Chương 122: Nước mắt trong đêm (3)
Huy Vũ
04/10/2019
Hạ Thiên Du co hai tay lại đặt lên đùi, cô ngẩng
đầu hướng mắt nhìn ra bầu trời đầy sao đêm lấp lánh không một gợn mây.
Trăng tròn tỏ vằng vặc trên đỉnh ngọn cổ thụ xa xăm khiến cô có cảm giác muốn lẫn tránh thực tại. Ánh sáng thuần khiết ấy cứ như đang len lỏi
vào tận nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn cô dò xét.
Trời không mây nhưng lạ thay có gió, từng đợt gió rì rào thổi vào phòng luồn vào từng kẽ tóc khẽ nâng tóc cô bay lên nhè nhẹ. Cô thoải mái nhắm mắt lại, hít một hơi tận hưởng không khí thanh tịnh của đêm trăng, nâng tay vén vài sợi tóc rơi ra vào lại vành tai.
Cô hạ tầm nhìn xuống chân vừa được anh thay băng, mảng băng trắng muốt xếp từng lớp theo nếp mỏng manh đã không còn làm cô ngứa ngáy tê tái. Đôi môi nhỏ cong lên nụ cười nhàn nhạt bất định.
Sau một lúc cả hai đều im lặng, Hạ Thiên Du cất lời đánh tan sự yên tĩnh của màn đêm: "Tước này, hôm nay bị anh hiểu lầm thành kẻ đột nhập thật khiến em khó chịu. Trước đây khi anh hôn mê, mỗi ngày đều vào lúc này em sẽ đến phòng anh, coi sóc anh, trông chừng anh. Cho đến bây giờ anh đã tỉnh lại, em vẫn không muốn dừng lại thói quen âm thầm đến bên anh mỗi đêm. Chắc anh đang rất chán ghét em?"
Ngừng một lúc, không thấy anh trả lời cô mới tiếp: "Khi biết anh tỉnh lại, em vui như vỡ oà, không còn nghĩ đến chân mình đang bị thương không thể đi được mà chỉ muốn chạy thật nhanh đến chỗ anh, sau đó ôm lấy anh thật chặt bằng đôi tay gầy gò này, giữ cho anh mãi không rời xa em nữa. Thế nhưng... những lời nói giấu kín, những hành động nhung nhớ em đã có từ lâu trong một giây liền tiêu biến khi em bắt gặp anh ném cho em ánh mắt như đang nhìn người xa lạ"
“...”
Âm giọng lại càng lúc càng trầm xuống, như nghẹn lại: "Em đã rất sốc khi anh công nhận Lý Giai Tuệ là hôn thê của anh mà không phải là em cho dù em và mọi người đều nói sự thật. Gần hết một ngày, em vẫn không thể tin rằng anh đã quên em, thật sự rất khó chấp nhận... Bao nhiêu kỷ niệm của chúng ta, ký ức tươi đẹp của chúng ta, tình yêu của chúng ta, đều theo tai nạn ngày đó cuốn đi mất. Em không cam tâm...”
Vương Dạ Tước im lặng không nói, anh khom người tì khuỷu tay lên đùi, mắt chăm chăm nhìn xuống nền nhà tối đen. Hai bàn tay đan vào nhau trầm ngâm suy nghĩ, anh không muốn ngắt ngang lời cô khi tất cả còn đang rất mơ hồ. Anh là đang muốn nghe cô nói tiếp để rõ hơn về quá khứ trước đây của mình.
Hạ Thiên Du bấu chặt tay xuống ga giường kiềm nén đến cả cơ thể run lên bần bật, giọng bắt đầu lạc đi: "Vì em nên anh mới bị thương xém chút mất mạng. Nếu ngày đó em không vô dụng mất cảnh giác để Vô Kiến Vũ mang mình ra uy hiếp anh, anh cũng sẽ không ngồi trong chiếc xe đã thủng bình xăng lao xuống vực. Hiện tại ông trời chỉ cướp đi ký ức của anh, vẫn để lại một Vương Dạ Tước bình an khoẻ mạnh đứng trước mặt em, đáng lẽ em nên cảm kích mới phải... Nhưng mà, cứ nghĩ đến việc cuộc đời anh sau này sẽ không còn hình bóng của em nữa, anh sẽ quên đi cái tên 'Thiên Thiên' anh vẫn hay gọi rất dịu dàng, trái tim em thật sự rất đau, rất dày vò...”
Bức tường kìm nén kiên cố trong tâm hồn Hạ Thiên Du tựa hồ hoàn toàn sụp đổ, bộc lộ hết ra ngoài tất cả những tâm tư đau khổ, không thể nói một lời che giấu liền có thể không thấy.
Cô nấc lên, tiếng khóc xót xa nghẹn ngào xé tan sự ảm đạm trong trái tim ấm nóng đang đập của Vương Dạ Tước. Huyết quản anh sôi sục, máu chảy không thông như đang biểu tình thay cho nữ nhân kia. Dòng máu đang chảy trong người anh là của cô, muốn chối bỏ cũng hoàn toàn vô dụng.
Nghe tiếng khóc phát ra từ cổ họng nhỏ bé, lòng dạ anh bồn chồn không yên. Tại sao? Anh rõ ràng không hề quen biết nữ nhân này, muốn tổn thương cô ta để vạch trần cô ta nhưng tại sao cô ta vẫn cố chấp không từ bỏ? Cô ta rốt cuộc là ai? Còn anh lại chính là ai đây?
Vương Dạ Tước nhíu mày, từ đầu truyền đến cơn đau nhức nhức nhói. Anh ôm đầu rít lên một hơi.
Hạ Thiên Du giật mình, cô quay người ra sau thì thấy Vương Dạ Tước đang quằn quại. Cô hoảng hốt trườn đến chỗ anh, vòng tay ôm anh từ phía sau: "Anh có sao không? Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, hít vào thở ra từ từ...”
Vương Dạ Tước lúc đầu còn muốn chống cự gỡ tay cô ra nhưng đầu anh đau đến nỗi khiến anh không thể động mạnh. Không còn cách nào khác, để mặc cô ôm mình. Vứt những suy nghĩ mơ hồ tạm thời ra khỏi đầu, anh cố gắng bình tĩnh thở đều theo lời cô, quả thật đã bớt đau, cả người anh thả lỏng.
Vòng tay cô hơi siết lại, cô cảm nhận rõ rệt hơi ấm mùi hương, nghe rõ ràng nhịp đập nơi lồng ngực có dòng máu của cô đang chảy. Ôm ấp gần gũi trước mắt, nhưng trái tim của anh, tình yêu của anh đã cách rất xa cô. Một khoảng cách vô hình, một khoảnh khắc ngắn ngủi tưởng chừng sẽ vụt tắt nếu không ra sức níu chặt.
........
Vương Dạ Tước đặt hai tay song song lên đùi: “Hạ Thiên Du"
"Vâng?" Hạ Thiên Du cụp mi mắt, đáp lại nhẹ tênh.
"Cô... bỏ tay ra khỏi người tôi. Tôi cho phép cô ôm tôi khi nào, có phải đối với người đàn ông nào cô cũng tuỳ tiện như vậy không?"
Vương Dạ Tước hét lên, anh quay đầu cũng là lúc một cái tát từ bàn tay mảnh mai giáng vào mặt anh. "Chát!"
"Cô...!" Vương Dạ Tước sững sờ, anh sờ tay lên bên mặt vừa bị tát, đáy mắt trừng lên tia máu ghim vào cô gái nhỏ trước mặt.
"Tuỳ tiện? Đúng vậy! Tôi tuỳ tiện nên mới yêu anh, tuỳ tiện nên mới đính hôn với anh, tuỳ tiện nên đã có con với anh! Tất cả đều do Hạ Thiên Du tôi tuỳ tiện, còn anh? Anh không có sao? Anh chính là tuỳ tiện quên đi kí ức của chúng ta..."
“Con của tôi ư?”
Tia máu trong mắt Vương Dạ Tước nhạt dần. Tận mắt chứng kiến cô gái luôn tỏ ra ngoan cường cố chấp này rơi nước mắt, từng giọt nước mắt tuôn rơi như cuốn theo bao nhiêu uất ức buồn tủi trút ra ngoài, ánh lên trong màn đêm trong suốt đến mức long lanh. Trái tim Vương Dạ Tước cư nhiên có phản ứng nhói đau bóp nghẹt, anh nhíu mày bất lực nhìn cô. Tay không tự chủ vươn ra áp vào má cô. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng lau đi.
