Chương 22: Tôi yêu em
Huy Vũ
20/08/2019
Xuống lầu, anh ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng của Thiên Du nhưng lại không thấy cô đâu, trong lòng dâng lên cảm giác bất
an anh đi nhanh đến hỏi bác quản gia : "Bác Hy Thiên Du đâu rồi ?"
Bất ngờ bị Dạ Tước gọi tên, Hy quản gia hơi giật mình, chỉ tay ra phía cổng : "Cô ấy ngồi ngoài xích đu đấy cậu"
Nghe ông nói anh liền chạy ra ngay, anh thật sự sợ cô hiểu lầm mà giận anh không nói chuyện với anh. Giai Tuệ thấy vậy thì nghiến răng, tức tối đi theo ra vườn.
"Thiên Thiên !" Anh thấy cô thì hét lớn.
Đang ngồi thả hồn vào gió suy tư thì bị giọng nói tức giận mang chút lo lắng của anh đánh thức.
Cô vén lọn tóc bị gió thổi qua bên tai, cười vô cảm : "Chuyện gì ?"
"Thái độ đó của em là muốn chọc tôi tức chết sao, ngoài trời gió lạnh sao không vào trong, có phải em định bỏ đi khi tôi không chú ý phải không ?" Anh đi đến kéo mạnh cô ngã vào lòng mình, bất chợt dùng sức ôm chặt lấy cô.
Thiên Du thấy anh như vậy thì ngạc nhiên, cô thương lắm, anh ấy bình thường cao ngạo lạnh lùng nhưng thật chất vẫn rất sợ cô đơn, anh ấy tạo cho mình một vỏ bọc rồi lặng lẽ trốn trong đó, vì khi anh ấy muốn tin tưởng ai người đó đều rời đi.
Thiên Du thật không có ý đó, cô chỉ thấy ngột ngạt nên ra hít thở không khí một chút, thấy anh thì muốn giận hờn một chút nên mới có giọng điệu lúc nãy ai ngờ Dạ Tước lại lo lắng như vậy.
"... em chỉ đang giận anh thôi, không có bỏ đi đâu cả, em hứa đấy" Cô ngoan ngoãn úp mặt vào ngực anh.
"Sau này không cho phép em biến mất trong phạm vi tầm mắt của tôi, nếu em dám tôi sẽ lột sạch đồ của em" Anh ôm cô, tuy lời nói bá đạo nhưng hiện trên khuôn mặt điển trai là nét mừng rỡ yêu thương.
"Biến thái !" Cô bĩu môi liếc anh một cái sắc lẹm.
"Chỉ với em thôi" Anh nhéo mũi cô sủng nịnh.
Giai Tuệ từ trong nhà đã nghe thấy nhìn thấy được tất cả sự việc, cô tức lắm, nghiến răng kèn kẹt. Yêu nhau 2 năm nhưng Dạ Tước chưa một lần nào có những cử chỉ lời nói sủng ái như vậy, đặc biệt khi ánh mắt dịu dàng của Dạ Tước nhìn Thiên Du lại càng khiến cơn ghen tức trong Giai Tuệ như dâng đến đỉnh điểm. Cô nắm chặt tay, đay nghiến : "Các người sẽ không hạnh phúc được bao lâu nữa đâu, hãy tận hưởng khi còn có thể đi"
"Dạ..." Giai Tuệ bước ra với những bước chân nặng nề, khuôn mặt bị ánh đèn vàng hắt lên những vệt nước mắt.
Dạ Tước buông Thiên Du ra nói nhỏ : "Em ở đây một lát đừng đi đâu"
"Vâng"
Thiên Du liền thu lại nụ cười khi Dạ Tước đi đến chỗ Giai Tuệ, thay thế bằng một khuôn mặt buồn.
"Em có chuyện muốn nói với Hạ tiểu thư... anh yên tâm em chỉ là muốn xin lỗi cô ấy.."
Thấy Giai Tuệ dường như đã hiểu chuyện, anh cười nhẹ đặt tay lên vai cô, giọng cũng dịu hơn lúc trên phòng : "Em qua đó đi"
Giai Tuệ gật đầu từ từ bước đến bên Thiên Du. Cô phản ứng tự nhiên đứng dậy đề phòng, không hiểu sao khi đối diện trực tiếp với cô ta liền cảm giác bất an.
"Không không, tôi không có ý gì, chỉ là.. cô Hạ.. lúc nãy tôi xin lỗi"
Thiên Du không nghe lầm ? Giai Tuệ làm sao mà lại như một con người khác, rốt cuộc trên phòng hai người họ đã nói những gì. Thiên Du thấy chuyện này cứ có gì là lạ...
"Người cô cần xin lỗi là bác Hy, không phải tôi" Thiên Du dửng dưng.
"Mong cô chuyển lời xin lỗi của tôi đến bác ấy"
Nói xong thoáng im lặng Giai Tuệ tiếp : "Tôi có thể hỏi cô câu này được không..."
"Được cô cứ hỏi"
"Cô thật sự yêu Dạ ? Hai người là thật lòng với nhau ?" Giai Tuệ hỏi với ánh mắt buồn.
".... đúng vậy. Tôi yêu anh ấy"
"Tôi có thể an tâm giao anh ấy cho cô không ?"
"....."
"Tôi tin tưởng cô sẽ là người đem lại hạnh phúc cho anh ấy, tôi đã sai một lần khi rời bỏ tình yêu của mình.. để rồi anh ấy yêu người khác tôi lại níu kéo như một đứa ngốc, không có kết quả. Hạ tiểu thư... tôi chúc phúc hai người" Giai Tuệ nở nụ cười, đôi mắt màu khói loang loang rơi xuống một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Thịch !! Nhìn Giai Tuệ như vậy, trong lòng Thiên Du chợt nhói lên, cô đau lòng khi nhìn Giai Tuệ nghẹn ngào, cảm giác tội lỗi nhanh chóng bao phủ trái tim cô, nó như bóp nghẹt, dày vò cô, như vậy chẳng khác nào Thiên Du là kẻ thứ ba... một kẻ thứ ba lấn át "nữ chính" đang khóc trước mặt cô...
"Tôi...." Thiên Du đưa tay về phía Giai Tuệ, ánh mắt khó xử.
Giai Tuệ quay lưng gạt nước mắt, cô khẽ cười : "Dạ !! Em về nhé"
"Em sao rồi ?"
"Em ổn mà, em suy nghĩ kĩ rồi, em về trước nhé, trả lại không gian cho hai người"
"Vậy tốt rồi, để anh gọi tài xế đưa em về"
"Vâng"
Giai Tuệ bước theo nữ hầu tiễn cô ra cửa, môi mỏng vẽ lên nụ cười khinh bỉ đến đáng sợ...
------
Dạ Tước quay lại với cô gái đang thẩn thờ đứng dựa vào giá xích đu. Anh vô thức ngẩn ngơ. Ánh mắt đen long lanh ngước nhìn vô định trên nền trời xa xăm. Mái tóc nâu khẽ lướt theo từng làn gió se lạnh phảng phất. Làn da trắng phơi dưới màu xế chiều.. tất cả khiến Thiên Du trở nên thật đẹp và hoàn hảo. Anh yêu vẻ đẹp thanh thoát của cô, yêu từng cử chỉ lời nói, yêu tất cả...
Khẽ ôm cô từ phía sau giọng ấm áp thì thầm bên tai : “Trông em có vẻ buồn...”
“Lúc nãy Giai Tuệ nói với em cô ấy chúc phúc chúng ta... vừa nói vừa rơi lệ.. khoảnh khắc đó thật bi thương”
“Là tôi có lỗi với Giai Tuệ...”
“Lúc đó trong em như bừng lên, nó thôi thúc em cho rằng em chính là kẻ phá hoại hai người, em cũng không biết cảm giác đó là gì, có chút tội lỗi, giằng xéo, em thấy buồn...”
“Đừng tự trách, tôi không muốn vì tôi mà hai người con gái phải buồn, ghen tức tổn hại lẫn nha, đặc biệt là em tôi càng không muốn em vì Giai Tuệ mà tự ti, em buồn vì cô ấy khóc vậy có nghĩ đến tôi sẽ đau lòng thế nào khi em làm vậy không ?”
