Chương 45: Thử váy cưới - Rắc rối ở công ty
Huy Vũ
21/08/2019
"Thiếu gia ! Hạ tiểu thư" Những người hầu của
Thảo Trạch viên đứng tập trung trước đại sảnh cung kính cúi chào khi
thấy Vương Dạ Tước bế Thiên Du từ trên lầu đi xuống.
Dạ Tước vẫn ôm cô trong tay mà ung dung bước đi, khuôn dung điển trai không có lấy một chút xúc cảm, từ bao giờ đã trở lại là vẻ lạnh lùng vốn có, khác với sự ôn nhu dịu dàng vừa rồi đối với cô.
Thấy anh trưng ra bộ mặt khó ở đó mà cứ im lặng để mặc người hầu cúi người như vậy, cô liếc xéo. Thật là không biết tên này đang tạo hình tượng hay vốn dĩ trước mặt cô mới tự nhiên để lộ bản chất của người đàn ông sủng vợ như lúc nãy.
Véo nhẹ vào tay anh gây chú ý, cô thì thầm chỉ đủ mình anh nghe thấy : "Anh nói một tiếng đi chứ, sao lại đối với họ vẻ mặt này rồi ?"
Anh liếc mắt nhíu mày nhìn cô. Thấy cô liên tiếp gật đầu khích lệ ý như muốn anh làm theo, anh quay đầu không nhìn, lơ hẳn đi làm cô tức đến phồng má.
"Được rồi, mọi người đến bàn ăn sáng đi !" Dạ Tước lên tiếng cho người hầu, giọng không trầm không bổng.
"Thả em xuống, em có thể tự đi mà" Cô cuộn tròn nhỏ bé trong vòng tay anh, đỏ mặt lí nhí nói.
"Chân em đi còn không vững, ngồi bên cạnh anh" Anh thong dong bước đến bàn ăn, nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế rồi tiện tay kéo cái ghế lớn giữa bàn dành riêng cho gia chủ, cũng ngồi xuống.
Điểm tâm thịnh soạn ngay lập tức được dọn lên bởi mấy cô nữ hầu. Thiên Du ngồi quan sát cử động của mọi người qua lại. Người hầu mang phong thái an tĩnh im lặng mà làm việc, khác hẳn lúc chỉ có cô ở đây, bác Hy thì đi rót trà thảo mộc vừa pha còn ấm. Dạ Tước vẫn một biểu cảm lạnh tanh, ngồi nhâm nhi tách trà thơm ngát, mắt không rời tập tài liệu lúc nãy anh lấy theo từ trên phòng.
Những ngọn khói nghi ngút thoát ra từ những tách trà nhỏ xinh bên cạnh tạo nên không khí một bữa sáng cũng thật uy nghiêm mang mấy phần lộng lẫy.
Cô nếm thử một hóp trà thì dừng lại nhăn nhó trong lòng, đẩy khéo tách trà sang cho anh cười hì hì.
"Trà gì mà đắng thế này, rõ ràng nghe mùi rất thơm mà, cái tên ma vương này có thể uống một cách bình thường như vậy, hắn vô cảm đến vô vị luôn rồi" Cô gật gù với suy nghĩ trong đầu.
"Hôm nay em có đi học không ?" Anh lấy tách trà cô vừa đẩy sang uống một ngụm, mắt vẫn không dời tập tài liệu, trầm giọng hỏi.
"Không có. chuyện gì thế ??" Mẩu bánh mì vẫn còn trong miệng nên cô cứ ú ớ nói làm anh khó chịu, giật giật mày rậm.
"Ăn uống như vậy còn ra thể thống gì ?"
"Anh nói gì hả ?? Em cứ thích ăn như vậy đấy !" Cô vẫn nhai mẩu bánh mì trong miệng, đáp lại anh sắc lẹm.
"Không nói nổi em !" Anh lắc đầu thở dài rồi quay lại dùng điểm tâm với phong thái tao nhã gấp cô cả trăm lần.
Mọi người ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh nãy giờ mãi lo nhìn gia chủ mà quên cả ăn uống. Họ thấy Thiếu gia không cãi lại cô thì khoái chí, lấy tay che miệng cười khúc khích, mặt sáng lạng vui tươi với đôi mắt ngưỡng mộ. Người băng lãnh ngang ngược như Tước thiếu của họ mà cũng có lúc biết chịu thua một người, hơn nữa lại là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp trước mặt.
Từ bao giờ họ đã thầm tôn sùng Hạ tiểu thư cô rồi.
