Chương 49: Nhu tình ngay tại tiệm váy cưới
Huy Vũ
21/08/2019
Bao nhiêu người xung quanh đồng loạt tránh né
nhường đường khi thấy một chiếc Lamborghini màu trắng đang chạy tới với
tốc độ chầm chậm rồi dừng lại. Dạ Tước dừng xe trước cửa hiệu váy cưới
lớn nhất Nam thành.
Anh bước xuống xe là bao nhiêu cặp mắt thành hình trái tim đổ về anh từ mấy cô gái bên đường đang xúm tụm lại, với một vẻ mặt mê thích quên lối về.
Cho một tay vào túi quần thư thái bước đi, mái tóc bạch kim theo chuyển động khẽ rung, bắt lấy nắng, ánh lên những tia sáng chiếu lấp lánh như kim cương.
Từ ngoài cửa anh đã trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn với mái tóc nâu được tết kiểu đuôi sam thục nữ, cô gái đang hì hục với bộ váy dài thườn thượt trông có vẻ khó khăn. Thân ảnh thấp thoáng qua cửa kính làm sự mong đợi trong Dạ Tước lại càng dâng cao hơn.
Khuôn dung tuấn mỹ cong nhẹ một nụ cười, anh đi thẳng một mạch vào cửa hiệu để lại bao nhiêu luyến tiếc cho những cô gái ngoài kia.
"Vào tiệm váy cưới, ra là có vợ rồi a... huhu..."
————
"Bộ này còn khó mặc hơn bộ lúc nãy nữa" Thiên Du loay hoay cuốn đuôi váy dài tận mấy mét trên tay, từ phòng thay đồ hì hục đi ra mà đầu tóc đã rối bời.
Dạ Tước trông thấy cảnh này thì bật cười, anh thích thú bước đến trước mặt cô, gọi bằng giọng sủng ái : "Em yêu, chưa thử xong váy cưới nữa đấy à ?"
Nghe thấy tiếng Dạ Tước từ đâu cất lên, cô ngẩng đầu lên nhìn, hơi ngạc nhiên, khóe miệng tự nhiên vẽ nên nụ cười rạng rỡ, cô hai tay xách đuôi váy đi nhanh đến ôm chầm lấy anh làm anh có chút bất ngờ.
"Anh đến rồi" Cô dúi mặt vào ngực anh, thanh âm trong trẻo nhỏ nhẹ phát ra.
Hơi ngạc nhiên song cười hiền, anh ôm lấy cô xoa đầu : "Ông xã đến xem em mặc váy cưới đây"
Hành động ân ái của đôi vợ chồng trẻ sắp cưới cư nhiên diễn ra trước bao nhiêu nhân viên của cửa hiệu, họ trầm trồ ngưỡng mộ đứng sát vào cười thầm.
Cô chợt nhận thấy điều gì đó, mặt đỏ như trái cà chua ý tứ buông anh ra. Anh như đoán được hành động của cô gái, liền luồn tay qua eo cô ôm chặt lấy.
Anh kề bên tai ôn nhu nói : "Cho anh ôm một lát. Hôm nay ông xã của em rất mệt"
"Nhưng... trước mặt mọi người..."
"Nếu không muốn ôm, anh có thể hôn em” Anh bóp nhẹ eo cô, rồi đưa lên trượt bàn tay xoa lấy tấm lưng trần trắng mịn để lộ vì thiết kế hở thân trên của chiếc váy.
Hơi ấm từ bàn tay to lớn của anh vuốt ve lưng cô khiến cô ngượng ngùng, cơ thể như truyền tải nguồn điện, bất giác run nhẹ, nép vào lòng anh, cô nói khẽ : "Anh có thể ôm”
"Cảm ơn em” Anh đưa mặt lại gần hôn lên má cô yêu thương, nơi được anh hôn bỗng chốc đỏ như gấc.
Cứ ôm cô trong lòng như vậy, mọi cảm giác mệt mỏi lúc trước dường như tan biến sạch sẽ. Khuôn dung đẹp đẽ dãn ra nhẹ nhỏm, anh xuýt xoa ngửi lấy mùi thơm thoang thoảng dễ chịu trên người cô. Khẽ hôn lên mái tóc hơi rối vì hậu đậu, anh cười ôn nhu buông cô ra.
Tay nhẹ nâng cằm cô đẩy lên trước mặt, anh trêu chọc hỏi : "Nhìn em có vẻ chật vật với những bộ váy này nhỉ ?”
Rồi anh dán mắt lên thân thể cô một lượt từ trên xuống dưới, cười gian tà, tiếp : “Tuy tuổi còn nhỏ nhưng cơ thể em vừa vặn mặc những bộ đồ có kích cỡ của phụ nữ trưởng thành này mà”
Cô nghe câu hàm ý ẩn chứa vừa rồi thì ngượng chín mặt, hất cằm khỏi tay anh, phụng phịu đáp : "Hừm. Bọn họ cứ bắt em thử những bộ dài tận mấy mét này, mấy bộ em thích thì họ bảo không hợp nên không cho thử"
Anh nghe cô nói thì nhíu mày, đưa đôi mắt lạnh nhìn mấy cô nhân viên, trầm giọng : "Sao không lấy những bộ cô ấy thích để cô ấy thử ?"
"Vương tổng, những bộ đó đều có thiết kế rất bình thường, căn bản không thích hợp với thân phận của tiểu thư đây nên chúng tôi mới đem những mẫu thiết kế độc đáo và nổi tiếng nhất cho cô ấy" Đám người bị hỏi tội vội vàng cúi người, giọng có chút gấp gáp trả lời.
"Hừ, nói dối, rõ ràng còn coi thường mình, gắt gỏng suốt" Cô lãng mặt sang chỗ khác bĩu môi bất mãn.
Lời thì thầm này của cô đã bị anh để ý nghe thấy. Mày rậm nhướng lên ý cười.
"Cứ mang cho cô ấy thử. Không thử làm sao biết không hợp, thử hết !!"
Cô nghe anh ra lệnh cho nhân viên mang bộ váy cô thích đến cho cô thì ngay lập tức hai mắt long lanh, trưng ra khuôn mặt sáng rỡ cảm kích, nhoẻn miệng cười với anh : "Cảm ơn anh, Tước"
Anh sờ tay lên má cô, đồng thời cúi đầu xuống, đưa mặt tiến lại gần áp chế cô, nụ cười nửa miệng tiêu soái lại nở ra : "Gọi anh là gì ?"
"Tước... ?”
"Gọi sai sẽ bị phạt" Ánh mắt thăng trầm khẽ nhắm, anh nghiêng đầu, dịu dàng áp môi mình lên môi cô.
Dạ Tước gian tà mút nhẹ hai cánh môi làm cô giật mình, đẩy nhẹ anh ra đỏ mặt ngượng ngùng, lí nhí : "Ông xã..."
"Nói nhỏ quá, chưa nghe, tiếp tục phạt" Anh cười ma mị, đoạn hôn cô lần nữa.
Thiên Du nhắm tịt mắt, cô hé hai cánh môi hồng đào nói lớn hơn lúc nãy : "Ông... ông xã"
"Vợ thật ngoan. Đi thử váy cưới đi em"
Anh cười mãn nguyện, vươn tay kéo đầu cô lại gần đặt lên một nụ hôn.
Thiên Du ngỡ ngàng lấy tay để lên đầu, nơi vừa được đôi môi của anh hôn lấy. Cô ngẩn ngơ gật đầu.
Ngoài ghế Dạ Tước ngồi lật những trang sách dạy chăm sóc em bé mà anh bảo cô mua lúc sáng. Thật không ngờ cô ngốc này lại nghe lời mà mua thật.
Cũng không biết khi cô ấy đọc thì có cảm giác gì, riêng anh, trong tim xuất hiện một loại xúc cảm mong chờ.
Thật không thể tưởng tượng được anh sẽ hạnh phúc biết bao vào ngày hai người tổ chức kết hôn tại lễ đường dưới sự chứng kiến của đức tin cùng những người thân yêu. Càng lại không thể nghĩ được anh sẽ vui mừng khôn xiết nếu hai người có một tiểu bảo bảo đáng yêu hằng ngày chạy lon ton trước mặt ...
Vốn dĩ trong thâm tâm con người lạnh lẽo được coi như ác ma này vẫn có một mong muốn được hạnh phúc như bao người. Anh vẫn sống và ôm ấp ước nguyện giản đơn ấy như một người bình thường.
Nhìn những hình ảnh minh họa đáng yêu trong quyển sách mà anh bất giác mỉm cười, vẻ mặt băng lãnh nay đã thay đổi thành một bộ dáng hoàn toàn ấm ấp ôn hòa hơn bao giờ hết.
Đoạn lật trang sách thì cô từ phòng thay đồ bước ra với bộ váy trắng tinh khôi đã được thay. Anh ngẩng đầu nhìn thì ngất ngây đến buông cả quyển sách. Hai gò má cao của người đàn ông cư nhiên ửng hồng.
Cô đỏ mặt cười dịu dàng đi đến bên cạnh anh, thấy anh nhìn mình với ánh mắt say mê, cô che miệng cười khẽ, giọng dễ nghe như mật rót vào tai : "Anh à, xem bộ này có được không ?"
Một bộ váy với thiết kế đuôi dài phía sau và phía trước thì nét vải lượn sống ngắn đến đầu gối, để lộ đôi chân dài thon thả đẹp như tuyết trắng. Phần ngực áo cúp vào trong bẹt sang hai bên vai vừa quyến rũ vừa tinh tế thanh lịch, chi tiết này làm cho đôi vai trần mềm mịn của cô thỏa sức tỏa sáng. Những viên pha lê nhỏ li ti đính trên áo tạo thành một vệt dài xuyên suốt đến tận đuôi váy như vệt sao lấp lánh trên dải ngân hà trường kỳ.
Mái tóc nâu lúc nãy còn tết đã được tháo ra, xõa hơi rối ôm theo đường cong hoàn mỹ, lăn tăn và gợn sóng che đi tấm lưng trần trắng trẻo thấp thoáng.
Bộ váy trắng tinh khôi lại càng tô điểm cho cô gái có sắc đẹp thuần khiết tựa như thiên sứ.
"Tước a.." Cô hơi cao giọng gọi anh khi thấy ánh mắt anh cứ say mê.
"Khụ... vợ yêu a.." Anh ôm mặt đứng dậy đi lại gần cô, cúi đầu ghé sát vào tai cô truyền hơi thở ấm nóng "Thật muốn ăn em ngay lúc này”
"Aaaaa"
"Em đẹp lắm" Đưa tay sờ lên má cô vuốt ve, gương mặt hảo soái đỏ mặt cười dịu dàng.
"Ưm.. vậy sẽ chọn bộ này cho lễ kết hôn của chúng ta" Cô nhón chân, đưa tay ôm choàng lấy cổ anh cười hạnh phúc.
Anh di chuyển tay xuống cánh môi mở hờ đỏ mọng căng bóng của cô, miết nhẹ trên viền môi, giọng âm trầm lên tiếng : "Anh hôn được chứ ?”
"Ơ...."
"Khụ... Xem như anh chưa nói gì đi"
Anh lấy tay che miệng ho khan, quay mặt sang hướng khác dấu đi khuôn mặt ửng đỏ vì ngại ngùng.
“Có thể....”
Đột nhiên có một lực thế tuy không lớn nhưng đủ để kéo anh quay lại. Cô mạnh tay túm lấy cổ áo anh, rướn người đặt lên môi mỏng lành lạnh của anh một nụ hôn.
Anh ngạc nhiên mở to mắt rồi cười hài lòng. Vòng tay ôm lấy eo cô, đáp trả lại bằng một nụ hôn cuồng nhiệt cháy bỏng. Anh liếm mút nhẹ nhàng hai cánh môi hồng đào đỏ mọng, đem từng hơi thở của cô nuốt trọn.
