Chương 187: Té ngã (2)
Huy Vũ
05/10/2019
Lý Dật Hiên nghe tiếng cô hét, sựt tỉnh quay lại
đằng sau. Thấy cô ngã, anh vô thức dang tay ra đỡ lấy. Hạ Thiên Du vì
thế mà bị anh ôm gọn trong lòng.
Để ý thấy Vương Dạ Tước đang đi đến cửa chính tình huống dự tính, Tạ Minh Minh nhếch môi đắc ý.
Đứng lên phủi đầu gối vội giải thích, giọng có hơi lớn hơn: "Chị dâu có sao không? Là em không cẩn thận vấp phải dây giày suýt hại chị ngã, em xin lỗi. May mà có anh Dật Hiên đỡ chị..."
Tiếng to tiếng lớn này của Tạ Minh Minh như đánh động thính giác nhạy bén của chủ nhân ngôi nhà. Vương Dạ Tước đột nhiên dừng bước, đưa mắt nhìn về phía khu vườn.
Hạ Thiên Du lúc đầu có hơi hoảng nhưng sau đó được Lý Dật Hiên đỡ lấy thì không có bất kì tổn thương gì cũng thở phào nhẹ nhõm, cô lắc đầu: "Chị không sao, sau này em hãy cẩn thận một chút"
Cô không mảy may để ý rằng mình đang đứng dựa vào lòng Lý Dật Hiên. Còn anh, vì chẳng thể nghĩ đến "cơ hội" nên khi được ôm người con gái mình yêu đương nhiên không nỡ buông tay.
Khoảnh khắc cô ngẩng mặt lên nhìn là lúc lý trí anh trở nên mù quáng. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lý Dật Hiên nhìn tỉ mỉ từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt thanh tú.
Đôi môi đỏ mọng hơi mím lại như đang thách thức giới hạn chịu đựng của anh. Tim anh đập rộn ràng, hai gò má cao đã ửng đỏ, đôi mắt biến sắc thâm trầm, giọng khàn khàn gọi tên cô: "Thiên Thiên.."
Hạ Thiên Du rất muốn ngay lập tức thoát ra nhưng có chút choáng đầu, đứng không vững nên nương tựa vào anh. Nghe anh gọi với âm sắc bất thường, cô cúi đầu tránh né nhưng không ngờ lại bị anh túm lấy cằm bắt cô ngẩng lên.
"Hiên ca ca... anh định làm gì vậy?" Cô có hơi hoảng hốt, giọng lạc đi.
"Đột nhiên... anh rất muốn hôn em"
Cô chấn kinh khi nghe anh nói lời này: "Anh... anh đừng làm vậy. Buông em ra, buông em ra đi Hiên ca ca"
Cố dùng hết sức vùng vẫy nhưng một tay liền bị anh tóm lại, cằm mặt thì bị anh bóp chặt, anh căn bản muốn cưỡng chế cô!
"Anh không muốn mình chỉ đơn giản là anh trai của em" Lý Dật Hiên nói xong cũng không màng đến sự bất tình nguyện của cô. Anh nghiêng đầu từ từ tiến sát lại, mắt nhắm dần, đưa môi kề vào môi cô, "Chỉ một lần này thôi... Thiên Thiên, xin em hãy chấp nhận anh"
Còn một li để môi chạm môi, chợt có một âm thanh khủng bố vang lên, câu nói mang theo ngữ khí cực kì lạnh lẽo và tức giận: "Hai người đang làm cái gì vậy?"
Tạ Minh Minh hả hê vì kế hoạch cô bày ra thành công trót lọt khi Vương Dạ Tước nhìn thấy đúng cảnh Lý Dật Hiên sắp hôn Hạ Thiên Du. Cô ả vờ như không biết gì, thản nhiên hô lớn: "Anh họ, anh về rồi" sau đó chạy đến bên cạnh anh.
Lý Dật Hiên hoàn hồn, anh cũng chẳng biết vì sao lại mất đi lý trí muốn hôn cô.
Nhìn xuống thấy Hạ Thiên Du lộ ra biểu tình uất ức, anh cười khổ, nhẹ nhàng buông cô ra đứng sững lặng thinh.
Hạ Thiên Du nghe thấy giọng điệu khi tức giận của anh, lại thêm Tạ Minh Minh gọi "anh họ", cô hoảng loạn, cuống cuồng giải thích vì cô biết tính sở hữu của Vương Dạ Tước rất cao.
"Anh về rồi à... thật ra không phải như anh nghĩ đâu" Vừa nói cô vừa bất chấp phương hướng bước đi tìm anh.
Vương Dạ Tước không nói không rằng, chỉ đưa một cánh tay ra để cô níu lấy. Bất chợt anh kéo mạnh làm cô ngã nhào vòng anh, tay anh gì đầu cô úp vào hõm vai rắn chắc.
"Cẩn thận"
Chỉ hai từ ngắn gọn nhưng chất giọng trầm ấm truyền vào tai cô nhất mực dịu dàng. Cô thật sự rất sợ, thời khắc nghe câu hỏi chất vấn của anh, tim cô như muốn thòng xuống ngang bụng. Cô lo rằng anh sẽ hiểu lầm, vì cảnh tượng "môi kề môi" lúc nãy rất dễ hiểu lầm.
Lý Dật Hiên hít sâu một hơi điều hoà tâm tình, anh quay lại đẩy cặp kính, mỉm cười ôn thuận nhưng rất không chân thật: "Cậu vất vả rồi"
"Tôi vất vả không có thời gian dành cho cô ấy nên cậu tranh thủ ư?
Nhưng trái ngược với thái độ ôn hòa của người bạn, mắt Vương Dạ Tước sắc lại, ghim trân trân vào người vừa suýt "làm bậy" với cô. Anh nói như cảnh cáo: "Tôi cảnh cáo cậu, người phụ nữ của Vương Dạ Tước, tốt nhất cậu đừng nên động vào"
Không cần thiết thái độ của Lý Dật Hiên như thế nào, nói rồi Vương Dạ Tước một lực bế cô đi vào trong trước sự hụt hẫng của Lý Dật Hiên.
Tạ Minh Minh nhìn thấy thần sắc tối mịt trên mặt Lý Dật Hiên thì mừng thầm, nếu không thuận lợi gây bài xích giữa anh và cô thì cũng có "thu hoạch" về tình bạn rạn nứt này.
Cô ta đi đến chỗ anh, nhỏ nhẹ hỏi: "Anh Dật Hiên, anh họ nói như vậy là có ý gì. Anh thật sự thích chị dâu sao?"
"Im miệng" Tưởng rằng anh sẽ để lộ ra dáng vẻ mất mặt thảm hại nhưng không, anh trừng Tạ Minh Minh. Ném thêm một câu làm Tạ Tạ Minh Minh im bặt, "Những chuyện này không phải để một người ngoài như em có thể tùy tiện biết"
Để ý thấy Vương Dạ Tước đang đi đến cửa chính tình huống dự tính, Tạ Minh Minh nhếch môi đắc ý.
Đứng lên phủi đầu gối vội giải thích, giọng có hơi lớn hơn: "Chị dâu có sao không? Là em không cẩn thận vấp phải dây giày suýt hại chị ngã, em xin lỗi. May mà có anh Dật Hiên đỡ chị..."
Tiếng to tiếng lớn này của Tạ Minh Minh như đánh động thính giác nhạy bén của chủ nhân ngôi nhà. Vương Dạ Tước đột nhiên dừng bước, đưa mắt nhìn về phía khu vườn.
Hạ Thiên Du lúc đầu có hơi hoảng nhưng sau đó được Lý Dật Hiên đỡ lấy thì không có bất kì tổn thương gì cũng thở phào nhẹ nhõm, cô lắc đầu: "Chị không sao, sau này em hãy cẩn thận một chút"
Cô không mảy may để ý rằng mình đang đứng dựa vào lòng Lý Dật Hiên. Còn anh, vì chẳng thể nghĩ đến "cơ hội" nên khi được ôm người con gái mình yêu đương nhiên không nỡ buông tay.
Khoảnh khắc cô ngẩng mặt lên nhìn là lúc lý trí anh trở nên mù quáng. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lý Dật Hiên nhìn tỉ mỉ từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt thanh tú.
Đôi môi đỏ mọng hơi mím lại như đang thách thức giới hạn chịu đựng của anh. Tim anh đập rộn ràng, hai gò má cao đã ửng đỏ, đôi mắt biến sắc thâm trầm, giọng khàn khàn gọi tên cô: "Thiên Thiên.."
Hạ Thiên Du rất muốn ngay lập tức thoát ra nhưng có chút choáng đầu, đứng không vững nên nương tựa vào anh. Nghe anh gọi với âm sắc bất thường, cô cúi đầu tránh né nhưng không ngờ lại bị anh túm lấy cằm bắt cô ngẩng lên.
