Chương 121: Nước mắt trong đêm (2)
Huy Vũ
04/10/2019
"Lẻn qua phòng tôi lúc nửa đêm nửa hôm, cô lại
muốn làm cái gì?" Vương Dạ Tước vẫn vòng tay đỡ lấy cơ thể cô nhưng ngữ
điệu lại thập phần bất mãn, trái ngược hoàn toàn với hành động bảo vệ
này.
"Em không... A!”
Hạ Thiên Du còn chưa kịp giải thích, Vương Dạ Tước liền một tay đỡ lấy eo cô, một tay luồn qua hai chân bế bổng cô lên. Bị lực quán tính mạnh mẽ bất ngờ dồn vào cơ thể, cô sợ chúi ngã nên đã ôm lấy cổ anh níu lại.
Hạ Thiên Du thở phào trong bụng, cô định thần lại, ngước mắt nhìn anh. Khoảng cách hiện tại của hai người rất gần, cô vẫn mang máng ngửi được mùi hương bạc hà thoang thoảng toả ra từ người anh. Ngực anh rất chắc lại vô cùng ấm áp khiến cô chỉ muốn mãi mãi nương tựa trong vòng tay này.
Hạ Thiên Du thu tay rời khỏi cổ anh, nhíu mày cười khổ: “Em nào dám giở trò, em chỉ muốn đến thăm anh. Anh nói anh không muốn gặp em nên chỉ còn cách lựa lúc anh ngủ để anh không nhìn thấy em, như vậy anh sẽ không cảm thấy chán ghét nữa. Không phải sao?”
Khoảnh khắc này làm những hình ảnh âu yếm trước đây của hai người hiện lên trong đầu cô như một thước phim không dứt, tâm trạng lại càng thêm trùng xuống buồn bã.
Vương Dạ Tước không nói gì, anh lạnh lùng nhìn cô gái nhỏ trong lòng. Anh không thể nhìn rõ Hạ Thiên Du vào sáng nay vì thái độ bất mãn của mình mà đuổi cô ra khỏi phòng. Hiện tại, đã có thể nhìn rất rõ.
Nổi bật nhất trong phông áo màu xanh nhợt nhạt của bộ đồ bệnh là mái tóc nâu dài xoã dọc theo đường eo cũng bị anh ôm lấy. Gương mặt khả ái được ánh trăng hắt vào càng thêm phần trắng trẻo xinh đẹp nhưng mấy phần xanh xao gầy gò. Đôi mắt long lanh nồng ấm khẽ cụp xuống không dám nhìn thẳng anh. Đôi mày thanh tú hơi nhíu lại như biểu tình của sự bất mãn chính bản thân vô dụng. Anh lướt ánh nhìn xuống đôi môi nhỏ nhắn đang mím lại vì xấu hổ khi bị anh hiểu nhầm thành kẻ đột nhập. Tất cả biểu cảm này quyện lại thành một vẻ đẹp vừa trong sáng vừa hoàn toàn chân thật.
Vẻ đẹp thuần khiết khiến Vương Dạ Tước ngỡ ngàng, anh chăm chăm nhìn cô, thu trọn toàn bộ dáng vẻ này vào tầm mắt dưới đêm trăng thanh tĩnh.
“Cô ta...” Môi anh khẽ nhếch, không biết vì đã động tâm hay chỉ là một hành động vô ý.
Vương Dạ Tước dời mắt khỏi cô, anh bế cô đặt ngồi trên giường, khom người lấy cây nạn để lại ngay ngắn bên cạnh cô.
“Cảm ơn anh. Vậy... em đi đây” Hạ Thiên Du cầm lấy thanh nạn cúi đầu cảm tạ, cười gượng ngỏ ý muốn rời khỏi.
“Khoan đã! Ngồi lại đây, tôi có chuyện muốn nói rõ với cô” Vương Dạ Tước cao giọng dứt khoát.
Hạ Thiên Du thở dài, ngoan ngoãn ngồi im trên giường: “Cho dù có bị mất trí nhớ, khí chất bá đạo của con người này vẫn không hề bị tiêu biến. Tại sao anh không hoá ngốc luôn đi!”. Cô làu bàu.
Vương Dạ Tước ngồi xuống bên cạnh, anh nhìn cô như trừng làm cô hơi bất an. Định mở miệng nói nhưng vết máu rỉ ra từ miệng vết thương ở chân cô thấm vào băng gạt một màu đỏ chói thuận tình đập vào mắt anh. Anh thu lại từ ngữ, ngồi xuống nhẹ nhàng cầm lấy chân cô nhìn một lúc.
Hạ Thiên Du ngạc nhiên, chớp chớp mắt, lên tiếng: "Tước?”
"Chân cô chảy máu rồi. Đau không?"