“Nhưng mà Tước...”
“Em đừng nghĩ gì nữa, mọi chuyện đã có tôi, tôi sẽ giải quyết, em chỉ cần ở bên cạnh mà yêu tôi. Cho dù có chuyện gì cũng đừng rời xa tôi, được không ?” Dạ Tước siết chặt như sợ khi buông tay cô sẽ đi mất.
“Được, em sẽ ở bên cạnh anh mãi không rời xa” Cô nhắm mắt tựa người vào lòng ngực vững chãi.
......
“Trời cũng gần tối rồi, tôi đưa em về, kẻo mẹ em lại nghĩ ai bắt cóc con gái bà ấy” Anh buông cô ra tay xoa đầu.
“Vâng, Tước, cái hôn cuối ngày” Nói rồi cô kéo áo anh, nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn.
Anh sững sờ, có chút ngạc nhiên khi cô bé này lại chủ động. Anh cũng không muốn phụ lòng người đẹp, tay mạnh bạo bóp lấy eo cô, điên cuồng mút lấy hai bờ anh đào đỏ mọng của cô, cuốn cô vào nụ hôn nóng bỏng.
“Ưm ưm...” Thiên Du đập đập vai anh.
Anh thả lỏng cười ranh mãnh, cô như tức điên lên. Vốn dĩ muốn lãng mạn một chút mà cái tên này hắn vẫn không biết gì ngoài bá đạo.
“Còn giận dỗi đáng yêu như vậy, muốn tôi hôn em nữa sao ?”
“Có mà điên... vốn dĩ chỉ muốn hôn chào cuối ngày.. anh anh...” Cô đuổi theo anh vừa chạy vừa mắng.
Tiếng cười lan khắp cả khuôn viên.
Anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Tôi yêu em”
“Hớ ....”
Ánh chiều tà phản chiếu lên thân ảnh Dạ Tước. Cô như bị chuốc say bởi vẻ đẹp tựa vị thần mang ánh hào quang.
“Về thôi vịt ngốc” Anh chìa tay cười dịu dàng.
Thiên Du ngẩn ngơ toan đưa tay thì bị anh nắm lấy dắt ra cổng.
Cô ngàn lần vạn lần đều không muốn buông đôi tay này ra...
Bất ngờ bị Dạ Tước gọi tên, Hy quản gia hơi giật mình, chỉ tay ra phía cổng : "Cô ấy ngồi ngoài xích đu đấy cậu"
Nghe ông nói anh liền chạy ra ngay, anh thật sự sợ cô hiểu lầm mà giận anh không nói chuyện với anh. Giai Tuệ thấy vậy thì nghiến răng, tức tối đi theo ra vườn.
"Thiên Thiên !" Anh thấy cô thì hét lớn.
Đang ngồi thả hồn vào gió suy tư thì bị giọng nói tức giận mang chút lo lắng của anh đánh thức.
Cô vén lọn tóc bị gió thổi qua bên tai, cười vô cảm : "Chuyện gì ?"
"Thái độ đó của em là muốn chọc tôi tức chết sao, ngoài trời gió lạnh sao không vào trong, có phải em định bỏ đi khi tôi không chú ý phải không ?" Anh đi đến kéo mạnh cô ngã vào lòng mình, bất chợt dùng sức ôm chặt lấy cô.
Thiên Du thấy anh như vậy thì ngạc nhiên, cô thương lắm, anh ấy bình thường cao ngạo lạnh lùng nhưng thật chất vẫn rất sợ cô đơn, anh ấy tạo cho mình một vỏ bọc rồi lặng lẽ trốn trong đó, vì khi anh ấy muốn tin tưởng ai người đó đều rời đi.
Thiên Du thật không có ý đó, cô chỉ thấy ngột ngạt nên ra hít thở không khí một chút, thấy anh thì muốn giận hờn một chút nên mới có giọng điệu lúc nãy ai ngờ Dạ Tước lại lo lắng như vậy.
"... em chỉ đang giận anh thôi, không có bỏ đi đâu cả, em hứa đấy" Cô ngoan ngoãn úp mặt vào ngực anh.
