Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 945: Tay đứt ruột xót.
Hàn Trinh Trinh
18/09/2016
Editor: Chi Misaki
"Bang bang bang phanh ầm ầm! !"Âm thanh đấu súng vang lên ở phía Tây sảnh chính số 3, chỉ thấy một chiếc xe hơi phịch một tiếng, phá tan tường thành, xông thẳng về phía trước————
Giang Thành cùng Tiêu Yên đã đi trước một bước, bóng dáng ẩn sau tầng tầng lớp lớp người ở sảnh phía sau, nhanh chóng mang kính sát tròng màu xanh, lên nòng súng lục, hướng tới hai chiếc đèn cực lớn phía trước choang hai tiếng , âm thanh phá vỡ vang lên kịch liệt, tất cả mọi người đều khiếp sợ chạy nhanh ra ngoài, Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi màu đen, quần tây dài, tay cầm súng lục phi ưng, bước nhanh về phía bóng đen đã đột nhập vào từ phía cửa sau! !
"Bang bang phanh phanh vèo! !" Vô số viên đạn, lao đến sượt qua khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn!
Lãnh Mặc Hàn lại như không sợ rừng mưa đạn, đôi mắt lóe lên ánh sáng màu xanh kỳ dị nhanh chóng đi về phía con đường đen tối trước mặt, hai thân ảnh lợi hại như chim ưng lập tức xuất hiện đồng thời đạp tường phi xuống, mười đầu ngón tay kẹp chặt dao nhọn, nhanh như tia chớp bổ thẳng về phía Lãnh Mặc Hàn! !
Lãnh Mặc Hàn trong khoảnh khắc vung lên hai tay, mãnh mẽ mà nhanh nhẹn đón lấy tứ chưởng mà hai người kia mang lại, đôi tay linh hoạt, mỗi lần đều hóa giải chiêu thức trí mạng của hai người, trong lúc đó hai tay nhanh chóng nắm lấy cổ tay hai người, kéo đến trước người của mình, lại phẫn nộ đem hết toàn lực, gầm lên một tiếng, trong lúc cơ thể hai người này sắp va vào mình, anh buông hai tay, mỗi người một quyền đấm thẳng vào lồng ngực bọn họ!
"Phanh! !" Một trận âm thanh sương cốt bị vỡ vụn truyền đến! !
Hai người ngã nhào trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ vo thành một nắm, bỗng nhiên phun ra một búng máu tươi! Hẳn là chưa từng giao đấu với người ào có lực đạo mạnh mẽ đến như vậy, sức mạnh nghìn cân, chỉ cần một chiêu đã đủ để giết người!
Lãnh Mặc Hàn không để ý đến họ nhanh chóng đi vào phía trong, vô số viên đạn do súng máy phát ra, bang bang phanh phanh tập kích, anh trong nháy mắt đều có thể trốn thoát, đứng ở trước cửa vào, bực tức nhìn về phía Giang Thành cùng Tiêu Yên đang thở dốc, hai người bọn họ lập tức gật đầu, tức khắc vung lên đạn sáng phía sau, kéo dây, hô to: "Uyển Thanh, nhắm mắt lại! !"
Phanh! ! Một trận đạn sáng bay về phía con đường tối đen trước mặt, âm thanh vèo vèo vang lên kèm theo đó là vô số những tia laser phức tạp! !
Người dạ hành không có lường trước được điều này, nhưng vẫn có chuẩn bị khẩu trang che mặt, giấu kín hơi thở, mang kính mắt, lại nhanh chóng giơ lên súng máy!
Người phụ nữ hắc ám, cùng một nam một nữ tức khắc nâng Uyển Thanh đang hấp hối, dùng vải đen nhanh chóng bọc cô lại, muốn đi về phía con đường bí mật sau nhà kho! !
Bang bang bang bang bang bang phanh! !
Tiếng súng liên tục truyền tới từng đợt, tại những ngã rẽ giao nhau phía trước! !
"Bọn họ đang kéo dài thời gian! !" Tiêu Yên nhanh chóng hiểu được tình hình, đứng ở một bên, thở phì phò, tức giận nói; "Nhà kho dưới đất kia, chắc chắn có con đường bí mật! ! Không thể để cho bọn họ cứ như vậy trốn đi được ! Thế nhưng hiện tại hỏa lực của đối phương quá mạnh, lối đi này quá nhỏ, chúng ta không vào được! !"
