Chương 173: Nhất định phải đợi tôi (2)
Huy Vũ
05/10/2019
Xe cứu thương và xe của Vương Dạ Tước dừng lại ở
bãi đất trống. Anh vội vàng tung cửa xe chạy ra ngoài thì trông thấy một nhóm người cứu hộ ở phía xa đứng vây xung quanh, bên cạnh là xe cẩu
đang móc chiếc xe đã nổ thành một đống phế vật rơi vụn. Phía dưới thung
lũng là một đội cứu hoả dập lửa chống cháy rừng.
Vương Dạ Tước hốt hoảng chạy nhanh đến, đội trưởng đội cứu hộ nhận ra anh, liền đi ra khỏi đám đông, nói: "Vương tổng đến rồi"
Mọi người nghe anh đến đều tản sang đứng hai bên, đồng thời hiện ra trước mắt anh là ba cơ thể lấm lem vết nhám đen và máu nằm bất động trên võng cứu thương. Hạ Thiên Du nằm ngoài cùng, ngất lịm đi.
Trái tim Vương Dạ Tước tê tái khi chứng kiến cảnh tượng này, dây thần kinh dường như tê liệt không cho phép chân anh di chuyển. Anh cắn răng, quỳ xuống tại chỗ.
Đoạn nhìn cô, đuôi mắt anh nhíu lại đau xót, kéo cô khỏi võng cứu thương ôm lấy: "Thiên Du... tôi đến rồi..."
Mã Tuấn An chạy theo sau, đột ngột dừng lại, anh sửng sốt khi thấy hai người bạn thân nhất của mình là A Tùng và Tiểu Cẩm một thân đẫm máu nằm đấy như hai cái xác.
Đội trưởng đội cứu hộ trông hai người đàn ông có vẻ rất bàng hoàng, sợ hai người sinh ra hiểu lầm, ông mới lên tiếng trấn an: "Vương tổng, xin đừng quá bi quan, chúng tôi đã kiểm tra rồi, ba người họ chỉ bị bất tỉnh thôi, chưa xác nhận được điều gì cả. Trước tiên hãy mang họ đến bệnh viện chữa trị đã"
Mặt Vương Dạ Tước từ nãy giờ vẫn vùi trong hõm cổ cô, tai nghe đội trưởng nói miệng liền cười. Nụ cười nhẹ mà vui mừng hơn bao giờ hết.
Anh đứng lên bế theo cô trên tay, nói với đội trưởng cứu hộ: "Tôi đã gọi theo xe cấp cứu, làm phiền ông đưa hai người họ theo cùng"
Nói rồi Vương Dạ Tước quay lưng bước đi trước sự ngỡ ngàng của bao người. Mỗi bước chân của anh có vẻ rất dài song không thể che giấu đi sự hớt hãi.
Anh trầm mặc nhìn xuống cô gái nhỏ trong lòng, toàn thân Hạ Thiên Du lấm lem đất cát, vết trầy xước rỉ máu trên da thịt đập vào mắt anh thật nhức nhối, gương mặt vốn đã gầy gò nay lại tái nhợt đi vì sợ hãi, nước mắt ướt đẫm bết vào những vết đen.
Anh lại chuyển mắt nhìn xuống bụng cô, lòng anh rối như tơ vò, rất lo lắng, rất quặn đau.
Bây giờ anh đã không thể chối bỏ, anh muốn thừa nhận cảm giác này, cảm giác đau đớn cô độc cùng cực khi nghĩ cô sẽ rời xa anh.
Tuy đang ôm cô trong tay vẫn còn nghe được tiếng thở nhưng cơ thể cô lại lạnh ngắt quá đỗi mỏng manh. Anh rất sợ, lần đầu tiên anh thấu hiểu cảm giác sợ hãi này.
Có lẽ anh đã yêu cô mất rồi?
Vương Dạ Tước nhẹ nhàng đặt cô nằm trong xe, anh để cô gối đầu trên đùi mình, ngón tay thon dài vén mấy sợi tóc rối bết trên má.