Hạ Thiên Du sững sờ, anh đang nắm lấy chân cô xoa bóp, động tác chầm chậm mà nhẹ nhàng xoa đều của anh cùng với nếp băng chưa được tháo làm chân cô tê tê ngứa ngáy, bất giác ngọ nguậy không yên.
"Em không đau, chỉ là hơi buồn và ngứa..."
"Ngồi yên! Ở đây có thuốc sát trùng và băng gạt, tôi thay giúp cô, có đau thì cũng câm miệng lại” Vương Dạ Tước ngước mắt nhìn Hạ Thiên Du, trái tim cô đập trật một nhịp trước biểu cảm đáng tin cậy quen thuộc, gật đầu răm rắp nghe lời.
"Ánh mắt anh ấy tại sao có thể lạnh nhạt như vậy, thật sự quên mình rồi sao? Nhưng hành động dịu dàng này thì được tính là gì đây..."
Hạ Thiên Du nhìn người đàn ông tóc bạch kim đang đều đặn tháo băng chân mình. Anh dùng thuốc sát trùng rửa xung quanh miệng vết thương, cảm giác đau buốt từ da thịt cùng với nỗi đau trong lòng làm cô không kìm chế được đã thốt ra tiếng nấc trong cổ họng.
“Gắng nhịn một chút”
"Tước à...”
Vương Dạ Tước nghe cô gọi thì dừng lại, anh dùng lực nắm chặt cổ chân làm cô có chút đau: “Đừng gọi tên tôi thân mật như vậy, tôi khômg quen cô!"
Hạ Thiên Du nhăn mặt, cô khẽ rít lên một hơi đau đớn rồi nén lại vào trong, dịu giọng nói: "Vậy tại sao... ngay lúc này lại dịu dàng với em như vậy?"
"Vì tôi thương hại cô!" Vương Dạ Tước thắt nút băng gạt. Tuy lời nói cay độc, song từ đầu đến cuối vẫn rất dịu dàng băng chân cho cô.
Lãnh đạm đứng lên trước mặt cô, thân hình cao lớn của anh chắn ngay cửa sổ ngăn ánh sáng rọi vào.
Trước mắt Hạ Thiên Du chỉ có đôi mắt và mái tóc khẽ bay của anh làm điểm sáng, còn lại đều hoá màu u tối.
"Thương hại sao?” Cô thì thầm.
"Băng xong rồi, cô có thể về" Vương Dạ Tước đi một vòng qua mép giường bên kia ngồi xuống, đối lưng lại với cô.
Hình ảnh hai người ngồi đối lưng vào nhau trên chiếc giường màu trắng tựa như đường ranh giới trắng xoá thẳng tắp lạc mất kí ức...
"Em không... A!”
Hạ Thiên Du còn chưa kịp giải thích, Vương Dạ Tước liền một tay đỡ lấy eo cô, một tay luồn qua hai chân bế bổng cô lên. Bị lực quán tính mạnh mẽ bất ngờ dồn vào cơ thể, cô sợ chúi ngã nên đã ôm lấy cổ anh níu lại.
Hạ Thiên Du thở phào trong bụng, cô định thần lại, ngước mắt nhìn anh. Khoảng cách hiện tại của hai người rất gần, cô vẫn mang máng ngửi được mùi hương bạc hà thoang thoảng toả ra từ người anh. Ngực anh rất chắc lại vô cùng ấm áp khiến cô chỉ muốn mãi mãi nương tựa trong vòng tay này.
Hạ Thiên Du thu tay rời khỏi cổ anh, nhíu mày cười khổ: “Em nào dám giở trò, em chỉ muốn đến thăm anh. Anh nói anh không muốn gặp em nên chỉ còn cách lựa lúc anh ngủ để anh không nhìn thấy em, như vậy anh sẽ không cảm thấy chán ghét nữa. Không phải sao?”
Khoảnh khắc này làm những hình ảnh âu yếm trước đây của hai người hiện lên trong đầu cô như một thước phim không dứt, tâm trạng lại càng thêm trùng xuống buồn bã.
Vương Dạ Tước không nói gì, anh lạnh lùng nhìn cô gái nhỏ trong lòng. Anh không thể nhìn rõ Hạ Thiên Du vào sáng nay vì thái độ bất mãn của mình mà đuổi cô ra khỏi phòng. Hiện tại, đã có thể nhìn rất rõ.
Nổi bật nhất trong phông áo màu xanh nhợt nhạt của bộ đồ bệnh là mái tóc nâu dài xoã dọc theo đường eo cũng bị anh ôm lấy. Gương mặt khả ái được ánh trăng hắt vào càng thêm phần trắng trẻo xinh đẹp nhưng mấy phần xanh xao gầy gò. Đôi mắt long lanh nồng ấm khẽ cụp xuống không dám nhìn thẳng anh. Đôi mày thanh tú hơi nhíu lại như biểu tình của sự bất mãn chính bản thân vô dụng. Anh lướt ánh nhìn xuống đôi môi nhỏ nhắn đang mím lại vì xấu hổ khi bị anh hiểu nhầm thành kẻ đột nhập. Tất cả biểu cảm này quyện lại thành một vẻ đẹp vừa trong sáng vừa hoàn toàn chân thật.
Vẻ đẹp thuần khiết khiến Vương Dạ Tước ngỡ ngàng, anh chăm chăm nhìn cô, thu trọn toàn bộ dáng vẻ này vào tầm mắt dưới đêm trăng thanh tĩnh.
“Cô ta...” Môi anh khẽ nhếch, không biết vì đã động tâm hay chỉ là một hành động vô ý.
Vương Dạ Tước dời mắt khỏi cô, anh bế cô đặt ngồi trên giường, khom người lấy cây nạn để lại ngay ngắn bên cạnh cô.
“Cảm ơn anh. Vậy... em đi đây” Hạ Thiên Du cầm lấy thanh nạn cúi đầu cảm tạ, cười gượng ngỏ ý muốn rời khỏi.
“Khoan đã! Ngồi lại đây, tôi có chuyện muốn nói rõ với cô” Vương Dạ Tước cao giọng dứt khoát.
Hạ Thiên Du thở dài, ngoan ngoãn ngồi im trên giường: “Cho dù có bị mất trí nhớ, khí chất bá đạo của con người này vẫn không hề bị tiêu biến. Tại sao anh không hoá ngốc luôn đi!”. Cô làu bàu.
Vương Dạ Tước ngồi xuống bên cạnh, anh nhìn cô như trừng làm cô hơi bất an. Định mở miệng nói nhưng vết máu rỉ ra từ miệng vết thương ở chân cô thấm vào băng gạt một màu đỏ chói thuận tình đập vào mắt anh. Anh thu lại từ ngữ, ngồi xuống nhẹ nhàng cầm lấy chân cô nhìn một lúc.
Hạ Thiên Du ngạc nhiên, chớp chớp mắt, lên tiếng: "Tước?”
"Chân cô chảy máu rồi. Đau không?"
Hạ Thiên Du sững sờ, anh đang nắm lấy chân cô xoa bóp, động tác chầm chậm mà nhẹ nhàng xoa đều của anh cùng với nếp băng chưa được tháo làm chân cô tê tê ngứa ngáy, bất giác ngọ nguậy không yên.
"Em không đau, chỉ là hơi buồn và ngứa..."
"Ngồi yên! Ở đây có thuốc sát trùng và băng gạt, tôi thay giúp cô, có đau thì cũng câm miệng lại” Vương Dạ Tước ngước mắt nhìn Hạ Thiên Du, trái tim cô đập trật một nhịp trước biểu cảm đáng tin cậy quen thuộc, gật đầu răm rắp nghe lời.
"Ánh mắt anh ấy tại sao có thể lạnh nhạt như vậy, thật sự quên mình rồi sao? Nhưng hành động dịu dàng này thì được tính là gì đây..."
Hạ Thiên Du nhìn người đàn ông tóc bạch kim đang đều đặn tháo băng chân mình. Anh dùng thuốc sát trùng rửa xung quanh miệng vết thương, cảm giác đau buốt từ da thịt cùng với nỗi đau trong lòng làm cô không kìm chế được đã thốt ra tiếng nấc trong cổ họng.
“Gắng nhịn một chút”
"Tước à...”
Vương Dạ Tước nghe cô gọi thì dừng lại, anh dùng lực nắm chặt cổ chân làm cô có chút đau: “Đừng gọi tên tôi thân mật như vậy, tôi khômg quen cô!"
Hạ Thiên Du nhăn mặt, cô khẽ rít lên một hơi đau đớn rồi nén lại vào trong, dịu giọng nói: "Vậy tại sao... ngay lúc này lại dịu dàng với em như vậy?"
"Vì tôi thương hại cô!" Vương Dạ Tước thắt nút băng gạt. Tuy lời nói cay độc, song từ đầu đến cuối vẫn rất dịu dàng băng chân cho cô.
Lãnh đạm đứng lên trước mặt cô, thân hình cao lớn của anh chắn ngay cửa sổ ngăn ánh sáng rọi vào.
Trước mắt Hạ Thiên Du chỉ có đôi mắt và mái tóc khẽ bay của anh làm điểm sáng, còn lại đều hoá màu u tối.
"Thương hại sao?” Cô thì thầm.
"Băng xong rồi, cô có thể về" Vương Dạ Tước đi một vòng qua mép giường bên kia ngồi xuống, đối lưng lại với cô.
Hình ảnh hai người ngồi đối lưng vào nhau trên chiếc giường màu trắng tựa như đường ranh giới trắng xoá thẳng tắp lạc mất kí ức...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.