Chương 73: Những giây hạnh phúc cuối cùng (2)
Huy Vũ
22/08/2019
Cánh cửa lớn từ từ mở ra, dáng người cao lớn lạnh lùng bước vào, như thể hiện quyền uy là chủ nhân của ngôi biệt thự này.
Dạ Tước để áo vest trên sôpha, ngay lập tức có người hầu đi đến giúp anh thu dọn. Đầu loé lên một suy nghĩ, anh cho hai tay vào túi quần ung dung bước đi vào nhà bếp.
Thiên Du mặc một cái tạp dề màu xanh biển có hình chú thỏ trắng gặm cà rốt, mái tóc nâu dài buộc bởi một sợi chun hình trái dâu để thả ở phía sau. Cô vừa cắt rau quả vừa hí hửng ca hát. Giọng hát cô trong trẻo từng nốt nhạc, êm ái và yêu đời. Anh từ đầu đã tựa lưng vào bờ tường ngắm nhìn hình ảnh đáng yêu của cô, quyết định lại gần. Anh vòng hai tay ôm cô từ phía sau, chặt trong lòng.
Cô hơi giật mình, đoạn nghe hơi thở ấm áp đều đều bên tai, cô ngoảnh mặt ra sau hôn lên má anh, cười rạng rỡ : "Mừng anh về nhà"
Dạ Tước thoáng sững sờ, nụ cười của cô chân thành ấm áp tựa gió xuân, cử chỉ dịu dàng vừa rồi ngay lập tức hút hồn anh. Anh gật đầu, để cằm trên vai cô nhỏ nhẹ : "Bà xã đang làm gì thế ?"
"Em làm bữa trưa cho anh này, nếm thử xem có hợp khẩu vị không ?" Vừa nói cô vừa lấy thìa vớt một ít súp đưa lên miệng thổi cho bớt nóng, rồi đưa tay hứng đẩy đến miệng anh.
Môi cong lên hoàn hảo thanh tú, anh hé miệng hớp sạch nước súp, tấm tắc : "Ngon lắm, sau này mỗi ngày phải đều nấu cho anh ăn đấy"
"Vâng, đó là trách nhiệm của bà Vương đối với ông Vương mà"
"Ồ, xưng hô quen miệng rồi nhỉ ?"
"Hứm. Em là vợ sắp cưới của anh, đương nhiên phải là bà Vương rồi, anh dám bỏ em lấy người khác em sẽ đánh cho anh lên bờ xuống ruộng" Cô đưa nắm đấm lên trước mặt anh đe doạ, hỉnh hỉnh mũi cười tự mãn.
"Này, lần sau hãy mặc duy nhất một cái tạp dề thôi nhé, anh thích ngắm cơ thể của em" Dạ Tước kề miệng vào tai cô thổi một hơi nhè nhẹ, câu chữ phát ra làm cô tròn mắt xấu hổ.
"Anh.. cái tên biến thái chết tiệt, trong nhà vẫn còn người, mặc như vậy làm sao được chứ ??"
"Vậy để anh kêu người làm một cái nhà bếp trên tầng, chỉ có hai chúng ta, em sẽ không ngượng nữa" Anh tham lam hít lấy mùi oải hương dìu dịu trên mái tóc, vùi đầu vào cổ cô rải những nụ hôn vụn vặt.
"Ưm... đi ra ngay em còn làm đồ ăn. A !!!" Cô đỏ mặt định đẩy anh ra thì từ đầu truyền đến cơn đau nhức làm cô loạng choạng suýt ngã, rơi cả thìa cầm trong tay.
Dạ Tước hơi hoảng, anh giữ lấy cô trong tay, bế cô đặt ngồi lên ghế. Anh ngồi thụp xuống nắm lấy tay cô hỏi han, vẻ mặt đã hằn rõ nét lo lắng : "Em không khoẻ ở đâu ?"
"Không sao, chỉ là mấy hôm nay em thấy hơi khó chịu, đầu lâu lâu đau lên một chút là hết. Anh đừng lo, Hiên ca ca bảo em nghỉ đến khi nào khoẻ thì hẳn đến trường" Cô đưa tay vuốt ve má anh cười dịu dàng trấn an.
"Thật là... cảm thấy không khoẻ chỗ nào phải nói anh ngay đấy, một lát anh gọi bác sĩ đến khám cho em" Bàn tay anh ôm lên bàn tay nhỏ nhắn của cô đang sờ trên má mình, thở hắt ra một hơi.
"Ơ... em không sao đâu mà, anh đừng quá lên thế"
"Không được, phải kiểm tra một lượt, thân thể em rất yếu, hôm qua vừa mới một chút đã ngất...." Dạ Tước đột nhiên dừng lại không nói, anh bưng mặt xấu hổ.
"... chẳng phải tại anh sao ?" Cô chu môi giả vờ bất mãn.
".... anh kêu người kê thực đơn bồi bổ lại cho em. Với cả... anh sẽ chú ý, không hành em nữa"
"Dạ !! À Tước ơi, hôm nay mẹ về, anh đưa em đến thăm mẹ nhé" Cô chợt nhớ ra chuyện quan trọng, hí hửng nắm lấy tay anh lay lay.
"Được rồi, ăn cơm xong phải nghỉ một lát. Chúng ta cùng đến thăm mẹ, ngày mai anh kêu người sắp xếp mang sính lễ sang cầu thân, nói với gia đình em rằng chúng ta sắp kết hôn rồi"
"Vâng. Cảm ơn anh, chồng của em" Cô nhoẻn miệng cười, hạ người hơi thấp áp đôi môi mềm mại lên môi anh. Đôi mi khép lại hôn một lâu.
Ba giây, Dạ Tước ngẩn ngơ đỏ mặt, hơi đơ ra.
————
Tuấn An đang ngồi nhâm nhi ly nước ép yêu thích thì tiếng chuông điện thoại trong túi quần đột nhiên reo lên làm anh giật mình, xém chút nữa phun ra luôn một ngụm chưa nuốt xuống.
“Hạo Nhiên, có việc gì sao ?” Tuấn An nhanh chóng lấy lại thần thái, anh nghe máy với một giọng ôn hoà.
"Alo Tuấn An !! Tớ có một tin khẩn cấp cần báo với Tước thiếu, anh ấy có trong công ty không, tớ lập tức đến ?"
Nghe giọng cậu bạn Trình Hạo Nhiên có vẻ rất gấp gáp, Tuấn An cũng lấy làm nghiêm trọng : "Hạo Nhiên chuyện gì ?? Cậu bình tĩnh nói rõ một chút cho tớ nghe !! Tước thiếu hiện giờ đã về nhà không có trong công ty”
"Vừa rồi tớ vô tình nghe được chủ tịch JR nói chuyện điện thoại với người đàn ông tên Jason, họ bàn về một kế hoạch triệt hạ Thiên Tước"
"Lại là Jason ?? Bọn họ đã bàn những gì ??” Sắc mặt Tuấn An lập tức thay đổi trở nên khó coi.
Bên đầu dây, giọng Trình Hạo Nhiên quả quyết nghiêm trọng : “Tớ không ngờ tên Jason đó dã tâm như vậy, hắn muốn tiêu diệt Tước thiếu, để Thiên Tước rơi vào khủng hoảng không có người lãnh đạo, triệt để đặt chân vào thâu tóm. Chủ tịch JR nghe thấy cũng sợ hãi, lắp bắp lặp lại câu nói của hắn. Hắn sẽ cho người theo dõi và hạ thủ với Tước thiếu bất cứ lúc nào. Hôm nay cậu ấy có đi đâu ra ngoài không ??”
“Có !!! Cậu ấy có một cuộc hẹn ở nhà hàng Cullens lúc 7h tối, chỉ có duy nhất đi đến đó. Tại sao bọn chúng lại có thể biết hôm nay cậu ấy sẽ ra ngoài mà lên kế hoạch được chứ ???” Tuấn An đập mạnh tay lên bàn đứng giận, con ngươi đen tuyền hằn lên tia tức giận.
“Tớ cũng không thể đoán ra, cậu phải ngay lập tức thông báo đến cậu ấy. Không còn nhiều thời gian đâu, sắp đến 7h rồi. Chúng ta cần một lực lượng bảo vệ Tước thiếu an toàn. Tớ không biết thế lực Jason thế nào, nhưng tớ có linh cảm từ bây giờ cậu ấy đã bị cuốn vào vòng nguy hiểm rồi”
“Tớ biết rồi cảm ơn cậu, cậu tiếp tục thăm dò xem bọn họ còn có âm mưu gì. Tớ sẽ huy động anh em trong Dạ Hành bang truy lùng tung tích tên Jason đó, bắt hắn phải trả giá vì to gan dám mưu hại Tước thiếu”
“Được ! Chia nhau hành động !! Phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho lão đại”
Đúng vậy. Chính là lão đại !!!!!!!
Dạ Tước để áo vest trên sôpha, ngay lập tức có người hầu đi đến giúp anh thu dọn. Đầu loé lên một suy nghĩ, anh cho hai tay vào túi quần ung dung bước đi vào nhà bếp.
Thiên Du mặc một cái tạp dề màu xanh biển có hình chú thỏ trắng gặm cà rốt, mái tóc nâu dài buộc bởi một sợi chun hình trái dâu để thả ở phía sau. Cô vừa cắt rau quả vừa hí hửng ca hát. Giọng hát cô trong trẻo từng nốt nhạc, êm ái và yêu đời. Anh từ đầu đã tựa lưng vào bờ tường ngắm nhìn hình ảnh đáng yêu của cô, quyết định lại gần. Anh vòng hai tay ôm cô từ phía sau, chặt trong lòng.
Cô hơi giật mình, đoạn nghe hơi thở ấm áp đều đều bên tai, cô ngoảnh mặt ra sau hôn lên má anh, cười rạng rỡ : "Mừng anh về nhà"
Dạ Tước thoáng sững sờ, nụ cười của cô chân thành ấm áp tựa gió xuân, cử chỉ dịu dàng vừa rồi ngay lập tức hút hồn anh. Anh gật đầu, để cằm trên vai cô nhỏ nhẹ : "Bà xã đang làm gì thế ?"
"Em làm bữa trưa cho anh này, nếm thử xem có hợp khẩu vị không ?" Vừa nói cô vừa lấy thìa vớt một ít súp đưa lên miệng thổi cho bớt nóng, rồi đưa tay hứng đẩy đến miệng anh.
Môi cong lên hoàn hảo thanh tú, anh hé miệng hớp sạch nước súp, tấm tắc : "Ngon lắm, sau này mỗi ngày phải đều nấu cho anh ăn đấy"
"Vâng, đó là trách nhiệm của bà Vương đối với ông Vương mà"
"Ồ, xưng hô quen miệng rồi nhỉ ?"
"Hứm. Em là vợ sắp cưới của anh, đương nhiên phải là bà Vương rồi, anh dám bỏ em lấy người khác em sẽ đánh cho anh lên bờ xuống ruộng" Cô đưa nắm đấm lên trước mặt anh đe doạ, hỉnh hỉnh mũi cười tự mãn.
"Này, lần sau hãy mặc duy nhất một cái tạp dề thôi nhé, anh thích ngắm cơ thể của em" Dạ Tước kề miệng vào tai cô thổi một hơi nhè nhẹ, câu chữ phát ra làm cô tròn mắt xấu hổ.
"Anh.. cái tên biến thái chết tiệt, trong nhà vẫn còn người, mặc như vậy làm sao được chứ ??"
"Vậy để anh kêu người làm một cái nhà bếp trên tầng, chỉ có hai chúng ta, em sẽ không ngượng nữa" Anh tham lam hít lấy mùi oải hương dìu dịu trên mái tóc, vùi đầu vào cổ cô rải những nụ hôn vụn vặt.
"Ưm... đi ra ngay em còn làm đồ ăn. A !!!" Cô đỏ mặt định đẩy anh ra thì từ đầu truyền đến cơn đau nhức làm cô loạng choạng suýt ngã, rơi cả thìa cầm trong tay.
Dạ Tước hơi hoảng, anh giữ lấy cô trong tay, bế cô đặt ngồi lên ghế. Anh ngồi thụp xuống nắm lấy tay cô hỏi han, vẻ mặt đã hằn rõ nét lo lắng : "Em không khoẻ ở đâu ?"
"Không sao, chỉ là mấy hôm nay em thấy hơi khó chịu, đầu lâu lâu đau lên một chút là hết. Anh đừng lo, Hiên ca ca bảo em nghỉ đến khi nào khoẻ thì hẳn đến trường" Cô đưa tay vuốt ve má anh cười dịu dàng trấn an.
"Thật là... cảm thấy không khoẻ chỗ nào phải nói anh ngay đấy, một lát anh gọi bác sĩ đến khám cho em" Bàn tay anh ôm lên bàn tay nhỏ nhắn của cô đang sờ trên má mình, thở hắt ra một hơi.
"Ơ... em không sao đâu mà, anh đừng quá lên thế"
"Không được, phải kiểm tra một lượt, thân thể em rất yếu, hôm qua vừa mới một chút đã ngất...." Dạ Tước đột nhiên dừng lại không nói, anh bưng mặt xấu hổ.
"... chẳng phải tại anh sao ?" Cô chu môi giả vờ bất mãn.
".... anh kêu người kê thực đơn bồi bổ lại cho em. Với cả... anh sẽ chú ý, không hành em nữa"
"Dạ !! À Tước ơi, hôm nay mẹ về, anh đưa em đến thăm mẹ nhé" Cô chợt nhớ ra chuyện quan trọng, hí hửng nắm lấy tay anh lay lay.
"Được rồi, ăn cơm xong phải nghỉ một lát. Chúng ta cùng đến thăm mẹ, ngày mai anh kêu người sắp xếp mang sính lễ sang cầu thân, nói với gia đình em rằng chúng ta sắp kết hôn rồi"
"Vâng. Cảm ơn anh, chồng của em" Cô nhoẻn miệng cười, hạ người hơi thấp áp đôi môi mềm mại lên môi anh. Đôi mi khép lại hôn một lâu.
Ba giây, Dạ Tước ngẩn ngơ đỏ mặt, hơi đơ ra.
————
Tuấn An đang ngồi nhâm nhi ly nước ép yêu thích thì tiếng chuông điện thoại trong túi quần đột nhiên reo lên làm anh giật mình, xém chút nữa phun ra luôn một ngụm chưa nuốt xuống.
“Hạo Nhiên, có việc gì sao ?” Tuấn An nhanh chóng lấy lại thần thái, anh nghe máy với một giọng ôn hoà.
"Alo Tuấn An !! Tớ có một tin khẩn cấp cần báo với Tước thiếu, anh ấy có trong công ty không, tớ lập tức đến ?"
Nghe giọng cậu bạn Trình Hạo Nhiên có vẻ rất gấp gáp, Tuấn An cũng lấy làm nghiêm trọng : "Hạo Nhiên chuyện gì ?? Cậu bình tĩnh nói rõ một chút cho tớ nghe !! Tước thiếu hiện giờ đã về nhà không có trong công ty”
"Vừa rồi tớ vô tình nghe được chủ tịch JR nói chuyện điện thoại với người đàn ông tên Jason, họ bàn về một kế hoạch triệt hạ Thiên Tước"
"Lại là Jason ?? Bọn họ đã bàn những gì ??” Sắc mặt Tuấn An lập tức thay đổi trở nên khó coi.
Bên đầu dây, giọng Trình Hạo Nhiên quả quyết nghiêm trọng : “Tớ không ngờ tên Jason đó dã tâm như vậy, hắn muốn tiêu diệt Tước thiếu, để Thiên Tước rơi vào khủng hoảng không có người lãnh đạo, triệt để đặt chân vào thâu tóm. Chủ tịch JR nghe thấy cũng sợ hãi, lắp bắp lặp lại câu nói của hắn. Hắn sẽ cho người theo dõi và hạ thủ với Tước thiếu bất cứ lúc nào. Hôm nay cậu ấy có đi đâu ra ngoài không ??”
“Có !!! Cậu ấy có một cuộc hẹn ở nhà hàng Cullens lúc 7h tối, chỉ có duy nhất đi đến đó. Tại sao bọn chúng lại có thể biết hôm nay cậu ấy sẽ ra ngoài mà lên kế hoạch được chứ ???” Tuấn An đập mạnh tay lên bàn đứng giận, con ngươi đen tuyền hằn lên tia tức giận.
“Tớ cũng không thể đoán ra, cậu phải ngay lập tức thông báo đến cậu ấy. Không còn nhiều thời gian đâu, sắp đến 7h rồi. Chúng ta cần một lực lượng bảo vệ Tước thiếu an toàn. Tớ không biết thế lực Jason thế nào, nhưng tớ có linh cảm từ bây giờ cậu ấy đã bị cuốn vào vòng nguy hiểm rồi”
“Tớ biết rồi cảm ơn cậu, cậu tiếp tục thăm dò xem bọn họ còn có âm mưu gì. Tớ sẽ huy động anh em trong Dạ Hành bang truy lùng tung tích tên Jason đó, bắt hắn phải trả giá vì to gan dám mưu hại Tước thiếu”
“Được ! Chia nhau hành động !! Phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho lão đại”
Đúng vậy. Chính là lão đại !!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.