Người Tình Mất Trí

Chương 29: Người chị Thiên Tinh rất ghét

Huy Vũ

20/08/2019

"Ai là sói già dụ dỗ thỏ con ??" Anh từ nhà khách bước vào, mặt đen lại khi nghe thấy bà chị tóc vàng này cứ lần nào về nhà là đều gây sự tọc mạch anh.

"Tước Nhi... con nói chuyện với ba và Tĩnh Dư xong rồi à ?" Thẩm Lạc Nhiên nở nụ cười ôn hòa, tay đặt lên ghế ra hiệu cho con trai bà đến cùng ngồi.

"Con chỉ thảo luận một ít việc cùng ba và anh Tĩnh Dư thôi ạ. Sẵn tiện ba cũng hỏi về tình hình của hai anh em, chúng con đều quản lí công ty rất tốt, đặc biệt là anh Tĩnh Dư điều hành Thiên An nên ba có nhiều chuyện để nói hơn, con thấy không có gì liên quan đến con nữa nên cũng buồn ở đó nghe lắm mẹ à" Vẫn là thói quen cho hai tay vào túi quần, anh ung dung bước đến ngồi cạnh Thiên Du, môi tự nhiên vẽ ra nụ cười nửa miệng tiêu sái quen thuộc.

"Đàn ông các người cứ mãi lo mấy cái việc tẻ nhạt đó, vui thích như chị ở Mỹ vui hơn nhiều” Thiên Tinh câng mặt lên đầy vẻ tự luyến.

"Nên giờ vẫn chẳng có ai thèm hốt người ham chơi như chị đấy, chả tưởng tượng ra được chị có thể nghiêm túc mà dạy đám nhóc năm nhất ở bên Mỹ thế nào đấy" Dạ Tước nhún vai, lắc đầu hờ hững nói khích lại người chị.

Thiên Tinh bị anh trêu chọc thì giận đến xì khói, cô giở giọng mè nheo, tay lay mẹ và Thiên Du thút thít : "Hai người xem kìa, nó chỉ giỏi cãi lại chị nó, hai người cứ yêu thích nó đi, đồ lạnh nhạt "mặt than" vênh váo"

"Thôi nào các con.. hai đứa cứ gặp nhau là như vậy đấy, chứ thật ra vẫn rất yêu thương nhau a. Thiên Tinh lúc nhỏ còn bảo vệ Dạ Tước khi nó bị ba sắp đánh cho một trận" Thẩm Lạc Nhiên cười quay qua nói với Thiên Du, cô nghe vậy thì gật đầu cười vui vẻ.

"Có mà mơ !!" Hai chị em đồng thanh phản đối, mặt hất về hướng khác có vẻ khó ưa nhau lắm.

"Hahahah"

Một góc trong Thảo Trạch viên vang lên tiếng cười rôm rã từ câu chuyện của những người thân vui đùa với nhau. Thiên Du dường như đã hòa nhập được vào thế giới của nhà họ Vương, thật ra họ cũng rất đơn giản và ấm áp như bao người, có lẽ trên thế giới này cũng không có gì là tuyệt đối, trong hàng vạn người giàu có quyền lực mà hống hách khó gần thì đâu đó vẫn còn những người giản dị như anh và người thân của anh. Thiên Du cảm thấy an tâm khi ngoại trừ cô ra, còn có những người thật lòng thật dạ coi trọng và yêu thương Dạ Tước.

"Này nhóc, chuyện của Lý Giai Tuệ em tính làm thế nào ?" Thiên Tinh hạ giọng, nét mặt cô hiện mấy phần nghiêm túc, như thể đây là chuyện cô muốn giải quyết nhất khi nghe anh sẽ kết hôn với Thiên Du.

Nghe đến Giai Tuệ ai cũng trầm mặt, không khí vui vẻ vừa rồi như lắng xuống...

"Em định sẽ nói chuyện với người nhà Giai Tuệ, nhân lúc ba còn ở đây em cũng muốn dứt khoát chuyện này cho xong.. vốn dĩ hôn ước này cũng do ba sắp đặt, em đã nhận ra mình chỉ đang miễn cưỡng làm theo... như vậy thật không vui" Giọng anh trầm xuống, hai tay đan vào nhau ngồi vắt chân trên ghế.



"Nhanh giải quyết cho xong nếu em thật sự muốn kết hôn với Thiên Du, chị đã từng nói chị không ưa gì Lý Giai Tuệ trong mắt. Lúc trước cứ tỏ ra ân ân ái ái trước mặt chị thật chướng mắt !” Chị lướt qua anh bằng giọng lạnh lùng cao độ, ánh mắt ánh lên tia hờ hững, nó như muốn nói cô không hề thích Lý Giai Tuệ.

Nói rồi Thiên Tinh đi đến tủ lạnh lấy nước ép cam cho mọi người, nụ cười tinh nghịch nhanh chóng xuất hiện trở lại.

"Con bé này thật là... Thiên Du, cháu đang nghĩ gì sao ?" Thấy cô cứ im lặng khi nói về Giai Tuệ, Thẩm Lạc Nhiên để ý quan tâm hỏi.

"Không ạ !"

