Chương 152: Tính toán (2)
Huy Vũ
05/10/2019
Chuyện trước đây công ty của anh cạnh tranh với
JR, anh cũng đã nghe qua từ lời kể của Mã Tuấn An. Nhưng điều anh không
nghĩ đến là thời điểm hiện tại, JR có vẻ đang "hăng" hơn.
Từ lúc tiếp nhận lại chức vụ chủ tịch, áp lực từ "nó" gây ra cho anh quả thật không ít.
Mày rậm nhướng lên, Vương Dạ Tước nhếch mép, anh cười nhạt: "Ba làm sao để giúp con, trong khi ba không hề nắm được tình hình của Thiên Tước đây?"
"Ta không can thiệp vào nội bộ của con nhưng ta muốn con sát nhập với Thiên An"
"Ý của ba là..."
"Với cương vị cựu chủ tịch của tập đoàn Thiên An, ta sẽ đem 10% cổ phần của ta và 5% của Lạc Nhiên chuyển sang tên của con, con hãy hợp tác với Tĩnh Dư, dùng năng lực của hai đứa đưa cả hai công ty cùng phát triển. JR nhắm vào con thì cũng đã có Tĩnh Dư tiếp ứng cho con, nếu 'nó' muốn cạnh tranh cũng là vấn đề khá quan ngại"
Tuy anh không biết kẻ ngoại quốc tên Jason này có hận thù gì với mình lại có thể truyền đến tận tai ba anh, một người đã rút chân khỏi thương trường.
Anh thật sự muốn làm rõ nhưng không có nghĩa là anh đồng ý với yêu cầu của Vương Thế Hùng.
"Con từ chối!" Vương Dạ Tước lắc đầu, dứt khoát đáp.
"Tại sao?" Vương Thế Hùng nhíu mày, đặt mạnh tách trà xuống bàn, lộ rõ ngữ khí không hài lòng.
"Công ty của con cạnh tranh với ai con sẽ tự mình điều hành để giải quyết. Thiên An và Thiên Tước từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng không phải ba không biết! Cổ phần của ba ở Thiên An ba cứ giữ lấy, dù sao ba cũng là cựu chủ tịch, không còn gì trong tay đồng nghĩa cũng không còn tiếng nói, hơn nữa..."
"Hơn nữa?"
Đang nói đột nhiên Vương Dạ Tước dừng lại, những lời kể trước đây của bác quản gia Vương Hy bắt đầu phát lại trong đầu anh.
Anh hạ dần cơn giận không tên trong lòng xuống, đôi con ngươi kiên định nhìn thẳng vào người đàn ông có mái tóc bạch kim giống mình: "Hơn nữa không thể để người khác xem thường mẹ khi mẹ không còn nắm 5% cổ phần kia. Công ty là vậy, còn cổ phần tức còn sức ảnh hưởng. Ba cũng là thương nhân và cũng là chồng của bà ấy, ba hiểu ý con chứ?"
Câu nói của cậu con trai như một âm báo đánh thức ông, nét mặt Vương Thế Hùng trầm ngâm nghiêm nghị, ông cười nhạt: "Đúng vậy. Là ta đã không để ý đến Nhiên Nhiên"
Vương Dạ Tước vén tay áo xem đồng hồ, định bụng rời đi.
Anh đẩy ghế đứng lên đi ra khỏi bàn ăn, đoạn nở nụ cười.
Từ lúc tiếp nhận lại chức vụ chủ tịch, áp lực từ "nó" gây ra cho anh quả thật không ít.
Mày rậm nhướng lên, Vương Dạ Tước nhếch mép, anh cười nhạt: "Ba làm sao để giúp con, trong khi ba không hề nắm được tình hình của Thiên Tước đây?"
"Ta không can thiệp vào nội bộ của con nhưng ta muốn con sát nhập với Thiên An"
"Ý của ba là..."
"Với cương vị cựu chủ tịch của tập đoàn Thiên An, ta sẽ đem 10% cổ phần của ta và 5% của Lạc Nhiên chuyển sang tên của con, con hãy hợp tác với Tĩnh Dư, dùng năng lực của hai đứa đưa cả hai công ty cùng phát triển. JR nhắm vào con thì cũng đã có Tĩnh Dư tiếp ứng cho con, nếu 'nó' muốn cạnh tranh cũng là vấn đề khá quan ngại"
Tuy anh không biết kẻ ngoại quốc tên Jason này có hận thù gì với mình lại có thể truyền đến tận tai ba anh, một người đã rút chân khỏi thương trường.
Anh thật sự muốn làm rõ nhưng không có nghĩa là anh đồng ý với yêu cầu của Vương Thế Hùng.
"Con từ chối!" Vương Dạ Tước lắc đầu, dứt khoát đáp.
"Tại sao?" Vương Thế Hùng nhíu mày, đặt mạnh tách trà xuống bàn, lộ rõ ngữ khí không hài lòng.
"Công ty của con cạnh tranh với ai con sẽ tự mình điều hành để giải quyết. Thiên An và Thiên Tước từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng không phải ba không biết! Cổ phần của ba ở Thiên An ba cứ giữ lấy, dù sao ba cũng là cựu chủ tịch, không còn gì trong tay đồng nghĩa cũng không còn tiếng nói, hơn nữa..."
"Hơn nữa?"
Đang nói đột nhiên Vương Dạ Tước dừng lại, những lời kể trước đây của bác quản gia Vương Hy bắt đầu phát lại trong đầu anh.
Anh hạ dần cơn giận không tên trong lòng xuống, đôi con ngươi kiên định nhìn thẳng vào người đàn ông có mái tóc bạch kim giống mình: "Hơn nữa không thể để người khác xem thường mẹ khi mẹ không còn nắm 5% cổ phần kia. Công ty là vậy, còn cổ phần tức còn sức ảnh hưởng. Ba cũng là thương nhân và cũng là chồng của bà ấy, ba hiểu ý con chứ?"
Câu nói của cậu con trai như một âm báo đánh thức ông, nét mặt Vương Thế Hùng trầm ngâm nghiêm nghị, ông cười nhạt: "Đúng vậy. Là ta đã không để ý đến Nhiên Nhiên"
Vương Dạ Tước vén tay áo xem đồng hồ, định bụng rời đi.
Anh đẩy ghế đứng lên đi ra khỏi bàn ăn, đoạn nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.