Anh cúi đầu, ôn nhu hôn lên đầu cô, giữ mãi nụ hôn đã không biết là bao lâu trôi qua.
"Cảm ơn em đã đợi tôi"
Vương Dạ Tước hốt hoảng chạy nhanh đến, đội trưởng đội cứu hộ nhận ra anh, liền đi ra khỏi đám đông, nói: "Vương tổng đến rồi"
Mọi người nghe anh đến đều tản sang đứng hai bên, đồng thời hiện ra trước mắt anh là ba cơ thể lấm lem vết nhám đen và máu nằm bất động trên võng cứu thương. Hạ Thiên Du nằm ngoài cùng, ngất lịm đi.
Trái tim Vương Dạ Tước tê tái khi chứng kiến cảnh tượng này, dây thần kinh dường như tê liệt không cho phép chân anh di chuyển. Anh cắn răng, quỳ xuống tại chỗ.
Đoạn nhìn cô, đuôi mắt anh nhíu lại đau xót, kéo cô khỏi võng cứu thương ôm lấy: "Thiên Du... tôi đến rồi..."
Mã Tuấn An chạy theo sau, đột ngột dừng lại, anh sửng sốt khi thấy hai người bạn thân nhất của mình là A Tùng và Tiểu Cẩm một thân đẫm máu nằm đấy như hai cái xác.
Đội trưởng đội cứu hộ trông hai người đàn ông có vẻ rất bàng hoàng, sợ hai người sinh ra hiểu lầm, ông mới lên tiếng trấn an: "Vương tổng, xin đừng quá bi quan, chúng tôi đã kiểm tra rồi, ba người họ chỉ bị bất tỉnh thôi, chưa xác nhận được điều gì cả. Trước tiên hãy mang họ đến bệnh viện chữa trị đã"
Mặt Vương Dạ Tước từ nãy giờ vẫn vùi trong hõm cổ cô, tai nghe đội trưởng nói miệng liền cười. Nụ cười nhẹ mà vui mừng hơn bao giờ hết.
Anh đứng lên bế theo cô trên tay, nói với đội trưởng cứu hộ: "Tôi đã gọi theo xe cấp cứu, làm phiền ông đưa hai người họ theo cùng"
Nói rồi Vương Dạ Tước quay lưng bước đi trước sự ngỡ ngàng của bao người. Mỗi bước chân của anh có vẻ rất dài song không thể che giấu đi sự hớt hãi.
Anh trầm mặc nhìn xuống cô gái nhỏ trong lòng, toàn thân Hạ Thiên Du lấm lem đất cát, vết trầy xước rỉ máu trên da thịt đập vào mắt anh thật nhức nhối, gương mặt vốn đã gầy gò nay lại tái nhợt đi vì sợ hãi, nước mắt ướt đẫm bết vào những vết đen.
Anh lại chuyển mắt nhìn xuống bụng cô, lòng anh rối như tơ vò, rất lo lắng, rất quặn đau.
Bây giờ anh đã không thể chối bỏ, anh muốn thừa nhận cảm giác này, cảm giác đau đớn cô độc cùng cực khi nghĩ cô sẽ rời xa anh.
Tuy đang ôm cô trong tay vẫn còn nghe được tiếng thở nhưng cơ thể cô lại lạnh ngắt quá đỗi mỏng manh. Anh rất sợ, lần đầu tiên anh thấu hiểu cảm giác sợ hãi này.
Có lẽ anh đã yêu cô mất rồi?
Vương Dạ Tước nhẹ nhàng đặt cô nằm trong xe, anh để cô gối đầu trên đùi mình, ngón tay thon dài vén mấy sợi tóc rối bết trên má.
Anh cúi đầu, ôn nhu hôn lên đầu cô, giữ mãi nụ hôn đã không biết là bao lâu trôi qua.
"Cảm ơn em đã đợi tôi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.