Chương 27: Về Thảo Trạch viên có bất ngờ
Huy Vũ
20/08/2019
Xe anh đang trên đường đến nhà hàng Pháp nổi
tiếng Cullens thì một cuộc điện thoại gọi đến buộc phải dừng lại chuyến
đi của hai người.
"Alo.." Dạ Tước lạnh lùng nhấc máy.
"Về nhà một chuyến đi !" Giọng người đàn ông bên đầu dây cũng lạnh lùng không kém, xem chừng còn mang hàm ý ra lệnh.
"Gọi em về làm gì ?" Anh sau khi nghe tiếng đáp bên đầu dây thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
"Thảo Trạch viên, anh đang đợi !"
"Alo !!!" Tút - tút Chưa kịp nói tiếp thì anh đã bị người kia vô tình ngắt máy.
"Có chuyện gì vậy Tước ?" Thiên Du thấy vẻ mặt anh khác lạ khi nghe điện thoại thì nắm lấy tay anh, lo lắng hỏi.
"Không có gì. Xin lỗi em, không thể đưa em đi ăn được rồi" Anh lắc đầu cười khổ với cô.
"Không sao, công việc của anh quan trọng hơn, đi ăn hôm khác chúng ta sẽ đi, nhé ?"
"Được. Chúng ta về Thảo Trạch viên trước"
Anh ra hiệu cho cậu tài xế tăng tốc, tay chống trên thành cửa với một nét mặt trầm ngâm khó hiểu.
————
Anh nắm tay cô đứng trước Thảo Trạch viên, tay còn lại cho vào túi quần cao ngạo. Anh bước đến nhấn chuông thì bác quản gia đi nhanh ra mở cửa, bao nhiêu người hầu gần đó cũng cung kính chào đón, đồng thanh gọi tiếng "thiếu gia".
Anh gật đầu cho họ tiếp tục làm việc rồi đi đến bác quản gia hỏi : "Anh Tĩnh Dư đến đây khi nào vậy ?"
"Không lâu sau khi cô Thiên Tinh về thưa cậu"
"Thế hai người ấy đã làm gì khi không có tôi ở đây rồi ?" Anh nhăn mặt khó chịu, cái ngày quái gì mà ai cũng về đến biệt viện của anh thế này.
"Không có động tĩnh gì cả, hai cô cậu ấy vẫn như bình thường thưa cậu”
Anh gật đầu cho bác quản gia tiếp tục làm việc. Anh quay sang cô, tay nhẹ đặt lên vai cô, giọng nghiêm túc : "Một lát em theo sát anh, có chuyện gì cũng đừng thấy khó chịu, có anh ở đây rồi. Yên tâm nhé"
Mặc dù Thiên Du không biết chuyện gì sắp xảy ra nhưng trông anh có vẻ nghiêm trọng cô cũng không thể nào coi thường. Cô gật mạnh đầu đồng ý, sửa soạn lại trang phục, trấn tĩnh một chút thần thái. Cô tự tin khoác tay anh bước vào cửa chính rộng lớn của Thảo Trạch viên.
"Cái gì mà tối đen thế này, người đâu, mau bật đèn lên đi !!" Anh cau có khi vừa bước vào nhà đã tối đen như mực không thấy gì cả.
"Đã .. về .. rồi .. sao .. chị .. đợi .. em .. thật .. sự .. rất .. cực .. khổ" Bên tai Thiên Du truyền đến giọng một cô gái rên rỉ than khóc làm cô tự nhiên lạnh sống lưng, vô thức kéo chặt tay anh hơn.
Mày kiếm anh giật giật, trên trán hằn rõ nét bực dọc, anh quát : "Vương Thiên Tinh chị có thôi làm mấy trò vặt này được không ?"
Không những cô doạ ma mà không giật mình ngược lại còn giở giọng quát cô. Cô gái có mái tóc vàng chanh hậm hực bật đèn lên, cuộn giấy thành loa hét thẳng vào mặt anh : "Cái thằng nhóc em lớn gan lớn mật lắm rồi, còn dám quát chị, uổng công chị vất vả từ Mỹ về chỉ để..."
"Thiên Tinh, được rồi.." Đang nói đoạn thì cô gái bị anh chàng đeo kính trông chừng 30 mặc một bộ vest công sở lịch lãm ngăn lại.
Khi đèn được bật sáng, Dạ Tước quá đỗi bất ngờ khi trước mắt mình là hai hàng nữ hầu đứng cung kính dẫn dài đến bàn ăn, nơi có rất nhiều món ăn mà lúc nhỏ mẹ đã làm cho anh. Ở giữa bàn ăn thịnh soạn là cái bánh sinh nhật to đùng có chính xác 22 cây nến vừa được thắp sáng cháy lập loè... Hai chữ "Dạ Tước" được nặn kem màu tím dưới dòng chữ tạo niềm vui "Happy Birthday"
"Sinh nhật vui vẻ Dạ Tước" Chàng trai anh tuấn điềm đạm đẩy nhẹ gọng kính, nở nụ cười nửa miệng rất giống anh.
Bụp — bụp — bùm !!! Bác quản gia cùng cô gái tóc vàng đứng hai hên cửa cùng lúc bắn pháo tuyết, từng sợi tuyết trắng lấp lánh rơi xuống đậu trên mái tóc và vai của anh.
Thiên Du cũng bị bất ngờ không kém nhưng cô liền nhanh chóng tiếp nhận được. Cô đưa tay đón nhận những sợi tuyết từ từ rơi vào lòng bàn tay. Cảm giác lành lạnh mềm mại truyền đến làm cô thích thú.
"Thằng nhóc này sao cứ đứng trơ ra đấy ? Còn không mau dẫn bạn gái cùng đến bàn ngồi đi" Cô gái tóc vàng đẩy đẩy anh nhắc khéo rồi quay sang nhìn Thiên Du tinh nghịch nháy mắt một cái.
"Tiểu thư a, phiền em dắt đứa em trai của anh vào nhà nhé, nó cứ ngơ ra đấy thôi" Anh đeo kính nở nụ cười thân thiện.
Dạ Tước thật quá bất ngờ đến nỗi như hoá đá mà đứng đờ ra đấy. Lần sinh nhật mà anh còn nhớ chắc có lẽ là 10 năm trước lúc anh được nhận về Vương gia. Những năm sau đó chỉ có thư và quà, đơn giản đến nỗi anh đã quên mất sinh nhật của mình, cứ cô đơn và tẻ nhạt... cho đến hôm nay. Đây thật sự là một bất ngờ lớn nhất anh từng nhận được... không biết nên vui hay nên buồn đây
"Tước.. Tước.. mau đi thôi" Cô lay lay tay anh, nhón chân thì thầm vào tai.
"À .. ừm.. đi thôi"
"Nhóc con, có thể giới thiệu cho mọi người một chút được không ?" Cô gái tóc vàng nháy mắt hỏi khi mọi người đã cùng ngồi xuống ghế.
"Cô ấy là Hạ Thiên Du. Là bạn gái của em, em định hai tháng sau sẽ kết hôn với cô ấy, cũng đã định ra mắt mọi người sớm" Dạ Tước dùng ánh nhìn yêu thương nhìn cô, tay anh nắm chặt lấy tay cô kiên định.
Thiên Du khẽ cười, cô đứng dậy lễ phép cúi đầu chào hỏi : "Em là Hạ Thiên Du rất vui được gặp anh chị"
"Ái chà chà, Tĩnh Dư à.. anh thật là thất bại trước em trai của mình a, từng ấy tuổi còn chưa có mảnh tình vắt vai chả bù cho Dạ Tước em ấy sắp kết hôn luôn rồi kìa" Cô gái nhí nhảnh đẩy đẩy tay khiêu khích người anh trai đang ngồi bên cạnh cô với khuôn mặt hắc tuyến vì bị nói trúng tim đen.
Dạ Tước cười, sau đó lại tiếp, anh chỉ tay về phía hai anh em đang lườm nhau : "Đây là Vương Tĩnh Dư, anh trai lớn, là tổng giám đốc của Thiên An mà anh đã từng nói với em. Còn cái người lớn xác nhưng tính tình trẻ con này là chị gái anh, Vương Thiên Tinh"
"Này em không thể giới thiệu chị gái mình cho có thể diện một chút sao" Thiên Tinh càu nhàu.