Thiên Du biết rõ trong vấn đề này cô không có gì để nói. Cô không có một bất cứ vị thế gì để xen vào hôn ước giữa hai gia đình danh giá. Cô chỉ im lặng lắng nghe và tự suy nghĩ, cô đặt niềm tin ở anh. Bây giờ im lặng chính là vàng !

“A ! Lúc nãy ân ân ái ái mà chị nói Thiên Du em đừng để ý nhé, Lý Giai Tuệ cứ quấn lấy Tước chứ nó không có đâu.. ha ha” Thiên Tinh nhận ra mình vừa nói đều không nên, sợ cô gái sẽ buồn nên nhanh chóng cười cười phẩy tay.

Thấy nụ cười của Thiên Du vẫn như gượng gạo, Thiên Tinh cười hiền : “Lần đầu thấy Thiên Du chị đã có thiện cảm, mong Tước có thể nhanh chóng giải quyết chuyện của Lý Giai Tuệ để đón em về nhà. Vốn dĩ cô ta đã sai khi bỏ Tước qua Mỹ, cứ nghĩ qua đó để phát triển sự nghiệp nhưng tồi tệ hơn cả chính là không phải như vậy ....”

“Tồi tệ ?” Dạ Tước nghe chị gái nói thì trong lòng dâng lên ý tò mò.

Rốt cuộc khi bên Mỹ Giai Tuệ đã làm gì mà lại khiến chị Thiên Tinh từ lâu luôn hoà đồng giờ lại lộ ra ánh mắt có vẻ chán ghét vô cùng.

“Tự em đi hỏi cô ta đi”

“Em sẽ điều tra chuyện này, nếu cô ấy thật sự giấu em điều gì đó, em tuyệt không thể chấp nhận. Ít nhất .. vẫn mong là không phải”

“Hừm”

"Được rồi, vậy để mẹ nói giúp con với ba. Dù sao Giai Tuệ cũng là con gái của Phong ca ca, ta và anh ấy còn mối giao tình sâu nặng... tính cách con ta rất hiểu, ta không muốn con tổn thương Giai Tuệ vì như vậy Phong ca ca sẽ rất buồn. Chúng ta nợ anh ấy ân tình, nên phải suy nghĩ đấy Tước Nhi ..." Thẩm Lạc Nhiên cầm tay con trai kỹ lưỡng dặn dò.

"Vâng thưa mẹ, con sẽ chú ý.. có thể...” Anh nhún vai cười như hiểu ý.



Reng reng — Khi không khí vui vẻ sắp trở lại thì y như rằng lại sẽ có cái gì đó cắt đứt bầu cảm xúc ấy và lần này là tiếng chuông điện thoại muôn thuở.

Trên màn hình hiện hai chữ "Giai Tuệ"... anh lưỡng lự, nửa muốn nghe nửa lại không.

"Nhắc tào tháo tào tháo liền gọi" Thiên Tinh bất mãn.

"Alo ?" Dạ Tước cuối cùng cũng nhấc máy nhưng lại với một giọng điệu lạnh nhạt.

"Dạ.. hôm nay là sinh nhật anh, em cố tình đặt bàn ở nhà hàng Cullens chúng ta vẫn hay ăn cùng đấy, có thể đi không anh" Giai Tuệ chờ một hồi chuông dài, khi nghe anh nhấc máy giọng vui vẻ hẳn lên.

"... hôm nay anh có việc bận, xin lỗi em" Anh thẳng giọng từ chối làm cô gái bên đầu dây như rơi vào hụt hẫng.

"Anh còn khó xử với em sao, muốn tránh mặt em phải không ? Sinh nhật anh em vẫn nhớ, vẫn muốn cùng anh tổ chức, anh không thể cảm động một chút sao ?"

"Giai Tuệ à.. anh thật sự có việc, anh ..." Chưa kịp nói hết câu, điện thoại trong tay Dạ Tước đã bị giật phăng bởi Thiên Tinh.

Cô gằng giọng, truyền đến tai Giai Tuệ : "Tước đã nói nó không đi.. đừng phiền nữa được không ?"

"Chị Thiên Tinh ? Chị về rồi sao ? Chị có khoẻ không ?"

"Đừng tỏ vẻ nữa, làm như tôi và cô thân nhau lắm vậy. Tước nó sẽ sớm huỷ bỏ hôn ước, tôi cũng vốn không muốn cô làm Thiếu phu nhân của Vương gia, đã có người thích hợp hơn cô rồi. Những gì cô làm khi ở Mỹ đã căn bản không xứng với Tước” Thiên Tinh nói bằng giọng chán ghét nhưng quả quyết, khí thế lấn át đến cực độ.

Cô đưa điện thoại cho Dạ Tước kèm theo đó là cái thói quen nháy mắt mỗi khi làm được chuyện gì mình thích. Chẳng hạn như hôm nay, đã có thể cảnh cáo người mà cô ghét nhất.

Giai Tuệ nghe Thiên Tinh nói như đang cảnh cáo, cô bồn chồn tức giận, đay nghiến : "Vương Thiên Tinh, rốt cuộc chị đã biết những gì, chị vậy mà lại kiếm chuyện với tôi... Tôi chờ xem, tình cảm mái ấm của các người có đủ liên kết hai con người kia không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mất Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook