Người Tình Mất Trí

Chương 26: Rồi đi mua sắm

Huy Vũ

20/08/2019

"Tước, em xong rồi" Thiên Du từ từ bước ra, một tay vén lọn tóc bên tai, ngượng ngùng đi đến gần anh.

Dạ Tước đỏ mặt khi vừa thấy cô bước ra, anh thật không nghĩ đến cô gái này khi sửa soạn lại có thể đẹp đến vậy. Thiên Du mặc một chiếc váy dây màu xanh ngọc hở vai, ngắn đến đầu gối. Cô trong bộ y phục thật tươi trẻ và trong sáng, màu xanh ngọc của chiếc váy làm nổi bật làn da trắng hồng mềm mại. Đôi vai gầy nhẵn nhụi thấp thoáng qua mái tóc nâu xõa đến eo. Cô là lần đầu mặc những bộ y phục như này nên có mấy phần không quen, gương mặt đỏ hồng xinh xắn vì mắc cỡ của cô càng làm cô thêm cuốn hút hơn ngay cả khi cô không trang điểm.

Thiên Du xinh đẹp một cách đáng yêu và thuần khiết làm cho Tuấn An đứng bên cạnh cũng có chút ngẩn người. Dạ Tước thấy có người nhìn cô thì nhăn mặt, giọng khó chịu : "Nhìn cái gì tin tôi móc mắt anh ra không ?"

"Thật là, Tước thiếu a, cậu ghen cũng ghen cho đúng lúc, tôi chỉ là hơi bất ngờ khi thấy vị tiểu thư này quá xinh đẹp, lúc nãy còn có chút nghi ngờ cô ấy..."

"Nghi ngờ tôi ?" Cô ngây thơ hỏi.

"Dạo này anh nhiều chuyện quá rồi đấy, đi làm việc ngay nếu còn muốn được nghỉ cuối năm" Mắt Dạ Tước ánh lên tia đe dọa làm Tuấn An rùng mình, lủi thủi ôm sấp tài liệu ra khỏi phòng.

Bắt gặp ánh nhìn thăng trầm của Dạ Tước cứ dán lên người mình, cô đỏ mặt không dám nhìn thẳng anh.

"Bộ đồ này hợp với em đấy, rất vừa vặn" Anh bá đạo kéo cô sát người anh và hôn trong khi cô chưa kịp phản ứng.

Dạ Tước bóp lấy eo cô mà xoa nắn, lưỡi thì cuồng bạo khuấy đảo khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, anh tham lam một cách có chủ ý mút hết mật ngọt bên trong cô, không khí để thở cũng bị anh cướp sạch. Anh buông cô ra, trên môi còn vương dư vị ấm nóng.

Mặt cô đỏ bừng và đôi mắt cứ ươn ướt quyến rũ mỗi khi anh có hành động thân mật. Hơi thở cô dồn dập làm lộ khuôn ngực đầy đặn phập phồng sau lớp vải mỏng, anh chậc lưỡi. Thân dưới đã không kiềm chế mà vô thức trỗi dậy.

"Nghĩ lại bộ này không hợp với em..."

"Ưm.. Tước ..."

"Còn làm vẻ mặt như vậy, anh không dám chắc mình sẽ nhịn được mà không ăn em đâu" Nói rồi anh mạnh mẽ bế cô đến sô pha khi cô vẫn còn chìm trong sự khoan khoái vừa rồi.

Anh đặt cô ngồi trên sô pha, mặt tối sầm có vẻ khó chịu. Cô lay nhẹ tay anh làm anh bừng tỉnh, hoả dục đang được anh cố gắng kiềm xuống. Anh quỳ trước cô, tháo đôi giày cô đang mang và đặt chân cô lên đùi mình nhẹ nhàng xoa. Động tác của anh cứ lặp đi lặp lại như việc anh đang đánh trống lãng cố thoát ly khỏi ý nghĩ muốn "ăn" cô.