"Chào Thiên Du, chị là Thiên Tinh, năm nay 26 tuổi vẫn là một thiếu nữ độc thân quyến rũ, chị là giáo sư của trường đại học Havard, sau này thích cứ gọi chị là Rosa" Thiên Tinh chìa tay trước mặt Thiên Du, bộ dáng trông vô cùng tự tin, không hổ danh là giáo sư.
"Phụt... hahha cái gì mà Rosa, cái tên ngốc nghếch như vậy mà em/chị cũng nghĩ ra được à" Hai anh em Tĩnh Dư và Dạ Tước cười một tràn làm tụt luôn hứng của Thiên Tinh.
Cả ba người họ lâu ngày không gặp cứ trêu chọc nhau, rồi cười phá lên. Thiên Du trông thấy thì hơi ngạc nhiên, mặc dù ba người đều có cái gì đó rất sang trọng toả ra từ cơ thể. Giống như Vuơng Tĩnh Dư, anh điềm đạm ôn hoà, đôi mắt xanh biển là từng tầng thăng trầm, nó khác với ánh mặt lạnh lẽo của Dạ Tước, Tĩnh Dư là ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, không thể tìm được chút biến động gì trong con ngươi anh ấy. Người hoà đồng nhất trong ba người có lẽ là chị gái tên Thiên Tinh. Chị có mái tóc vàng chanh óng ả ngang đến vai, đôi mắt xanh lấp lánh như mặt biển trong vắt, điều đó làm cho người khác thường lầm tưởng chị là người lai Tây.
"Các con có vẻ vui đến nỗi quên luôn hai ông bà này rồi" Giọng của một người phụ nữ trung niên từ trên lầu truyền xuống.
"Ba mẹ !!" Cả ba anh em đồng thanh gọi. Hoá ra họ là ông bà Vương gia nổi tiếng.
"Tước Nhi, sinh nhật vui vẻ nhé con trai" Người phụ nữ đi đến ôm chầm lấy Dạ Tước.
Ông Vương cũng từ tốn : "Tước Nhi, sinh nhật vui vẻ”
"Đây là mọi người đều về đây tổ chức sinh nhật cho em đấy, mau cùng ngồi nhập tiệc thôi, mẹ đã thần tốc nấu những món này khi em không ở đây đấy chim đen ạ" Thiên Tinh cứ luyên thuyên trong khi đi tay vẫn còn ôm đống bát đĩa cho mọi người.
"Chim đen ?? Ha .. ha" Thiên Du nghe chị nói tên anh là "chim đen" thì không nhịn cười được, cô đưa tay che miệng, cười khúc khích.
Thấy cô gái lạ mặt trong nhà con trai mình, ông Vương lạnh nhìn cô, đáy mắt mang tia dò xét làm Thiên Du đang vui vẻ cũng đột nhiên căng thẳng.
"Cô ấy là ?" Hai ông bà cùng lên tiếng.
"Cô ấy là Hạ Thiên Du, là bạn gái của con. Hôm nay cũng coi như dẫn về ra mắt gia đình, con định hai tháng sau sẽ kết hôn với cô ấy"
Hai ông bà nghe vậy thì bất ngờ, ông Vương còn tỏ thái độ gắt gỏng khiến Thiên Du lo ngại. Bà Vương thì lúc nào cũng hết mực yêu thương Dạ Tước nên cô gái anh chọn tin tưởng nhất định sẽ làm cho anh hạnh phúc, bà cũng có linh cảm cô gái này thật sự phù hợp với con trai bà. Trông cô ấy không có gì là kẻ có mưu đồ sai trái ngược lại còn vô cùng trong sáng và tốt bụng.
Bà Vương đi đến ngồi cạnh Thiên Du, nở nụ cười trìu mến, tay nắm lấy tay cô, giọng nói bà hiền hậu : "Dạ Tước nhờ cháu trông coi nó giúp ta, ta thật sự không còn cách nào trị nó nữa rồi a"
Cô gật đầu vâng dạ, nhoẻn miệng cười : "Cháu xin nghe lời ạ"
Thảo Trạch viên được dịp tổ chức tiệc tưng bừng, người hầu đều được đặt cách làm một bàn tiệc ngoài vườn mà ăn mừng vui thích...
