Chương 137: Trở về quỹ đạo cũ (1)
Huy Vũ
04/10/2019
Đứng trước căn biệt thự toạ lạc ở Tây Trạch, Vương Dạ Tước hoàn toàn lạ lẫm với quan cảnh rộng lớn tráng lệ.
Người hầu đứng dọc hai bên thảm đỏ trải giữa đại sảnh nghênh đón, bác quản gia Vương Hy, dì Tiêu, tài xế A Tùng, anh đều không nhớ bất kì ai.
Nhờ Mã Tuấn An kể lại đại ý sự việc, vì Vương Dạ Tước xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng dẫn đến mất trí nhớ, may thay Hạ Thiên Du đi cùng chỉ bị gãy xương ống khuyển, nhưng mắt của cô đã không còn khả năng nhìn thấy. Đó là lí do vì sao hai người phải ở lại bệnh viện điều trị, không thể trở về Thảo Trạch viên.
Đương nhiên Mã Tuấn An biết cân nhắc nặng nhẹ, chỉ kể những gì cần để biết. Anh đã yêu cầu những ai nghe xong chuyện này đều phải tự giác giữ kín miệng.
Sau khi nghe được đầu đuôi câu chuyện, tâm trạng ai nấy đều rơi vào não nề.
.........
Ở Thảo Trạch viên dưỡng sức hồi phục, anh bắt đầu với công việc đầu tiên của "hành trình" tìm lại kí ức là tìm hiểu về gia phả thông qua lời trình bày của Vương quản gia.
Đã nắm rõ thân thế của từng người trong gia tộc, anh tạm gác sang một bên. Hiện tại tập trung xem xét những tài liệu cần thiết, nhanh chóng quay trở lại tiếp nhận công ty theo lời của Mã Tuấn An.
Mã Tuấn An lo sợ gián điệp của công ty đối thủ cài vào phát hiện chủ tịch tập đoàn Thiên Tước đã bị mất trí nhớ sẽ lợi dụng điểm này tung tin ra ngoài nhằm gây áp lực cho toàn thể nhân viên và đả kích các cổ đông trong hội đồng đồng loạt rút vốn.
Lí do nổi loạn rất đơn giản, không bất cứ một bộ phận nào có thể chấp nhận được một người lãnh đạo bất tài.
Vương Dạ Tước không hề nhớ bình thường anh phải xử lý những việc gì khi nắm giữ chức vị chủ tịch tối cao này, khác nào rắn mất đầu, công ty sẽ rơi vào khủng hoảng, hậu quả khó lường.
Dự liệu của Mã Tuấn An tuy có phần thái quá nhưng đó là điều lo lắng thiết yếu đối với bất kì một thương nhân nào.
Mã Tuấn An lập tức nếu lên suy nghĩ của mình, anh đã thoả thuận với Vương Dạ Tước trước khi đến công ty: "Trong thời gian làm việc, hãy cố gắng đừng để ai nghi ngờ về sự thay đổi của cậu"
"Được" Vương Dạ Tước thản nhiên nhếch mép. Nhìn thái độ tự tin của anh, chàng trợ lý cũng yên tâm phần nào.
Đừng nói là để lộ, chỉ với khí thế bức người vốn có của anh, mỗi lần xuất hiện ở công ty đều khiến nhân viên cúi đầu kiêng dè. Có muốn nghi ngờ cũng không thể nào nghi ngờ khí chất lãnh đạo "thật" này.
Nhờ trí thông minh trời phú và sự giúp đỡ của trợ lý, chủ tịch Vương nhanh chóng hiểu rõ nguyên lí hoạt động và nắm bắt được tình hình hiện tại của công ty.
Mất nửa tháng làm việc để Vương Dạ Tước có thể hoàn toàn hình thành cách làm việc giống như trước đây.
Trong vỏn vẹn 15 ngày có thể kiêu hãnh ngồi vào chiếc ghế chỉ dành riêng cho mình, điều hành công ty ngày càng phát triển mà không một ai nghi ngờ. Chỉ có những người có "thiên phú lãnh đạo" mới có khả năng.
Có cánh tay phải đắc lực là Mã Tuấn An và những cấp dưới đáng tin cậy, công ty liên tục tiến kí kết thành công các hạng mục quan trọng.
Danh tiếng của vị chủ tịch trẻ tuổi đột nhiên được cánh truyền thông liên tục đưa lên trang nhất sau một tháng vắng bóng.
.........
Kể từ ngày cùng nhau trở về, thái độ của Vương Dạ Tước đối với Hạ Thiên Du đã ôn thuận mấy phần. Anh sắp xếp người hầu chăm sóc riêng cho cô, mua cho cô rất nhiều quần áo và trang sức độc quyền hãng NBK quốc tế.
Tuy sinh hoạt có khó khăn hơn người bình thường nhưng nhu cầu về vật chất và người giám hộ chăm sóc đều nhất nhất không cần lo lắng.
Cô nhờ Mã Tuấn An theo dõi Lý Dật Hiên. Nhận được tin tốt, kể từ lúc bỏ lỡ cô ở bệnh viện cũng không còn suy sụp. Cô nhẹ nhõm.
Anh quay trở lại với công tác giảng dạy ở trường Đại học Mỹ thuật Hàn Lâm. Tinh thần và trách nhiệm trong công việc cũng nâng cao bội phần.
Mọi việc dần dần quay trở lại đúng với quỹ đạo của nó. Những ngày tháng tưởng chừng bình yên vẫn cứ thế lặng lẽ trôi qua...
———
Đã nửa đêm, thư phòng ở tầng hai vẫn sáng đèn. Vương Dạ Tước đang tập trung xử lý nốt những bản báo cáo mà buổi sáng ở công ty anh không có thời gian xem qua.
"Brừm..." Điện thoại trên bàn rung liên tục, anh đưa mắt nhìn sang, màn hình hiển thị một dãy số nước ngoài.
"Ai lại cần tìm mình vào giờ này? là người nước ngoài..." Tuy do dự nhưng cuối cùng anh cũng bắt máy.
"Chào con, là mẹ"
Bên đầu dây là giọng của một người phụ nữ trung niên, bà ấy không phải người nước ngoài, ngữ điệu lại dịu dàng quen thuộc, hơn nữa còn xưng là mẹ...
Vương Dạ Tước ngạc nhiên, không nghĩ sớm như vậy lại có thể nói chuyện với mẹ.
Theo những gì anh tìm hiểu, mẹ của anh tên Thẩm Lạc Nhiên, hiện tại đang định cư ở nước cùng bố của anh, Vương Thế Hùng.
Đương nhiên hai ông bà không biết chuyện con trai mình bị mất trí nhớ.
Người hầu đứng dọc hai bên thảm đỏ trải giữa đại sảnh nghênh đón, bác quản gia Vương Hy, dì Tiêu, tài xế A Tùng, anh đều không nhớ bất kì ai.
Nhờ Mã Tuấn An kể lại đại ý sự việc, vì Vương Dạ Tước xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng dẫn đến mất trí nhớ, may thay Hạ Thiên Du đi cùng chỉ bị gãy xương ống khuyển, nhưng mắt của cô đã không còn khả năng nhìn thấy. Đó là lí do vì sao hai người phải ở lại bệnh viện điều trị, không thể trở về Thảo Trạch viên.
Đương nhiên Mã Tuấn An biết cân nhắc nặng nhẹ, chỉ kể những gì cần để biết. Anh đã yêu cầu những ai nghe xong chuyện này đều phải tự giác giữ kín miệng.
Sau khi nghe được đầu đuôi câu chuyện, tâm trạng ai nấy đều rơi vào não nề.
.........
Ở Thảo Trạch viên dưỡng sức hồi phục, anh bắt đầu với công việc đầu tiên của "hành trình" tìm lại kí ức là tìm hiểu về gia phả thông qua lời trình bày của Vương quản gia.
Đã nắm rõ thân thế của từng người trong gia tộc, anh tạm gác sang một bên. Hiện tại tập trung xem xét những tài liệu cần thiết, nhanh chóng quay trở lại tiếp nhận công ty theo lời của Mã Tuấn An.
Mã Tuấn An lo sợ gián điệp của công ty đối thủ cài vào phát hiện chủ tịch tập đoàn Thiên Tước đã bị mất trí nhớ sẽ lợi dụng điểm này tung tin ra ngoài nhằm gây áp lực cho toàn thể nhân viên và đả kích các cổ đông trong hội đồng đồng loạt rút vốn.
Lí do nổi loạn rất đơn giản, không bất cứ một bộ phận nào có thể chấp nhận được một người lãnh đạo bất tài.
Vương Dạ Tước không hề nhớ bình thường anh phải xử lý những việc gì khi nắm giữ chức vị chủ tịch tối cao này, khác nào rắn mất đầu, công ty sẽ rơi vào khủng hoảng, hậu quả khó lường.
Dự liệu của Mã Tuấn An tuy có phần thái quá nhưng đó là điều lo lắng thiết yếu đối với bất kì một thương nhân nào.
Mã Tuấn An lập tức nếu lên suy nghĩ của mình, anh đã thoả thuận với Vương Dạ Tước trước khi đến công ty: "Trong thời gian làm việc, hãy cố gắng đừng để ai nghi ngờ về sự thay đổi của cậu"
"Được" Vương Dạ Tước thản nhiên nhếch mép. Nhìn thái độ tự tin của anh, chàng trợ lý cũng yên tâm phần nào.
Đừng nói là để lộ, chỉ với khí thế bức người vốn có của anh, mỗi lần xuất hiện ở công ty đều khiến nhân viên cúi đầu kiêng dè. Có muốn nghi ngờ cũng không thể nào nghi ngờ khí chất lãnh đạo "thật" này.
Nhờ trí thông minh trời phú và sự giúp đỡ của trợ lý, chủ tịch Vương nhanh chóng hiểu rõ nguyên lí hoạt động và nắm bắt được tình hình hiện tại của công ty.
Mất nửa tháng làm việc để Vương Dạ Tước có thể hoàn toàn hình thành cách làm việc giống như trước đây.
Trong vỏn vẹn 15 ngày có thể kiêu hãnh ngồi vào chiếc ghế chỉ dành riêng cho mình, điều hành công ty ngày càng phát triển mà không một ai nghi ngờ. Chỉ có những người có "thiên phú lãnh đạo" mới có khả năng.
Có cánh tay phải đắc lực là Mã Tuấn An và những cấp dưới đáng tin cậy, công ty liên tục tiến kí kết thành công các hạng mục quan trọng.
Danh tiếng của vị chủ tịch trẻ tuổi đột nhiên được cánh truyền thông liên tục đưa lên trang nhất sau một tháng vắng bóng.
.........
Kể từ ngày cùng nhau trở về, thái độ của Vương Dạ Tước đối với Hạ Thiên Du đã ôn thuận mấy phần. Anh sắp xếp người hầu chăm sóc riêng cho cô, mua cho cô rất nhiều quần áo và trang sức độc quyền hãng NBK quốc tế.
Tuy sinh hoạt có khó khăn hơn người bình thường nhưng nhu cầu về vật chất và người giám hộ chăm sóc đều nhất nhất không cần lo lắng.
Cô nhờ Mã Tuấn An theo dõi Lý Dật Hiên. Nhận được tin tốt, kể từ lúc bỏ lỡ cô ở bệnh viện cũng không còn suy sụp. Cô nhẹ nhõm.
Anh quay trở lại với công tác giảng dạy ở trường Đại học Mỹ thuật Hàn Lâm. Tinh thần và trách nhiệm trong công việc cũng nâng cao bội phần.
Mọi việc dần dần quay trở lại đúng với quỹ đạo của nó. Những ngày tháng tưởng chừng bình yên vẫn cứ thế lặng lẽ trôi qua...
———
Đã nửa đêm, thư phòng ở tầng hai vẫn sáng đèn. Vương Dạ Tước đang tập trung xử lý nốt những bản báo cáo mà buổi sáng ở công ty anh không có thời gian xem qua.
"Brừm..." Điện thoại trên bàn rung liên tục, anh đưa mắt nhìn sang, màn hình hiển thị một dãy số nước ngoài.
"Ai lại cần tìm mình vào giờ này? là người nước ngoài..." Tuy do dự nhưng cuối cùng anh cũng bắt máy.
"Chào con, là mẹ"
Bên đầu dây là giọng của một người phụ nữ trung niên, bà ấy không phải người nước ngoài, ngữ điệu lại dịu dàng quen thuộc, hơn nữa còn xưng là mẹ...
Vương Dạ Tước ngạc nhiên, không nghĩ sớm như vậy lại có thể nói chuyện với mẹ.
Theo những gì anh tìm hiểu, mẹ của anh tên Thẩm Lạc Nhiên, hiện tại đang định cư ở nước cùng bố của anh, Vương Thế Hùng.
Đương nhiên hai ông bà không biết chuyện con trai mình bị mất trí nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.