"Anh đang ngượng sao ?" Cô dúi sát mặt nhìn anh khi thấy anh cứ mãi gục đầu xoa bóp chân mình.

"Không có ! Anh không giống em" Anh đáp trả làm cô không còn biết gì để nói nữa.

"Công việc đã xong rồi ạ ?"

"Ừm xong rồi"



"Anh có mệt lắm không ?" Tay cô sờ lên má anh, giọng có chút lo lắng.

"Không mệt. Như vậy liền không mệt" Anh nắm lấy bàn tay đang yên vị trên mặt mình mà đặt lên đó một nụ hôn.

Cô gật đầu mỉm cười, hai má ửng hồng ngọt ngào.

"Em đừng mang giày này nữa, anh mua đôi khác cho em, em mang cao gót được chứ ?" Anh ngồi tựa vào ghế, vòng tay kéo cô ôm trọn trong lòng.

"Không quá cao, em sẽ mang được"

"Vậy một chút nữa anh dẫn em đi mua rồi chúng ta cùng nhau đi ăn"

"Vâng. Nghe theo anh" Cô ngoan ngoãn gật đầu, ngồi im trong lòng anh.

"Bây giờ thì cho anh ôm em một lát" Anh gục đầu trên vai cô, mùi oải hương thoang thoảng từ mái tóc lan vào cánh mũi làm anh cứ xuýt xoa ngửi lấy, thật êm dịu.

"Anh ôm bao lâu cũng được"

------

Dạ Tước bế cô rời khỏi công ty trước sự ngạc nhiên của biết bao nhiêu người. Tổng tài lạnh lùng của họ vậy mà có thể dẫn một nữ nhân vào phòng anh ấy, bây giờ càng không thể tin được anh lại bế cô gái lúc nãy từ phòng đi ra... chỉ có điều hai người họ đã thay quần áo, thật không nhìn ra cô nữ sinh lúc nãy lại biến thành một người xinh đẹp như vậy, rất xứng với tổng tài. Ý nghĩ đó làm cho nhân viên càng có mấy phần tôn trọng cô hơn.

Anh và cô cùng ngồi ghế sau. Chân cô không mang giày vì đôi giày đã bị anh vứt đi không thương tiếc.

Thấy cô cứ căng thẳng thế nào, anh xoa đầu : "Lát nữa em thích gì cứ việc chọn lấy"

Vào đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, cô từ trong xe ló đầu qua cửa kính mà mắt lấp lánh như sao sa, thật là hoành tráng a.. ý nghĩ đầu tiên cô nghĩ đến là "muốn mua thật nhiều đồ ăn"

"Em cứ ngồi ở đây, anh chọn giày cho em rồi chúng ta vào trong"

"Vâng"

Anh vào trong khu thương mại một lúc thì đi ra, tay cầm túi giày ung dung đi đến bên cô mà quỳ xuống mang giày vào cho cô trước sự ngưỡng mộ hoan hỉ của đám đông quanh khu mua sắm.

"Như vậy thì có thể đi được rồi, anh chọn đôi này em thích chứ ?"

"Vâng. Rất đẹp. Cảm ơn anh"



"Đi thôi" Anh chìa tay, nở nụ cười dịu dàng đón nhận cô gái.

Thiên Du nắm lấy tay anh bước xuống xe, hai người cứ như ngôi sao toả sáng giữa đám đông, cô gái với vẻ đẹp thanh thoát tựa đóa hoa mùa xuân vừa chớm nở đang nắm tay chàng tổng tài cao ngạo lạnh lùng có mái tóc bạch kim trắng xoá lãng tử.

Cô vui vẻ chạy lon ton từ khu này sang khu khác, chủ yếu là để tham quan chứ cô không gặp gì thích cũng lấy như những cô gái khi được bạn trai dẫn vào khu mua sắm. Anh thấy vậy thì chọn cho cô một vài bộ đồ, giày dép, túi xách và cả đồ trang điểm.. những vật dụng của con gái anh đều kêu người mang theo hết đưa cho cô xem. Cô cảm động lắm khi có người mua những món đồ này cho cô, nhưng với bản tính tiết kiệm từ nhỏ, cô chỉ chọn lại những thứ đồ cần thiết trong đống đồ mà anh đã lựa.

Thiên Du chọn cho mình hai bộ váy kín đáo thanh lịch, một đôi cao gót, một túi xách và một cây son thương hiệu 3CE nổi tiếng Hàn Quốc. Anh cũng tiếc lắm mặc dù muốn mua hết cho cô, nhưng đành chiều theo ý cô. Hai con người vui vẻ nắm tay nhau đi ra quầy tính tiền.

"Sao em chọn ít vậy ?" Anh kéo cô dựa đầu vào vai mình khi đã ngồi trên xe.

"Nhu cầu của em chỉ có bao nhiêu đấy thôi, nhiều quá em dùng không hết, với lại như vậy cũng có thể tiết kiệm được tiền cho anh mà" Cô hí hửng lấy ra cây son 3CE vừa mới mua ra xem.

"Anh có thể bao nuôi em cả đời mà không sợ túng thiếu, mấy đồng tiền lẻ đó thì có đáng gì"

"Em không giống những cô gái thường vòi vỉnh bạn trai giàu có, anh hiểu chưa, em rất vui vì anh đã dẫn em đi mua sắm, nhưng không vì lẽ đó mà em làm càn, em chỉ muốn chọn những gì phù hợp với mình thôi"

"Được rồi, coi như thua em. Mà sao em không chọn luôn bộ trang điểm khi nãy, anh thấy cũng vừa vặn không quá to đủ để em dùng mà lại lấy mỗi có cây son này vậy ?" Anh thắc mắc giật lấy cây 3CE trong tay cô mà ngắm nghía.

"Em không có thói quen trang điểm, như vậy da sẽ hư tổn và nổi mụn, tô một ít son cho có sắc là được. Chỉ tại em luôn muốn có một loại son tốt cho mình nên mới chọn cái này thôi"

Nhìn kĩ da mặt Thiên Du rất mịn và trắng, nó hoàn toàn hồng hào tự nhiên. Đôi môi đỏ mọng căng bóng ngay cả khi chưa tô son, nếu tô lên y rằng sẽ càng thêm xinh đẹp.

"Muốn thử không ? Anh tô cho em"

"Hửm ? Được a ! Em muốn xem loại mới này sử dụng có tốt không" Cô hí hửng đưa cây son trên tay mình cho anh, môi nhỏ mở hờ để anh dễ dàng tô hơn.

Anh trông thấy chỉ muốn ngang ngược cắn lấy bờ môi như đang mời gọi anh, nhưng trên xe còn có tài xế và nếu ngay lúc này hành động cô ngốc ấy sẽ phát giận anh mất. Anh muốn những hành động ân ái đó chỉ có riêng hai người cam tâm hưởng thụ.

Dạ Tước tô từng vệt son lên môi cô một cách nhẹ nhàng thuần thục, thỉnh thoảng cô lại mím mím môi để điều chỉnh màu sắc, anh thấy thế liền không nhịn được nâng cằm, hôn chụt lên đôi môi đỏ hồng vừa mới được tô thêm sắc đỏ kia một cái làm cô giật mình đỏ mặt.

Ánh mắt trêu chọc nhìn cô : "Em như vậy đẹp lắm"

"Anh... đồ lợi dụng.." Cô quay mặt sang chỗ khác giận dỗi.

Đâu ai biết được tài xe riêng của tổng tài từ nãy giờ đã cố gắng im lặng và giữ bình tĩnh lắm cho đến khi thấy những hành động vừa rồi của Tước thiếu cùng vị tiểu thư lạ mặt. Anh đỏ mặt ngượng lây... cảm thấy tủi thân thay số phận đơn chiếc của mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mất Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook