Chương 188: Yêu em lần nữa
Huy Vũ
05/10/2019
Lý Dật Hiên nói xong chẳng buồn ở lại, anh thẳng
thừng lướt qua Tạ Minh Minh, bác Hy quản gia mở cổng cho anh. Anh ngồi
vào con xe của mình nhanh chóng khuất bóng khỏi Thảo Trạch viên.
Tạ Minh Minh đứng trân ra đó, bị nói như tát vào mặt, cô ả tối cắn răng: "Tôi sẽ lần lượt cho các người nếm mùi, nhất là cô Hạ Thiên Du!”. Đôi môi đỏ đậm nhếch lên nụ cười nham hiểm, “Cô cho tôi bao nhiêu nhục nhã từ Vương Dạ Tước đến cả Lý Dật Hiên, tôi sẽ khiến cô và nghiệt chủng trong bụng cô trả lại gấp đôi"
———
Vương Dạ Tước bế Hạ Thiên Du lên phòng nhưng suốt đoạn không nói câu nào, cô có chút hoang mang nhưng lại bất thình lình sợ hãi hơn khi anh đạp tung cửa phòng chứ không bình tĩnh mở như thường ngày.
Vừa đặt cô ngồi xuống giường, bàn tay hữu lực của anh đã luồn qua sau gáy cô kéo đầu cô sát lại áp môi lên môi anh.
Chiếc lưỡi lạnh tách đôi hàm răng trắng sáng, anh hung hăng luồn lưỡi vào khoang miệng cô đảo quang mút sạch mật ngọt. Anh hôn cô ngấu nghiến, vừa hôn vừa truyền dưỡng khí, hơi thở mát lạnh quen thuộc lồng vào trong miệng làm cô ngây ngất.
Anh buông cô ra cũng là mấy phút sau, nước bọt nhớp nháp đọng lại nơi đầu lưỡi đã căng cứng của hai người.
Nhìn Hạ Thiên Du thở hồng hộc rất khổ sở, biểu cảm của anh vẫn một nét lạnh lùng. Đột nhiên anh dang tay ôm lấy cô, vùi đầu trên cánh vai mảnh mai, anh thì thầm vào tai cô: "Tôi nhớ em...", sau đó gương mặt tuấn tú bắt đầu ửng đỏ, anh che giấu biểu tình xấu hổ bằng cách vùi mặt vào búi tóc loà xoà bên vai cô.
Hạ Thiên Du mười phần kinh ngạc, cô vỗ nhẹ vai anh, hành động dịu dàng như đang an ủi một đứa trẻ làm nũng.
Đoạn hai tay ôm lấy mặt anh, ngón tay vuốt ve hai bên má anh. Cô hỏi: "Anh đang ngượng sao?"
Vương Dạ Tước trước không nói gì, lúc sau kéo đầu cô ghì vào trán mình, dịu dàng nói: "Em càng ngày càng hiểu tôi. Ừm, đang ngượng"
Cô nhoẻn miệng cười sau câu trả lời thừa nhận của anh. Trước đây anh sẽ không bao giờ thừa nhận những điều nhỏ nhặt thế này nhưng hiện tại lại thừa nhận rất suông sẻ.
“Em cũng rất nhớ anh”
Đột nhiên giọng điệu Vương Dạ Tước lạnh đi, anh nhìn cô chằm chằm, lực đạo ở bàn tay siết lấy cánh vai hơi mạnh: “Tôi đã liên hệ với một bệnh viện ở Luân Đôn bàn về cách chữa mắt cho em. Thuận lợi thì sau khi sinh con xong tôi sẽ đưa em sang đó”
Hạ Thiên Du nghe anh đột ngột nhắc lại chuyện cũ thì chột dạ, cô có cảm giác bất an. Không dám để lộ nhiều sơ suất, chỉ thuận miệng đáp: "Vâng em biết rồi"
Vương Dạ Tước dứt khoát buông vai cô ra, đứng lên cởi áo vets.
"Tôi không biết vì sao mắt em lại trở thành thế này" Vừa cởi anh vừa hỏi bâng quơ, nhưng thật chất đang muốn quan sát thái độ của cô.
"Em đã nói em bị sốt cao không kịp phát hiện mà”
Đột nhiên anh quỳ một gối xuống giường, chống hai tay khoá người cô, đem cô khảm vào không gian của riêng mình: “Tôi vẫn còn nghi ngờ mắt của em có liên quan đến phẫu thuật ghép giác mạc của tôi”
“Sao có thể chứ? Anh đừng nghi ngờ em” Hạ Thiên Du thật không biết chống đỡ được bao lâu.
Mỗi khi đối diện với khí tức này, ngữ điệu lành lạnh bá đạo, vòng tay mạnh mẽ giữ lấy cô không cho trốn chạy, và dường như đôi mắt đen huyền phía trên có thể soi xoáy vào góc khuất “bí mật” trong tâm hồn cô. Tất cả đều khiến cô rã rời, trở nên yếu đuối kì lạ.
Anh lại lạnh giọng: “Tôi không thích ai lừa tôi, đặc biệt là người tôi coi trọng”
Hạ Thiên Du tuy sợ nhưng nhanh trí chĩa mũi ngược lại vào anh, cô quàng tay quanh cổ anh, cười kiều diễm: “Anh yêu em rồi?"
Vương Dạ Tước cười nửa miệng, anh kề môi lên môi cô, thè lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng rất tà mị. Tay không tự chủ lần mò trên tấm lưng tìm cúc áo con tách ra từng cái.
"Là em quyến rũ tôi"
Lời vừa dứt, Vương Dạ Tước dùng miệng cắn cổ áo cô kéo xuống, anh há miệng ngậm lấy bầu ngực đầy đặn vừa nảy lên sau động tác, bàn tay to lớn trượt xuống váy cô đặt hai ngón tay ở mép quần nhỏ chầm chầm kéo xuống.
Anh vừa hôn vừa liếm từ môi xuống cổ. Cô ưỡn ngực co rút cơ thể bám dính vào người anh vì ham muốn khơi dậy.
Hạ Thiên Du nhăn mặt rên rỉ mỗi lần tay anh động chạm đến nơi nhạy cảm. Cô đẩy anh ra nhưng tay bị khoá chặt.
“Tôi yêu em” Vương Dạ Tước bất ngờ nói, cô ngỡ ngàng trân trân nhìn anh.
Anh áp bàn tay lên má cô khẽ vuốt ve, giọng điệu nhất mực ôn nhu: “Thiên Thiên... tôi yêu em mất rồi”
Cô biết có một hàng nước ấm nóng đang chảy ra từ hốc mắt, lại cảm thấy nhiệt độ nóng hổi nhớp nháp từ đầu lưỡi anh đang liếm như lau nước mắt cho cô.
Vai áo cô bị anh kéo xệ xuống ngang vai, cô đặt hai tay lên ngực anh, cười trong nước mắt: “Anh yêu em thật sao?”
“Cho dù trí nhớ có bị mất đi, cho dù không nhớ em là ai, tôi vẫn muốn yêu em thêm lần nữa”
Anh biết rõ cô không thể nhìn thấy vẻ kiên định của mình nên đã dùng ngữ điệu thể hiện tâm ý. Qua lời nói, cô vạn phần hạnh phúc vì biết anh đang nói lời thật lòng.
Hạ Thiên Du nghiêng đầu cười, cô nhắm mắt đón nhận nụ hôn nồng nàn của anh.
Sáng hôm đó, lại là một buổi sáng triền miên ái tình...
Tạ Minh Minh đứng trân ra đó, bị nói như tát vào mặt, cô ả tối cắn răng: "Tôi sẽ lần lượt cho các người nếm mùi, nhất là cô Hạ Thiên Du!”. Đôi môi đỏ đậm nhếch lên nụ cười nham hiểm, “Cô cho tôi bao nhiêu nhục nhã từ Vương Dạ Tước đến cả Lý Dật Hiên, tôi sẽ khiến cô và nghiệt chủng trong bụng cô trả lại gấp đôi"
———
Vương Dạ Tước bế Hạ Thiên Du lên phòng nhưng suốt đoạn không nói câu nào, cô có chút hoang mang nhưng lại bất thình lình sợ hãi hơn khi anh đạp tung cửa phòng chứ không bình tĩnh mở như thường ngày.
Vừa đặt cô ngồi xuống giường, bàn tay hữu lực của anh đã luồn qua sau gáy cô kéo đầu cô sát lại áp môi lên môi anh.
Chiếc lưỡi lạnh tách đôi hàm răng trắng sáng, anh hung hăng luồn lưỡi vào khoang miệng cô đảo quang mút sạch mật ngọt. Anh hôn cô ngấu nghiến, vừa hôn vừa truyền dưỡng khí, hơi thở mát lạnh quen thuộc lồng vào trong miệng làm cô ngây ngất.
Anh buông cô ra cũng là mấy phút sau, nước bọt nhớp nháp đọng lại nơi đầu lưỡi đã căng cứng của hai người.
Nhìn Hạ Thiên Du thở hồng hộc rất khổ sở, biểu cảm của anh vẫn một nét lạnh lùng. Đột nhiên anh dang tay ôm lấy cô, vùi đầu trên cánh vai mảnh mai, anh thì thầm vào tai cô: "Tôi nhớ em...", sau đó gương mặt tuấn tú bắt đầu ửng đỏ, anh che giấu biểu tình xấu hổ bằng cách vùi mặt vào búi tóc loà xoà bên vai cô.
Hạ Thiên Du mười phần kinh ngạc, cô vỗ nhẹ vai anh, hành động dịu dàng như đang an ủi một đứa trẻ làm nũng.
Đoạn hai tay ôm lấy mặt anh, ngón tay vuốt ve hai bên má anh. Cô hỏi: "Anh đang ngượng sao?"
Vương Dạ Tước trước không nói gì, lúc sau kéo đầu cô ghì vào trán mình, dịu dàng nói: "Em càng ngày càng hiểu tôi. Ừm, đang ngượng"
Cô nhoẻn miệng cười sau câu trả lời thừa nhận của anh. Trước đây anh sẽ không bao giờ thừa nhận những điều nhỏ nhặt thế này nhưng hiện tại lại thừa nhận rất suông sẻ.
“Em cũng rất nhớ anh”
Đột nhiên giọng điệu Vương Dạ Tước lạnh đi, anh nhìn cô chằm chằm, lực đạo ở bàn tay siết lấy cánh vai hơi mạnh: “Tôi đã liên hệ với một bệnh viện ở Luân Đôn bàn về cách chữa mắt cho em. Thuận lợi thì sau khi sinh con xong tôi sẽ đưa em sang đó”
Hạ Thiên Du nghe anh đột ngột nhắc lại chuyện cũ thì chột dạ, cô có cảm giác bất an. Không dám để lộ nhiều sơ suất, chỉ thuận miệng đáp: "Vâng em biết rồi"
Vương Dạ Tước dứt khoát buông vai cô ra, đứng lên cởi áo vets.
"Tôi không biết vì sao mắt em lại trở thành thế này" Vừa cởi anh vừa hỏi bâng quơ, nhưng thật chất đang muốn quan sát thái độ của cô.
"Em đã nói em bị sốt cao không kịp phát hiện mà”
Đột nhiên anh quỳ một gối xuống giường, chống hai tay khoá người cô, đem cô khảm vào không gian của riêng mình: “Tôi vẫn còn nghi ngờ mắt của em có liên quan đến phẫu thuật ghép giác mạc của tôi”
“Sao có thể chứ? Anh đừng nghi ngờ em” Hạ Thiên Du thật không biết chống đỡ được bao lâu.
Mỗi khi đối diện với khí tức này, ngữ điệu lành lạnh bá đạo, vòng tay mạnh mẽ giữ lấy cô không cho trốn chạy, và dường như đôi mắt đen huyền phía trên có thể soi xoáy vào góc khuất “bí mật” trong tâm hồn cô. Tất cả đều khiến cô rã rời, trở nên yếu đuối kì lạ.
Anh lại lạnh giọng: “Tôi không thích ai lừa tôi, đặc biệt là người tôi coi trọng”
Hạ Thiên Du tuy sợ nhưng nhanh trí chĩa mũi ngược lại vào anh, cô quàng tay quanh cổ anh, cười kiều diễm: “Anh yêu em rồi?"
Vương Dạ Tước cười nửa miệng, anh kề môi lên môi cô, thè lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng rất tà mị. Tay không tự chủ lần mò trên tấm lưng tìm cúc áo con tách ra từng cái.
"Là em quyến rũ tôi"
Lời vừa dứt, Vương Dạ Tước dùng miệng cắn cổ áo cô kéo xuống, anh há miệng ngậm lấy bầu ngực đầy đặn vừa nảy lên sau động tác, bàn tay to lớn trượt xuống váy cô đặt hai ngón tay ở mép quần nhỏ chầm chầm kéo xuống.
Anh vừa hôn vừa liếm từ môi xuống cổ. Cô ưỡn ngực co rút cơ thể bám dính vào người anh vì ham muốn khơi dậy.
Hạ Thiên Du nhăn mặt rên rỉ mỗi lần tay anh động chạm đến nơi nhạy cảm. Cô đẩy anh ra nhưng tay bị khoá chặt.
“Tôi yêu em” Vương Dạ Tước bất ngờ nói, cô ngỡ ngàng trân trân nhìn anh.
Anh áp bàn tay lên má cô khẽ vuốt ve, giọng điệu nhất mực ôn nhu: “Thiên Thiên... tôi yêu em mất rồi”
Cô biết có một hàng nước ấm nóng đang chảy ra từ hốc mắt, lại cảm thấy nhiệt độ nóng hổi nhớp nháp từ đầu lưỡi anh đang liếm như lau nước mắt cho cô.
Vai áo cô bị anh kéo xệ xuống ngang vai, cô đặt hai tay lên ngực anh, cười trong nước mắt: “Anh yêu em thật sao?”
“Cho dù trí nhớ có bị mất đi, cho dù không nhớ em là ai, tôi vẫn muốn yêu em thêm lần nữa”
Anh biết rõ cô không thể nhìn thấy vẻ kiên định của mình nên đã dùng ngữ điệu thể hiện tâm ý. Qua lời nói, cô vạn phần hạnh phúc vì biết anh đang nói lời thật lòng.
Hạ Thiên Du nghiêng đầu cười, cô nhắm mắt đón nhận nụ hôn nồng nàn của anh.
Sáng hôm đó, lại là một buổi sáng triền miên ái tình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.