Chương 76: Truy sát (3)
Huy Vũ
22/08/2019
Hai chiếc xe ở phía sau dường như mất kiên nhẫn
với việc Dạ Tước cứ lần này đến lần khác tránh né được công kích, muốn
tấn công toàn lực. Bọn chúng nghe theo lời của gã áo đen cầm súng cho xe tăng vọt tốc độ chạy ngang xe anh, chiếc còn lại thì bám sát đuôi phía
sau, ép xe anh vào thế kìm hãm chuyển động. Kính chiếu hậu một bên vỡ
tan tành thành những mảnh vụn cắt vào cửa kính trầy trụa xấu xí, thành
xe cọ xát vào rào chắn quanh vách núi, nhóm lên những tia lửa màu cam
vàng nhấp nháy, nhám đen cả một bên xe.
Con đường vốn đã nguy hiểm nay lại trở thành một cuộc săn đuổi càng nguy hiểm chết chóc hơn.
Hai chiếc xe chạy ngang nhau dằn co tốc độ trên con đường vòng cung.
"Xin chào Tước thiếu, đã lâu không gặp ?" Một người đàn ông mặc đồ đen chống tay lên cửa kính nói với giọng khiêu khích. Hắn xoay xoay khẩu súng ngắn trên tay, động tác như một lời chào hỏi giễu cợt.
Dạ Tước liếc ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn tên sát thủ. Hắn chính là thủ lĩnh của băng nhóm, cũng chính là người vừa rồi nả mấy phát đạn không thương tiếc vào xe anh. Trên mặt hắn có một vết sẹo dài kéo từ đuôi mắt xuống má trông xấu xí, song khuôn mặt vẫn còn rất trẻ, cũng không thể buông lời phủ định là xấu. Cũng đặc biệt như Dạ Tước, anh là mái tóc bạch kim lấp lánh, còn hắn có một mái tóc màu đỏ tươi hiếm thấy.
Anh biết hắn, hắn là Nhị đương gia của Thiên Hành bang - một bang hắc đạo luôn đối đầu với Dạ Hành bang. Tuy bề ngoài của hắn không mấy gì là hung ác nhưng thủ đoạn và cách hạ sát lại vô cùng tàn độc. Trong thế giới bóng đêm, đối thủ duy nhất anh công nhận cũng chỉ có thể là hắn - Vô Kiến Phong, bí danh - Jack Đồ Tể.
"Ái chà chà, đâu cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đó chứ, Lloyd ?" Hắn ta nở một nụ cười nham hiểm khiêu khích.
"Đừng gọi tôi bằng cái tên đó, tôi đã không còn đi trên con đường đen tối đó nữa rồi” Anh tối mặt khi nghe kẻ thù trong bang phái đối đầu lại gọi bí danh của mình một cách giống như rất thân mật.
"Ừm hứm... được thôi. Không gọi thì không gọi” Hắn nhún vai, tay vuốt tóc tự mãn. Bộ dáng coi thường khinh địch khiến Dạ Tước phải khó chịu.
"Vô Kiến Phong !! Dạ - Thiên, hai bang chúng ta trước đây nước sông không phạm nước giếng, vì sao lại có chuyện này xảy ra, anh như vậy là muốn gì đây ?" Dạ Tước lên giọng lạnh lẽo nhìn người đàn ông tóc đỏ.
"Tôi không hẳn là muốn làm loại việc này đâu. Nhưng Vô Kiến Vũ nhờ tôi, hắn nhờ tôi GIẾT chết anh" Vô Kiến Phong kéo tay lên đạn, chĩa thẳng khẩu súng vào mặt anh, nở một nụ cười tàn độc.
“Chuyện này liên quan gì đến Vô Kiến Vũ ?”
“À há, hắn nhận được lời uỷ thác từ một gã ngoại quốc tên Jason. Chả biết tên anh trai tham lam đó đã nhận lợi ích gì mà đồng ý giao dịch, nhưng nghe nói gã ngoại quốc kia vừa về nước liền ra tay với anh, còn là mượn tay Thiên diệt Dạ. Đúng thật ngư ông đắt lợi. Xem ra hắn là một con cáo già cũng chịu khó tìm hiểu đấy chứ. Có lẽ anh trai biết tôi thích nên đặc biệt để tôi đích thân thực hiện nhiệm vụ lần này”
“Vì sao Jason lại muốn giết tôi, các người đang có âm mưu gì ??”