"Alo.." Dạ Tước lạnh lùng nhấc máy.
"Về nhà một chuyến đi !" Giọng người đàn ông bên đầu dây cũng lạnh lùng không kém, xem chừng còn mang hàm ý ra lệnh.
"Gọi em về làm gì ?" Anh sau khi nghe tiếng đáp bên đầu dây thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
"Thảo Trạch viên, anh đang đợi !"
"Alo !!!" Tút - tút Chưa kịp nói tiếp thì anh đã bị người kia vô tình ngắt máy.
"Có chuyện gì vậy Tước ?" Thiên Du thấy vẻ mặt anh khác lạ khi nghe điện thoại thì nắm lấy tay anh, lo lắng hỏi.
"Không có gì. Xin lỗi em, không thể đưa em đi ăn được rồi" Anh lắc đầu cười khổ với cô.
"Không sao, công việc của anh quan trọng hơn, đi ăn hôm khác chúng ta sẽ đi, nhé ?"
"Được. Chúng ta về Thảo Trạch viên trước"
Anh ra hiệu cho cậu tài xế tăng tốc, tay chống trên thành cửa với một nét mặt trầm ngâm khó hiểu.
————
Anh nắm tay cô đứng trước Thảo Trạch viên, tay còn lại cho vào túi quần cao ngạo. Anh bước đến nhấn chuông thì bác quản gia đi nhanh ra mở cửa, bao nhiêu người hầu gần đó cũng cung kính chào đón, đồng thanh gọi tiếng "thiếu gia".
Anh gật đầu cho họ tiếp tục làm việc rồi đi đến bác quản gia hỏi : "Anh Tĩnh Dư đến đây khi nào vậy ?"
"Không lâu sau khi cô Thiên Tinh về thưa cậu"
"Thế hai người ấy đã làm gì khi không có tôi ở đây rồi ?" Anh nhăn mặt khó chịu, cái ngày quái gì mà ai cũng về đến biệt viện của anh thế này.
"Không có động tĩnh gì cả, hai cô cậu ấy vẫn như bình thường thưa cậu”
Anh gật đầu cho bác quản gia tiếp tục làm việc. Anh quay sang cô, tay nhẹ đặt lên vai cô, giọng nghiêm túc : "Một lát em theo sát anh, có chuyện gì cũng đừng thấy khó chịu, có anh ở đây rồi. Yên tâm nhé"
Mặc dù Thiên Du không biết chuyện gì sắp xảy ra nhưng trông anh có vẻ nghiêm trọng cô cũng không thể nào coi thường. Cô gật mạnh đầu đồng ý, sửa soạn lại trang phục, trấn tĩnh một chút thần thái. Cô tự tin khoác tay anh bước vào cửa chính rộng lớn của Thảo Trạch viên.
"Cái gì mà tối đen thế này, người đâu, mau bật đèn lên đi !!" Anh cau có khi vừa bước vào nhà đã tối đen như mực không thấy gì cả.
"Đã .. về .. rồi .. sao .. chị .. đợi .. em .. thật .. sự .. rất .. cực .. khổ" Bên tai Thiên Du truyền đến giọng một cô gái rên rỉ than khóc làm cô tự nhiên lạnh sống lưng, vô thức kéo chặt tay anh hơn.
Mày kiếm anh giật giật, trên trán hằn rõ nét bực dọc, anh quát : "Vương Thiên Tinh chị có thôi làm mấy trò vặt này được không ?"
Không những cô doạ ma mà không giật mình ngược lại còn giở giọng quát cô. Cô gái có mái tóc vàng chanh hậm hực bật đèn lên, cuộn giấy thành loa hét thẳng vào mặt anh : "Cái thằng nhóc em lớn gan lớn mật lắm rồi, còn dám quát chị, uổng công chị vất vả từ Mỹ về chỉ để..."
"Thiên Tinh, được rồi.." Đang nói đoạn thì cô gái bị anh chàng đeo kính trông chừng 30 mặc một bộ vest công sở lịch lãm ngăn lại.
Khi đèn được bật sáng, Dạ Tước quá đỗi bất ngờ khi trước mắt mình là hai hàng nữ hầu đứng cung kính dẫn dài đến bàn ăn, nơi có rất nhiều món ăn mà lúc nhỏ mẹ đã làm cho anh. Ở giữa bàn ăn thịnh soạn là cái bánh sinh nhật to đùng có chính xác 22 cây nến vừa được thắp sáng cháy lập loè... Hai chữ "Dạ Tước" được nặn kem màu tím dưới dòng chữ tạo niềm vui "Happy Birthday"
"Sinh nhật vui vẻ Dạ Tước" Chàng trai anh tuấn điềm đạm đẩy nhẹ gọng kính, nở nụ cười nửa miệng rất giống anh.
Bụp — bụp — bùm !!! Bác quản gia cùng cô gái tóc vàng đứng hai hên cửa cùng lúc bắn pháo tuyết, từng sợi tuyết trắng lấp lánh rơi xuống đậu trên mái tóc và vai của anh.
Thiên Du cũng bị bất ngờ không kém nhưng cô liền nhanh chóng tiếp nhận được. Cô đưa tay đón nhận những sợi tuyết từ từ rơi vào lòng bàn tay. Cảm giác lành lạnh mềm mại truyền đến làm cô thích thú.
"Thằng nhóc này sao cứ đứng trơ ra đấy ? Còn không mau dẫn bạn gái cùng đến bàn ngồi đi" Cô gái tóc vàng đẩy đẩy anh nhắc khéo rồi quay sang nhìn Thiên Du tinh nghịch nháy mắt một cái.
"Tiểu thư a, phiền em dắt đứa em trai của anh vào nhà nhé, nó cứ ngơ ra đấy thôi" Anh đeo kính nở nụ cười thân thiện.
Dạ Tước thật quá bất ngờ đến nỗi như hoá đá mà đứng đờ ra đấy. Lần sinh nhật mà anh còn nhớ chắc có lẽ là 10 năm trước lúc anh được nhận về Vương gia. Những năm sau đó chỉ có thư và quà, đơn giản đến nỗi anh đã quên mất sinh nhật của mình, cứ cô đơn và tẻ nhạt... cho đến hôm nay. Đây thật sự là một bất ngờ lớn nhất anh từng nhận được... không biết nên vui hay nên buồn đây
"Tước.. Tước.. mau đi thôi" Cô lay lay tay anh, nhón chân thì thầm vào tai.
"À .. ừm.. đi thôi"
"Nhóc con, có thể giới thiệu cho mọi người một chút được không ?" Cô gái tóc vàng nháy mắt hỏi khi mọi người đã cùng ngồi xuống ghế.
"Cô ấy là Hạ Thiên Du. Là bạn gái của em, em định hai tháng sau sẽ kết hôn với cô ấy, cũng đã định ra mắt mọi người sớm" Dạ Tước dùng ánh nhìn yêu thương nhìn cô, tay anh nắm chặt lấy tay cô kiên định.
Thiên Du khẽ cười, cô đứng dậy lễ phép cúi đầu chào hỏi : "Em là Hạ Thiên Du rất vui được gặp anh chị"
"Ái chà chà, Tĩnh Dư à.. anh thật là thất bại trước em trai của mình a, từng ấy tuổi còn chưa có mảnh tình vắt vai chả bù cho Dạ Tước em ấy sắp kết hôn luôn rồi kìa" Cô gái nhí nhảnh đẩy đẩy tay khiêu khích người anh trai đang ngồi bên cạnh cô với khuôn mặt hắc tuyến vì bị nói trúng tim đen.
Dạ Tước cười, sau đó lại tiếp, anh chỉ tay về phía hai anh em đang lườm nhau : "Đây là Vương Tĩnh Dư, anh trai lớn, là tổng giám đốc của Thiên An mà anh đã từng nói với em. Còn cái người lớn xác nhưng tính tình trẻ con này là chị gái anh, Vương Thiên Tinh"
"Này em không thể giới thiệu chị gái mình cho có thể diện một chút sao" Thiên Tinh càu nhàu.
"Chào Thiên Du, chị là Thiên Tinh, năm nay 26 tuổi vẫn là một thiếu nữ độc thân quyến rũ, chị là giáo sư của trường đại học Havard, sau này thích cứ gọi chị là Rosa" Thiên Tinh chìa tay trước mặt Thiên Du, bộ dáng trông vô cùng tự tin, không hổ danh là giáo sư.
"Phụt... hahha cái gì mà Rosa, cái tên ngốc nghếch như vậy mà em/chị cũng nghĩ ra được à" Hai anh em Tĩnh Dư và Dạ Tước cười một tràn làm tụt luôn hứng của Thiên Tinh.
Cả ba người họ lâu ngày không gặp cứ trêu chọc nhau, rồi cười phá lên. Thiên Du trông thấy thì hơi ngạc nhiên, mặc dù ba người đều có cái gì đó rất sang trọng toả ra từ cơ thể. Giống như Vuơng Tĩnh Dư, anh điềm đạm ôn hoà, đôi mắt xanh biển là từng tầng thăng trầm, nó khác với ánh mặt lạnh lẽo của Dạ Tước, Tĩnh Dư là ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, không thể tìm được chút biến động gì trong con ngươi anh ấy. Người hoà đồng nhất trong ba người có lẽ là chị gái tên Thiên Tinh. Chị có mái tóc vàng chanh óng ả ngang đến vai, đôi mắt xanh lấp lánh như mặt biển trong vắt, điều đó làm cho người khác thường lầm tưởng chị là người lai Tây.
"Các con có vẻ vui đến nỗi quên luôn hai ông bà này rồi" Giọng của một người phụ nữ trung niên từ trên lầu truyền xuống.
"Ba mẹ !!" Cả ba anh em đồng thanh gọi. Hoá ra họ là ông bà Vương gia nổi tiếng.
"Tước Nhi, sinh nhật vui vẻ nhé con trai" Người phụ nữ đi đến ôm chầm lấy Dạ Tước.
Ông Vương cũng từ tốn : "Tước Nhi, sinh nhật vui vẻ”
"Đây là mọi người đều về đây tổ chức sinh nhật cho em đấy, mau cùng ngồi nhập tiệc thôi, mẹ đã thần tốc nấu những món này khi em không ở đây đấy chim đen ạ" Thiên Tinh cứ luyên thuyên trong khi đi tay vẫn còn ôm đống bát đĩa cho mọi người.
"Chim đen ?? Ha .. ha" Thiên Du nghe chị nói tên anh là "chim đen" thì không nhịn cười được, cô đưa tay che miệng, cười khúc khích.
Thấy cô gái lạ mặt trong nhà con trai mình, ông Vương lạnh nhìn cô, đáy mắt mang tia dò xét làm Thiên Du đang vui vẻ cũng đột nhiên căng thẳng.
"Cô ấy là ?" Hai ông bà cùng lên tiếng.
"Cô ấy là Hạ Thiên Du, là bạn gái của con. Hôm nay cũng coi như dẫn về ra mắt gia đình, con định hai tháng sau sẽ kết hôn với cô ấy"
Hai ông bà nghe vậy thì bất ngờ, ông Vương còn tỏ thái độ gắt gỏng khiến Thiên Du lo ngại. Bà Vương thì lúc nào cũng hết mực yêu thương Dạ Tước nên cô gái anh chọn tin tưởng nhất định sẽ làm cho anh hạnh phúc, bà cũng có linh cảm cô gái này thật sự phù hợp với con trai bà. Trông cô ấy không có gì là kẻ có mưu đồ sai trái ngược lại còn vô cùng trong sáng và tốt bụng.
Bà Vương đi đến ngồi cạnh Thiên Du, nở nụ cười trìu mến, tay nắm lấy tay cô, giọng nói bà hiền hậu : "Dạ Tước nhờ cháu trông coi nó giúp ta, ta thật sự không còn cách nào trị nó nữa rồi a"
Cô gật đầu vâng dạ, nhoẻn miệng cười : "Cháu xin nghe lời ạ"
Thảo Trạch viên được dịp tổ chức tiệc tưng bừng, người hầu đều được đặt cách làm một bàn tiệc ngoài vườn mà ăn mừng vui thích...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.