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như thế, tức khắc đi tới rạp chiếu phim dựa vào trên tường, đôi mắt anh chợt lóe, tức khắc giơ tay lên, quát to: "Đưa tôi một cây trường thương! !"
Giang Thành vừa nghe thấy, tức khắc tiếp nhận cây thương, vứt cho Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt tiếp nhận lấy, nhắm ngay mặt tường kia, mặt lạnh giơ trường thương , phịch một tiếng đâm vào tường, mặt tường cứng rắn phía trước lập tức xuất hiện vết nứt, từng mảng vôi bị rữa ra, trong nháy mắt xuất hiện một cái khe, Tiêu Yên ngẩng đầu, nhìn về phía phương hướng chủ tịch, cô không nói hai lời, hướng về tầng chót bang bang bang bang nổ súng, theo tiếng súng nổ giá đỡ nhanh chóng sụp đổ, Giang Thành cùng Tiêu Yên tiến lên, hai tay đỡ lấy cái giá, hướng mặt tường phía trước lao tới————
"Hu hu hu————" tiếng còi xe cảnh sát vang vọng khắp bầu trời thành phố, vô số tin tức báo viết quảng trường nhà hát thế kỷ đã xảy ra bắn nhau, các cảnh sát giao thông nhanh chóng phi xe như bay tới! !
Tô Lạc Hoành cùng Tưởng Văn Phong hai người song song ngồi trước máy vi tính, quan sát đến xe cảnh sát từ các nơi ào ào kéo đến, tình hình giao thông bắt đầu bất ổn, hai người bọn họ mỗi người phân công hợp tác, đầu tiên là quấy nhiễu xe bọn họ khi đang tránh các cột đèn giao thông, trong lúc đó đèn xanh đèn đỏ lập tức bị nhiễu loạn, vô số người áo đen nghe theo hiệu lệnh của Tô Lạc Hoành, lái xe riêng cố ý vì đèn tín hiệu sai lầm, mà ngăn cản tại các giao lộ, không cho xe cảnh sát đi qua! !
Vô số đặc công khẩn cấp nhảy xuống xe, bấm cò, hướng nhà hát chạy như bay đến! !
Điệp Y đứng ở tầng cao nhất nhà hát, đón gió, nhìn vô số cảnh sát đang từ bên này chạy tới, cô cầm lên súng lục, nhắm ngay dây thừng kéo màn sân khấu phía trước nhà hát, phịch một tiếng, cơ hồ bốn bức màn sân khấu ầm ầm rơi xuống, đám cảnh sát ngẩng đầu trong nháy mắt, đã bị màn sân khấu toàn bộ che khuất, bọn họ nhao nhao kêu lên sợ hãi, lại nhanh chóng từ trong màn sân khấu chui ra! !
"Bang bang bang bang phanh! !" Giang Thành cùng Tiêu Yên hợp lực nắm giá sắt dùng sức lao tới bên tường, nhìn đến bức tường rốt cuộc cũng rung ray sắp đổ, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, rồi tức khắc hậu lùi lại mấy bước, sau đó cùng nhau hướng mặt tường phía trước kêu một tiếng, xông thẳng tới! !
Phanh ————
Mặt tường triệt để bị phá , quả nhiên xuất hiện một cái lỗ to, vô số viên đạn vèo vèo từ trong đó bay ra! !
"Bỏ đi! !" Lãnh Mặc Hàn lại cắn răng nâng lên trường thương, ném vào bên trong, Giang Thành cùng Tiêu Yên nhân cơ hội ném ra đạn sáng, vô số người áo đen cấp tốc mang mặt nạ xông thẳng vào mật thất cùng người dạ hành quyết đấu kịch liệt!
Cả hai bên người dạ hành và người áo đen ở trong làn mưa đạn không ngừng đáp trả nhau! !
Lãnh Mặc Hàn quan tâm Uyển Thanh, tay nhanh chóng bấm cò, vọt vào bên trong mật thất, tức khắc liền nhìn thấy vô số vết máu trải dài trên mặt đất, còn có những sợi tóc của em gái bị cắt xuống, đôi mắt anh đỏ lên, ức chế đến không chịu được, đôi con ngươi lóe ra sắc xanh âm u, giơ súng lục vèo vèo phóng về phía người dạ hành chốn trong góc tường, vô số người dạ hành trúng đạn, một ít ngã xuống đất, còn lại đang muốn bấm cò...