“Bao nhiêu thông tin là quá đủ rồi. Chuẩn bị chết được rồi đấy” Vô Kiến Phong tối mặt, hắn nhếch môi ngoẹo đầu cười man rợ.
"Chỉ một mình tôi ?" Dạ Tước chậc lưỡi, vốn còn định moi thêm một ít thông tin. Anh cảnh giác, vẫn giữ thái độ bình tĩnh, anh nhíu mày cố suy xét.
"Đúng vậy. Tất nhiên tôi sẽ không làm hại đến tiểu tình nhân của anh đâu. À, lúc nãy có vẻ tôi làm cô ấy sợ nên trốn luôn rồi nhỉ ?" Vô Kiến Phong hạ súng xuống một chút, thoáng tầm nhìn, hắn liếc vào ghế ngồi bên cạnh Dạ Tước dò xét.
Thiên Du giật thót, cô đổ mồ hôi như suối lũ, từ nãy đến giờ im thinh thích nghe đoạn đối thoại nghẹt thở của anh và người đàn ông sát thủ đó, thân thể cô không ngừng run lên. Khí tức phát ra từ âm thanh lanh lãnh của hắn như bản án chết chóc, muốn định chết cho ai cũng dễ dàng như giết một con kiến.
Hắn ta biết cô đang trốn ở trên xe, có lẽ lúc cô ngoái đầu ra sau nhìn thì hắn đã nhìn thấy cô rồi nên có trốn cũng vô dụng. Cô nhớ lại, thảo nào lúc đó hắn lại cười. Trong đầu không ngừng suy diễn cảnh tượng có thể xảy ra nhất, còn loáng thoáng hiện lên hình ảnh anh bị trúng đạn ngã xuống trước mặt cô. Cô bật ra nước mắt, hai tay bịt miệng không phát ra thành tiếng, cảm xúc bấn loạn sợ hãi cùng cực nhất thời bủa vây tâm trí cô. Anh đã muốn che giấu, cô không thể lại vụng về phá hỏng, ít nhất nếu đã bị phát hiện thì cũng không thể làm vướng bận anh. Đợi thời cơ, cô tin chắc hai người phối hợp sẽ có cách giải vây.
Dạ Tước cảm giác phía sau cái khoác ấy là một cơ thể run lên không ngừng. Anh biết rõ cô đang sợ, ai mà không sợ hãi khi đối diện với Vô Kiến Phong. Sở dĩ bí danh hắn sở hữu là do trên dưới hắc đạo đặt cho. Mọi người nói đây là cái tên hoa mỹ nhất để biểu lộ cho con người của hắn. “Jack Đồ Tể", hơn cả một con thú hoang cuồng sát hàng loạt tại nơi sâu thẳm đen tối nhất Luân Đôn.
Dạ Tước đặt một tay lên đầu cô, như truyền một loại sức mạnh bảo vệ trấn an, lòng thầm toan tính : "Thiên Thiên... không được giải quyết ngay tại đây, bây giờ an toàn của cô ấy là trên hết. Mình không thể đưa ra quyết định nhất thời được... Vô Kiến Phong tuy có thành kiến với mình nhưng cũng coi như là đạo tặc nói lời đạo nghĩa, thương lượng với hắn thử xem sao"
"Anh nhất định không được xảy ra chuyện đó Tước à..." Cô cảm nhận được cái xoa đầu của anh, tuy trong tình thế nguy hiểm nhưng anh vẫn rất dịu dàng đáng tin. Điều đó làm cô như muốn khóc lớn hơn.
"Vô Kiến Phong !!" Anh đưa đôi mắt sắc lạnh kiên định như chim ưng nhìn tên tóc đỏ, giọng gằng lên gọi tên hắn.
