Chương 140: Qua phòng thăm em (2)
Huy Vũ
04/10/2019
Hạ Thiên Du có cảm giác vừa tiếp xúc với một người nào đó, cô mơ màng tỉnh giấc, lim dim ngước lên nhìn anh.
Cứ nghĩ rằng cô đã thức giấc, đuôi mắt Vương Dạ Tước càng thêm nhíu lại, ngữ khí lạnh nhạt phát ra lanh lảnh đánh vào màng nhĩ cô gái: "Em muốn cái gì đây?"
Hạ Thiên Du loáng thoáng nghe thấy tiếng nói của anh. Khuôn miệng cô mở ra, chỉ vài câu thều thào nhưng lại xoáy sâu vào tận tâm can anh đến nhói đau.
"Tước à... có phải anh đang ở đây không? Tối quá, em không nhìn thấy anh..."
Mối thắt tuột ra, dải băng trên mắt cô rơi xuống, anh bất động lặng thinh.
Trước là sững sờ, sau là mím môi.
Dải băng thấm nước trượt xuống mắc lại ở sống mũi, nước mắt chảy dài từ hốc mắt của cô gái. Thứ nước ấm nóng làm trái tim người đàn ông tê tái.
Cổ họng Vương Dạ Tước nghẹn lại, cơn giận không biết vì sao đã biến mất một cách rất dễ dàng.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ghì đầu cô ngả vào ngực mình, ôn nhu nói vào tai cô: "Tôi ở đây"
Âm giọng hạ xuống trầm trầm rất mực dịu dàng, anh siết chặt tay cô hơn, đem cô ôm trọn trong lòng. Vòng tay của anh vừa to lớn vừa ấm áp tựa như lá chắn che chở bảo bọc cuộc đời cô.
Có lẽ vì cảm nhận được lực đạo của anh, Hạ Thiên Du tỉnh hẳn, hỏi: "Anh đấy à?". Cô tì tay lên ngực anh đẩy ra, thân người choáng váng đổ về phía sau.
Vương Dạ Tước hơi hoảng, vội giữ cô lại: "Cẩn thận! Đừng lùi nữa, em sẽ ngã đấy"
Cô giật thót mình, nghe lời anh gật đầu ngoan ngoãn, vươn tay níu lấy vạt áo anh.
Vương Dạ Tước cảm giác cô đang ngọ nguậy trong ngực mình, anh nới lỏng vòng tay, ghé mặt xuống hỏi: "Tại sao không ngủ? Tôi đánh thức em rồi?"
Hạ Thiên Du lắc đầu, mệt mỏi dựa thân thể vào vòm ngực rắn chắc: "Em vừa mơ thấy ác mộng nên có hơi khó ngủ một chút. Nhưng mà anh vào đây lúc nào vậy?"
"Vừa mới vào"
Hạ Thiên Du "Ừm" nhẹ một tiếng đáp lại.
Cuộn người đờ đẫn trong ngực anh, cô nghe rõ mồn một tiếng tim đập nhanh của bản thân, nét sợ hãi vẫn còn hiện trên mặt, vài giọt mồ hôi tiết ra trên trán vầng trán thanh cao.
"Tước, cho em ở trong lòng anh thêm một chút nữa được không, em cần bình yên"
Vương Dạ Tước sững người, chỉ có thể bắt bản thân nói ra một chữ "Được!", rồi cứ im lặng ngồi ôm cô như vậy.
Ngay lúc này, Vương Dạ Tước cảm nhận được sự tồn tại của cô dường như rất quan trọng đối với anh.
Cảm xúc thổn thức, gần gũi, hơi ấm quen thuộc khiến cô và anh đều cảm thấy bình yên đến lạ.
"Có phải trước đây mình đã từng ôm cô ấy như vậy? Xúc cảm thoải mái này... có lẽ mình đã lãng quên nó quá lâu"
Hạ Thiên Du áp tai vào lồng ngực, nhịp đập mạnh mẽ hữu lực từ trái tim anh khiến cô an tâm.
Ở trong lòng người đàn ông này, cảm giác được bảo vệ an toàn biết bao, nỗi ám ảnh từ cơn ác mộng bóng tối cũng tan biến.
Hạ Thiên Du mỉm cười. Còn định mở miệng gọi tên anh thì bất ngờ một giọt nước mát lạnh từ đâu rơi xuống cánh tay cô.
Cô giật mình vì độ lạnh buốt, ngay lập tức bật dậy. Vương Dạ Tước lạnh giọng hỏi: "Em sao vậy?"
"Tước!"
"Chuyện gì?"
Cô xoay nửa thân trên, anh vẫn giữ chặt tay ôm quanh eo cô không buông, thần sắc có mấy phần bất mãn: "Em muốn làm gì, tôi đã nói ở phía sau hết chỗ rồi"
Hạ Thiên Du quay đầu cười với anh: "Em lấy khăn lau", rồi tiếp tục mò mẫm dưới cái gối đặt ở đầu giường.
"Khăn lau nào ở đấy?" Vương Dạ Tước bất lực, "Đời nào ai lại để khăn lau dưới gối"
"Đây rồi!" Hạ Thiên Du kéo ra từ dưới gối một cái khăn lau màu trắng.
Khoé miệng Vương Dạ Tước giật giật khó coi: "Thật sự... thật sự có người để khăn dưới gối sao?"
"Em tìm khăn lau để làm gì?"
Hạ Thiên Du yên vị trong vòng tay của anh. Cô sờ tay vào tóc anh, xác định được vị trí tóc còn ướt, cô trùm cái khăn lên đầu anh.
Mắt Vương Dạ Tước lóe lên một tia kinh ngạc nhưng không lên tiếng.
Thấy anh không có lời phản đối, cô bắt đầu di chuyển tấm khăn lau tóc cho anh.
Vừa lau vừa vui vẻ giải thích: "Lúc chiều dì Tiêu mang quần áo vào phòng, em hỏi dì ấy lấy giúp em một cái khăn lau vì khăn lau trong tủ hình như đã hết rồi. Sau khi dì ấy rời khỏi thì chẳng còn ai trong phòng. Em đã thử đi đến tủ nhưng cứ bị lạc hướng rồi va chạm lung tung. Em sợ sẽ va vào làm vỡ những thứ đồ quan trọng của anh nên không còn cách nào chỉ có thể để tạm nó dưới gối"
Ánh mắt vốn lạnh lẽo, vô cảm dần trở nên thâm trầm, anh nhìn xuống đầu gối hơi tấy đỏ của cô, không tự chủ chạm tay lên xoa nhẹ.
"Còn đau không?"
"Không đau. Em sẽ cố gắng thích ứng để tiện đi lại hơn, sẽ không để anh và mọi người bận tâm. Hơn nữa bác sĩ nói đây là giai đoạn cuối trong quá trình trị liệu, em phải tập đi nhiều hơn thì mới hồi phục tốt được"
Hạ Thiên Du nở nụ cười vô âu vô lo, nụ cười thanh thoát giống như sợi dây trói chặt trái tim anh.
Anh cười khổ, dịu dàng xoa đầu cô: "Thật là... hết cách với em rồi"
Cứ nghĩ rằng cô đã thức giấc, đuôi mắt Vương Dạ Tước càng thêm nhíu lại, ngữ khí lạnh nhạt phát ra lanh lảnh đánh vào màng nhĩ cô gái: "Em muốn cái gì đây?"
Hạ Thiên Du loáng thoáng nghe thấy tiếng nói của anh. Khuôn miệng cô mở ra, chỉ vài câu thều thào nhưng lại xoáy sâu vào tận tâm can anh đến nhói đau.
"Tước à... có phải anh đang ở đây không? Tối quá, em không nhìn thấy anh..."
Mối thắt tuột ra, dải băng trên mắt cô rơi xuống, anh bất động lặng thinh.
Trước là sững sờ, sau là mím môi.
Dải băng thấm nước trượt xuống mắc lại ở sống mũi, nước mắt chảy dài từ hốc mắt của cô gái. Thứ nước ấm nóng làm trái tim người đàn ông tê tái.
Cổ họng Vương Dạ Tước nghẹn lại, cơn giận không biết vì sao đã biến mất một cách rất dễ dàng.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ghì đầu cô ngả vào ngực mình, ôn nhu nói vào tai cô: "Tôi ở đây"
Âm giọng hạ xuống trầm trầm rất mực dịu dàng, anh siết chặt tay cô hơn, đem cô ôm trọn trong lòng. Vòng tay của anh vừa to lớn vừa ấm áp tựa như lá chắn che chở bảo bọc cuộc đời cô.
Có lẽ vì cảm nhận được lực đạo của anh, Hạ Thiên Du tỉnh hẳn, hỏi: "Anh đấy à?". Cô tì tay lên ngực anh đẩy ra, thân người choáng váng đổ về phía sau.
Vương Dạ Tước hơi hoảng, vội giữ cô lại: "Cẩn thận! Đừng lùi nữa, em sẽ ngã đấy"
Cô giật thót mình, nghe lời anh gật đầu ngoan ngoãn, vươn tay níu lấy vạt áo anh.
Vương Dạ Tước cảm giác cô đang ngọ nguậy trong ngực mình, anh nới lỏng vòng tay, ghé mặt xuống hỏi: "Tại sao không ngủ? Tôi đánh thức em rồi?"
Hạ Thiên Du lắc đầu, mệt mỏi dựa thân thể vào vòm ngực rắn chắc: "Em vừa mơ thấy ác mộng nên có hơi khó ngủ một chút. Nhưng mà anh vào đây lúc nào vậy?"
"Vừa mới vào"
Hạ Thiên Du "Ừm" nhẹ một tiếng đáp lại.
Cuộn người đờ đẫn trong ngực anh, cô nghe rõ mồn một tiếng tim đập nhanh của bản thân, nét sợ hãi vẫn còn hiện trên mặt, vài giọt mồ hôi tiết ra trên trán vầng trán thanh cao.
"Tước, cho em ở trong lòng anh thêm một chút nữa được không, em cần bình yên"
Vương Dạ Tước sững người, chỉ có thể bắt bản thân nói ra một chữ "Được!", rồi cứ im lặng ngồi ôm cô như vậy.
Ngay lúc này, Vương Dạ Tước cảm nhận được sự tồn tại của cô dường như rất quan trọng đối với anh.
Cảm xúc thổn thức, gần gũi, hơi ấm quen thuộc khiến cô và anh đều cảm thấy bình yên đến lạ.
"Có phải trước đây mình đã từng ôm cô ấy như vậy? Xúc cảm thoải mái này... có lẽ mình đã lãng quên nó quá lâu"
Hạ Thiên Du áp tai vào lồng ngực, nhịp đập mạnh mẽ hữu lực từ trái tim anh khiến cô an tâm.
Ở trong lòng người đàn ông này, cảm giác được bảo vệ an toàn biết bao, nỗi ám ảnh từ cơn ác mộng bóng tối cũng tan biến.
Hạ Thiên Du mỉm cười. Còn định mở miệng gọi tên anh thì bất ngờ một giọt nước mát lạnh từ đâu rơi xuống cánh tay cô.
Cô giật mình vì độ lạnh buốt, ngay lập tức bật dậy. Vương Dạ Tước lạnh giọng hỏi: "Em sao vậy?"
"Tước!"
"Chuyện gì?"
Cô xoay nửa thân trên, anh vẫn giữ chặt tay ôm quanh eo cô không buông, thần sắc có mấy phần bất mãn: "Em muốn làm gì, tôi đã nói ở phía sau hết chỗ rồi"
Hạ Thiên Du quay đầu cười với anh: "Em lấy khăn lau", rồi tiếp tục mò mẫm dưới cái gối đặt ở đầu giường.
"Khăn lau nào ở đấy?" Vương Dạ Tước bất lực, "Đời nào ai lại để khăn lau dưới gối"
"Đây rồi!" Hạ Thiên Du kéo ra từ dưới gối một cái khăn lau màu trắng.
Khoé miệng Vương Dạ Tước giật giật khó coi: "Thật sự... thật sự có người để khăn dưới gối sao?"
"Em tìm khăn lau để làm gì?"
Hạ Thiên Du yên vị trong vòng tay của anh. Cô sờ tay vào tóc anh, xác định được vị trí tóc còn ướt, cô trùm cái khăn lên đầu anh.
Mắt Vương Dạ Tước lóe lên một tia kinh ngạc nhưng không lên tiếng.
Thấy anh không có lời phản đối, cô bắt đầu di chuyển tấm khăn lau tóc cho anh.
Vừa lau vừa vui vẻ giải thích: "Lúc chiều dì Tiêu mang quần áo vào phòng, em hỏi dì ấy lấy giúp em một cái khăn lau vì khăn lau trong tủ hình như đã hết rồi. Sau khi dì ấy rời khỏi thì chẳng còn ai trong phòng. Em đã thử đi đến tủ nhưng cứ bị lạc hướng rồi va chạm lung tung. Em sợ sẽ va vào làm vỡ những thứ đồ quan trọng của anh nên không còn cách nào chỉ có thể để tạm nó dưới gối"
Ánh mắt vốn lạnh lẽo, vô cảm dần trở nên thâm trầm, anh nhìn xuống đầu gối hơi tấy đỏ của cô, không tự chủ chạm tay lên xoa nhẹ.
"Còn đau không?"
"Không đau. Em sẽ cố gắng thích ứng để tiện đi lại hơn, sẽ không để anh và mọi người bận tâm. Hơn nữa bác sĩ nói đây là giai đoạn cuối trong quá trình trị liệu, em phải tập đi nhiều hơn thì mới hồi phục tốt được"
Hạ Thiên Du nở nụ cười vô âu vô lo, nụ cười thanh thoát giống như sợi dây trói chặt trái tim anh.
Anh cười khổ, dịu dàng xoa đầu cô: "Thật là... hết cách với em rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.