" A————" Lãnh Mặc Hàn một trận rống giận, thân thể bay lên phía trước, đạp vào lồng ngực ba người dạ hành, bả vai anh trong khoảnh khắc không may trúng đạn, máu bắn ra, anh tức giận, con ngươi mở trừng trừng, coi như không nhìn thấy viên đạn cắm vào trong thân thể mình, bước nhanh về phía mật thất, quả nhiên thấy đằng sau có một cánh cửa nhỏ, anh không nói hai lời, liền nắm chặt súng lục, tùy ý để mu bàn tay tràn đầy máu, chạy nhanh vào trong! !
"Điệp Y! !" Tô Lạc Hoành nhanh chóng cầm lên máy bộ đàm, quan sát đến Uyển Thanh thân ảnh màu hồng phấn ở dưới tầng chót, tức khắc nói: "Bọn họ sẽ nhanh chóng chạy về phía bên trái sảnh chính! ! Mau! ! Chắn lấy dây điện ở phía đối diện cửa nhỏ! !"
Điệp Y vừa nghe thấy những lời này, trong lúc đứng ở tầng cao nhất của nhà hát, đứng ở lan can cao hơn mười thước, quan sát hoàn cảnh chung quanh, mặt trời chiều đứng bóng tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, một tấm băng rôn tuyên truyền thật lớn treo ở phía bên trái rạp chiếu phim chính giữa sân khấu, cô không chút do dự cầm lên súng lục, liền bắn rụng hai đầu dây chính, bức màn nhanh chóng sụp đổ, Điệp Y không nói hai lời, thân thể liền vọt xuống, đạp ở trên bức màn sân khấu, nhẹ nhàng rơi xuống! !
"Phanh —————— "
Cửa sắt mạnh mẽ bị đạp ra! !
Một nam một nữ song song khênh túi vải mang Uyển Thanh, nặng nề ném trên mặt đất, một người phụ nữ hắc ám khác cũng bị Lãnh Mặc Hàn một quyền đánh xuống, cô ta phun ra một búng máu, vừa mới định đứng dậy, lại không hiểu sao nghe thấy một trận tiếng mèo kêu, ngẩng đầu trong nháy mắt, chỉ thấy một thân ảnh quỷ dị đáng sợ lao về phía mình, cào một phát trên mặt, khuôn mặt cô ta lập tức xuất hiện vết máu,tay nhanh chóng giơ lên ném ra một con nhím hình cầu về phía Điệp Y!
Điệp Y một thân nhanh nhẹn xoay người, né tránh quả cầu lợi hại, lại nhanh chóng vụt dây thép về phía người phụ nữ kia.
Một nam một nữ song song phi thân lên, tay lóe ra những chiếc gai sắc nhọn, đánh úp về phía Lãnh Mặc Hàn! !
"Bang bang phanh!" Lãnh Mặc Hàn trận trận lui về phía sau, hai tay lại nhanh chóng đỡ lấy chưởng phong từ hai người, cho đến khi lưng chạm vào mặt tường, nhìn hai người vung nắm đấm về phía mình,anh dừng lại trong nháy mắt, nhìn hai nắm đẫm sắp chạm vào ngực mình, thân thủ nhanh chóng tránh qua, nhìn nắm tay hai người đâm vào tường, anh thét lên một tiếng, vung nắm đấm nặng tựa ngàn cân, giáng một đòn vào một bên sườn mặt người đàn ông, hắn ta phun ra một ngụm máu, thân thể nghiêng ngả ngã về phía người phụ nữ! !
Hai người đồng thời ngã mạnh trên mặt đất, người phụ nữ lại không quên ném phi tiêu về phía anh.
Điệp Y đang cùng người phụ nữ bên kia tranh đấu, thấy tình trạng đó, liền ném dây thép tới, quấn lấy phi tiêu xoạt qua Lãnh Mặc Hàn, Lãnh Mặc Hàn cũng lắc mình mặt lạnh nhanh chóng tránh thoát, hai tay giơ lên, kẹp lấy hai phi tiêu đang nhanh chóng lao tới, phi về phía trước mặt hai người kia! !
Một nam một nữ nhanh chóng lăn lại, tóm lấy cái túi vải quấn lấy Uyển Thanh, bọn họ vung lên đao nhỏ, sắp sửa đâm xuống! !
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nóng lên...
Người phụ nữ nhân lúc này cầm súng lục, nhắm ngay lồng ngực Lãnh Mặc Hàn mà bấm cò! !