"Ăn xong rồi nghỉ ngơi, ở nhà đừng đi đâu, đợi anh về. Anh đến công ty giải quyết công việc rồi chúng ta đi thử váy cưới cho em"
Phụtttt !!! Váy cưới ?!!! Nghe hai từ này phát ra từ miệng người đàn ông chỉ xem hôn nhân là thứ xa xỉ, ai ai cũng bất ngờ đến cứng đờ toàn thân. Bác quản gia như không tiếp nhận nổi thông tin mà làm rơi cả cái thìa trên tay. A Tùng, dì Tiêu, cùng tập thể người hầu kích động đứng dậy trố mắt.
Anh bực mình gắt gỏng : "Mấy người là cái thái độ gì đây, ngồi xuống hết cho tôi !!"
Tất cả ngồi phịch xuống im phăng phắc. Đừng nói đến bọn họ, ngay cả cô là người có liên quan khi nghe như vậy còn không thể tiếp nhận được.
Cô ôm trán hít một hơi thông suốt, rướn thân người nhỏ nhắn gần sát anh, nhỏ nhẹ hỏi : "Lúc nãy anh nói gì ấy nhỉ ?"
"Mang em đi thử váy cưới, anh suy nghĩ lại rồi, hai tuần sau chúng ta kết hôn. Dù sao cũng gần đến sinh nhật em, anh không muốn đợi nữa. Không một pháp luật nào có thể can thiệp chuyện Vương Dạ Tước này kết hôn" Anh điềm tĩnh cười như không cười, vừa ung dung cắt bánh trứng vừa nói.
"Nhưng... nhưng mà... em còn đi học"
"Đi học thì sao ? Làm Thiếu phu nhân Vương gia cần mấy cái tiểu tiết đó sao ? Không cần nói nữa, chiều nay kêu A Tùng đưa em đi, anh sẽ qua đón em sau"
Cô im bặt ngồi gặm mẫu bánh mì phết kem sữa. Mặt bắt đầu đỏ dần và như trái cà chua chín... anh nói sẽ kết hôn. Không phải vì chuyện tối qua nên mới gấp gáp như vậy để bù đắp cho cô một danh phận đó chứ ? Nhưng nhìn vẻ nghiêm túc này của anh đủ để cô đoán rằng anh ấy thật sự muốn cưới cô về nhà làm Thiếu phu nhân.
Nhìn thấy bao nhiêu nụ cười hớn hở hò reo của mọi người về một đám cưới sắp diễn ra, tim cô bỗng nhiên rung động mãnh liệt. Hai má cứ nóng ran lên một màu đỏ. Vậy anh và cô sẽ thật sự kết hôn ? Vui chết cô rồi !!!
Khẽ liếc mắt nhìn trộm biểu cảm ngại ngùng rồi hạnh phúc đến mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ, môi anh khẽ cong lên nụ cười mãn nguyện.
"Này ! Có cô dâu nào thử váy cưới mà không có chú rể bên cạnh không ?" Cô tinh nghịch kéo tay áo anh cười nói với hai má ửng hồng đáng yêu.
"Ở đấy có người của bộ phận thiết kế, họ sẽ giúp em. Anh phải đến công ty xem xét tình hình, đã mấy ngày anh không biết tiến triển công việc rồi"
"Lúc đó là Tước thiếu buồn đến mất tinh thần luôn phải không... a tối qua còn uống rượu sầu nữa cơ" Cô hất mặt về hướng khác giở giọng trêu chọc anh, cả cô và mọi người đều đắc ý cười thầm tít cả mắt.
"Hạ Thiên Du !! Đừng làm loạn, anh sẽ tranh thủ công việc rồi sang với em. Mau ăn đi. Cả mấy người nữa" Mặt anh đen lại khi bị nói trúng tim đen, đập sấp tài liệu lên bàn lạnh giọng.
"Hừ !! Dạ Vênh Váo"
"Em nói gì ?"
"Ăn sáng ! Ăn sáng"
————
"Alo !" Anh trả lời khi từ điện thoại có một cuộc gọi đến..
"Tước thiếu, anh có thể vào công ty ngay bây giờ được không ? Dự án của chúng ta tại hòn đảo phía Nam Hồng Kong gặp một chút rắc rối, người bên JR đã nhúng tay vào chi phối những tiến sĩ thi công của công ty, hiện giờ họ đang lưỡng lự lựa chọn, cần cậu có mặt để giải quyết" Giọng gấp gáp của trợ lý Mã Tuấn An vang bên đầu dây, nghe sự việc kể lại có vẻ nghiêm trọng.
"Anh ở đấy, tôi đến ngay !"
