tuấn An đứng dậy nghiêm nghị.

"Tuấn An, đi cùng tôi đến phòng bệnh của Hạ Thiên Du, tôi muốn gặp cô ta"



Vương Dạ Tước vuốt ngược mái tóc bạch kim ra phía sau, đôi mắt đen sắc lại như chim ưng, gương mặt góc cạnh hảo soái lộ ra toàn phần. Nụ cười hứng thú trên môi nhếch lên hơi cong.

Lý Giai Tuệ sửng sốt, vừa rồi anh nói muốn đích thân đến gặp Hạ Thiên Du? Như vậy không phải đồng nghĩa với việc bí mật giác mạc sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện sao. Chính xác là như vậy, cho dù có là bí mật thiên địa gì chăng nữa, với tính cách bá đạo của người đàn ông này, một khi đã sinh nghi ngờ thì nhất định phải tra đến tận cùng nguồn căn mới thôi.

Mã Tuấn An hớn hở bước lên một bước thì phía sau Lý Giai Tuệ bất ngờ chạy qua mặt, níu lấy tay áo Vương Dạ Tước: "Dạ, khoan đi đã! Không phải anh đã hứa sẽ ở lại đây đợi chị Thiên Tinh mang thức ăn đến sao. Chúng ta đợi ở đây nhé?"

"Tôi sẽ nói với chị ấy sau" Anh lạnh giọng.

Lý Giai Tuệ bị áp lực trên người Vương Dạ Tước bức đến mất hẳn bình tĩnh, cô bắt đầu cuống lên: "Nhưng mà... lúc nãy anh đã đồng ý sẽ không đến gặp Hạ Thiên Du vì cô ấy vẫn còn đang trị liệu, chúng ta để cô ấy nghỉ ngơi tịnh dưỡng đã nhé, rồi hôm khác đến gặp sau, được không?"

Dáng vẻ hấp tấp hoảng hốt này của cô thật sự khiến mối nghi ngờ trong lòng anh dâng lên cực điểm. Mã Tuấn An đứng bên cạnh cũng nhíu mày khó hiểu.

Vương Dạ Tước hất mạnh tay đẩy cô ra, lạnh nhạt xoắn lại tay áo lên đến khuỷu. Ngay lập tức quay đầu trừng Lý Giai Tuệ. Con người sắc lạnh như muốn đem cô nuốt vào sự tức giận: "Nói thật đi! Các người đang giấu tôi chuyện gì? Tại sao hết lần này đến lần khác lấy lí do ngăn cản không cho tôi gặp cô ta? Rốt cuộc cô ta đã xảy ra chuyện gì hả!"

Vương Dạ Tước hét lên, Mã Tuấn An dè dặt đứng im không dám nói một câu nào. Lý Giai Tuệ sợ đến xanh mặt, loạng choạng ngã xuống ghế.

Vương Dạ Tước đứng đó khoác lên mình áo vest dài, ghim thẳng ánh nhìn cảnh cáo từ trên cao xuống Lý Giai Tuệ đang ngồi trên ghế với khuôn mặt nhăn lại hoảng sợ: "Tôi muốn làm gì, một người phụ nữ nhỏ bé như cô không cản được đâu. Biết điều thì đừng ngán chân tôi, tốn công vô ích"

Mã Tuấn An rợn người trước khí tức lạnh lẽo của Vương Dạ Tước, nuốt nước bọt một cái "Ực", mặt mũi cũng tái đi vài phần.



Thật sự bản chất của anh là bá đạo, nhưng rõ ràng trước và sau khi mất trí nhớ là hoàn toàn khác nhau. Vương Dạ Tước hiện tại có phần hung tàn lạnh lẽo hơn anh của trước kia. Cảnh tượng trước mắt quả thực khiến người khác kinh sợ.

Vương Dạ Tước không màng đến Lý Giai Tuệ, chuyển mắt sang người đàn ông đang khép nép đứng bên cạnh. Mã Tuấn An đón nhận cái nhìn lăm lăm thì giật thót mình: "Chuyện... chuyện gì vậy Tước thiếu?"

"Đi! Đến phòng Hạ Thiên Du"

Dứt khoát, Vương Dạ Tước hất tay áo bước ra khỏi phòng bệnh. Mã Tuấn An đi theo sau để lại Lý Giai Tuệ thất thần ngồi đó.

"Không được, phải báo cho anh Hiên biết, anh ấy yêu Hạ Thiên Du như vậy chắc chắn sẽ không để Dạ tìm đến, bí mật của chúng ta cũng được che giấu"

Lý Giai Tuệ gấp gáp lấy điện thoại từ trong túi xách, tay cô vẫn còn run vì áp lực lúc nãy của Vương Dạ Tước để lại. Cố gắng nhấn thành công một dãy số.

"Alo Tuệ? Gọi anh có việc gì không?" Bên đầu dây là tiếng của Lý Dật Hiên vang lên sau một hồi đổ chuông.

"Anh à, Dạ đang đi đến phòng bệnh của Hạ tiểu thư, anh ấy nói muốn đến gặp cô ấy, anh đừng để hai người họ gặp nhau, mau đưa cô ấy rời khỏi đây đi"

"Cái gì!"

"Vương Dạ Tước... cậu còn mặt mũi đến gặp cô ấy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mất Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook