Chương 23: Tốt nghiệp
Huy Vũ
20/08/2019
Ba tháng trôi qua, đây là thời điểm quan trọng
nhất của đời học sinh, tất cả học sinh khối 12 của trường Dĩ An đều đang đứng tập trung trước bảng thông báo, không khí cứ xôn xao nhốn nháo cả
lên, thi thoảng còn nghe được tiếng thút thít của những cô nàng cậu trai mít ướt yếu bóng vía. Họ đang chen chúc nhau để xem xếp hạng xét tuyển
tốt nghiệp. Người thì vui mừng nhảy nhót, người thì buồn bã lủi thủi ra
về, đương nhiên vẫn là vấn đề muôn thuở "trúng hay trượt".
"Thiên Du !!" Hiểu Tuyên từ xa chạy lại gọi cô.
"Tớ ở đây" Thiên Du vẫy tay ra hiệu.
"Trúng hay trượt ?" Hiểu Tuyên vỗ vai cô bồm bộp.
"Cậu nghĩ sao"
"Hahha cậu á đương nhiên là trúng rồi, có điều hội trưởng của chúng ta không đứng đầu bảng xếp hạng làm tớ có chút thất vọng a" Hiểu Tuyên ôm mặt giả vờ đau buồn.
Cô thấy vậy thì phì cười, tay chọt chọt bụng Hiểu Tuyên làm cô cứ gù gù cười phá lên.
"Tớ không thể so được với anh ấy đâu" Vừa nói cô vừa đưa mắt về phía sân khấu, nơi có người đoạt hạng nhất chuẩn bị lên phát biểu.
"Anh ấy ? Ý cậu là cái người hạng nhất đấy hả, kể ra cậu đạt số điểm cũng ngất trời rồi, còn có người cao hơn cả cậu, là ai ấy nhỉ, lúc nãy tớ có xem mà quên mất, ai nhỉ ???" Cô gái dễ thương nhăn mặt suy nghĩ trông có vẻ khổ sở lắm.
Cô véo má bạn mình, nhắc khéo : "Nhìn đằng kia kìa, người ta lên phát biểu rồi đấy"
Hiểu Tuyên nghe tiếng vỗ tay lộp bộp thì đẩy đẩy cặp kính cận, căng mắt ra nhìn về phía sân khấu. 1..2..3 giây sau thì trố mắt, há hốc mồm, ngạc nhiên thật !!!
Là Vương Dạ Tước !!
"Cậu ấy.. cậu ấy vậy mà lại... lại hạng nhất với số điểm tuyệt đối đó sao ??? Có đùa không vậy ?"
"Cậu bỏ thói cái gì cũng hét lên được không, điếc tai chết được.." Thiên Du bịt tai càu nhàu.
"Thật là khó tin, tớ phải chạy qua đó xem sao" Nói rồi cô nàng co ba chân bốn cẳng chạy vèo về sân khấu, ánh mắt lém lỉnh khi chen vào dòng người. Thiên Du lắc đầu, cô bạn của cô vẫn nghịch ngợm như vậy.
Về phía Vương Dạ Tước, lần đầu lên phát biểu thì ăn mặc khá chỉnh tề, cà vạt ngay ngắn trên áo, còn cẩn thận khoác vest đồng phục bên ngoài nữa mặc dù bình thường ở trường quần áo đều rất buông thã.
Nói là lần đầu, thật ra anh đã đứng trước mặt bao nhiêu người chủ trì biết bao nhiêu cuộc họp, lần đầu có nghĩa là đứng trước đám nhóc đồng học kém anh 4 tuổi này đây.
Bao nhiêu nữ sinh hò hét khi thấy anh bước ra, những lời thán tụng khen ngợi cứ vậy vang khắp hội trường, có người nói "trước đây tớ cũng đã thấy qua cậu ấy nhưng cũng bình thường thôi ai ngờ bây giờ lại đẹp đến vậy", có cô còn bạo gan hơn, tỏ tình trước bao nhiêu là người "tớ thích cậu, Vương Dạ Tước".... Thấy cảnh đó anh chỉ nở nụ cười thân thiện, sau đó lại đảo mắt tìm kiếm cô gái hẹn anh ở sau cánh gà mà lại bị cho leo cây.
