Chương 52: Ngoại truyện: Năm mới vui vẻ
Huy Vũ
21/08/2019
Trang sách thời gian lại bắt đầu lật sang một
trang mới. Một năm mới nữa lại đến với dàn nhân vật “tình cảm” của tác
giả Huy Vũ.
Vương Dạ Tước vẫn còn đang đầu tắc mặt tối ở công ty mặc dù hôm nay đã là ngày cuối cùng của năm, anh cuống cuồng trong điên loạn chán nản, chỉ ngay lập tức muốn bay về đoàn tụ với vợ yêu, ăn những món ăn “dở tệ” do chính cô ấy nấu.
Quyết định một phen liền hất tung đống tài liệu chất như núi trên bàn làm việc, kéo mạnh anh trợ lý Mã Tuấn An đang đứng bên cạnh gật gù, miệng chảy nước vì si ngủ chạy vèo ra khỏi công ty, chỉ kịp thấy nhìn thấy làn khói trắng vừa bốc hơi sau cú chạy thần tốc đó.
“Này Mã Tuấn An về nhà đón năm mới thôi” Dạ Tước nhanh như cắt chui tọt vào chiếc Lamborghini yêu dấu, anh gật gù chỉ tay vào Mã Tuấn An vẫn còn say ngủ.
“Hể ?? Tước thiếu nói gì đấy ??”
“Con ma ngủ như anh, cút ra khỏi xe tôi, chảy cả nước dãi ra xe rồi. Sao anh dám đụng vào xe yêu xe quý của tôi. Gừ ta lau ta chùi” Dạ Tước như một kẻ bệnh sạch sẽ tái phát, anh điên cuồng lau chùi tay cầm cửa xe vừa đón nhận một giọt dư vị ngáy ngủ của anh trợ lý hài hước.
“Hề hề.. Tước thiếu thật nhỏ mọn.. cho người ta về chung đi” Mã Tuấn An nhe răng cười nham hiểm, anh chui đầu vào cửa kính khều khều vai Dạ Tước như một con ma trong lễ hội hoá trang đã qua - halloween.
“Kinh quá. Anh xuống xe, cái con ma ngủ này.. đừng có chảy nước miếng nữa, xe của taaaaa !!!” Vương Dạ Tước gào lên kinh hiển, tay chân vung loạn choạng giận dữ, vô tình ấn ga làm xe chạy vù luôn một phát.
Chiếc xe màu trắng vọt trong trời đêm, một thân ảnh mắc nửa người qua cửa kính, phần người và đầu đã chui tọt vào xe để lại hai cái chân đung đưa vô định ngoài cửa. Mã Tuấn An cứ thế vùng vẫy kịch liệt, nước mắt tuôn như suối.
“Aaaaa trời ơi Tước thiếu dừng xe, chân tôi còn lúc lắc ngoài kia kìa, nó cấn vô cái đó đau quá” Tuấn An kêu gào, anh vung tay bấu bấu lấy Dạ Tước nhưng bị Dạ Tước làm ngơ né tránh sự đụng chạm.
Anh nghiêng qua nghiêng lại điều khiển tay lái, chiếc xe cũng theo vậy mà lượn qua lượn lại, làm cho anh chàng vắt vẻo nửa thân ngoài cửa theo thế đung đưa thân dưới không thôi.
Mã Tuấn An càng gào lên thảm thiết : “Tước thiếu dừng xe tôi còn muốn lấy vợ sinh con, với cả như vậy say sóng chết tôi rồi..”
“Cho anh chết.. dám cản trở bổn chủ tịch về nhà gặp vợ yêu..”
Nói xong Dạ Tước đạp ga tăng tốc, cái xe lao vút đi, trang trí bên cửa là hai chân đung đưa của một ai đó. Người đi đường trông thấy cảnh này đều tá hoả giải tán...
———
Hạ Thiên Du giờ này đang ngồi trước một bàn ăn thịnh soạn vừa mới nấu cách đây không lâu mà chờ ông chồng quý hoá của cô về.
Nhìn lên đồng hồ, khoé môi giật giật : “Cái tên đó, không biết hôm nay là cuối năm hay sao, không thể về sớm một chút để ăn cùng mình à, uổng công tôi nấu cho anh”
King coong - Nghe tiếng chuông, cô nàng lật đật chạy ra mở cửa với nụ cười mong đợi. Trái với suy nghĩ của cô, đó là một sự ngạc nhiên. Mọi người đều đứng trước cửa nhà cô. Người mẹ yêu dấu, Ông bà Vương gia, chú Lý Diệp Phong, chị Thiên Tinh, anh Tĩnh Dư tay trong tay với Giai Tuệ, còn có Dật Hiên đứng bên cạnh cô bạn thân Hiểu Tuyên. Theo sau là mọi người ở Thảo Trạch viên... tất cả đều đã đông đủ cùng nhau đến với đôi nam nữ chính của chúng ta.
“Thiên Du, tất niên an lành !!”
“Mọi người.... mau vào nhà, con đợi mọi người lâu lắm rồi..”
“Thiên Du, Dạ Tước nó đâu rồi” Ông Vương ngỏ lời hỏi cô con dâu khi vừa mới ngồi xuống.
“Anh ấy à... cái tên đó.. gừ”
———
Tiện thể ở một nơi gần đó, Vương Dạ Tước đã ở cổng biệt viện, ngồi trong xe mà run bần bật.
“Nhớ đâu có bật điều hoà... sao lạnh sống lưng dữ vậy..”
Nghĩ đoạn anh lắc đầu lia lịa, đi ra xe tháo hờ cà vạt, tay vuốt mái tóc bạch kim ra sau tạo một thần thái siêu cấp soái ca nhất để gặp mặt vợ yêu. Mã Tuấn An được thế đưa tay ngón good nịnh nọt tổng tài, mặc dù một chặng đường dài gió lùa lạnh cả mông anh.
Mày rậm giật giật, Dạ Tước lôi Mã Tuấn An thườn thượt theo sau.
“Vợ yêu vợ yêu, chồng em về rồi, hôn một cái nào” Dạ Tước đột nhiên cún con hoá, anh vui mừng ôm lấy cô vợ xinh đẹp khi vừa mở cửa, dịu dàng hôn lên môi cô, ân ái trước thiên hạ.
“Tước này... mọi người đang nhìn..” Thiên Du ngượng ngùng đỏ mặt, trong vòng tay anh cô lí nhí.
“Ồ mọi người, đều đông đủ rồi sao.. “
“Chỉ có cậu là về trễ thôi đấy” Dật Hiên đẩy đẩy cặp kính cười nói.
“Còn có... tôi !”
-•-•-•-•- quạc quạc. Đó thật sự là một câu chuyện buồn...
“Mọi người không ai thèm để ý đến mình... hic hic” Mã Tuấn An khóc vẻ chibi khi ai nấy cũng đều nhìn mình dửng dưng không cảm xúc.
“Anh đấy... ra dáng trợ lý tổng tài một chút đi..” Dạ Tước bắn tia sắc lạnh uy hiếp vào Tuấn An khiến anh chàng răm răm cơ thể đứng dậy nở nụ cười như robot.
Thiên Du cùng mọi người đều bật cười làm anh chàng ngượng chín mặt.
Cô kéo tay Dạ Tước, dựa đầu vào vai người chồng yêu quý, nở nụ cười rạng rỡ hơn cả những vì sao ngoài kia : “Mọi người.. cùng nhau đón năm mới thật vui vẻ... bên nhau”
Vương Dạ Tước vẫn còn đang đầu tắc mặt tối ở công ty mặc dù hôm nay đã là ngày cuối cùng của năm, anh cuống cuồng trong điên loạn chán nản, chỉ ngay lập tức muốn bay về đoàn tụ với vợ yêu, ăn những món ăn “dở tệ” do chính cô ấy nấu.
Quyết định một phen liền hất tung đống tài liệu chất như núi trên bàn làm việc, kéo mạnh anh trợ lý Mã Tuấn An đang đứng bên cạnh gật gù, miệng chảy nước vì si ngủ chạy vèo ra khỏi công ty, chỉ kịp thấy nhìn thấy làn khói trắng vừa bốc hơi sau cú chạy thần tốc đó.
“Này Mã Tuấn An về nhà đón năm mới thôi” Dạ Tước nhanh như cắt chui tọt vào chiếc Lamborghini yêu dấu, anh gật gù chỉ tay vào Mã Tuấn An vẫn còn say ngủ.
“Hể ?? Tước thiếu nói gì đấy ??”
“Con ma ngủ như anh, cút ra khỏi xe tôi, chảy cả nước dãi ra xe rồi. Sao anh dám đụng vào xe yêu xe quý của tôi. Gừ ta lau ta chùi” Dạ Tước như một kẻ bệnh sạch sẽ tái phát, anh điên cuồng lau chùi tay cầm cửa xe vừa đón nhận một giọt dư vị ngáy ngủ của anh trợ lý hài hước.
“Hề hề.. Tước thiếu thật nhỏ mọn.. cho người ta về chung đi” Mã Tuấn An nhe răng cười nham hiểm, anh chui đầu vào cửa kính khều khều vai Dạ Tước như một con ma trong lễ hội hoá trang đã qua - halloween.
“Kinh quá. Anh xuống xe, cái con ma ngủ này.. đừng có chảy nước miếng nữa, xe của taaaaa !!!” Vương Dạ Tước gào lên kinh hiển, tay chân vung loạn choạng giận dữ, vô tình ấn ga làm xe chạy vù luôn một phát.
Chiếc xe màu trắng vọt trong trời đêm, một thân ảnh mắc nửa người qua cửa kính, phần người và đầu đã chui tọt vào xe để lại hai cái chân đung đưa vô định ngoài cửa. Mã Tuấn An cứ thế vùng vẫy kịch liệt, nước mắt tuôn như suối.
“Aaaaa trời ơi Tước thiếu dừng xe, chân tôi còn lúc lắc ngoài kia kìa, nó cấn vô cái đó đau quá” Tuấn An kêu gào, anh vung tay bấu bấu lấy Dạ Tước nhưng bị Dạ Tước làm ngơ né tránh sự đụng chạm.
Anh nghiêng qua nghiêng lại điều khiển tay lái, chiếc xe cũng theo vậy mà lượn qua lượn lại, làm cho anh chàng vắt vẻo nửa thân ngoài cửa theo thế đung đưa thân dưới không thôi.
Mã Tuấn An càng gào lên thảm thiết : “Tước thiếu dừng xe tôi còn muốn lấy vợ sinh con, với cả như vậy say sóng chết tôi rồi..”
“Cho anh chết.. dám cản trở bổn chủ tịch về nhà gặp vợ yêu..”
Nói xong Dạ Tước đạp ga tăng tốc, cái xe lao vút đi, trang trí bên cửa là hai chân đung đưa của một ai đó. Người đi đường trông thấy cảnh này đều tá hoả giải tán...
———
Hạ Thiên Du giờ này đang ngồi trước một bàn ăn thịnh soạn vừa mới nấu cách đây không lâu mà chờ ông chồng quý hoá của cô về.
Nhìn lên đồng hồ, khoé môi giật giật : “Cái tên đó, không biết hôm nay là cuối năm hay sao, không thể về sớm một chút để ăn cùng mình à, uổng công tôi nấu cho anh”
King coong - Nghe tiếng chuông, cô nàng lật đật chạy ra mở cửa với nụ cười mong đợi. Trái với suy nghĩ của cô, đó là một sự ngạc nhiên. Mọi người đều đứng trước cửa nhà cô. Người mẹ yêu dấu, Ông bà Vương gia, chú Lý Diệp Phong, chị Thiên Tinh, anh Tĩnh Dư tay trong tay với Giai Tuệ, còn có Dật Hiên đứng bên cạnh cô bạn thân Hiểu Tuyên. Theo sau là mọi người ở Thảo Trạch viên... tất cả đều đã đông đủ cùng nhau đến với đôi nam nữ chính của chúng ta.
“Thiên Du, tất niên an lành !!”
“Mọi người.... mau vào nhà, con đợi mọi người lâu lắm rồi..”
“Thiên Du, Dạ Tước nó đâu rồi” Ông Vương ngỏ lời hỏi cô con dâu khi vừa mới ngồi xuống.
“Anh ấy à... cái tên đó.. gừ”
———
Tiện thể ở một nơi gần đó, Vương Dạ Tước đã ở cổng biệt viện, ngồi trong xe mà run bần bật.
“Nhớ đâu có bật điều hoà... sao lạnh sống lưng dữ vậy..”
Nghĩ đoạn anh lắc đầu lia lịa, đi ra xe tháo hờ cà vạt, tay vuốt mái tóc bạch kim ra sau tạo một thần thái siêu cấp soái ca nhất để gặp mặt vợ yêu. Mã Tuấn An được thế đưa tay ngón good nịnh nọt tổng tài, mặc dù một chặng đường dài gió lùa lạnh cả mông anh.
Mày rậm giật giật, Dạ Tước lôi Mã Tuấn An thườn thượt theo sau.
“Vợ yêu vợ yêu, chồng em về rồi, hôn một cái nào” Dạ Tước đột nhiên cún con hoá, anh vui mừng ôm lấy cô vợ xinh đẹp khi vừa mở cửa, dịu dàng hôn lên môi cô, ân ái trước thiên hạ.
“Tước này... mọi người đang nhìn..” Thiên Du ngượng ngùng đỏ mặt, trong vòng tay anh cô lí nhí.
“Ồ mọi người, đều đông đủ rồi sao.. “
“Chỉ có cậu là về trễ thôi đấy” Dật Hiên đẩy đẩy cặp kính cười nói.
“Còn có... tôi !”
-•-•-•-•- quạc quạc. Đó thật sự là một câu chuyện buồn...
“Mọi người không ai thèm để ý đến mình... hic hic” Mã Tuấn An khóc vẻ chibi khi ai nấy cũng đều nhìn mình dửng dưng không cảm xúc.
“Anh đấy... ra dáng trợ lý tổng tài một chút đi..” Dạ Tước bắn tia sắc lạnh uy hiếp vào Tuấn An khiến anh chàng răm răm cơ thể đứng dậy nở nụ cười như robot.
Thiên Du cùng mọi người đều bật cười làm anh chàng ngượng chín mặt.
Cô kéo tay Dạ Tước, dựa đầu vào vai người chồng yêu quý, nở nụ cười rạng rỡ hơn cả những vì sao ngoài kia : “Mọi người.. cùng nhau đón năm mới thật vui vẻ... bên nhau”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.