"Sau này không cho phép em biến mất trong phạm vi tầm mắt của tôi, nếu em dám tôi sẽ lột sạch đồ của em" Anh ôm cô, tuy lời nói bá đạo nhưng hiện trên khuôn mặt điển trai là nét mừng rỡ yêu thương.
"Biến thái !" Cô bĩu môi liếc anh một cái sắc lẹm.
"Chỉ với em thôi" Anh nhéo mũi cô sủng nịnh.
Giai Tuệ từ trong nhà đã nghe thấy nhìn thấy được tất cả sự việc, cô tức lắm, nghiến răng kèn kẹt. Yêu nhau 2 năm nhưng Dạ Tước chưa một lần nào có những cử chỉ lời nói sủng ái như vậy, đặc biệt khi ánh mắt dịu dàng của Dạ Tước nhìn Thiên Du lại càng khiến cơn ghen tức trong Giai Tuệ như dâng đến đỉnh điểm. Cô nắm chặt tay, đay nghiến : "Các người sẽ không hạnh phúc được bao lâu nữa đâu, hãy tận hưởng khi còn có thể đi"
"Dạ..." Giai Tuệ bước ra với những bước chân nặng nề, khuôn mặt bị ánh đèn vàng hắt lên những vệt nước mắt.
Dạ Tước buông Thiên Du ra nói nhỏ : "Em ở đây một lát đừng đi đâu"
"Vâng"
Thiên Du liền thu lại nụ cười khi Dạ Tước đi đến chỗ Giai Tuệ, thay thế bằng một khuôn mặt buồn.
"Em có chuyện muốn nói với Hạ tiểu thư... anh yên tâm em chỉ là muốn xin lỗi cô ấy.."
Thấy Giai Tuệ dường như đã hiểu chuyện, anh cười nhẹ đặt tay lên vai cô, giọng cũng dịu hơn lúc trên phòng : "Em qua đó đi"
Giai Tuệ gật đầu từ từ bước đến bên Thiên Du. Cô phản ứng tự nhiên đứng dậy đề phòng, không hiểu sao khi đối diện trực tiếp với cô ta liền cảm giác bất an.
"Không không, tôi không có ý gì, chỉ là.. cô Hạ.. lúc nãy tôi xin lỗi"
Thiên Du không nghe lầm ? Giai Tuệ làm sao mà lại như một con người khác, rốt cuộc trên phòng hai người họ đã nói những gì. Thiên Du thấy chuyện này cứ có gì là lạ...
"Người cô cần xin lỗi là bác Hy, không phải tôi" Thiên Du dửng dưng.
"Mong cô chuyển lời xin lỗi của tôi đến bác ấy"
Nói xong thoáng im lặng Giai Tuệ tiếp : "Tôi có thể hỏi cô câu này được không..."
"Được cô cứ hỏi"
"Cô thật sự yêu Dạ ? Hai người là thật lòng với nhau ?" Giai Tuệ hỏi với ánh mắt buồn.
".... đúng vậy. Tôi yêu anh ấy"
"Tôi có thể an tâm giao anh ấy cho cô không ?"
"....."
"Tôi tin tưởng cô sẽ là người đem lại hạnh phúc cho anh ấy, tôi đã sai một lần khi rời bỏ tình yêu của mình.. để rồi anh ấy yêu người khác tôi lại níu kéo như một đứa ngốc, không có kết quả. Hạ tiểu thư... tôi chúc phúc hai người" Giai Tuệ nở nụ cười, đôi mắt màu khói loang loang rơi xuống một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Thịch !! Nhìn Giai Tuệ như vậy, trong lòng Thiên Du chợt nhói lên, cô đau lòng khi nhìn Giai Tuệ nghẹn ngào, cảm giác tội lỗi nhanh chóng bao phủ trái tim cô, nó như bóp nghẹt, dày vò cô, như vậy chẳng khác nào Thiên Du là kẻ thứ ba... một kẻ thứ ba lấn át "nữ chính" đang khóc trước mặt cô...
"Tôi...." Thiên Du đưa tay về phía Giai Tuệ, ánh mắt khó xử.
Giai Tuệ quay lưng gạt nước mắt, cô khẽ cười : "Dạ !! Em về nhé"
"Em sao rồi ?"
"Em ổn mà, em suy nghĩ kĩ rồi, em về trước nhé, trả lại không gian cho hai người"
"Vậy tốt rồi, để anh gọi tài xế đưa em về"
"Vâng"
Giai Tuệ bước theo nữ hầu tiễn cô ra cửa, môi mỏng vẽ lên nụ cười khinh bỉ đến đáng sợ...
------
Dạ Tước quay lại với cô gái đang thẩn thờ đứng dựa vào giá xích đu. Anh vô thức ngẩn ngơ. Ánh mắt đen long lanh ngước nhìn vô định trên nền trời xa xăm. Mái tóc nâu khẽ lướt theo từng làn gió se lạnh phảng phất. Làn da trắng phơi dưới màu xế chiều.. tất cả khiến Thiên Du trở nên thật đẹp và hoàn hảo. Anh yêu vẻ đẹp thanh thoát của cô, yêu từng cử chỉ lời nói, yêu tất cả...
Khẽ ôm cô từ phía sau giọng ấm áp thì thầm bên tai : “Trông em có vẻ buồn...”
“Lúc nãy Giai Tuệ nói với em cô ấy chúc phúc chúng ta... vừa nói vừa rơi lệ.. khoảnh khắc đó thật bi thương”
“Là tôi có lỗi với Giai Tuệ...”
“Lúc đó trong em như bừng lên, nó thôi thúc em cho rằng em chính là kẻ phá hoại hai người, em cũng không biết cảm giác đó là gì, có chút tội lỗi, giằng xéo, em thấy buồn...”
“Đừng tự trách, tôi không muốn vì tôi mà hai người con gái phải buồn, ghen tức tổn hại lẫn nha, đặc biệt là em tôi càng không muốn em vì Giai Tuệ mà tự ti, em buồn vì cô ấy khóc vậy có nghĩ đến tôi sẽ đau lòng thế nào khi em làm vậy không ?”
“Nhưng mà Tước...”
“Em đừng nghĩ gì nữa, mọi chuyện đã có tôi, tôi sẽ giải quyết, em chỉ cần ở bên cạnh mà yêu tôi. Cho dù có chuyện gì cũng đừng rời xa tôi, được không ?” Dạ Tước siết chặt như sợ khi buông tay cô sẽ đi mất.
“Được, em sẽ ở bên cạnh anh mãi không rời xa” Cô nhắm mắt tựa người vào lòng ngực vững chãi.
......
“Trời cũng gần tối rồi, tôi đưa em về, kẻo mẹ em lại nghĩ ai bắt cóc con gái bà ấy” Anh buông cô ra tay xoa đầu.
“Vâng, Tước, cái hôn cuối ngày” Nói rồi cô kéo áo anh, nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn.
Anh sững sờ, có chút ngạc nhiên khi cô bé này lại chủ động. Anh cũng không muốn phụ lòng người đẹp, tay mạnh bạo bóp lấy eo cô, điên cuồng mút lấy hai bờ anh đào đỏ mọng của cô, cuốn cô vào nụ hôn nóng bỏng.
“Ưm ưm...” Thiên Du đập đập vai anh.
Anh thả lỏng cười ranh mãnh, cô như tức điên lên. Vốn dĩ muốn lãng mạn một chút mà cái tên này hắn vẫn không biết gì ngoài bá đạo.
“Còn giận dỗi đáng yêu như vậy, muốn tôi hôn em nữa sao ?”
“Có mà điên... vốn dĩ chỉ muốn hôn chào cuối ngày.. anh anh...” Cô đuổi theo anh vừa chạy vừa mắng.
Tiếng cười lan khắp cả khuôn viên.
Anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Tôi yêu em”
“Hớ ....”
Ánh chiều tà phản chiếu lên thân ảnh Dạ Tước. Cô như bị chuốc say bởi vẻ đẹp tựa vị thần mang ánh hào quang.
“Về thôi vịt ngốc” Anh chìa tay cười dịu dàng.
Thiên Du ngẩn ngơ toan đưa tay thì bị anh nắm lấy dắt ra cổng.
Cô ngàn lần vạn lần đều không muốn buông đôi tay này ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.