Nhìn quanh hồi lâu, cuối cùng ánh mắt anh cũng đã dừng lại, môi vẽ ra nụ cười nửa miệng quen thuộc, điều đó vô tình làm bao nhiêu nữ sinh đang đứng dưới kia đốn tim, hò hét ầm trời.
Cô đứng dưới bóng cây tử đằng, cách xa hội trường một khoảng, cũng đang nhìn anh. Nghe bao nhiêu là tiếng hò hét ca tụng của mấy cô nàng dành cho anh nãy giờ cô cũng bực lắm, khoé môi giật giật, cô hướng về phía đám đông mà đi.
Thiên Du trong bộ đồng phục nữ sinh thật đẹp. Mái tóc nâu đặc trưng xoã dài theo đường eo, cái váy lam ngắn để lộ đôi chân thon thả trắng mịn, chưa nói đến cái áo sơ mi cô đang mặc cùng cà vạt xanh lam tô điểm cho chiếc áo. Thanh lịch và trong sáng, ngày hôm nay đã tạo nên một Thiên Du nữ tính dịu dàng thay vì luôn cột tóc hay giấu tóc trong cái mũ lưỡi trai nam tính.
"Đạt được số điểm tuyệt đối và dành vị trí đứng đầu trong bảng xếp hạng em có cảm nghĩ gì không ?" Thầy quản lí làm MC nở nụ cười thân thiện hỏi anh (chứ bình thường anh làm kiểm điểm đến nỗi thầy cũng phát mệt)
"Trước tiên, em cảm thấy vui và hãnh diện nhưng không vì sự cố gắng mà là vì thiên phú, mọi thứ thật sự dễ dàng đối với em, em thấy vui vì ông trời thương tình ban cho em trí thông minh như vậy" Anh vừa nói vừa nở nụ cười kiêu ngạo.
Thầy quản lí, Thiên Du và Hiểu Tuyên khi nghe câu này mặt đều đen lại, mày giật giật, cứng đờ : "Cái tên này phát biểu cảm nghĩ cũng kiêu ngạo như vậy, phải biết khiêm tốn chứ, phát ghét lên mất thôi"
"Aaaa cậu ấy thật là phong độ và thông minh"
"Ngầu quá aaaaa"
"Lạnh lùng kiêu ngạo quá aaaa"
—_— "Bộ mấy con người này bị chạm mạch hay gì vậy" Bộ ba thầy trò mặt hắc tuyến đứt đoạn luôn cả ngôn từ khi mấy nữ sinh cuồng soái ca cứ reo hò bất chấp.
"Để có được sự tự tin cùng thành tích như hôm nay em vẫn muốn cảm ơn một người, vì em muốn vượt qua cô ấy, muốn khẳng định rằng cô ấy sẽ mãi chỉ phía sau em, không vì muốn hơn thua mà muốn để cô ấy biết trên đời này cũng chỉ có em có thể gánh vác và bảo vệ cô ấy, muốn chứng minh em vốn tài giỏi hơn cô ấy để cô ấy ngoan ngoãn nghe lời em, không cách nào cãi lại"
Nghe đến đây Thiên Du chột dạ đỏ mặt, cái tên này coi đây là phát biểu hay là tuyên bố chủ quyền vậy. Không thể chính đáng một chút sao. Lỡ ông thầy nhiều chuyện kia gọi cô lên thì chẳng phải sẽ là tầm ngắm của những nữ sinh à ?
Ai ai cũng trầm trồ trước những câu nói vừa rồi của anh, đặc biệt là những nữ sinh với ánh mắt lấp lánh và miệng chữ ô kia. Trong lòng dâng lên cảm giác tò mò, ai lại có thể có diễm phúc như vậy, được nam thần trong lòng các cô gái gián tiếp tỏ tình.
"Vậy người em nói có ở đây không ? Có thể mời em ấy lên sân khấu đứng cùng không ?" Thầy phụ trách mở lời, dưới khán đài vỗ tay đen đét.
"Y như rằng...." Cô đổ mồ hôi hột.
Dạ Tước nở nụ cười mong chờ, môi nhếch lên phát ra ba tiếng "Hạ Thiên Du" vào micro vang vọng khắp hội trường.
"Hạ Thiên Du, chính là cô gái đang đứng phía sau mọi người"
"Thì ra là hội trưởng" Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào cô tạo nên một áp lực cực lớn. Cô cứng đờ người, mặt căng thẳng vẫy tay chào rồi nghe lời mà bước lên sân khấu. Vừa đi vừa có những ánh mắt dán vào cô. Đừng hiểu lầm ! Đó là ánh mắt ngạc nhiên, có trầm trồ. có thán phục, hầu như là không ai bất mãn hay ghen tị với cô nàng hội trưởng nổi tiếng này. Điều đó làm cô cũng thở phào, dần tự tin hơn.
Trong đám người dự lễ, ở đâu Hiểu Tuyên thò đầu ra làm cô giật bắn mình : "Thiên Du cố lên"
Mấy bạn đồng học đứng cạnh cũng ùa theo : "Hội trưởng cố lên !!"
Anh chìa tay đỡ cô bước lên bục, cô bắn ánh mắt "giết người" vào anh, thấy vậy anh cũng đổ mồ hôi, nói lãng : "Để anh đỡ em"
Cô hứ anh, quay mặt sang chỗ khác, hiên ngang bước lên một mình.
Thiên Du có biệt danh là chúa hậu đậu quả không sai. Mỗi việc bước lên bục thềm cũng bị hụt chân, cô loạng choạng mất thăng bằng, suýt ngã thì anh chạy đến vòng tay đỡ lấy eo cô, mặt theo quán tính dúi sát mặt cô, khung cảnh này làm cho vô số đồng học hò hét khuyến khích, ai lại nghĩ phúc lợi đến nỗi dự lễ tốt nghiệp còn được xem cảnh ngôn tình a...
Mái tóc bạch kim lung lay, anh hậm hực : "Đã bảo đưa tay cho anh, nhìn xem em đã làm chuyện tốt gì"
"Cảm... cảm ơn anh"
"Khụ.. khụ !" Thầy quản lí ra hiệu nhắc nhở, đưa micro cho cô.
Cô sửa soạn chỉnh tề, lấy micro từ tay thầy quản lí cười hoà đồng : "Xin chào mọi người"
"Thật là may mắn, trường chúng ta một lúc lại có hai đồng học xuất sắc như vậy" Thầy quản lí hãnh diện. Phía dưới là tiếng vỗ tay không ngừng.
"Lời nhắn với mọi người. Hãy cố gắng học tập thật tốt, sau này cùng ứng tuyển vào Thiên Tước nhé"
"Tên này là đang chiêu mộ trá hình đây sao" Cô lườm anh.
Mọi người ai ai cũng ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh lại nhắc đến việc vào làm ở Thiên Tước, mà thôi chắc anh cũng mong muốn được làm Thiên Tước tập đoàn, vốn dĩ ai cũng muốn mà.
"Hội trưởng ..." Mọi người đồng thanh gọi cô.
Cô ngạc nhiên nói vào micro : "Tôi nghe đây"
"Phải thật vui vẻ nhé, thời gian qua cảm ơn cậu chiếu cố, đến lúc phải chia tay rồi"
Cô nghe đến đây thì nghẹn ngào, cơn mít ướt bắt đầu ùa đến. Thiên Du đưa tay khẽ gạt những giọt nước mắt đọng trên mi nở nụ cười cảm kích : "Mọi người cũng vậy, cảm ơn đã chiếu cố, sau này sẽ còn gặp lại”
"Hôm nay chúng ta cứ vui vẻ hết mình !!” Anh giật micro ra khỏi thanh cắm hô lớn.
