Chương 204: Tiệc (5)
Huy Vũ
04/11/2019
Hạ Thiên Du nhớ lại thái độ của Vô Kiến Phong
trước đây đối với cô có chút khác lạ, ánh mắt anh nhìn cô vừa dịu dàng
lại có mấy phần nồng ấm. Cô giật mình, chẳng lẽ vì vậy Vô Kiến Phong mới “quay đầu là bờ” không trừ khử luôn cô?
Có nên nói cho Vương Dạ Tước biết chuyện này không?
Cô lén lút cúi đầu xuống, đột nhiên cảm giác khí tức âm trầm toả ra xung quanh. Hạ Thiên Du nuốt nước bọt, cô biết Vương Dạ Tước đang đặt hiềm nghi rất lớn lên người mình, nhưng muốn giải thích với anh khi anh đang trong trạng thái không còn kí ức, tuyệt nhiên một lời khó tỏ tường.
“Em nghe theo anh sắp xếp” Hạ Thiên Du sà vào lòng anh, gương mặt buồn bã áp vào lồng ngực nghe từng hồi tim đập hữu lực.
Cô mở miệng nói rất nhỏ, âm điệu yếu ớt như người bất lực: “Dù cho có bất kì chuyện gì xảy ra cũng đừng quá mạo hiểm. Hãy nhớ trên đời còn có một người yêu anh như sinh mệnh, anh xảy ra chuyện, cô ấy sẽ không sống tốt”
Hiềm nghi trong Vương Dạ Tước sau lời thủ thỉ của cô tự nhiên tiêu biến. Lòng anh tuy dậy sóng, nhưng vẫn muốn có giây phút bình yên ôm lấy người con gái này, ít nhất ngay bây giờ, anh biết cô ấy đang ở bên cạnh anh.
Đã hàng phút trôi qua, cả hai cứ an tĩnh ôm nhau như thế. Vương Dạ Tước nhận thấy mình đã vắng mặt quá lâu trong buổi tiệc cổ đông, mới tách Hạ Thiên Du ra.
Dịu dàng áp tay lên má cô vuốt ve, anh nói: “Em ở đây, tôi phải dự một cuộc họp sau khi buổi tiệc kết thúc. Xong việc sẽ về với em”
Hạ Thiên Du mím môi, hai tay nắm lấy tay anh, siết chặt hơn như không muốn để anh đi.
Vương Dạ Tước dỗ dành: “Ở đây có rất nhiều người, hơn nữa chẳng phải em nói Vô Kiến Phong không phải người xấu sao? Lúc nãy giám đốc GR cũng giới thiệu anh ta là kiểm định viên của công trình. Khẳng định đã cải tà quy chính rồi. Sẽ không sao đâu”
“Nhưng... lỡ như còn có kẻ khác ngoài Vô Kiến Phong ở buổi tiệc này...”
“Người của Dạ Hành cũng ở đây, có phát hiện gì tôi sẽ lập tức phòng bị. Đừng lo lắng quá. An tâm nghỉ ngơi đi”
Nói rồi Vương Dạ Tước kiên nhẫn tách từng ngón tay của cô ra, sau đó lấy trong túi quần một thiết bị nhỏ đã chuẩn bị sẵn, nhét vào tay cô: “Đây là máy phát tín hiệu chuyên dùng của Dạ Hành. Nếu gặp nguy hiểm, hãy ấn nút tròn này, tôi sẽ lập tức đến chỗ em ngay”
Hạ Thiên Du sờ vật trong tay, quả thật có một nút tròn nhô lên, cô nhấn thử, một lúc chẳng nghe động tĩnh gì, cô phụng phịu: “Cái máy này hỏng rồi”
Vương Dạ Tước bật cười: “Ngốc ạ, có tín hiệu phát ra từ túi áo vest của tôi”
“Đùa anh một tí thôi” Cô cười lém lỉnh.
“Gậy dò đường để ở đầu giường, em muốn đến tủ quần áo thay đồ hay vào nhà vệ sinh cứ dùng nó”
“Ừm em biết rồi”
Vương Dạ Tước nhìn thấy cô cười vui như vậy, anh nào không biết cô đang giấu đi bộ mặt lo lắng để anh yên tâm.
“Cô nhóc này, nghĩ ai cũng ngốc như cô ấy sao”
Bất ngờ ôm chầm lấy cô, anh vén lọn tóc lên vành tai, kề miệng sát lại.
“Cẩn thận nhé”
Hạ Thiên Du mỉm cười.
———
Lý Dật Hiên và Lý Giai Tuệ cùng đi trên dãy hành lang phòng của anh, Vương Dạ Tước vừa mở cửa liền nhìn thấy hai người.
“Dạ!” Lý Giai Tuệ hào hứng chạy đến.
Lý Dật Hiên chậm rãi tiến lại, cười thiện ý: “Chào cậu”
“Hai người cũng ở đây sao?”
“Tớ là người vẽ bản thiết kế công trình lần này, còn Tuệ được mời làm đại sứ quảng cáo, vào vai một hướng dẫn viên du lịch. Tớ và em ấy cùng đến tham dự buổi tiệc này” Lý Dật Hiên từ tốn nói.
Sau từng ngày ấy vắng mặt, Lý Dật Hiên trở lại vẫn là vẻ ấm áp ôn thuận như ngày nào. Bộ vest xám khoác trên người anh nhất mực tôn lên vóc dáng cao ráo, lịch lãm của tuýp đàn ông tuổi đôi mươi.
Vương Dạ Tước gật đầu, chợt nhớ ra, anh nhìn Lý Giai Tuệ: “Tuệ, anh có thể nhờ em việc này không?”
Lý Giai Tuệ được Vương Dạ Tước ngỏ lời, chưa biết chuyện gì đã gật đầu: “Anh cứ nói”
“Thiên Thiên đang ở bên trong, em có thể ở cùng cô ấy cho đến khi anh quay lại không? Em cũng biết, cô ấy bây giờ ở một mình anh không yên tâm”
Lý Giai Tuệ nhún vai: “Chuyện đó cứ giao cho em. Em và cô ấy đã trở thành bạn rồi, hai anh đừng nghi ngờ em nữa đấy”. Cô chỉ tay vào mặt hai người anh trai, hai lão dửng dưng ngoảnh mặt hướng khác.
Biết được Hạ Thiên Du đang ở trong căn phòng trước mặt, tâm tình Lý Dật Hiên lại dao động. Song, anh dứt khoát không để tình cảm chi phối, quay lại nói với Vương Dạ Tước: “Vậy để Tuệ và Tiểu Thiên ở cùng nhau, tớ và cậu đến dự cuộc họp”
“Được! Thiên Thiên giao cho em” Vương Dạ Tước quay đầu nói với Lý Giai Tuệ rồi cùng đi với Lý Dật Hiên.
Lúc hai người vừa cất bước, một người đàn ông tóc xám chậm rãi bước qua, lướt qua cánh cửa đang khép lại, Lý Giai Tuệ đứng ngay phía sau.
“Anh tìm thấy em rồi, Anna”
Có nên nói cho Vương Dạ Tước biết chuyện này không?
Cô lén lút cúi đầu xuống, đột nhiên cảm giác khí tức âm trầm toả ra xung quanh. Hạ Thiên Du nuốt nước bọt, cô biết Vương Dạ Tước đang đặt hiềm nghi rất lớn lên người mình, nhưng muốn giải thích với anh khi anh đang trong trạng thái không còn kí ức, tuyệt nhiên một lời khó tỏ tường.
“Em nghe theo anh sắp xếp” Hạ Thiên Du sà vào lòng anh, gương mặt buồn bã áp vào lồng ngực nghe từng hồi tim đập hữu lực.
Cô mở miệng nói rất nhỏ, âm điệu yếu ớt như người bất lực: “Dù cho có bất kì chuyện gì xảy ra cũng đừng quá mạo hiểm. Hãy nhớ trên đời còn có một người yêu anh như sinh mệnh, anh xảy ra chuyện, cô ấy sẽ không sống tốt”
Hiềm nghi trong Vương Dạ Tước sau lời thủ thỉ của cô tự nhiên tiêu biến. Lòng anh tuy dậy sóng, nhưng vẫn muốn có giây phút bình yên ôm lấy người con gái này, ít nhất ngay bây giờ, anh biết cô ấy đang ở bên cạnh anh.
Đã hàng phút trôi qua, cả hai cứ an tĩnh ôm nhau như thế. Vương Dạ Tước nhận thấy mình đã vắng mặt quá lâu trong buổi tiệc cổ đông, mới tách Hạ Thiên Du ra.
Dịu dàng áp tay lên má cô vuốt ve, anh nói: “Em ở đây, tôi phải dự một cuộc họp sau khi buổi tiệc kết thúc. Xong việc sẽ về với em”
Hạ Thiên Du mím môi, hai tay nắm lấy tay anh, siết chặt hơn như không muốn để anh đi.
Vương Dạ Tước dỗ dành: “Ở đây có rất nhiều người, hơn nữa chẳng phải em nói Vô Kiến Phong không phải người xấu sao? Lúc nãy giám đốc GR cũng giới thiệu anh ta là kiểm định viên của công trình. Khẳng định đã cải tà quy chính rồi. Sẽ không sao đâu”
“Nhưng... lỡ như còn có kẻ khác ngoài Vô Kiến Phong ở buổi tiệc này...”
“Người của Dạ Hành cũng ở đây, có phát hiện gì tôi sẽ lập tức phòng bị. Đừng lo lắng quá. An tâm nghỉ ngơi đi”
Nói rồi Vương Dạ Tước kiên nhẫn tách từng ngón tay của cô ra, sau đó lấy trong túi quần một thiết bị nhỏ đã chuẩn bị sẵn, nhét vào tay cô: “Đây là máy phát tín hiệu chuyên dùng của Dạ Hành. Nếu gặp nguy hiểm, hãy ấn nút tròn này, tôi sẽ lập tức đến chỗ em ngay”
Hạ Thiên Du sờ vật trong tay, quả thật có một nút tròn nhô lên, cô nhấn thử, một lúc chẳng nghe động tĩnh gì, cô phụng phịu: “Cái máy này hỏng rồi”
Vương Dạ Tước bật cười: “Ngốc ạ, có tín hiệu phát ra từ túi áo vest của tôi”
“Đùa anh một tí thôi” Cô cười lém lỉnh.
“Gậy dò đường để ở đầu giường, em muốn đến tủ quần áo thay đồ hay vào nhà vệ sinh cứ dùng nó”
“Ừm em biết rồi”
Vương Dạ Tước nhìn thấy cô cười vui như vậy, anh nào không biết cô đang giấu đi bộ mặt lo lắng để anh yên tâm.
“Cô nhóc này, nghĩ ai cũng ngốc như cô ấy sao”
Bất ngờ ôm chầm lấy cô, anh vén lọn tóc lên vành tai, kề miệng sát lại.
“Cẩn thận nhé”
Hạ Thiên Du mỉm cười.
———
Lý Dật Hiên và Lý Giai Tuệ cùng đi trên dãy hành lang phòng của anh, Vương Dạ Tước vừa mở cửa liền nhìn thấy hai người.
“Dạ!” Lý Giai Tuệ hào hứng chạy đến.
Lý Dật Hiên chậm rãi tiến lại, cười thiện ý: “Chào cậu”
“Hai người cũng ở đây sao?”
“Tớ là người vẽ bản thiết kế công trình lần này, còn Tuệ được mời làm đại sứ quảng cáo, vào vai một hướng dẫn viên du lịch. Tớ và em ấy cùng đến tham dự buổi tiệc này” Lý Dật Hiên từ tốn nói.
Sau từng ngày ấy vắng mặt, Lý Dật Hiên trở lại vẫn là vẻ ấm áp ôn thuận như ngày nào. Bộ vest xám khoác trên người anh nhất mực tôn lên vóc dáng cao ráo, lịch lãm của tuýp đàn ông tuổi đôi mươi.
Vương Dạ Tước gật đầu, chợt nhớ ra, anh nhìn Lý Giai Tuệ: “Tuệ, anh có thể nhờ em việc này không?”
Lý Giai Tuệ được Vương Dạ Tước ngỏ lời, chưa biết chuyện gì đã gật đầu: “Anh cứ nói”
“Thiên Thiên đang ở bên trong, em có thể ở cùng cô ấy cho đến khi anh quay lại không? Em cũng biết, cô ấy bây giờ ở một mình anh không yên tâm”
Lý Giai Tuệ nhún vai: “Chuyện đó cứ giao cho em. Em và cô ấy đã trở thành bạn rồi, hai anh đừng nghi ngờ em nữa đấy”. Cô chỉ tay vào mặt hai người anh trai, hai lão dửng dưng ngoảnh mặt hướng khác.
Biết được Hạ Thiên Du đang ở trong căn phòng trước mặt, tâm tình Lý Dật Hiên lại dao động. Song, anh dứt khoát không để tình cảm chi phối, quay lại nói với Vương Dạ Tước: “Vậy để Tuệ và Tiểu Thiên ở cùng nhau, tớ và cậu đến dự cuộc họp”
“Được! Thiên Thiên giao cho em” Vương Dạ Tước quay đầu nói với Lý Giai Tuệ rồi cùng đi với Lý Dật Hiên.
Lúc hai người vừa cất bước, một người đàn ông tóc xám chậm rãi bước qua, lướt qua cánh cửa đang khép lại, Lý Giai Tuệ đứng ngay phía sau.
“Anh tìm thấy em rồi, Anna”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.