Dạ Tước cúp máy với một không khí âm u bao trùm. Ánh mắt anh đột nhiên ánh lên tia sắc lạnh, thấp thoáng phẫn nộ với cái nhìn thấu xương đến rợn người. Anh đứng dậy không nói một lời, cầm theo tập tài liệu rời khỏi bàn ăn, ngồi vào chiếc Lamborghini màu trắng yêu thích mà lui bánh ra cổng.
Nhìn anh như vậy trong lòng cô có cảm giác không an tâm. Bỏ mẫu bánh mì trên tay xuống đĩa, chân trần chạy theo anh ra tới cổng thì dừng lại.
Thiên Du cúi người nhìn vào cửa xe, dịu giọng gọi tên anh : "Tước à..."
"Làm sao đấy ?" Anh để hạ cửa kính, chìa tay ra vuốt ve bờ má cô, cười ôn nhu.
Cô nắm lấy bàn tay to lớn đang yên vị trên má cô, nở nụ cười ấm áp tựa gió xuân : "Em đợi anh về, chúng ta cùng nhau thử đồ cưới"
"Em nhớ mua vài cuốn tạp chí mẹ và bé đọc dần đi nhé"
Nghe anh nói vậy cô ngẩn người, ngoẹo đầu một bên, ngố nghiêng hỏi : "Tại sao ?"
"Học cách chăm sóc em bé, với thể lực của anh cùng tần suất tối qua, anh đoán chưa đến ngày chúng ta làm lễ kết hôn đâu" Anh vuốt nhẹ mũi cô sủng nịnh, từng lời nói mang hàm ý được cô hiểu rõ đến đỏ mặt tía tai.
"Ý anh ấy là ... chúng ta sẽ có baby... ?"
"Anh đi đây, em vào nhà đi"
"Ừm đi cẩn thận, chuyện gì cũng bình tĩnh giải quyết nhé"
Anh nhắm hờ mắt thở một hơi rồi kéo đầu cô vào cửa kính, thân người thuận thế rướn theo ra ngoài. Hai tay anh áp lên má cô đưa mặt lại gần, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn nồng ấm tha thiết.
Cô mở to mắt ngỡ ngàng song cũng từ từ nhắm mắt đáp lại.
"Anh yêu em"
"Ưm... em cũng yêu anh.. rất nhiều"
Cô đứng đó với đôi chân trần trắng mịn, nhìn theo sau chiếc Lamborghini có người đàn ông cả đời này cô nguyện ý yêu thương, sinh tử không rời....
Dạ Tước vẫn ôm cô trong tay mà ung dung bước đi, khuôn dung điển trai không có lấy một chút xúc cảm, từ bao giờ đã trở lại là vẻ lạnh lùng vốn có, khác với sự ôn nhu dịu dàng vừa rồi đối với cô.
Thấy anh trưng ra bộ mặt khó ở đó mà cứ im lặng để mặc người hầu cúi người như vậy, cô liếc xéo. Thật là không biết tên này đang tạo hình tượng hay vốn dĩ trước mặt cô mới tự nhiên để lộ bản chất của người đàn ông sủng vợ như lúc nãy.
Véo nhẹ vào tay anh gây chú ý, cô thì thầm chỉ đủ mình anh nghe thấy : "Anh nói một tiếng đi chứ, sao lại đối với họ vẻ mặt này rồi ?"
Anh liếc mắt nhíu mày nhìn cô. Thấy cô liên tiếp gật đầu khích lệ ý như muốn anh làm theo, anh quay đầu không nhìn, lơ hẳn đi làm cô tức đến phồng má.
"Được rồi, mọi người đến bàn ăn sáng đi !" Dạ Tước lên tiếng cho người hầu, giọng không trầm không bổng.
"Thả em xuống, em có thể tự đi mà" Cô cuộn tròn nhỏ bé trong vòng tay anh, đỏ mặt lí nhí nói.
"Chân em đi còn không vững, ngồi bên cạnh anh" Anh thong dong bước đến bàn ăn, nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế rồi tiện tay kéo cái ghế lớn giữa bàn dành riêng cho gia chủ, cũng ngồi xuống.
Điểm tâm thịnh soạn ngay lập tức được dọn lên bởi mấy cô nữ hầu. Thiên Du ngồi quan sát cử động của mọi người qua lại. Người hầu mang phong thái an tĩnh im lặng mà làm việc, khác hẳn lúc chỉ có cô ở đây, bác Hy thì đi rót trà thảo mộc vừa pha còn ấm. Dạ Tước vẫn một biểu cảm lạnh tanh, ngồi nhâm nhi tách trà thơm ngát, mắt không rời tập tài liệu lúc nãy anh lấy theo từ trên phòng.
Những ngọn khói nghi ngút thoát ra từ những tách trà nhỏ xinh bên cạnh tạo nên không khí một bữa sáng cũng thật uy nghiêm mang mấy phần lộng lẫy.
Cô nếm thử một hóp trà thì dừng lại nhăn nhó trong lòng, đẩy khéo tách trà sang cho anh cười hì hì.
"Trà gì mà đắng thế này, rõ ràng nghe mùi rất thơm mà, cái tên ma vương này có thể uống một cách bình thường như vậy, hắn vô cảm đến vô vị luôn rồi" Cô gật gù với suy nghĩ trong đầu.
"Hôm nay em có đi học không ?" Anh lấy tách trà cô vừa đẩy sang uống một ngụm, mắt vẫn không dời tập tài liệu, trầm giọng hỏi.
"Không có. chuyện gì thế ??" Mẩu bánh mì vẫn còn trong miệng nên cô cứ ú ớ nói làm anh khó chịu, giật giật mày rậm.
"Ăn uống như vậy còn ra thể thống gì ?"
"Anh nói gì hả ?? Em cứ thích ăn như vậy đấy !" Cô vẫn nhai mẩu bánh mì trong miệng, đáp lại anh sắc lẹm.
"Không nói nổi em !" Anh lắc đầu thở dài rồi quay lại dùng điểm tâm với phong thái tao nhã gấp cô cả trăm lần.
Mọi người ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh nãy giờ mãi lo nhìn gia chủ mà quên cả ăn uống. Họ thấy Thiếu gia không cãi lại cô thì khoái chí, lấy tay che miệng cười khúc khích, mặt sáng lạng vui tươi với đôi mắt ngưỡng mộ. Người băng lãnh ngang ngược như Tước thiếu của họ mà cũng có lúc biết chịu thua một người, hơn nữa lại là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp trước mặt.
Từ bao giờ họ đã thầm tôn sùng Hạ tiểu thư cô rồi.
"Ăn xong rồi nghỉ ngơi, ở nhà đừng đi đâu, đợi anh về. Anh đến công ty giải quyết công việc rồi chúng ta đi thử váy cưới cho em"
Phụtttt !!! Váy cưới ?!!! Nghe hai từ này phát ra từ miệng người đàn ông chỉ xem hôn nhân là thứ xa xỉ, ai ai cũng bất ngờ đến cứng đờ toàn thân. Bác quản gia như không tiếp nhận nổi thông tin mà làm rơi cả cái thìa trên tay. A Tùng, dì Tiêu, cùng tập thể người hầu kích động đứng dậy trố mắt.
Anh bực mình gắt gỏng : "Mấy người là cái thái độ gì đây, ngồi xuống hết cho tôi !!"
Tất cả ngồi phịch xuống im phăng phắc. Đừng nói đến bọn họ, ngay cả cô là người có liên quan khi nghe như vậy còn không thể tiếp nhận được.
Cô ôm trán hít một hơi thông suốt, rướn thân người nhỏ nhắn gần sát anh, nhỏ nhẹ hỏi : "Lúc nãy anh nói gì ấy nhỉ ?"
"Mang em đi thử váy cưới, anh suy nghĩ lại rồi, hai tuần sau chúng ta kết hôn. Dù sao cũng gần đến sinh nhật em, anh không muốn đợi nữa. Không một pháp luật nào có thể can thiệp chuyện Vương Dạ Tước này kết hôn" Anh điềm tĩnh cười như không cười, vừa ung dung cắt bánh trứng vừa nói.
"Nhưng... nhưng mà... em còn đi học"
"Đi học thì sao ? Làm Thiếu phu nhân Vương gia cần mấy cái tiểu tiết đó sao ? Không cần nói nữa, chiều nay kêu A Tùng đưa em đi, anh sẽ qua đón em sau"
Cô im bặt ngồi gặm mẫu bánh mì phết kem sữa. Mặt bắt đầu đỏ dần và như trái cà chua chín... anh nói sẽ kết hôn. Không phải vì chuyện tối qua nên mới gấp gáp như vậy để bù đắp cho cô một danh phận đó chứ ? Nhưng nhìn vẻ nghiêm túc này của anh đủ để cô đoán rằng anh ấy thật sự muốn cưới cô về nhà làm Thiếu phu nhân.
Nhìn thấy bao nhiêu nụ cười hớn hở hò reo của mọi người về một đám cưới sắp diễn ra, tim cô bỗng nhiên rung động mãnh liệt. Hai má cứ nóng ran lên một màu đỏ. Vậy anh và cô sẽ thật sự kết hôn ? Vui chết cô rồi !!!
Khẽ liếc mắt nhìn trộm biểu cảm ngại ngùng rồi hạnh phúc đến mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ, môi anh khẽ cong lên nụ cười mãn nguyện.
"Này ! Có cô dâu nào thử váy cưới mà không có chú rể bên cạnh không ?" Cô tinh nghịch kéo tay áo anh cười nói với hai má ửng hồng đáng yêu.
"Ở đấy có người của bộ phận thiết kế, họ sẽ giúp em. Anh phải đến công ty xem xét tình hình, đã mấy ngày anh không biết tiến triển công việc rồi"
"Lúc đó là Tước thiếu buồn đến mất tinh thần luôn phải không... a tối qua còn uống rượu sầu nữa cơ" Cô hất mặt về hướng khác giở giọng trêu chọc anh, cả cô và mọi người đều đắc ý cười thầm tít cả mắt.
"Hạ Thiên Du !! Đừng làm loạn, anh sẽ tranh thủ công việc rồi sang với em. Mau ăn đi. Cả mấy người nữa" Mặt anh đen lại khi bị nói trúng tim đen, đập sấp tài liệu lên bàn lạnh giọng.
"Hừ !! Dạ Vênh Váo"
"Em nói gì ?"
"Ăn sáng ! Ăn sáng"
————
"Alo !" Anh trả lời khi từ điện thoại có một cuộc gọi đến..
"Tước thiếu, anh có thể vào công ty ngay bây giờ được không ? Dự án của chúng ta tại hòn đảo phía Nam Hồng Kong gặp một chút rắc rối, người bên JR đã nhúng tay vào chi phối những tiến sĩ thi công của công ty, hiện giờ họ đang lưỡng lự lựa chọn, cần cậu có mặt để giải quyết" Giọng gấp gáp của trợ lý Mã Tuấn An vang bên đầu dây, nghe sự việc kể lại có vẻ nghiêm trọng.
"Anh ở đấy, tôi đến ngay !"
Dạ Tước cúp máy với một không khí âm u bao trùm. Ánh mắt anh đột nhiên ánh lên tia sắc lạnh, thấp thoáng phẫn nộ với cái nhìn thấu xương đến rợn người. Anh đứng dậy không nói một lời, cầm theo tập tài liệu rời khỏi bàn ăn, ngồi vào chiếc Lamborghini màu trắng yêu thích mà lui bánh ra cổng.
Nhìn anh như vậy trong lòng cô có cảm giác không an tâm. Bỏ mẫu bánh mì trên tay xuống đĩa, chân trần chạy theo anh ra tới cổng thì dừng lại.
Thiên Du cúi người nhìn vào cửa xe, dịu giọng gọi tên anh : "Tước à..."
"Làm sao đấy ?" Anh để hạ cửa kính, chìa tay ra vuốt ve bờ má cô, cười ôn nhu.
Cô nắm lấy bàn tay to lớn đang yên vị trên má cô, nở nụ cười ấm áp tựa gió xuân : "Em đợi anh về, chúng ta cùng nhau thử đồ cưới"
"Em nhớ mua vài cuốn tạp chí mẹ và bé đọc dần đi nhé"
Nghe anh nói vậy cô ngẩn người, ngoẹo đầu một bên, ngố nghiêng hỏi : "Tại sao ?"
"Học cách chăm sóc em bé, với thể lực của anh cùng tần suất tối qua, anh đoán chưa đến ngày chúng ta làm lễ kết hôn đâu" Anh vuốt nhẹ mũi cô sủng nịnh, từng lời nói mang hàm ý được cô hiểu rõ đến đỏ mặt tía tai.
"Ý anh ấy là ... chúng ta sẽ có baby... ?"
"Anh đi đây, em vào nhà đi"
"Ừm đi cẩn thận, chuyện gì cũng bình tĩnh giải quyết nhé"
Anh nhắm hờ mắt thở một hơi rồi kéo đầu cô vào cửa kính, thân người thuận thế rướn theo ra ngoài. Hai tay anh áp lên má cô đưa mặt lại gần, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn nồng ấm tha thiết.
Cô mở to mắt ngỡ ngàng song cũng từ từ nhắm mắt đáp lại.
"Anh yêu em"
"Ưm... em cũng yêu anh.. rất nhiều"
Cô đứng đó với đôi chân trần trắng mịn, nhìn theo sau chiếc Lamborghini có người đàn ông cả đời này cô nguyện ý yêu thương, sinh tử không rời....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.