Trường Dĩ An được một phen vui chơi, lẫn học sinh và thầy cô...
"Thiên Du !!" Hiểu Tuyên từ xa chạy lại gọi cô.
"Tớ ở đây" Thiên Du vẫy tay ra hiệu.
"Trúng hay trượt ?" Hiểu Tuyên vỗ vai cô bồm bộp.
"Cậu nghĩ sao"
"Hahha cậu á đương nhiên là trúng rồi, có điều hội trưởng của chúng ta không đứng đầu bảng xếp hạng làm tớ có chút thất vọng a" Hiểu Tuyên ôm mặt giả vờ đau buồn.
Cô thấy vậy thì phì cười, tay chọt chọt bụng Hiểu Tuyên làm cô cứ gù gù cười phá lên.
"Tớ không thể so được với anh ấy đâu" Vừa nói cô vừa đưa mắt về phía sân khấu, nơi có người đoạt hạng nhất chuẩn bị lên phát biểu.
"Anh ấy ? Ý cậu là cái người hạng nhất đấy hả, kể ra cậu đạt số điểm cũng ngất trời rồi, còn có người cao hơn cả cậu, là ai ấy nhỉ, lúc nãy tớ có xem mà quên mất, ai nhỉ ???" Cô gái dễ thương nhăn mặt suy nghĩ trông có vẻ khổ sở lắm.
Cô véo má bạn mình, nhắc khéo : "Nhìn đằng kia kìa, người ta lên phát biểu rồi đấy"
Hiểu Tuyên nghe tiếng vỗ tay lộp bộp thì đẩy đẩy cặp kính cận, căng mắt ra nhìn về phía sân khấu. 1..2..3 giây sau thì trố mắt, há hốc mồm, ngạc nhiên thật !!!
Là Vương Dạ Tước !!
"Cậu ấy.. cậu ấy vậy mà lại... lại hạng nhất với số điểm tuyệt đối đó sao ??? Có đùa không vậy ?"
"Cậu bỏ thói cái gì cũng hét lên được không, điếc tai chết được.." Thiên Du bịt tai càu nhàu.
"Thật là khó tin, tớ phải chạy qua đó xem sao" Nói rồi cô nàng co ba chân bốn cẳng chạy vèo về sân khấu, ánh mắt lém lỉnh khi chen vào dòng người. Thiên Du lắc đầu, cô bạn của cô vẫn nghịch ngợm như vậy.
Về phía Vương Dạ Tước, lần đầu lên phát biểu thì ăn mặc khá chỉnh tề, cà vạt ngay ngắn trên áo, còn cẩn thận khoác vest đồng phục bên ngoài nữa mặc dù bình thường ở trường quần áo đều rất buông thã.
Nói là lần đầu, thật ra anh đã đứng trước mặt bao nhiêu người chủ trì biết bao nhiêu cuộc họp, lần đầu có nghĩa là đứng trước đám nhóc đồng học kém anh 4 tuổi này đây.
Bao nhiêu nữ sinh hò hét khi thấy anh bước ra, những lời thán tụng khen ngợi cứ vậy vang khắp hội trường, có người nói "trước đây tớ cũng đã thấy qua cậu ấy nhưng cũng bình thường thôi ai ngờ bây giờ lại đẹp đến vậy", có cô còn bạo gan hơn, tỏ tình trước bao nhiêu là người "tớ thích cậu, Vương Dạ Tước".... Thấy cảnh đó anh chỉ nở nụ cười thân thiện, sau đó lại đảo mắt tìm kiếm cô gái hẹn anh ở sau cánh gà mà lại bị cho leo cây.
Nhìn quanh hồi lâu, cuối cùng ánh mắt anh cũng đã dừng lại, môi vẽ ra nụ cười nửa miệng quen thuộc, điều đó vô tình làm bao nhiêu nữ sinh đang đứng dưới kia đốn tim, hò hét ầm trời.
Cô đứng dưới bóng cây tử đằng, cách xa hội trường một khoảng, cũng đang nhìn anh. Nghe bao nhiêu là tiếng hò hét ca tụng của mấy cô nàng dành cho anh nãy giờ cô cũng bực lắm, khoé môi giật giật, cô hướng về phía đám đông mà đi.
Thiên Du trong bộ đồng phục nữ sinh thật đẹp. Mái tóc nâu đặc trưng xoã dài theo đường eo, cái váy lam ngắn để lộ đôi chân thon thả trắng mịn, chưa nói đến cái áo sơ mi cô đang mặc cùng cà vạt xanh lam tô điểm cho chiếc áo. Thanh lịch và trong sáng, ngày hôm nay đã tạo nên một Thiên Du nữ tính dịu dàng thay vì luôn cột tóc hay giấu tóc trong cái mũ lưỡi trai nam tính.
"Đạt được số điểm tuyệt đối và dành vị trí đứng đầu trong bảng xếp hạng em có cảm nghĩ gì không ?" Thầy quản lí làm MC nở nụ cười thân thiện hỏi anh (chứ bình thường anh làm kiểm điểm đến nỗi thầy cũng phát mệt)
"Trước tiên, em cảm thấy vui và hãnh diện nhưng không vì sự cố gắng mà là vì thiên phú, mọi thứ thật sự dễ dàng đối với em, em thấy vui vì ông trời thương tình ban cho em trí thông minh như vậy" Anh vừa nói vừa nở nụ cười kiêu ngạo.
Thầy quản lí, Thiên Du và Hiểu Tuyên khi nghe câu này mặt đều đen lại, mày giật giật, cứng đờ : "Cái tên này phát biểu cảm nghĩ cũng kiêu ngạo như vậy, phải biết khiêm tốn chứ, phát ghét lên mất thôi"
"Aaaa cậu ấy thật là phong độ và thông minh"
"Ngầu quá aaaaa"
"Lạnh lùng kiêu ngạo quá aaaa"
—_— "Bộ mấy con người này bị chạm mạch hay gì vậy" Bộ ba thầy trò mặt hắc tuyến đứt đoạn luôn cả ngôn từ khi mấy nữ sinh cuồng soái ca cứ reo hò bất chấp.
"Để có được sự tự tin cùng thành tích như hôm nay em vẫn muốn cảm ơn một người, vì em muốn vượt qua cô ấy, muốn khẳng định rằng cô ấy sẽ mãi chỉ phía sau em, không vì muốn hơn thua mà muốn để cô ấy biết trên đời này cũng chỉ có em có thể gánh vác và bảo vệ cô ấy, muốn chứng minh em vốn tài giỏi hơn cô ấy để cô ấy ngoan ngoãn nghe lời em, không cách nào cãi lại"
Nghe đến đây Thiên Du chột dạ đỏ mặt, cái tên này coi đây là phát biểu hay là tuyên bố chủ quyền vậy. Không thể chính đáng một chút sao. Lỡ ông thầy nhiều chuyện kia gọi cô lên thì chẳng phải sẽ là tầm ngắm của những nữ sinh à ?
Ai ai cũng trầm trồ trước những câu nói vừa rồi của anh, đặc biệt là những nữ sinh với ánh mắt lấp lánh và miệng chữ ô kia. Trong lòng dâng lên cảm giác tò mò, ai lại có thể có diễm phúc như vậy, được nam thần trong lòng các cô gái gián tiếp tỏ tình.
"Vậy người em nói có ở đây không ? Có thể mời em ấy lên sân khấu đứng cùng không ?" Thầy phụ trách mở lời, dưới khán đài vỗ tay đen đét.
"Y như rằng...." Cô đổ mồ hôi hột.
Dạ Tước nở nụ cười mong chờ, môi nhếch lên phát ra ba tiếng "Hạ Thiên Du" vào micro vang vọng khắp hội trường.
"Hạ Thiên Du, chính là cô gái đang đứng phía sau mọi người"
"Thì ra là hội trưởng" Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào cô tạo nên một áp lực cực lớn. Cô cứng đờ người, mặt căng thẳng vẫy tay chào rồi nghe lời mà bước lên sân khấu. Vừa đi vừa có những ánh mắt dán vào cô. Đừng hiểu lầm ! Đó là ánh mắt ngạc nhiên, có trầm trồ. có thán phục, hầu như là không ai bất mãn hay ghen tị với cô nàng hội trưởng nổi tiếng này. Điều đó làm cô cũng thở phào, dần tự tin hơn.
Trong đám người dự lễ, ở đâu Hiểu Tuyên thò đầu ra làm cô giật bắn mình : "Thiên Du cố lên"
Mấy bạn đồng học đứng cạnh cũng ùa theo : "Hội trưởng cố lên !!"
Anh chìa tay đỡ cô bước lên bục, cô bắn ánh mắt "giết người" vào anh, thấy vậy anh cũng đổ mồ hôi, nói lãng : "Để anh đỡ em"
Cô hứ anh, quay mặt sang chỗ khác, hiên ngang bước lên một mình.
Thiên Du có biệt danh là chúa hậu đậu quả không sai. Mỗi việc bước lên bục thềm cũng bị hụt chân, cô loạng choạng mất thăng bằng, suýt ngã thì anh chạy đến vòng tay đỡ lấy eo cô, mặt theo quán tính dúi sát mặt cô, khung cảnh này làm cho vô số đồng học hò hét khuyến khích, ai lại nghĩ phúc lợi đến nỗi dự lễ tốt nghiệp còn được xem cảnh ngôn tình a...
Mái tóc bạch kim lung lay, anh hậm hực : "Đã bảo đưa tay cho anh, nhìn xem em đã làm chuyện tốt gì"
"Cảm... cảm ơn anh"
"Khụ.. khụ !" Thầy quản lí ra hiệu nhắc nhở, đưa micro cho cô.
Cô sửa soạn chỉnh tề, lấy micro từ tay thầy quản lí cười hoà đồng : "Xin chào mọi người"
"Thật là may mắn, trường chúng ta một lúc lại có hai đồng học xuất sắc như vậy" Thầy quản lí hãnh diện. Phía dưới là tiếng vỗ tay không ngừng.
"Lời nhắn với mọi người. Hãy cố gắng học tập thật tốt, sau này cùng ứng tuyển vào Thiên Tước nhé"
"Tên này là đang chiêu mộ trá hình đây sao" Cô lườm anh.
Mọi người ai ai cũng ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh lại nhắc đến việc vào làm ở Thiên Tước, mà thôi chắc anh cũng mong muốn được làm Thiên Tước tập đoàn, vốn dĩ ai cũng muốn mà.
"Hội trưởng ..." Mọi người đồng thanh gọi cô.
Cô ngạc nhiên nói vào micro : "Tôi nghe đây"
"Phải thật vui vẻ nhé, thời gian qua cảm ơn cậu chiếu cố, đến lúc phải chia tay rồi"
Cô nghe đến đây thì nghẹn ngào, cơn mít ướt bắt đầu ùa đến. Thiên Du đưa tay khẽ gạt những giọt nước mắt đọng trên mi nở nụ cười cảm kích : "Mọi người cũng vậy, cảm ơn đã chiếu cố, sau này sẽ còn gặp lại”
"Hôm nay chúng ta cứ vui vẻ hết mình !!” Anh giật micro ra khỏi thanh cắm hô lớn.
Trường Dĩ An được một phen vui chơi, lẫn học sinh và thầy cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.