"Hửm ?? Tước thiếu còn muốn nói gì trước khi từ giã cuộc đời đây ?" Hắn nhếch môi, nhướng mày giễu cợt nhìn anh.
"Anh chỉ giải quyết một mình tôi ? Không làm hại cô gái này ?"
"Đương nhiên. Với điều kiện anh ngoan ngoãn cho tôi để lại một lỗ đạn xinh đẹp trên thái dương hay não của anh. Như vậy tôi sẽ không khiến tiểu tình nhân của anh phải khó xử. Tôi không bạc đãi phụ nữ và trẻ em, anh có thể tin tôi"
"Được ! Nói lời phải giữ lấy lời" Dạ Tước không nhìn hắn, một bộ dáng bình tĩnh đến lạ đếm từng ngón tay xuống vô-lăng, môi vẽ ra nụ cười nửa miệng.
Vô Kiến Phong có lẽ cũng cảm nhận được khí tức của Dạ Tước đã thay đổi, song không lấy làm lo lắng, hắn nhắm thẳng nòng súng vào ngay thái dương của anh, ngón tay chuẩn bị bóp cò : "Vậy tôi bắt đầu nhé, nể mặt anh là lão đại của Dạ Hành bang, lại còn hảo soái như vậy. Tôi sẽ cho anh một cái chết thật đẹp"
"Hừ ! Anh cũng nói tôi là lão đại của Dạ Hành bang, thật dễ chết như vậy sao ?"
“Sắp chết rồi còn kiêu ngạo như vậy. Nào.. 1.. 2..”
Dạ Tước quay mặt nhìn Vô Kiến Phong, anh cho kẻ thù chiêm ngưỡng nụ cười nửa miệng kiêu ngạo của mình. Ánh mắt kiêu hãnh tàn khốc như đã thật sự muốn đối đầu. Thời điểm gây mất cảnh giác hữu dụng nhất chính là bây giờ !!!
“Cái... cái gì ???”
Anh gạt cần, đạp mạnh phanh, xe ngay khắc vụt khỏi tầm mắt Vô Kiến Phong vọt lên phía trước, phá bỏ vòng khoá kìm hãm trong chớp mắt với tốc độ gần như cực đại.
Vô Kiến Phong nộ lên sát khí, Dạ Tước lại dám lợi dụng sơ hở mà chạy thoát. Đúng là hắn đã xem thường anh rồi. Hắn thu súng lại, lôi mạnh tên đàn em ngã nhào ra ghế sau. Đích thân cầm lái tăng tốc đuổi theo, hắn dùng lực siết đến vô-lăng muốn nát ra, nghiến răng : "Hôm nay không giết được Vương Dạ Tước ta thề không lấy danh Jack Đồ Tể"
........
Xe của anh lao thẳng trên con đường ngoằn nghèo nguy hiểm. Một đám sát thủ vẫn cố chấp đuổi theo phía sau hòng truy cùng giết tận. Tất nhiên cú đánh lạc hướng vừa rồi đã giúp anh thoát khỏi vòng vây của bọn chúng, cách một khoảng.
Dạ Tước trầm mặt nói từng lời gấp gáp, đôi mày nhíu lại căng thẳng hơn bao giờ hết : “Thiên Thiên, một lát anh dừng lại ở cuối đường, em mau chóng tìm đường trốn thoát quay về thông báo tin tức cho Mã Tuấn An, gọi cả lực lượng cảnh sát đến đây"
"Em không đồng ý, muốn thì em và anh cùng chạy. Sao em có thể để anh đối mặt một mình với nguy hiểm chứ ??" Cô hất tung cái áo khoác không trốn nữa, kích động chồm về phía anh, quyết liệt từ chối lời đề nghị của anh.
"Em nghe lời một chút đi. Đây không phải một cuộc truy đuổi bình thường, hắn ta là do người khác sai khiến đến giết anh. Phải có một người ở lại đánh lạc hướng, một người bí mật báo tin cầu cứu. Đây là Thiên Hành bang, là bang phái Dạ Hành kiêng kị nhất cũng khó đối phó nhất. Anh và em cùng chạy sẽ không tìm ra được ai là kẻ cầm đầu thật sự đứng ở phía sau, chỉ khéo bứt dây động rừng”
"Nhưng... một mình anh sẽ gặp nguy hiểm. Tên tóc đỏ kia rất muốn giết anh. Còn có rất nhiều đàn em của hắn nữa”
"Dù sao anh ngồi lên cái ngai lão đại cũng không phải là hư danh. Anh có cách để cầm chân bọn chúng. Còn em căn bản không liên quan đến việc này, anh không muốn kéo em vào mối rắc rối của hắc đạo. Em cần an toàn, anh vì sao không tấn công mà ngược lại chạy trốn bọn chúng nãy giờ cũng vì muốn bảo vệ em. Em nghe lời anh một chút được không, chạy đi" Anh mất hẳn bình tĩnh hét lên làm cô kinh động, to mắt sợ hãi nhìn anh.
"Em... được. Anh nhất định phải bình an trở lại đấy biết không ?”
“Sắp đến cuối đường rồi, mang theo điện thoại của anh liên lạc tiếp ứng. Anh hứa với em, chưa lấy được em, anh sẽ không chết”
“VƯƠNG DẠ TƯỚC, đừng hòng chạy thoát”
Dạ Tước còn định dừng xe để cô nhanh chóng bước xuống thì từ xa Vô Kiến Phong điên cuồng lao xe đến, hắn dường như chẳng cần mạng, vươn người ra khỏi cửa kính nả đạn như pháo. Thiên Du sợ hãi chết đứng tại chỗ. Anh cắn răng, ngay lập tức kéo cô trở vào xe tránh đạn. Còn định cho xe chạy tiếp thì hai phát đạn trúng ngay vào bánh xe anh, Vô Kiến Phong cười hả hê.
Xe anh bể bánh liền mất thăng bằng giảm tốc độ đột ngột. Vô Kiến Phong vẫn điên cuồng lao tới ép anh vào song sắt dựng lên bên đường, anh bất mãn, nếu cứ như vậy chắc chắn sẽ rơi xuống vực thẳm.
Vô Kiến Phong tông thẳng vào xe anh, tình thế nguy khốn không có sự lựa chọn, bắt buộc anh phải rẽ lái chạy vào cấm địa chết chóc của Bạch Liên đèo - vách đá Tử Thần. Đây rõ ràng là một mõm đá nhô ra và phía dưới là vực thẳm sâu hút mờ mịt.
Đó chắc chắn là ý đồ của Vô Kiến Phong khi tấn công xe anh, mục đích muốn ép anh vào con đường chết.
“Khốn nạn thật !!!”
Dạ Tước gầm lên phẫn nộ, anh dừng xe trước vách đá hoang vu. Anh ngồi trong xe nhìn vào kính chiếu hậu nứt nẻ, thấy Vô Kiến Phong đang bước tới với vẻ mặt đắc ý thì đáy mắt phừng lên tia máu.
Thiên Du vừa rồi bị chấn động làm hoảng loạn. Cô ứa nước mắt lắc đầu kịch liệt không cho anh xuống xe : “Đừng...”
“Cô gái ngốc, anh sẽ bảo vệ em”
Anh kéo hộc xe bí mật dưới ghế lái lấy ra một khẩu súng ngắn màu đen. Không quên khoá trái cửa để cô trong xe. Nhanh như cắt bước xuống xe chĩa thẳng khẩu súng vào Vô Kiến Phong, khí tức lạnh lẽo đến nỗi bức bách mạng người.
“Không ngờ Tước lão đại đi du ngoạn cùng tình nhân vẫn mang theo súng. Tính cảnh giác cũng cao quá nhỉ ?”
“Một là cút, hai là chết !!!”
“Haha, sảng khoái. Đây mới đúng là bộ dáng của lão đại hắc đạo chứ. Anh không biết tôi mong nhớ hình ảnh này như thế nào đâu Lloyd à”
“Bớt nói nhảm đi”
Vô Kiến Phong cười lạnh. Một tiếng “cạch” - Hắn cũng chĩa súng vào Vương Dạ Tước. Hai người đàn ông cao lớn lạnh lẽo ngắm thẳng nòng súng vào nhau. Cảnh tượng nghẹt thở cả một không gian, trên bầu trời tối sầm, tiếng sấm bắt đầu vang rền kéo theo những chùm tia sét chớp loé kinh người.
Cô ngồi trong xe bất lực đập cửa kính kêu thét.
PẰNG !!!!
Tiếng súng vang lên cũng là lúc một thân ảnh ngã xuống trước mắt Thiên Du....
Con đường vốn đã nguy hiểm nay lại trở thành một cuộc săn đuổi càng nguy hiểm chết chóc hơn.
Hai chiếc xe chạy ngang nhau dằn co tốc độ trên con đường vòng cung.
"Xin chào Tước thiếu, đã lâu không gặp ?" Một người đàn ông mặc đồ đen chống tay lên cửa kính nói với giọng khiêu khích. Hắn xoay xoay khẩu súng ngắn trên tay, động tác như một lời chào hỏi giễu cợt.
Dạ Tước liếc ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn tên sát thủ. Hắn chính là thủ lĩnh của băng nhóm, cũng chính là người vừa rồi nả mấy phát đạn không thương tiếc vào xe anh. Trên mặt hắn có một vết sẹo dài kéo từ đuôi mắt xuống má trông xấu xí, song khuôn mặt vẫn còn rất trẻ, cũng không thể buông lời phủ định là xấu. Cũng đặc biệt như Dạ Tước, anh là mái tóc bạch kim lấp lánh, còn hắn có một mái tóc màu đỏ tươi hiếm thấy.
Anh biết hắn, hắn là Nhị đương gia của Thiên Hành bang - một bang hắc đạo luôn đối đầu với Dạ Hành bang. Tuy bề ngoài của hắn không mấy gì là hung ác nhưng thủ đoạn và cách hạ sát lại vô cùng tàn độc. Trong thế giới bóng đêm, đối thủ duy nhất anh công nhận cũng chỉ có thể là hắn - Vô Kiến Phong, bí danh - Jack Đồ Tể.
"Ái chà chà, đâu cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đó chứ, Lloyd ?" Hắn ta nở một nụ cười nham hiểm khiêu khích.
"Đừng gọi tôi bằng cái tên đó, tôi đã không còn đi trên con đường đen tối đó nữa rồi” Anh tối mặt khi nghe kẻ thù trong bang phái đối đầu lại gọi bí danh của mình một cách giống như rất thân mật.
"Ừm hứm... được thôi. Không gọi thì không gọi” Hắn nhún vai, tay vuốt tóc tự mãn. Bộ dáng coi thường khinh địch khiến Dạ Tước phải khó chịu.
"Vô Kiến Phong !! Dạ - Thiên, hai bang chúng ta trước đây nước sông không phạm nước giếng, vì sao lại có chuyện này xảy ra, anh như vậy là muốn gì đây ?" Dạ Tước lên giọng lạnh lẽo nhìn người đàn ông tóc đỏ.
"Tôi không hẳn là muốn làm loại việc này đâu. Nhưng Vô Kiến Vũ nhờ tôi, hắn nhờ tôi GIẾT chết anh" Vô Kiến Phong kéo tay lên đạn, chĩa thẳng khẩu súng vào mặt anh, nở một nụ cười tàn độc.
“Chuyện này liên quan gì đến Vô Kiến Vũ ?”
“À há, hắn nhận được lời uỷ thác từ một gã ngoại quốc tên Jason. Chả biết tên anh trai tham lam đó đã nhận lợi ích gì mà đồng ý giao dịch, nhưng nghe nói gã ngoại quốc kia vừa về nước liền ra tay với anh, còn là mượn tay Thiên diệt Dạ. Đúng thật ngư ông đắt lợi. Xem ra hắn là một con cáo già cũng chịu khó tìm hiểu đấy chứ. Có lẽ anh trai biết tôi thích nên đặc biệt để tôi đích thân thực hiện nhiệm vụ lần này”
“Vì sao Jason lại muốn giết tôi, các người đang có âm mưu gì ??”
“Bao nhiêu thông tin là quá đủ rồi. Chuẩn bị chết được rồi đấy” Vô Kiến Phong tối mặt, hắn nhếch môi ngoẹo đầu cười man rợ.
"Chỉ một mình tôi ?" Dạ Tước chậc lưỡi, vốn còn định moi thêm một ít thông tin. Anh cảnh giác, vẫn giữ thái độ bình tĩnh, anh nhíu mày cố suy xét.
"Đúng vậy. Tất nhiên tôi sẽ không làm hại đến tiểu tình nhân của anh đâu. À, lúc nãy có vẻ tôi làm cô ấy sợ nên trốn luôn rồi nhỉ ?" Vô Kiến Phong hạ súng xuống một chút, thoáng tầm nhìn, hắn liếc vào ghế ngồi bên cạnh Dạ Tước dò xét.
Thiên Du giật thót, cô đổ mồ hôi như suối lũ, từ nãy đến giờ im thinh thích nghe đoạn đối thoại nghẹt thở của anh và người đàn ông sát thủ đó, thân thể cô không ngừng run lên. Khí tức phát ra từ âm thanh lanh lãnh của hắn như bản án chết chóc, muốn định chết cho ai cũng dễ dàng như giết một con kiến.
Hắn ta biết cô đang trốn ở trên xe, có lẽ lúc cô ngoái đầu ra sau nhìn thì hắn đã nhìn thấy cô rồi nên có trốn cũng vô dụng. Cô nhớ lại, thảo nào lúc đó hắn lại cười. Trong đầu không ngừng suy diễn cảnh tượng có thể xảy ra nhất, còn loáng thoáng hiện lên hình ảnh anh bị trúng đạn ngã xuống trước mặt cô. Cô bật ra nước mắt, hai tay bịt miệng không phát ra thành tiếng, cảm xúc bấn loạn sợ hãi cùng cực nhất thời bủa vây tâm trí cô. Anh đã muốn che giấu, cô không thể lại vụng về phá hỏng, ít nhất nếu đã bị phát hiện thì cũng không thể làm vướng bận anh. Đợi thời cơ, cô tin chắc hai người phối hợp sẽ có cách giải vây.
Dạ Tước cảm giác phía sau cái khoác ấy là một cơ thể run lên không ngừng. Anh biết rõ cô đang sợ, ai mà không sợ hãi khi đối diện với Vô Kiến Phong. Sở dĩ bí danh hắn sở hữu là do trên dưới hắc đạo đặt cho. Mọi người nói đây là cái tên hoa mỹ nhất để biểu lộ cho con người của hắn. “Jack Đồ Tể", hơn cả một con thú hoang cuồng sát hàng loạt tại nơi sâu thẳm đen tối nhất Luân Đôn.
Dạ Tước đặt một tay lên đầu cô, như truyền một loại sức mạnh bảo vệ trấn an, lòng thầm toan tính : "Thiên Thiên... không được giải quyết ngay tại đây, bây giờ an toàn của cô ấy là trên hết. Mình không thể đưa ra quyết định nhất thời được... Vô Kiến Phong tuy có thành kiến với mình nhưng cũng coi như là đạo tặc nói lời đạo nghĩa, thương lượng với hắn thử xem sao"
"Anh nhất định không được xảy ra chuyện đó Tước à..." Cô cảm nhận được cái xoa đầu của anh, tuy trong tình thế nguy hiểm nhưng anh vẫn rất dịu dàng đáng tin. Điều đó làm cô như muốn khóc lớn hơn.
"Vô Kiến Phong !!" Anh đưa đôi mắt sắc lạnh kiên định như chim ưng nhìn tên tóc đỏ, giọng gằng lên gọi tên hắn.
"Hửm ?? Tước thiếu còn muốn nói gì trước khi từ giã cuộc đời đây ?" Hắn nhếch môi, nhướng mày giễu cợt nhìn anh.
"Anh chỉ giải quyết một mình tôi ? Không làm hại cô gái này ?"
"Đương nhiên. Với điều kiện anh ngoan ngoãn cho tôi để lại một lỗ đạn xinh đẹp trên thái dương hay não của anh. Như vậy tôi sẽ không khiến tiểu tình nhân của anh phải khó xử. Tôi không bạc đãi phụ nữ và trẻ em, anh có thể tin tôi"
"Được ! Nói lời phải giữ lấy lời" Dạ Tước không nhìn hắn, một bộ dáng bình tĩnh đến lạ đếm từng ngón tay xuống vô-lăng, môi vẽ ra nụ cười nửa miệng.
Vô Kiến Phong có lẽ cũng cảm nhận được khí tức của Dạ Tước đã thay đổi, song không lấy làm lo lắng, hắn nhắm thẳng nòng súng vào ngay thái dương của anh, ngón tay chuẩn bị bóp cò : "Vậy tôi bắt đầu nhé, nể mặt anh là lão đại của Dạ Hành bang, lại còn hảo soái như vậy. Tôi sẽ cho anh một cái chết thật đẹp"
"Hừ ! Anh cũng nói tôi là lão đại của Dạ Hành bang, thật dễ chết như vậy sao ?"
“Sắp chết rồi còn kiêu ngạo như vậy. Nào.. 1.. 2..”
Dạ Tước quay mặt nhìn Vô Kiến Phong, anh cho kẻ thù chiêm ngưỡng nụ cười nửa miệng kiêu ngạo của mình. Ánh mắt kiêu hãnh tàn khốc như đã thật sự muốn đối đầu. Thời điểm gây mất cảnh giác hữu dụng nhất chính là bây giờ !!!
“Cái... cái gì ???”
Anh gạt cần, đạp mạnh phanh, xe ngay khắc vụt khỏi tầm mắt Vô Kiến Phong vọt lên phía trước, phá bỏ vòng khoá kìm hãm trong chớp mắt với tốc độ gần như cực đại.
Vô Kiến Phong nộ lên sát khí, Dạ Tước lại dám lợi dụng sơ hở mà chạy thoát. Đúng là hắn đã xem thường anh rồi. Hắn thu súng lại, lôi mạnh tên đàn em ngã nhào ra ghế sau. Đích thân cầm lái tăng tốc đuổi theo, hắn dùng lực siết đến vô-lăng muốn nát ra, nghiến răng : "Hôm nay không giết được Vương Dạ Tước ta thề không lấy danh Jack Đồ Tể"
........
Xe của anh lao thẳng trên con đường ngoằn nghèo nguy hiểm. Một đám sát thủ vẫn cố chấp đuổi theo phía sau hòng truy cùng giết tận. Tất nhiên cú đánh lạc hướng vừa rồi đã giúp anh thoát khỏi vòng vây của bọn chúng, cách một khoảng.
Dạ Tước trầm mặt nói từng lời gấp gáp, đôi mày nhíu lại căng thẳng hơn bao giờ hết : “Thiên Thiên, một lát anh dừng lại ở cuối đường, em mau chóng tìm đường trốn thoát quay về thông báo tin tức cho Mã Tuấn An, gọi cả lực lượng cảnh sát đến đây"
"Em không đồng ý, muốn thì em và anh cùng chạy. Sao em có thể để anh đối mặt một mình với nguy hiểm chứ ??" Cô hất tung cái áo khoác không trốn nữa, kích động chồm về phía anh, quyết liệt từ chối lời đề nghị của anh.
"Em nghe lời một chút đi. Đây không phải một cuộc truy đuổi bình thường, hắn ta là do người khác sai khiến đến giết anh. Phải có một người ở lại đánh lạc hướng, một người bí mật báo tin cầu cứu. Đây là Thiên Hành bang, là bang phái Dạ Hành kiêng kị nhất cũng khó đối phó nhất. Anh và em cùng chạy sẽ không tìm ra được ai là kẻ cầm đầu thật sự đứng ở phía sau, chỉ khéo bứt dây động rừng”
"Nhưng... một mình anh sẽ gặp nguy hiểm. Tên tóc đỏ kia rất muốn giết anh. Còn có rất nhiều đàn em của hắn nữa”
"Dù sao anh ngồi lên cái ngai lão đại cũng không phải là hư danh. Anh có cách để cầm chân bọn chúng. Còn em căn bản không liên quan đến việc này, anh không muốn kéo em vào mối rắc rối của hắc đạo. Em cần an toàn, anh vì sao không tấn công mà ngược lại chạy trốn bọn chúng nãy giờ cũng vì muốn bảo vệ em. Em nghe lời anh một chút được không, chạy đi" Anh mất hẳn bình tĩnh hét lên làm cô kinh động, to mắt sợ hãi nhìn anh.
"Em... được. Anh nhất định phải bình an trở lại đấy biết không ?”
“Sắp đến cuối đường rồi, mang theo điện thoại của anh liên lạc tiếp ứng. Anh hứa với em, chưa lấy được em, anh sẽ không chết”
“VƯƠNG DẠ TƯỚC, đừng hòng chạy thoát”
Dạ Tước còn định dừng xe để cô nhanh chóng bước xuống thì từ xa Vô Kiến Phong điên cuồng lao xe đến, hắn dường như chẳng cần mạng, vươn người ra khỏi cửa kính nả đạn như pháo. Thiên Du sợ hãi chết đứng tại chỗ. Anh cắn răng, ngay lập tức kéo cô trở vào xe tránh đạn. Còn định cho xe chạy tiếp thì hai phát đạn trúng ngay vào bánh xe anh, Vô Kiến Phong cười hả hê.
Xe anh bể bánh liền mất thăng bằng giảm tốc độ đột ngột. Vô Kiến Phong vẫn điên cuồng lao tới ép anh vào song sắt dựng lên bên đường, anh bất mãn, nếu cứ như vậy chắc chắn sẽ rơi xuống vực thẳm.
Vô Kiến Phong tông thẳng vào xe anh, tình thế nguy khốn không có sự lựa chọn, bắt buộc anh phải rẽ lái chạy vào cấm địa chết chóc của Bạch Liên đèo - vách đá Tử Thần. Đây rõ ràng là một mõm đá nhô ra và phía dưới là vực thẳm sâu hút mờ mịt.
Đó chắc chắn là ý đồ của Vô Kiến Phong khi tấn công xe anh, mục đích muốn ép anh vào con đường chết.
“Khốn nạn thật !!!”
Dạ Tước gầm lên phẫn nộ, anh dừng xe trước vách đá hoang vu. Anh ngồi trong xe nhìn vào kính chiếu hậu nứt nẻ, thấy Vô Kiến Phong đang bước tới với vẻ mặt đắc ý thì đáy mắt phừng lên tia máu.
Thiên Du vừa rồi bị chấn động làm hoảng loạn. Cô ứa nước mắt lắc đầu kịch liệt không cho anh xuống xe : “Đừng...”
“Cô gái ngốc, anh sẽ bảo vệ em”
Anh kéo hộc xe bí mật dưới ghế lái lấy ra một khẩu súng ngắn màu đen. Không quên khoá trái cửa để cô trong xe. Nhanh như cắt bước xuống xe chĩa thẳng khẩu súng vào Vô Kiến Phong, khí tức lạnh lẽo đến nỗi bức bách mạng người.
“Không ngờ Tước lão đại đi du ngoạn cùng tình nhân vẫn mang theo súng. Tính cảnh giác cũng cao quá nhỉ ?”
“Một là cút, hai là chết !!!”
“Haha, sảng khoái. Đây mới đúng là bộ dáng của lão đại hắc đạo chứ. Anh không biết tôi mong nhớ hình ảnh này như thế nào đâu Lloyd à”
“Bớt nói nhảm đi”
Vô Kiến Phong cười lạnh. Một tiếng “cạch” - Hắn cũng chĩa súng vào Vương Dạ Tước. Hai người đàn ông cao lớn lạnh lẽo ngắm thẳng nòng súng vào nhau. Cảnh tượng nghẹt thở cả một không gian, trên bầu trời tối sầm, tiếng sấm bắt đầu vang rền kéo theo những chùm tia sét chớp loé kinh người.
Cô ngồi trong xe bất lực đập cửa kính kêu thét.
PẰNG !!!!
Tiếng súng vang lên cũng là lúc một thân ảnh ngã xuống trước mắt Thiên Du....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.