Chương 79: Rank (1)
Huy Vũ
22/08/2019
Mã Tuấn An vọt xe ra khỏi trung tâm thành phố,
tăng tốc hướng đến khu "đất đỏ thượng lưu" - nơi tọa lạc của Dạ Hành
bang phái mạnh nhất hắc đạo.
Anh bước vội xuống xe, bảo vệ đứng trông cửa khoảng ba giây sững người thì kinh ngạc khi thấy Nhị đương gia đột ngột quay về tổ chức. Ba bốn người cúi rạp đầu không dám động đậy. Đến khi câu nói "Không cần nhiều lễ" của Mã Tuấn An lướt qua nhẹ tênh, bọn họ mới yên tâm thở ra một hơi, trở lại vị trí thong thả đứng bảo hộ trước cửa.
Bề ngoài của bang Dạ Hành đơn giản chỉ là một nhà hàng, với nội thất trang trí theo phong cách châu Âu mang đậm dấu ấn lịch sử sang trọng. Trên tầng 1 là sòng bạc Casino dành cho những khách hàng thích thú với bộ môn này. Mỗi khi họ đến nhà hàng dùng bữa, dù là đang buồn bực hay hưng phấn cũng sẽ có chỗ để họ giải trí, vì không một chỗ nào có thể vui chơi an toàn thoả thích như nơi đây.
Casino ở nhà hàng Dạ Hành áp dụng quy tắc ba "không". Không bắt ép người khác. Không gian lận cắt cổ. Không định nghĩa hai chữ "con nợ". Hết thẻ cược thì tử tế mời rời khỏi, tất cả chủ yếu chỉ để sòng bạc trở thành một nơi vui chơi lành mạnh cho giới thượng lưu mà không cần đặt nặng tính nguy hiểm may rủi. Đó là chiến lược vừa thu hút khách hàng vừa thu lại lợi nhuận tuyệt đối do "thủ lĩnh ác ma" tung hoành hắc bạch lưỡng đạo - Vương Dạ Tước nghĩ ra, cách tồn tại và làm việc của Dạ Hành cũng chính là hợp pháp và nhân văn như vậy !
........
Mã Tuấn An đi thẳng lên tầng 3 của nhà hàng, nơi bí mật mà mọi người trong tổ chức đang hoạt động.
Rầm - Cánh cửa lớn bật mở kéo theo là bao nhiêu ánh nhìn ngưng đọng của mọi người dán vào anh. Họ kinh ngạc sững sờ vì "trợ thủ hắc ám - Silver Monster" lại trở về bang phái trong khoảng thời gian khá dài sau khi rời khỏi cùng lão đại của họ để thành lập nên công ty vững danh ở bạch đạo. Sự việc này quả thật quá đột ngột, hình thành sự hoài nghi trong ý nghĩ của mọi người khi không có một chút tin tức hay thông báo gì.
"Chào anh Silver !!" Mọi người ngay lập tức đứng dậy kính lễ cúi chào khi Mã Tuấn An đằng đằng nộ khí bước vào.
"Rank đâu ?" Mã Tuấn An nhíu mày hỏi cậu đàn em đứng gần nhất.
"Rank vẫn ở trong phòng, cậu ấy không rời khỏi phòng nửa bước" Cậu đàn em nghe thấy giọng nói lạnh lẽo phát ra rõ ràng thì đổ mồ hôi, răm rắp khai báo.
"Gọi cậu ta ra đây !" Tuấn An gầm lên, ai cũng giật thót mình, rụt rè lùi về sau một bước.
Một cậu đàn em khác được cậu này nháy mắt liền nhanh chân chạy vào phòng giám sát. Đúng 30 giây sau cậu ấy đi ra, trên mặt sợ cắt không còn một giọt máu, cứng đờ lắc đầu.
"Cậu.. cậu ấy không chịu ra ngoài ... anh Silver..." Cậu đàn em dù đã sợ chết đứng nhưng vẫn cố giữ cho mình một thân không lúng túng, trả lời.
“Chết tiệt. Thằng nhóc khốn kiếp này, hắn chê Dạ Hành đối xử với hắn còn chưa đủ biệt đãi ? Xem thường đến vậy sao ? Đúng là khốn nạn !!!...”
“Anh Silver bớt giận... Rank bảo cậu ấy không muốn tiếp khách... cho dù có là Lloyd lão đại cần gặp cũng vậy thôi, huống hồ...”
“Huống hồ cái gì ?” Mã Tuấn An đen mặt, nộ khí hắc ám chưa bao giờ bốc lên nghi ngút như bây giờ.
“Huống hồ Silver chỉ là một phó bang không hơn không kém ....”
"Phản rồi !! Tên nhóc khốn kiếp này giỏi thật ! Vậy thì để tôi trực tiếp mời cậu ta ra ngoài. Còn cậu, nhanh chóng gọi 10 người lập thành một nhóm, đợi tôi nói chuyện với Rank xong liền đi giải cứu lão đại"
"Giải cứu ?? LLoyd lão đại đã xảy ra chuyện gì ???"
"Bị một nhóm người tập kích, có thể đối đầu với chúng ta cũng chỉ có Thiên Hành bang, tôi đoán 8-9 phần là vậy. Lão đại hiện giờ đang bị bọn chúng truy sát, tình hình rất nguy hiểm, hơn nữa càng bất lợi hơn cho cậu ấy nếu trực tiếp đối đầu khi trên xe vẫn còn có một người khác rất quan trọng" Mã Tuấn An gỡ bỏ cặp kính đặt xuống bàn, anh trút bỏ áo vest công sở, vuốt mái tóc ra phía sau khỏi vướng víu, lạnh giọng nói.
"Lại là Thiên Hành bang, bọn chúng chán sống rồi sao, năm lần bảy lượt gây chiến với chúng ta ?? Khoan.. khoan đã, anh nói còn có một người rất quan trọng đi cùng lão đại, là ai vậy ?" Tên đàn em hoảng hốt khi nghe chuyện Mã Tuấn An vừa nói. Cậu hét toáng lên làm mọi người xung quanh cũng chấn động theo.
".... là đại tẩu tương lai của mấy người, lão đại cũng vì bảo vệ cô ấy mà không thể toàn lực đối chiến với bọn người Thiên Hành. Vì vậy cậu ấy đã bảo cô gái gọi cho tôi yêu cầu Rank giúp đỡ cùng mọi người trong Dạ Hành đến tiếp ứng. Cô ấy đủ quan trọng để lão đại có thể nhẫn nại đến giây phút cuối cùng chờ chúng ta đến cứu. Tôi thề sẽ không để hai người bọn họ có chuyện”
"Em sẽ ngay lập tức làm theo lời của anh, điều động anh em trong bang giải vây cho lão đại và chị dâu. Lần này chúng ta phải quyết phân rõ thù oán với Thiên Hành, cho bọn chúng biết trong giới hắc đạo rộng lớn này ai mới có tư cách để mọi người nghe đến tên cũng phải khiếp sợ” Cậu đàn em nghe đến hai chữ "đại tẩu" thì mắt sáng rực, nói lời quả quyết hừng hực máu lửa rồi kéo theo vài người đi xuống tầng hầm hành động.
Anh bước vội xuống xe, bảo vệ đứng trông cửa khoảng ba giây sững người thì kinh ngạc khi thấy Nhị đương gia đột ngột quay về tổ chức. Ba bốn người cúi rạp đầu không dám động đậy. Đến khi câu nói "Không cần nhiều lễ" của Mã Tuấn An lướt qua nhẹ tênh, bọn họ mới yên tâm thở ra một hơi, trở lại vị trí thong thả đứng bảo hộ trước cửa.
Bề ngoài của bang Dạ Hành đơn giản chỉ là một nhà hàng, với nội thất trang trí theo phong cách châu Âu mang đậm dấu ấn lịch sử sang trọng. Trên tầng 1 là sòng bạc Casino dành cho những khách hàng thích thú với bộ môn này. Mỗi khi họ đến nhà hàng dùng bữa, dù là đang buồn bực hay hưng phấn cũng sẽ có chỗ để họ giải trí, vì không một chỗ nào có thể vui chơi an toàn thoả thích như nơi đây.
Casino ở nhà hàng Dạ Hành áp dụng quy tắc ba "không". Không bắt ép người khác. Không gian lận cắt cổ. Không định nghĩa hai chữ "con nợ". Hết thẻ cược thì tử tế mời rời khỏi, tất cả chủ yếu chỉ để sòng bạc trở thành một nơi vui chơi lành mạnh cho giới thượng lưu mà không cần đặt nặng tính nguy hiểm may rủi. Đó là chiến lược vừa thu hút khách hàng vừa thu lại lợi nhuận tuyệt đối do "thủ lĩnh ác ma" tung hoành hắc bạch lưỡng đạo - Vương Dạ Tước nghĩ ra, cách tồn tại và làm việc của Dạ Hành cũng chính là hợp pháp và nhân văn như vậy !
........
Mã Tuấn An đi thẳng lên tầng 3 của nhà hàng, nơi bí mật mà mọi người trong tổ chức đang hoạt động.
