Người Tình Mất Trí

Chương 39: Say rượu

Huy Vũ

21/08/2019

Mã Tuấn An dừng xe ngay chính diện cổng lớn, cẩn thận mở cửa để Thiên Du bước xuống.

Anh cầm sấp tài liệu đi đến trước mặt đưa cho cô, nghiêm túc nói : "Tiểu thư, cô có thể mang tập tài liệu này cho Tước thiếu được không, không có sự cho phép của cậu ấy tôi không nên tùy tiện đi vào"

Thiên Du một lát im lặng, nhìn tập tài liệu trên tay anh quản lí mà lòng tự nhiên nặng trĩu, cô nhắm mắt thở nhẹ, môi vẽ lên nụ cười vốn có, cô đáp : "Cứ giao cho tôi, làm khó anh rồi"

"Không có chuyện đó đâu, việc Tước thiếu yêu cầu, tôi đương nhiên sẽ thực hiện. Tiểu thư cũng vào nhà đi, ngoài này trời tối sương xuống kẻo cô cảm lạnh Tước thiếu lại không đi làm mà ở nhà chăm sóc cô đấy, nhân viên chúng tôi không gánh công việc xuể đâu" Tuấn An cười vui vẻ, anh nhắc khéo Thiên Du làm cô đỏ mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.

"Vậy tôi vào nhà đây, anh đi đường cẩn thận, hôm nay thật cảm ơn anh" Cô gật nhẹ đầu, nhoẻn miệng cười dịu dàng.

Thấy cô cười như vậy, cho dù không biết đó là thật hay gắng gượng thì Tuấn An vẫn cảm thấy nhẹ nhõm... ít nhất là có an tâm.

Anh biết rõ việc chủ tịch của anh không đến công ty là vì cô gái trước mặt. Ngay lần gặp đầu tiên anh đã nhìn thấu tâm tư của Dạ Tước dành cho cô gái này lớn biết bao. Thật sự anh chưa từng thấy Dạ Tước thay đổi vì bất cứ ai, từ lúc có Thiên Du bên cạnh, sự lạnh lẽo bao trùm lấy anh dường như tan chảy, không khí ở công ty cũng không còn ngột ngạt mỗi khi anh xuất hiện. Tuấn An đã được chứng kiến Tước thiếu của anh có thể từng chút nở nụ cười hạnh phúc thật lòng. Đó chính là lí do anh "nhiệt tình" một cách có chủ ý khi tình cờ gặp cô mà muốn đưa cô về Thảo Trạch viên. Anh muốn giúp chủ tịch có thể vui vẻ mà trở lại công ty. Vì những chuyện nhỏ nhặt này anh rất muốn được giúp chủ tịch, so với ân cứu mạng của Dạ Tước đối với anh, đó chẳng đáng là bao.

Tuấn An nghiêng đầu cười ôn hòa, sau đó vui như được lương chào Thiên Du rồi lái xe đi mất.

Thiên Du mở cửa lẳng lặng đi vào. Cô căn bản có chìa khóa riêng mà anh đưa vào tháng trước, chỉ là không muốn sử dụng một cách tùy tiện nên lần nào đến đây đều gọi bác quản gia mở cửa.

Cô nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa nhỏ nhắn, đôi mắt trong veo cụp xuống, trầm tư : "Tước đưa thứ này cho mình là muốn nói mình là nữ chủ nhân của nơi này, mình là được anh ấy công nhận... vậy nên mình có quyền xử lý chuyện của bạn trai với người yêu cũ nhỉ ? Đúng ! Sao mình lại yếu đuối mà bỏ chạy khi đối diện với họ, mình... mình phải đường đường chính chính bước vào Vương gia" Cô căng mắt vẻ quyết tâm, hai tay xoa mặt, thần thái bước vào cửa chính.

"Ha... rốt cuộc mình vẫn sợ phải đối diện với cảnh hai người họ bên nhau... thật tệ hại"

———

Thiên Du nhẹ nhàng mở cửa lớn, cô bình tĩnh bước vào đại sảnh trước sự bất ngờ cùng những cái chào lúng túng của người hầu khi đột ngột trông thấy cô.

Bác quản gia đang đứng luống cuống ở sôpha, nghe có tiếng gọi "Hạ tiểu thư" liền quay ngoắt lại, vội vã đi đến gần cô, giọng có chút gấp gáp : "Thiên Du, cháu về rồi sao, mau qua xem Thiếu gia, cậu ấy uống say quá gọi cỡ nào cũng không có động tĩnh"

Cô vừa vào nhà đã nghe chuyện về anh, uống say ? Trước giờ anh không bao giờ đụng vào rượu, sao hôm nay lại uống say, không lẽ vì chuyện lúc nãy mà phiền não ?



Nghĩ đoạn, cô chạy đến sôpha, đập vào mắt cô là hình ảnh người đàn ông luôn cao cao tại thượng bây giờ lại nằm vô lực trên trường ghế sôpha.

Toàn thân Dạ Tước bốc mùi rượu nồng nặc, giày và tất đã được những người hầu giúp anh gỡ bỏ, riêng đồ trên người thì không ai dám động đến. Cúc áo sơ mi cố tình mở vài cái để lộ cái cổ thanh mãnh cùng yết hầu quyến rũ sau làn da trắng. Mái tóc bạch kim xinh đẹp rũ xuống, bết trước trán che đi một phần mắt cứ liên tục nhắm chặt rồi dãn ra của anh. Hai má của anh cứ ửng đỏ vì men say, đôi môi mỏng khô khan mở hờ, khó khăn thở ra từng hơi thở ấm nóng có chút mệt nhọc.

Thiên Du sững người, không ngờ ngay cả lúc say rượu anh vẫn có sức hút kinh người đến vậy, thậm chí còn ma mị ám mụi hơn bình thường. Tim cô đột nhiên đánh trống dồn dập, cứ đập thình thịch như thúc giục. Cô nuốt nước bọt, cứng nhắc đi đến ngồi xuống cạnh anh, cẩn thận sửa lại nút áo che đi phần cổ gợi tình. Cô nhắm nghiền mắt đấu tranh - thừa nhận - cô không muốn ai trông thấy Dạ Tước như thế này ngoại trừ cô.

Chỉnh trang cho anh không còn một kẽ hở, cô sờ tay lên má anh vuốt ve : "Tước, tỉnh dậy đi nào, anh không thể ngủ ở đây cả đêm đâu"

Không nghe có tiếng đáp lại, cô thở dài. Tinh ý nhìn vào đôi môi khô khan đang thở ra từng làn nóng hừng hực, cô nhỏ nhẹ với chị gái nữ hầu đứng gần đó : "Chị ơi, có thể lấy giúp em một cốc nước không, sẵn tiện cho cái thìa nhỏ vào nhé"

Cô nữ hầu nghe như được lệnh, chạy vọt vào nhà bếp lấy ra một cốc nước có độ lạnh vừa đủ đưa cho cô.

Thiên Du gật đầu cảm ơn chị nữ hầu. Cô cẩn thận lấy một thìa nước đút vào miệng anh, anh ngoan ngoãn uống hết. Cô cười, cứ thế lặp đi lặp lại đã hết một cốc, hơi thở anh dịu lại, có vẻ cổ họng đã bớt khô khốc vì hơi rượu hoành hành.

Cô toan đứng dậy đi lấy khăn ướt lau mặt cho anh thì cổ tay bất ngờ bị nắm chặt, một lực đạo lớn mạnh kéo cô mất thăng bằng ngã xuống.

Cô dúi mặt vào vòm ngực rắn chắc của anh mà đỏ bừng, eo cư nhiên đã bị hai tay anh ôm chặt, căn bản không thể thoát ra.

Cô luống cuống, ngượng ngùng lay lay vai anh : "Tước... Tước bỏ em ra, ngoài này là đại sảnh đó"

"Thiên Thiên... em đừng đi... đừng rời xa anh" Trong cơn say anh vô thức gọi tên cô, tìm kiếm hình bóng quen thuộc trong vòng tay.

Mày rậm chau lại, đôi môi cứ mím chặt gọi tên cô, khuôn dung tuyệt mỹ nhăn lại đau khổ. Bàn tay cứ giữ chặt lấy eo cô đem hết thảy mà ôm vào lòng, như trong tâm trí anh vẫn không muốn để cô rời đi.

Bác quản gia cùng tập thể người hầu được một phen chấn kinh. Họ trầm trồ trong thinh lặng trước cảnh tượng thiếu gia của họ đang ôm một cô gái với tư thế đầy mờ ám trước mặt. Bác quản gia nháy mắt, ra hiệu cho đồng bọn rón rén rời đi trả lại không gian rộng lớn chỉ có riêng đôi tình nhân.

........

Rút lui xuống bếp, mọi người bắt đầu ồ lên kinh hiển : "Wowww thiếu gia trong lúc say vẫn chỉ gọi tên Hạ tiểu thư, còn ôm cô ấy xin đừng đi đừng đi khẩn thiết như vậy nữa !!! Chắc tôi cũng mau có một người bạn trai cho mình quá"

"Cô ngưỡng mộ tới ngốc luôn rồi à, chỉ có Hạ tiểu thư mới khiến thiếu gia của chúng ta hồn phiêu phách lạc thôi. Và trên đời này chắc cũng có mỗi Thiếu gia là nam thần như trong các tập tiểu thuyết”



"Nào nào mọi người khẽ thôi, Thiếu phu nhân... à không Thiên Du nghe sẽ ngại đấy haha” Bác quản gia phẩy tay cười ngúc ngắc, song lấy lại dáng vẻ nghiêm túc của người quản lí nhắc nhở.

"Nhưng phải công nhận, Thiếu gia đối với cô ấy hết mực yêu thương, từ lúc có cô ấy cậu cũng đã cười nhiều hơn, tính tình cũng đã bớt lạnh nhạt, mặc dù không thể hoàn toàn ôn hoà nhưng cũng đã là sự thay đổi lớn nhất từ trước đến giờ tôi được thấy”

"Đúng a đúng a. Tôi thấy bây giờ Thảo Trạch viên của chúng ta vui vẻ hẳn ra đấy”

Cả nhóm người thò đầu ra từ cạnh tường nhà bếp mà khúc khích : "Chúng ta có lẽ cứ để họ như vậy thì tốt hơn. Rút quân về phòng hết nào !!”

........

Thiên Du nằm trong lòng Dạ Tước bất động, nghe rõ từng lời bọn họ nói chuyện với nhau mà trái tim cảm giác hạnh phúc, cô tham lam dùi đầu vào cổ anh, áp mặt vào ngực trái nghe tiếng tim đập mà hai má ửng hồng đáng yêu.

"Anh thật sự thay đổi vì có em sao ? Thật sự yêu em đến vậy sao ?" Cô ngẩng đầu nhìn khuôn dung tuấn tú của anh, thủ thỉ.

"Thiên Thiên... đừng rời xa anh" Anh nhăn mặt buồn bã, miệng không ngừng cầu xin cô ở lại, tay càng lúc càng dùng lực giữ cô lại.

Cô trông thấy thì động lòng, cười khổ, tay sờ má anh, khẽ vuốt ve an ủi : "Em không đi nữa, Tước ngoan, em ở đây với anh. Em không còn giận nữa”

Dường như sâu trong tiềm thức, Dạ Tước vẫn cảm nhận được giọng nói dịu dàng cùng hơi ấm từ bàn tay nhỏ nhắn của cô chạm vào mình. Mặt anh dãn ra, hơi thở dần đều hơn.

Thiên Du nhẹ nhõm, cô nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của anh, đặt anh nằm lại ngay ngắn. Cô kê một cái gối dưới đầu anh, cẩn thận đắp chăn cho anh - cái chăn ở kệ tủ phòng đọc sách cô vừa mới đi lấy.

"Tối nay đành để Thiếu gia thiệt thòi ngủ ở đây rồi. Anh nặng quá em không dìu lên phòng nổi đâu"

Nói rồi cô phì cười, đặt một nụ hôn lên trán anh, nhẹ bước lên lầu.

Nửa đêm, mặt trăng treo cao đỉnh điểm phả ánh sáng thanh khiết vào cửa sổ hoà quyện cùng ánh đèn vàng mờ ảo ấm áp. Đâu đó vô tình hắt lên nụ cười nửa miệng hài lòng, toàn thân truyền đến một ham muốn - đầy dục vọng.

Trong đêm tối, Thiên Du loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa, cô cảm giác có ai đó đang tiến đến gần mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Mất Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook