Chương 172: Nhất định phải đợi tôi (1)
Huy Vũ
05/10/2019
Reng reng reng - Tiếng chuông điện thoại vang lên trong lúc đang họp, Vương Dạ Tước tối mặt hỏi: "Điện thoại của ai?"
Mã Tuấn An giật mình vì điện thoại trong túi cứ reo lên liên tục, lại nghe được ngữ khí lạnh toát biểu lộ tâm trạng không tốt của chủ tịch, anh đổ mồ hôi lạnh.
"Của... của tôi"
Tránh né ánh mắt đen tối của Vương Dạ Tước, Mã Tuấn An quay vào góc phòng mở điện thoại lên xem. Số hiển thị trên màn hình là một dãy số lạ, tuy muốn nghĩ ngợi nhưng vẫn phải nhanh chóng nghe máy xem sao.
Bên đầu dây vang lên tiếng gấp gáp của một người đàn ông: "Tôi là đội trưởng đội cứu hộ. Xin hỏi có phải là người nhà của cô Hạ Thiên Du không?"
Mã Tuấn An sững người, ngay lập tức nhận lời: "Phải phải! Đội cứu hộ? Cô ấy đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Cô ấy và hai người một nam một nữ đang bất tỉnh ở bờ thung lũng khu rừng ngoài ngoại ô. Cách một khoảng có chiếc ô tô đá phát nổ. Chúng tôi nhận được tin báo nên đi điều tra, nhưng vì không thể xác định rõ vị trí, trễ một bước rồi"
"Đến trễ một bước? Nói! Cô ấy và hai người bạn đó hiện ra sao rồi?" Mã Tuấn An suýt không giữ được bình tĩnh, Vương Dạ Tước tò mò nhíu mày quay lại nhìn.
"Một nam một nữ đã bất tỉnh, trên người lấm lem máu và vết nhám. Cô gái Hạ Thiên Du trông có vẻ ổn hơn nhưng cũng đã bất tỉnh rồi" Người đàn ông trả lời.
"Được rồi! Tôi đến ngay! Cảm ơn anh" Mã Tuấn An ngắt máy, mặt nhăn nhó nghiêm trọng.
Anh quay lại nói với Vương Dạ Tước: "Chủ tịch, Phu nhân xảy ra chuyện rồi. Đội cứu hộ tìm thấy cô ấy ở thung lũng khu rừng ngoài ngoại ô"
Vương Dạ Tước trợn to mắt, hai tay đập mạnh xuống bàn, cả căn phòng nặng nề đến nghẹt khở: "Tại sao cô ấy lại ở khu hẻo lánh đó chứ?"
"Hừ! Cuối cùng con ả mù đó cũng chết rồi" Tạ Minh Minh đắc ý mừng trong bụng, song cũng giả vờ lo lắng, "Chủ tịch, có chuyện gì sao?"
"Hoãn họp!" Vương Dạ Tước đẩy ghế một mạch đi thẳng ra cửa.
Một vị cổ đông trung niên cả gan lên tiếng ngăn cản anh dừng bước: "Chủ tịch, sao có thể rời đi lúc đang họp? Đây là cuộc hội thảo rất quan trọng tìm cách để tiêu diệt JR"
Khí tức toát ra lạnh lẽo bức người, Vương Dạ Tước quay đầu nhìn ông ta, đôi con ngươi đen tối loé lên sắc như dao.
"Tôi nói hoãn là hoãn! Ông dám ý kiến ư?"
Cảm giác chỉ một ánh nhìn nhưng lại áp bức giống như hàng nghìn tiễn xuyên tâm. Lão già rùng mình, cắn răng im lặng.
"Gọi cấp cứu đến đi" Vương Dạ Tước sải bước dài nhanh ra khỏi cửa tập đoàn. Cả hai ngồi vào xe phóng đi như bay.
Trái tim Vương Dạ Tước lại đau lên, lần đầu tiên cảm giác sợ hãi xuất hiện trong tâm trí anh, vừa nôn nóng, vừa bồn chồn, máu ở huyết quản như đang sôi sục, nóng ran và mất bình tĩnh.
"Thiên Du! Đợi tôi... Em nhất định phải đợi tôi"
Mã Tuấn An giật mình vì điện thoại trong túi cứ reo lên liên tục, lại nghe được ngữ khí lạnh toát biểu lộ tâm trạng không tốt của chủ tịch, anh đổ mồ hôi lạnh.
"Của... của tôi"
Tránh né ánh mắt đen tối của Vương Dạ Tước, Mã Tuấn An quay vào góc phòng mở điện thoại lên xem. Số hiển thị trên màn hình là một dãy số lạ, tuy muốn nghĩ ngợi nhưng vẫn phải nhanh chóng nghe máy xem sao.
Bên đầu dây vang lên tiếng gấp gáp của một người đàn ông: "Tôi là đội trưởng đội cứu hộ. Xin hỏi có phải là người nhà của cô Hạ Thiên Du không?"
Mã Tuấn An sững người, ngay lập tức nhận lời: "Phải phải! Đội cứu hộ? Cô ấy đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Cô ấy và hai người một nam một nữ đang bất tỉnh ở bờ thung lũng khu rừng ngoài ngoại ô. Cách một khoảng có chiếc ô tô đá phát nổ. Chúng tôi nhận được tin báo nên đi điều tra, nhưng vì không thể xác định rõ vị trí, trễ một bước rồi"
"Đến trễ một bước? Nói! Cô ấy và hai người bạn đó hiện ra sao rồi?" Mã Tuấn An suýt không giữ được bình tĩnh, Vương Dạ Tước tò mò nhíu mày quay lại nhìn.
"Một nam một nữ đã bất tỉnh, trên người lấm lem máu và vết nhám. Cô gái Hạ Thiên Du trông có vẻ ổn hơn nhưng cũng đã bất tỉnh rồi" Người đàn ông trả lời.
"Được rồi! Tôi đến ngay! Cảm ơn anh" Mã Tuấn An ngắt máy, mặt nhăn nhó nghiêm trọng.
Anh quay lại nói với Vương Dạ Tước: "Chủ tịch, Phu nhân xảy ra chuyện rồi. Đội cứu hộ tìm thấy cô ấy ở thung lũng khu rừng ngoài ngoại ô"
Vương Dạ Tước trợn to mắt, hai tay đập mạnh xuống bàn, cả căn phòng nặng nề đến nghẹt khở: "Tại sao cô ấy lại ở khu hẻo lánh đó chứ?"
"Hừ! Cuối cùng con ả mù đó cũng chết rồi" Tạ Minh Minh đắc ý mừng trong bụng, song cũng giả vờ lo lắng, "Chủ tịch, có chuyện gì sao?"
"Hoãn họp!" Vương Dạ Tước đẩy ghế một mạch đi thẳng ra cửa.
Một vị cổ đông trung niên cả gan lên tiếng ngăn cản anh dừng bước: "Chủ tịch, sao có thể rời đi lúc đang họp? Đây là cuộc hội thảo rất quan trọng tìm cách để tiêu diệt JR"
Khí tức toát ra lạnh lẽo bức người, Vương Dạ Tước quay đầu nhìn ông ta, đôi con ngươi đen tối loé lên sắc như dao.
"Tôi nói hoãn là hoãn! Ông dám ý kiến ư?"
Cảm giác chỉ một ánh nhìn nhưng lại áp bức giống như hàng nghìn tiễn xuyên tâm. Lão già rùng mình, cắn răng im lặng.
"Gọi cấp cứu đến đi" Vương Dạ Tước sải bước dài nhanh ra khỏi cửa tập đoàn. Cả hai ngồi vào xe phóng đi như bay.
Trái tim Vương Dạ Tước lại đau lên, lần đầu tiên cảm giác sợ hãi xuất hiện trong tâm trí anh, vừa nôn nóng, vừa bồn chồn, máu ở huyết quản như đang sôi sục, nóng ran và mất bình tĩnh.
"Thiên Du! Đợi tôi... Em nhất định phải đợi tôi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.