Rầm - Cánh cửa lớn bật mở kéo theo là bao nhiêu ánh nhìn ngưng đọng của mọi người dán vào anh. Họ kinh ngạc sững sờ vì "trợ thủ hắc ám - Silver Monster" lại trở về bang phái trong khoảng thời gian khá dài sau khi rời khỏi cùng lão đại của họ để thành lập nên công ty vững danh ở bạch đạo. Sự việc này quả thật quá đột ngột, hình thành sự hoài nghi trong ý nghĩ của mọi người khi không có một chút tin tức hay thông báo gì.
"Chào anh Silver !!" Mọi người ngay lập tức đứng dậy kính lễ cúi chào khi Mã Tuấn An đằng đằng nộ khí bước vào.
"Rank đâu ?" Mã Tuấn An nhíu mày hỏi cậu đàn em đứng gần nhất.
"Rank vẫn ở trong phòng, cậu ấy không rời khỏi phòng nửa bước" Cậu đàn em nghe thấy giọng nói lạnh lẽo phát ra rõ ràng thì đổ mồ hôi, răm rắp khai báo.
"Gọi cậu ta ra đây !" Tuấn An gầm lên, ai cũng giật thót mình, rụt rè lùi về sau một bước.
Một cậu đàn em khác được cậu này nháy mắt liền nhanh chân chạy vào phòng giám sát. Đúng 30 giây sau cậu ấy đi ra, trên mặt sợ cắt không còn một giọt máu, cứng đờ lắc đầu.
"Cậu.. cậu ấy không chịu ra ngoài ... anh Silver..." Cậu đàn em dù đã sợ chết đứng nhưng vẫn cố giữ cho mình một thân không lúng túng, trả lời.
“Chết tiệt. Thằng nhóc khốn kiếp này, hắn chê Dạ Hành đối xử với hắn còn chưa đủ biệt đãi ? Xem thường đến vậy sao ? Đúng là khốn nạn !!!...”
“Anh Silver bớt giận... Rank bảo cậu ấy không muốn tiếp khách... cho dù có là Lloyd lão đại cần gặp cũng vậy thôi, huống hồ...”
“Huống hồ cái gì ?” Mã Tuấn An đen mặt, nộ khí hắc ám chưa bao giờ bốc lên nghi ngút như bây giờ.
“Huống hồ Silver chỉ là một phó bang không hơn không kém ....”
"Phản rồi !! Tên nhóc khốn kiếp này giỏi thật ! Vậy thì để tôi trực tiếp mời cậu ta ra ngoài. Còn cậu, nhanh chóng gọi 10 người lập thành một nhóm, đợi tôi nói chuyện với Rank xong liền đi giải cứu lão đại"
"Giải cứu ?? LLoyd lão đại đã xảy ra chuyện gì ???"
"Bị một nhóm người tập kích, có thể đối đầu với chúng ta cũng chỉ có Thiên Hành bang, tôi đoán 8-9 phần là vậy. Lão đại hiện giờ đang bị bọn chúng truy sát, tình hình rất nguy hiểm, hơn nữa càng bất lợi hơn cho cậu ấy nếu trực tiếp đối đầu khi trên xe vẫn còn có một người khác rất quan trọng" Mã Tuấn An gỡ bỏ cặp kính đặt xuống bàn, anh trút bỏ áo vest công sở, vuốt mái tóc ra phía sau khỏi vướng víu, lạnh giọng nói.
"Lại là Thiên Hành bang, bọn chúng chán sống rồi sao, năm lần bảy lượt gây chiến với chúng ta ?? Khoan.. khoan đã, anh nói còn có một người rất quan trọng đi cùng lão đại, là ai vậy ?" Tên đàn em hoảng hốt khi nghe chuyện Mã Tuấn An vừa nói. Cậu hét toáng lên làm mọi người xung quanh cũng chấn động theo.
".... là đại tẩu tương lai của mấy người, lão đại cũng vì bảo vệ cô ấy mà không thể toàn lực đối chiến với bọn người Thiên Hành. Vì vậy cậu ấy đã bảo cô gái gọi cho tôi yêu cầu Rank giúp đỡ cùng mọi người trong Dạ Hành đến tiếp ứng. Cô ấy đủ quan trọng để lão đại có thể nhẫn nại đến giây phút cuối cùng chờ chúng ta đến cứu. Tôi thề sẽ không để hai người bọn họ có chuyện”
"Em sẽ ngay lập tức làm theo lời của anh, điều động anh em trong bang giải vây cho lão đại và chị dâu. Lần này chúng ta phải quyết phân rõ thù oán với Thiên Hành, cho bọn chúng biết trong giới hắc đạo rộng lớn này ai mới có tư cách để mọi người nghe đến tên cũng phải khiếp sợ” Cậu đàn em nghe đến hai chữ "đại tẩu" thì mắt sáng rực, nói lời quả quyết hừng hực máu lửa rồi kéo theo vài người đi xuống tầng hầm hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.