“Đừng khóc...”
Trời không mây nhưng lạ thay có gió, từng đợt gió rì rào thổi vào phòng luồn vào từng kẽ tóc khẽ nâng tóc cô bay lên nhè nhẹ. Cô thoải mái nhắm mắt lại, hít một hơi tận hưởng không khí thanh tịnh của đêm trăng, nâng tay vén vài sợi tóc rơi ra vào lại vành tai.
Cô hạ tầm nhìn xuống chân vừa được anh thay băng, mảng băng trắng muốt xếp từng lớp theo nếp mỏng manh đã không còn làm cô ngứa ngáy tê tái. Đôi môi nhỏ cong lên nụ cười nhàn nhạt bất định.
Sau một lúc cả hai đều im lặng, Hạ Thiên Du cất lời đánh tan sự yên tĩnh của màn đêm: "Tước này, hôm nay bị anh hiểu lầm thành kẻ đột nhập thật khiến em khó chịu. Trước đây khi anh hôn mê, mỗi ngày đều vào lúc này em sẽ đến phòng anh, coi sóc anh, trông chừng anh. Cho đến bây giờ anh đã tỉnh lại, em vẫn không muốn dừng lại thói quen âm thầm đến bên anh mỗi đêm. Chắc anh đang rất chán ghét em?"
Ngừng một lúc, không thấy anh trả lời cô mới tiếp: "Khi biết anh tỉnh lại, em vui như vỡ oà, không còn nghĩ đến chân mình đang bị thương không thể đi được mà chỉ muốn chạy thật nhanh đến chỗ anh, sau đó ôm lấy anh thật chặt bằng đôi tay gầy gò này, giữ cho anh mãi không rời xa em nữa. Thế nhưng... những lời nói giấu kín, những hành động nhung nhớ em đã có từ lâu trong một giây liền tiêu biến khi em bắt gặp anh ném cho em ánh mắt như đang nhìn người xa lạ"
“...”
Âm giọng lại càng lúc càng trầm xuống, như nghẹn lại: "Em đã rất sốc khi anh công nhận Lý Giai Tuệ là hôn thê của anh mà không phải là em cho dù em và mọi người đều nói sự thật. Gần hết một ngày, em vẫn không thể tin rằng anh đã quên em, thật sự rất khó chấp nhận... Bao nhiêu kỷ niệm của chúng ta, ký ức tươi đẹp của chúng ta, tình yêu của chúng ta, đều theo tai nạn ngày đó cuốn đi mất. Em không cam tâm...”
Vương Dạ Tước im lặng không nói, anh khom người tì khuỷu tay lên đùi, mắt chăm chăm nhìn xuống nền nhà tối đen. Hai bàn tay đan vào nhau trầm ngâm suy nghĩ, anh không muốn ngắt ngang lời cô khi tất cả còn đang rất mơ hồ. Anh là đang muốn nghe cô nói tiếp để rõ hơn về quá khứ trước đây của mình.
Hạ Thiên Du bấu chặt tay xuống ga giường kiềm nén đến cả cơ thể run lên bần bật, giọng bắt đầu lạc đi: "Vì em nên anh mới bị thương xém chút mất mạng. Nếu ngày đó em không vô dụng mất cảnh giác để Vô Kiến Vũ mang mình ra uy hiếp anh, anh cũng sẽ không ngồi trong chiếc xe đã thủng bình xăng lao xuống vực. Hiện tại ông trời chỉ cướp đi ký ức của anh, vẫn để lại một Vương Dạ Tước bình an khoẻ mạnh đứng trước mặt em, đáng lẽ em nên cảm kích mới phải... Nhưng mà, cứ nghĩ đến việc cuộc đời anh sau này sẽ không còn hình bóng của em nữa, anh sẽ quên đi cái tên 'Thiên Thiên' anh vẫn hay gọi rất dịu dàng, trái tim em thật sự rất đau, rất dày vò...”
Bức tường kìm nén kiên cố trong tâm hồn Hạ Thiên Du tựa hồ hoàn toàn sụp đổ, bộc lộ hết ra ngoài tất cả những tâm tư đau khổ, không thể nói một lời che giấu liền có thể không thấy.
Cô nấc lên, tiếng khóc xót xa nghẹn ngào xé tan sự ảm đạm trong trái tim ấm nóng đang đập của Vương Dạ Tước. Huyết quản anh sôi sục, máu chảy không thông như đang biểu tình thay cho nữ nhân kia. Dòng máu đang chảy trong người anh là của cô, muốn chối bỏ cũng hoàn toàn vô dụng.
Nghe tiếng khóc phát ra từ cổ họng nhỏ bé, lòng dạ anh bồn chồn không yên. Tại sao? Anh rõ ràng không hề quen biết nữ nhân này, muốn tổn thương cô ta để vạch trần cô ta nhưng tại sao cô ta vẫn cố chấp không từ bỏ? Cô ta rốt cuộc là ai? Còn anh lại chính là ai đây?
Vương Dạ Tước nhíu mày, từ đầu truyền đến cơn đau nhức nhức nhói. Anh ôm đầu rít lên một hơi.
Hạ Thiên Du giật mình, cô quay người ra sau thì thấy Vương Dạ Tước đang quằn quại. Cô hoảng hốt trườn đến chỗ anh, vòng tay ôm anh từ phía sau: "Anh có sao không? Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, hít vào thở ra từ từ...”
Vương Dạ Tước lúc đầu còn muốn chống cự gỡ tay cô ra nhưng đầu anh đau đến nỗi khiến anh không thể động mạnh. Không còn cách nào khác, để mặc cô ôm mình. Vứt những suy nghĩ mơ hồ tạm thời ra khỏi đầu, anh cố gắng bình tĩnh thở đều theo lời cô, quả thật đã bớt đau, cả người anh thả lỏng.
Vòng tay cô hơi siết lại, cô cảm nhận rõ rệt hơi ấm mùi hương, nghe rõ ràng nhịp đập nơi lồng ngực có dòng máu của cô đang chảy. Ôm ấp gần gũi trước mắt, nhưng trái tim của anh, tình yêu của anh đã cách rất xa cô. Một khoảng cách vô hình, một khoảnh khắc ngắn ngủi tưởng chừng sẽ vụt tắt nếu không ra sức níu chặt.
........
Vương Dạ Tước đặt hai tay song song lên đùi: “Hạ Thiên Du"
"Vâng?" Hạ Thiên Du cụp mi mắt, đáp lại nhẹ tênh.
"Cô... bỏ tay ra khỏi người tôi. Tôi cho phép cô ôm tôi khi nào, có phải đối với người đàn ông nào cô cũng tuỳ tiện như vậy không?"
Vương Dạ Tước hét lên, anh quay đầu cũng là lúc một cái tát từ bàn tay mảnh mai giáng vào mặt anh. "Chát!"
"Cô...!" Vương Dạ Tước sững sờ, anh sờ tay lên bên mặt vừa bị tát, đáy mắt trừng lên tia máu ghim vào cô gái nhỏ trước mặt.
"Tuỳ tiện? Đúng vậy! Tôi tuỳ tiện nên mới yêu anh, tuỳ tiện nên mới đính hôn với anh, tuỳ tiện nên đã có con với anh! Tất cả đều do Hạ Thiên Du tôi tuỳ tiện, còn anh? Anh không có sao? Anh chính là tuỳ tiện quên đi kí ức của chúng ta..."
“Con của tôi ư?”
Tia máu trong mắt Vương Dạ Tước nhạt dần. Tận mắt chứng kiến cô gái luôn tỏ ra ngoan cường cố chấp này rơi nước mắt, từng giọt nước mắt tuôn rơi như cuốn theo bao nhiêu uất ức buồn tủi trút ra ngoài, ánh lên trong màn đêm trong suốt đến mức long lanh. Trái tim Vương Dạ Tước cư nhiên có phản ứng nhói đau bóp nghẹt, anh nhíu mày bất lực nhìn cô. Tay không tự chủ vươn ra áp vào má cô. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng lau đi.
“Đừng khóc...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.