"Hiên ca ca... anh định làm gì vậy?" Cô có hơi hoảng hốt, giọng lạc đi.
"Đột nhiên... anh rất muốn hôn em"
Cô chấn kinh khi nghe anh nói lời này: "Anh... anh đừng làm vậy. Buông em ra, buông em ra đi Hiên ca ca"
Cố dùng hết sức vùng vẫy nhưng một tay liền bị anh tóm lại, cằm mặt thì bị anh bóp chặt, anh căn bản muốn cưỡng chế cô!
"Anh không muốn mình chỉ đơn giản là anh trai của em" Lý Dật Hiên nói xong cũng không màng đến sự bất tình nguyện của cô. Anh nghiêng đầu từ từ tiến sát lại, mắt nhắm dần, đưa môi kề vào môi cô, "Chỉ một lần này thôi... Thiên Thiên, xin em hãy chấp nhận anh"
Còn một li để môi chạm môi, chợt có một âm thanh khủng bố vang lên, câu nói mang theo ngữ khí cực kì lạnh lẽo và tức giận: "Hai người đang làm cái gì vậy?"
Tạ Minh Minh hả hê vì kế hoạch cô bày ra thành công trót lọt khi Vương Dạ Tước nhìn thấy đúng cảnh Lý Dật Hiên sắp hôn Hạ Thiên Du. Cô ả vờ như không biết gì, thản nhiên hô lớn: "Anh họ, anh về rồi" sau đó chạy đến bên cạnh anh.
Lý Dật Hiên hoàn hồn, anh cũng chẳng biết vì sao lại mất đi lý trí muốn hôn cô.
Nhìn xuống thấy Hạ Thiên Du lộ ra biểu tình uất ức, anh cười khổ, nhẹ nhàng buông cô ra đứng sững lặng thinh.
Hạ Thiên Du nghe thấy giọng điệu khi tức giận của anh, lại thêm Tạ Minh Minh gọi "anh họ", cô hoảng loạn, cuống cuồng giải thích vì cô biết tính sở hữu của Vương Dạ Tước rất cao.
"Anh về rồi à... thật ra không phải như anh nghĩ đâu" Vừa nói cô vừa bất chấp phương hướng bước đi tìm anh.
Vương Dạ Tước không nói không rằng, chỉ đưa một cánh tay ra để cô níu lấy. Bất chợt anh kéo mạnh làm cô ngã nhào vòng anh, tay anh gì đầu cô úp vào hõm vai rắn chắc.
"Cẩn thận"
Chỉ hai từ ngắn gọn nhưng chất giọng trầm ấm truyền vào tai cô nhất mực dịu dàng. Cô thật sự rất sợ, thời khắc nghe câu hỏi chất vấn của anh, tim cô như muốn thòng xuống ngang bụng. Cô lo rằng anh sẽ hiểu lầm, vì cảnh tượng "môi kề môi" lúc nãy rất dễ hiểu lầm.
Lý Dật Hiên hít sâu một hơi điều hoà tâm tình, anh quay lại đẩy cặp kính, mỉm cười ôn thuận nhưng rất không chân thật: "Cậu vất vả rồi"
"Tôi vất vả không có thời gian dành cho cô ấy nên cậu tranh thủ ư?
Nhưng trái ngược với thái độ ôn hòa của người bạn, mắt Vương Dạ Tước sắc lại, ghim trân trân vào người vừa suýt "làm bậy" với cô. Anh nói như cảnh cáo: "Tôi cảnh cáo cậu, người phụ nữ của Vương Dạ Tước, tốt nhất cậu đừng nên động vào"
Không cần thiết thái độ của Lý Dật Hiên như thế nào, nói rồi Vương Dạ Tước một lực bế cô đi vào trong trước sự hụt hẫng của Lý Dật Hiên.
Tạ Minh Minh nhìn thấy thần sắc tối mịt trên mặt Lý Dật Hiên thì mừng thầm, nếu không thuận lợi gây bài xích giữa anh và cô thì cũng có "thu hoạch" về tình bạn rạn nứt này.
Cô ta đi đến chỗ anh, nhỏ nhẹ hỏi: "Anh Dật Hiên, anh họ nói như vậy là có ý gì. Anh thật sự thích chị dâu sao?"
"Im miệng" Tưởng rằng anh sẽ để lộ ra dáng vẻ mất mặt thảm hại nhưng không, anh trừng Tạ Minh Minh. Ném thêm một câu làm Tạ Tạ Minh Minh im bặt, "Những chuyện này không phải để một người ngoài như em có thể tùy tiện biết"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.