Đám người nhân viên bị nhu tình của hai người lan tỏa cũng ngượng lây, đỏ mặt quay sang chỗ khác tránh né cảnh ngọt chảy nước này.
Anh bước xuống xe là bao nhiêu cặp mắt thành hình trái tim đổ về anh từ mấy cô gái bên đường đang xúm tụm lại, với một vẻ mặt mê thích quên lối về.
Cho một tay vào túi quần thư thái bước đi, mái tóc bạch kim theo chuyển động khẽ rung, bắt lấy nắng, ánh lên những tia sáng chiếu lấp lánh như kim cương.
Từ ngoài cửa anh đã trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn với mái tóc nâu được tết kiểu đuôi sam thục nữ, cô gái đang hì hục với bộ váy dài thườn thượt trông có vẻ khó khăn. Thân ảnh thấp thoáng qua cửa kính làm sự mong đợi trong Dạ Tước lại càng dâng cao hơn.
Khuôn dung tuấn mỹ cong nhẹ một nụ cười, anh đi thẳng một mạch vào cửa hiệu để lại bao nhiêu luyến tiếc cho những cô gái ngoài kia.
"Vào tiệm váy cưới, ra là có vợ rồi a... huhu..."
————
"Bộ này còn khó mặc hơn bộ lúc nãy nữa" Thiên Du loay hoay cuốn đuôi váy dài tận mấy mét trên tay, từ phòng thay đồ hì hục đi ra mà đầu tóc đã rối bời.
Dạ Tước trông thấy cảnh này thì bật cười, anh thích thú bước đến trước mặt cô, gọi bằng giọng sủng ái : "Em yêu, chưa thử xong váy cưới nữa đấy à ?"
Nghe thấy tiếng Dạ Tước từ đâu cất lên, cô ngẩng đầu lên nhìn, hơi ngạc nhiên, khóe miệng tự nhiên vẽ nên nụ cười rạng rỡ, cô hai tay xách đuôi váy đi nhanh đến ôm chầm lấy anh làm anh có chút bất ngờ.
"Anh đến rồi" Cô dúi mặt vào ngực anh, thanh âm trong trẻo nhỏ nhẹ phát ra.
Hơi ngạc nhiên song cười hiền, anh ôm lấy cô xoa đầu : "Ông xã đến xem em mặc váy cưới đây"
Hành động ân ái của đôi vợ chồng trẻ sắp cưới cư nhiên diễn ra trước bao nhiêu nhân viên của cửa hiệu, họ trầm trồ ngưỡng mộ đứng sát vào cười thầm.
Cô chợt nhận thấy điều gì đó, mặt đỏ như trái cà chua ý tứ buông anh ra. Anh như đoán được hành động của cô gái, liền luồn tay qua eo cô ôm chặt lấy.
Anh kề bên tai ôn nhu nói : "Cho anh ôm một lát. Hôm nay ông xã của em rất mệt"
"Nhưng... trước mặt mọi người..."
"Nếu không muốn ôm, anh có thể hôn em” Anh bóp nhẹ eo cô, rồi đưa lên trượt bàn tay xoa lấy tấm lưng trần trắng mịn để lộ vì thiết kế hở thân trên của chiếc váy.
Hơi ấm từ bàn tay to lớn của anh vuốt ve lưng cô khiến cô ngượng ngùng, cơ thể như truyền tải nguồn điện, bất giác run nhẹ, nép vào lòng anh, cô nói khẽ : "Anh có thể ôm”
"Cảm ơn em” Anh đưa mặt lại gần hôn lên má cô yêu thương, nơi được anh hôn bỗng chốc đỏ như gấc.
Cứ ôm cô trong lòng như vậy, mọi cảm giác mệt mỏi lúc trước dường như tan biến sạch sẽ. Khuôn dung đẹp đẽ dãn ra nhẹ nhỏm, anh xuýt xoa ngửi lấy mùi thơm thoang thoảng dễ chịu trên người cô. Khẽ hôn lên mái tóc hơi rối vì hậu đậu, anh cười ôn nhu buông cô ra.
Tay nhẹ nâng cằm cô đẩy lên trước mặt, anh trêu chọc hỏi : "Nhìn em có vẻ chật vật với những bộ váy này nhỉ ?”
Rồi anh dán mắt lên thân thể cô một lượt từ trên xuống dưới, cười gian tà, tiếp : “Tuy tuổi còn nhỏ nhưng cơ thể em vừa vặn mặc những bộ đồ có kích cỡ của phụ nữ trưởng thành này mà”
Cô nghe câu hàm ý ẩn chứa vừa rồi thì ngượng chín mặt, hất cằm khỏi tay anh, phụng phịu đáp : "Hừm. Bọn họ cứ bắt em thử những bộ dài tận mấy mét này, mấy bộ em thích thì họ bảo không hợp nên không cho thử"
Anh nghe cô nói thì nhíu mày, đưa đôi mắt lạnh nhìn mấy cô nhân viên, trầm giọng : "Sao không lấy những bộ cô ấy thích để cô ấy thử ?"
"Vương tổng, những bộ đó đều có thiết kế rất bình thường, căn bản không thích hợp với thân phận của tiểu thư đây nên chúng tôi mới đem những mẫu thiết kế độc đáo và nổi tiếng nhất cho cô ấy" Đám người bị hỏi tội vội vàng cúi người, giọng có chút gấp gáp trả lời.
"Hừ, nói dối, rõ ràng còn coi thường mình, gắt gỏng suốt" Cô lãng mặt sang chỗ khác bĩu môi bất mãn.
Lời thì thầm này của cô đã bị anh để ý nghe thấy. Mày rậm nhướng lên ý cười.
"Cứ mang cho cô ấy thử. Không thử làm sao biết không hợp, thử hết !!"
Cô nghe anh ra lệnh cho nhân viên mang bộ váy cô thích đến cho cô thì ngay lập tức hai mắt long lanh, trưng ra khuôn mặt sáng rỡ cảm kích, nhoẻn miệng cười với anh : "Cảm ơn anh, Tước"
Anh sờ tay lên má cô, đồng thời cúi đầu xuống, đưa mặt tiến lại gần áp chế cô, nụ cười nửa miệng tiêu soái lại nở ra : "Gọi anh là gì ?"
"Tước... ?”
"Gọi sai sẽ bị phạt" Ánh mắt thăng trầm khẽ nhắm, anh nghiêng đầu, dịu dàng áp môi mình lên môi cô.
Dạ Tước gian tà mút nhẹ hai cánh môi làm cô giật mình, đẩy nhẹ anh ra đỏ mặt ngượng ngùng, lí nhí : "Ông xã..."
"Nói nhỏ quá, chưa nghe, tiếp tục phạt" Anh cười ma mị, đoạn hôn cô lần nữa.
Thiên Du nhắm tịt mắt, cô hé hai cánh môi hồng đào nói lớn hơn lúc nãy : "Ông... ông xã"
"Vợ thật ngoan. Đi thử váy cưới đi em"
Anh cười mãn nguyện, vươn tay kéo đầu cô lại gần đặt lên một nụ hôn.
Thiên Du ngỡ ngàng lấy tay để lên đầu, nơi vừa được đôi môi của anh hôn lấy. Cô ngẩn ngơ gật đầu.
Ngoài ghế Dạ Tước ngồi lật những trang sách dạy chăm sóc em bé mà anh bảo cô mua lúc sáng. Thật không ngờ cô ngốc này lại nghe lời mà mua thật.
Cũng không biết khi cô ấy đọc thì có cảm giác gì, riêng anh, trong tim xuất hiện một loại xúc cảm mong chờ.
Thật không thể tưởng tượng được anh sẽ hạnh phúc biết bao vào ngày hai người tổ chức kết hôn tại lễ đường dưới sự chứng kiến của đức tin cùng những người thân yêu. Càng lại không thể nghĩ được anh sẽ vui mừng khôn xiết nếu hai người có một tiểu bảo bảo đáng yêu hằng ngày chạy lon ton trước mặt ...
Vốn dĩ trong thâm tâm con người lạnh lẽo được coi như ác ma này vẫn có một mong muốn được hạnh phúc như bao người. Anh vẫn sống và ôm ấp ước nguyện giản đơn ấy như một người bình thường.
Nhìn những hình ảnh minh họa đáng yêu trong quyển sách mà anh bất giác mỉm cười, vẻ mặt băng lãnh nay đã thay đổi thành một bộ dáng hoàn toàn ấm ấp ôn hòa hơn bao giờ hết.
Đoạn lật trang sách thì cô từ phòng thay đồ bước ra với bộ váy trắng tinh khôi đã được thay. Anh ngẩng đầu nhìn thì ngất ngây đến buông cả quyển sách. Hai gò má cao của người đàn ông cư nhiên ửng hồng.
Cô đỏ mặt cười dịu dàng đi đến bên cạnh anh, thấy anh nhìn mình với ánh mắt say mê, cô che miệng cười khẽ, giọng dễ nghe như mật rót vào tai : "Anh à, xem bộ này có được không ?"
Một bộ váy với thiết kế đuôi dài phía sau và phía trước thì nét vải lượn sống ngắn đến đầu gối, để lộ đôi chân dài thon thả đẹp như tuyết trắng. Phần ngực áo cúp vào trong bẹt sang hai bên vai vừa quyến rũ vừa tinh tế thanh lịch, chi tiết này làm cho đôi vai trần mềm mịn của cô thỏa sức tỏa sáng. Những viên pha lê nhỏ li ti đính trên áo tạo thành một vệt dài xuyên suốt đến tận đuôi váy như vệt sao lấp lánh trên dải ngân hà trường kỳ.
Mái tóc nâu lúc nãy còn tết đã được tháo ra, xõa hơi rối ôm theo đường cong hoàn mỹ, lăn tăn và gợn sóng che đi tấm lưng trần trắng trẻo thấp thoáng.
Bộ váy trắng tinh khôi lại càng tô điểm cho cô gái có sắc đẹp thuần khiết tựa như thiên sứ.
"Tước a.." Cô hơi cao giọng gọi anh khi thấy ánh mắt anh cứ say mê.
"Khụ... vợ yêu a.." Anh ôm mặt đứng dậy đi lại gần cô, cúi đầu ghé sát vào tai cô truyền hơi thở ấm nóng "Thật muốn ăn em ngay lúc này”
"Aaaaa"
"Em đẹp lắm" Đưa tay sờ lên má cô vuốt ve, gương mặt hảo soái đỏ mặt cười dịu dàng.
"Ưm.. vậy sẽ chọn bộ này cho lễ kết hôn của chúng ta" Cô nhón chân, đưa tay ôm choàng lấy cổ anh cười hạnh phúc.
Anh di chuyển tay xuống cánh môi mở hờ đỏ mọng căng bóng của cô, miết nhẹ trên viền môi, giọng âm trầm lên tiếng : "Anh hôn được chứ ?”
"Ơ...."
"Khụ... Xem như anh chưa nói gì đi"
Anh lấy tay che miệng ho khan, quay mặt sang hướng khác dấu đi khuôn mặt ửng đỏ vì ngại ngùng.
“Có thể....”
Đột nhiên có một lực thế tuy không lớn nhưng đủ để kéo anh quay lại. Cô mạnh tay túm lấy cổ áo anh, rướn người đặt lên môi mỏng lành lạnh của anh một nụ hôn.
Anh ngạc nhiên mở to mắt rồi cười hài lòng. Vòng tay ôm lấy eo cô, đáp trả lại bằng một nụ hôn cuồng nhiệt cháy bỏng. Anh liếm mút nhẹ nhàng hai cánh môi hồng đào đỏ mọng, đem từng hơi thở của cô nuốt trọn.
Đám người nhân viên bị nhu tình của hai người lan tỏa cũng ngượng lây, đỏ mặt quay sang chỗ khác tránh né cảnh ngọt chảy nước này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.