Chương 185: Nghi ngờ Lý Dật Hiên (3)
Huy Vũ
05/10/2019
Rất hiếm khi cô thấy anh kích động như vậy nhưng
có lẽ từ khi xảy ra sự việc Vương Dạ Tước mất trí nhớ, Lý Dật Hiên đã
thay đổi không ít.
Anh đôi khi mạnh mẽ cưỡng chế cô, thổ lộ tình cảm với cô nhiều hơn, bộc lộ rõ rệt phẫn nộ ái ố. Cô thật rất không muốn anh thay đổi bản chất của mình, càng không muốn lừa dối cũng như tổn thương anh.
Lý Dật Hiên bắt tay cô duỗi ra, anh nhét tờ giấy vào tay cô ép cô cầm lấy: "Trên tay em là tờ giấy cam kết em đã kí tên đồng ý hiến giác mạc cho Vương Dạ Tước”. Thanh âm phát ra có hơi lớn tiếng, giống như bất bình, “Anh đã đi giám định, nét chữ này đích thực là của em. Bác sĩ Trần cũng đã thừa nhận. Sự thật chính là không có một ai tình nguyện hay bệnh viện nào hiến tặng mà là em, chính em dùng mắt của mình hiến cho cậu ấy"
Sau lời nói của anh, không gian lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng thở của hai con người, một ảo não rười rượi, một hừng hực kích động.
Anh nhìn thái độ cô vẫn im lặng lại càng thêm tức, anh cắn răng, lần đầu tiên gọi thẳng tên cô: "Hạ Thiên Du, em có biết em làm gì không?"
"Em biết..." Hạ Thiên Du không tỏ ra bất ngờ, lẳng lặng đáp.
Biết? Cô biết? Cô biết, vậy tại sao lại quyết định một mình ngu ngốc đến vậy? Lý Dật Hiên đương nhiên muốn Vương Dạ Tước khôi phục nhưng đâu đó trong tim anh đã xuất hiện "dã tâm".
Anh muốn nhân cơ hội Vương Dạ Tước mất trí nhớ để cướp cô về bên anh nhưng lí trí anh đã không cho phép. Hơn hết, Hạ Thiên Du lại còn hy sinh bản thân đến vậy, anh cho rằng đó là một việc cực kì ngu ngốc! Ngu ngốc giống như anh, vì người mình yêu có thể làm mọi thứ, chính vì cô hy sinh cho Vương Dạ Tước như vậy nên anh mới có đố kỵ, có ghen tuông.
Trong một phút bốc đồng, anh đã nắm lấy cổ tay cô siết lại, quát lên: "Tại sao không bàn bạc với anh, em xem anh là người ngoài sao?"
Lý Dật Hiên dường như không thể kiểm soát được cơn giận của bản thân khi Hạ Thiên Du làm điều gì tổn hại chính mình.
Hạ Thiên Du không có nửa lời phủ nhận, cô cúi gằm mặt xuống, buông một hơi thở dài: "Anh biết thì cũng đã biết rồi nhưng em xin anh... đừng nói với Tước được chứ?"
"Tại sao không?" Lý Dật Hiên cau mày hỏi, bây giờ cô còn muốn giấu, anh thật sự không hiểu.
"Vương Dạ Tước hiện tại đã không còn là Vương Dạ Tước của ngày xưa, nếu để anh ấy biết em là người hiến giác mạc, có chết anh ấy cũng nhất quyết trả lại cho em. Em làm vậy chỉ vì muốn mang lại điều tốt nhất cho anh ấy”
"Tốt?" Lý Dật Hiên bất mãn hỏi, đoạn gằn giọng, "Cậu ấy sống tốt, còn em thì không tốt? Tại sao lại không để cậu ấy biết, cậu ấy sẽ trân trọng em, đối xử tốt với em một chút?" Lúc này giọng anh đã hạ dần, thoáng buồn.
Hạ Thiên Du lắc đầu cười khổ: "Không đâu. Với tính cách hiện tại, nếu Tước mà biết chắc chắn tình cảm của tụi em sẽ rạn nứt. Huống hồ thời gian qua anh ấy đối với em rất tốt, mối quan hệ đang dần gắn kết. Em không mong gì hơn, chỉ mong anh ấy không tổn thương”
Tạ Minh Minh lại được một phen "thu thập thông tin". Cô ả nghe thấy bốn chữ "tình cảm rạn nứt" liền vui mừng ra mặt.
Không ngoài dự tính, cô ta lại sẽ tính kế mang chuyện này nói cho Vương Dạ Tước biết để anh sẽ "rạn nứt" với Hạ Thiên Du như lời vừa nói và thừa cơ chen chân xen vào tình cảm của họ.
Lý Dật Hiên câm nín trước lời cô, anh chống tay lên đầu gối, ôm mặt bất lực.
"Hiên ca ca?"
Hạ Thiên Du không nghe thấy tiếng anh, theo thói quen lại gọi tên. Anh sực tỉnh, mặt tối lại: “Tại sao? Anh thì có gì không tốt? Cậu ta đã mất trí nhớ rồi, tại sao em không đến bên anh? Anh rất yêu em, thậm chí còn yêu em hơn cả cậu ta!”
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác nối tiếp, Tạ Minh Minh bịt miệng lại: “Cái... Lý Dật Hiên vậy mà lại yêu Hạ Thiên Du. Tình tay ba sao? Còn có Vương Dạ Tước đã mất trí nhớ?! Thì ra đây là lí do anh ấy lạnh nhạt với mình...”
Hai chuyện này nhất mực “đắt giá” hơn hẳn những chuyện khác. Với cái đầu mưu mô thâm hiểm của Tạ Minh Minh, kế xấu gì cũng đã có tính toán cả rồi.
Hạ Thiên Du không có cách nào trả lời câu hỏi của anh, trên mặt duy nhất một biểu tình khó xử.
Vì sao ư? Có lẽ phải truy cứu riêng bản thân cô, vì trái tim cô ngay từ đầu đã luôn hướng về Vương Dạ Tước, còn Lý Dật Hiên, cô chỉ xem anh là một người bạn quan trọng hơn ai hết.
"Xin lỗi... em có hơi khó chịu với không khí ngột ngạt này, chúng ta ra ngoài hậu viên đi dạo được không?"
Lý Dật Hiên biết cô đang lãng đi, cũng nhận ra bản thân vừa hỏi một câu quá phận.
Anh hít một hơi thật sâu lấy lại phong thái rồi đứng lên chìa tay ra: "Anh dìu em"
Cô gật đầu, đưa tay ra nắm lấy tay anh, cả hai cùng đi ra hậu viên.
Anh đôi khi mạnh mẽ cưỡng chế cô, thổ lộ tình cảm với cô nhiều hơn, bộc lộ rõ rệt phẫn nộ ái ố. Cô thật rất không muốn anh thay đổi bản chất của mình, càng không muốn lừa dối cũng như tổn thương anh.
Lý Dật Hiên bắt tay cô duỗi ra, anh nhét tờ giấy vào tay cô ép cô cầm lấy: "Trên tay em là tờ giấy cam kết em đã kí tên đồng ý hiến giác mạc cho Vương Dạ Tước”. Thanh âm phát ra có hơi lớn tiếng, giống như bất bình, “Anh đã đi giám định, nét chữ này đích thực là của em. Bác sĩ Trần cũng đã thừa nhận. Sự thật chính là không có một ai tình nguyện hay bệnh viện nào hiến tặng mà là em, chính em dùng mắt của mình hiến cho cậu ấy"
Sau lời nói của anh, không gian lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng thở của hai con người, một ảo não rười rượi, một hừng hực kích động.
Anh nhìn thái độ cô vẫn im lặng lại càng thêm tức, anh cắn răng, lần đầu tiên gọi thẳng tên cô: "Hạ Thiên Du, em có biết em làm gì không?"
"Em biết..." Hạ Thiên Du không tỏ ra bất ngờ, lẳng lặng đáp.
Biết? Cô biết? Cô biết, vậy tại sao lại quyết định một mình ngu ngốc đến vậy? Lý Dật Hiên đương nhiên muốn Vương Dạ Tước khôi phục nhưng đâu đó trong tim anh đã xuất hiện "dã tâm".
Anh muốn nhân cơ hội Vương Dạ Tước mất trí nhớ để cướp cô về bên anh nhưng lí trí anh đã không cho phép. Hơn hết, Hạ Thiên Du lại còn hy sinh bản thân đến vậy, anh cho rằng đó là một việc cực kì ngu ngốc! Ngu ngốc giống như anh, vì người mình yêu có thể làm mọi thứ, chính vì cô hy sinh cho Vương Dạ Tước như vậy nên anh mới có đố kỵ, có ghen tuông.
Trong một phút bốc đồng, anh đã nắm lấy cổ tay cô siết lại, quát lên: "Tại sao không bàn bạc với anh, em xem anh là người ngoài sao?"
Lý Dật Hiên dường như không thể kiểm soát được cơn giận của bản thân khi Hạ Thiên Du làm điều gì tổn hại chính mình.
Hạ Thiên Du không có nửa lời phủ nhận, cô cúi gằm mặt xuống, buông một hơi thở dài: "Anh biết thì cũng đã biết rồi nhưng em xin anh... đừng nói với Tước được chứ?"
"Tại sao không?" Lý Dật Hiên cau mày hỏi, bây giờ cô còn muốn giấu, anh thật sự không hiểu.
"Vương Dạ Tước hiện tại đã không còn là Vương Dạ Tước của ngày xưa, nếu để anh ấy biết em là người hiến giác mạc, có chết anh ấy cũng nhất quyết trả lại cho em. Em làm vậy chỉ vì muốn mang lại điều tốt nhất cho anh ấy”
"Tốt?" Lý Dật Hiên bất mãn hỏi, đoạn gằn giọng, "Cậu ấy sống tốt, còn em thì không tốt? Tại sao lại không để cậu ấy biết, cậu ấy sẽ trân trọng em, đối xử tốt với em một chút?" Lúc này giọng anh đã hạ dần, thoáng buồn.
Hạ Thiên Du lắc đầu cười khổ: "Không đâu. Với tính cách hiện tại, nếu Tước mà biết chắc chắn tình cảm của tụi em sẽ rạn nứt. Huống hồ thời gian qua anh ấy đối với em rất tốt, mối quan hệ đang dần gắn kết. Em không mong gì hơn, chỉ mong anh ấy không tổn thương”
Tạ Minh Minh lại được một phen "thu thập thông tin". Cô ả nghe thấy bốn chữ "tình cảm rạn nứt" liền vui mừng ra mặt.
Không ngoài dự tính, cô ta lại sẽ tính kế mang chuyện này nói cho Vương Dạ Tước biết để anh sẽ "rạn nứt" với Hạ Thiên Du như lời vừa nói và thừa cơ chen chân xen vào tình cảm của họ.
Lý Dật Hiên câm nín trước lời cô, anh chống tay lên đầu gối, ôm mặt bất lực.
"Hiên ca ca?"
Hạ Thiên Du không nghe thấy tiếng anh, theo thói quen lại gọi tên. Anh sực tỉnh, mặt tối lại: “Tại sao? Anh thì có gì không tốt? Cậu ta đã mất trí nhớ rồi, tại sao em không đến bên anh? Anh rất yêu em, thậm chí còn yêu em hơn cả cậu ta!”
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác nối tiếp, Tạ Minh Minh bịt miệng lại: “Cái... Lý Dật Hiên vậy mà lại yêu Hạ Thiên Du. Tình tay ba sao? Còn có Vương Dạ Tước đã mất trí nhớ?! Thì ra đây là lí do anh ấy lạnh nhạt với mình...”
Hai chuyện này nhất mực “đắt giá” hơn hẳn những chuyện khác. Với cái đầu mưu mô thâm hiểm của Tạ Minh Minh, kế xấu gì cũng đã có tính toán cả rồi.
Hạ Thiên Du không có cách nào trả lời câu hỏi của anh, trên mặt duy nhất một biểu tình khó xử.
Vì sao ư? Có lẽ phải truy cứu riêng bản thân cô, vì trái tim cô ngay từ đầu đã luôn hướng về Vương Dạ Tước, còn Lý Dật Hiên, cô chỉ xem anh là một người bạn quan trọng hơn ai hết.
"Xin lỗi... em có hơi khó chịu với không khí ngột ngạt này, chúng ta ra ngoài hậu viên đi dạo được không?"
Lý Dật Hiên biết cô đang lãng đi, cũng nhận ra bản thân vừa hỏi một câu quá phận.
Anh hít một hơi thật sâu lấy lại phong thái rồi đứng lên chìa tay ra: "Anh dìu em"
Cô gật đầu, đưa tay ra nắm lấy tay anh, cả hai cùng đi ra hậu viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.