Vèo! ! Lồng ngực Lãnh Mặc Hàn lập tức xuất hiện vết máu , máu theo áo sơ mi màu đen chảy xuống , anh nhìn chằm chằm vào con dao sắp sửa đâm xuống phía túi vải, hai mắt anh chợt lóe, cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt, tùy ý máu tươi nhễ nhại, chân như bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích...
Điệp Y cũng ngưng mặt dừng lại, nhìn về phía người đàn ông kia! !
Người phụ nữ hừ lạnh cười một tiếng, cầm lên súng lục đối diện với ba người bọn họ nói: "Qua đây! ! Qua đây a! ! Qua đây chúng ta sẽ giết cô ta! ! Các người đều toàn lực liều mạng như vậy, không phải là muốn cô ta sao? Đến đây đi! !" P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
Lãnh Mặc Hàn cắn chặt răng , trừng mắt giống như tử thần đến, nhìn về phía người phụ nữ kia!
Người đàn ông ngồi xổm xuống bên cạnh túi vải, trong tay cầm dao nhọn, chuẩn bị đâm xuống túi vải, uy hiếp nhìn về phía mọi người nói: "Nếu như ai dám qua đây, tôi sẽ lấy mạng của cô ta! !"
Hắn nói xong, liền ôm lấy túi kia, tay nắm chặt dao sắc kề kề trên túi, đang định đứng lên, nhảy lên tường...
"Nha ——————" Cặp song bào thai xuất hiện phía sau bờ tường, song song vung dây thép lên, trong nháy mắt quấn lấy cổ người dạ hành, kéo đến! !
Hai nữ dạ hành trở tay không kịp, ngẩng đầu trong nháy mắt, cũng đã bị Điệp Y tiếp cận, nhanh chóng cố định trên mặt tường, Lãnh Mặc Hàn cũng trong nháy mắt phẫn nộ đứng dậy, lao thẳng về phía trước, vung lên nắm đấm hướng người dạ hành nện xuống, khiến ngay cả vòi nước phía sau hắn ta cũng bị vỡ nát, tung bọt nước trắng xóa!
Phốc! ! Người đàn ông phun ra một ngụm máu tươi, cái túi trong tay rơi xuống, thoi thóp một hơi, toàn thân đều là máu Uyển Thanh, liền ngã xuống đất, trước khi hôn mê còn giữ lại chút lý trí cuối cùng, mười đầu ngón tay kẹp châm đâm xuống...
Nghe nói tay đứt ruột xót, nghe nói máu mủ tình thâm.
Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt quỳ gối xuống trước mặt em gái của mình, hai mắt kích động tràn đầy lệ, cả người chấn động thống khổ, đau lòng nhìn em gái đang hôn mê nằm sấp trên mặt đất lạnh lẽo, chân tay vô lực, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, vết thương chằng chịt phía sau lưng bị nứt toác ra, thậm chí có thể nhìn thấy sương trắng, mười ngón tay bị châm đâm, đang tràn đầy máu ra, trái tim người đàn ông như tan vỡ, vươn hai tay run rẩy, kích động muốn ôm lấy em gái vào lòng, nhưng lại không dám ôm sợ động tới vết thương kia, anh nghiến răng nghiến lợi cúi đầu, hối hận tự trách nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào, cuối cùng mới cúi người lòng đau như cắt ôm em gái vào lòng, ngón tay nhẹ vỗ về mái tóc ướt nhẹp, cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là máu mủ tình thâm, anh đau lòng cúi đầu vuốt ve mái tóc cô gái, nước mắt không ngừng chảy xuống, cư như vậy đau lòng cùng thống khổ khóc gọi: "Em gái——————
"Bang bang bang phanh ầm ầm! !"Âm thanh đấu súng vang lên ở phía Tây sảnh chính số 3, chỉ thấy một chiếc xe hơi phịch một tiếng, phá tan tường thành, xông thẳng về phía trước————
Giang Thành cùng Tiêu Yên đã đi trước một bước, bóng dáng ẩn sau tầng tầng lớp lớp người ở sảnh phía sau, nhanh chóng mang kính sát tròng màu xanh, lên nòng súng lục, hướng tới hai chiếc đèn cực lớn phía trước choang hai tiếng , âm thanh phá vỡ vang lên kịch liệt, tất cả mọi người đều khiếp sợ chạy nhanh ra ngoài, Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi màu đen, quần tây dài, tay cầm súng lục phi ưng, bước nhanh về phía bóng đen đã đột nhập vào từ phía cửa sau! !
"Bang bang phanh phanh vèo! !" Vô số viên đạn, lao đến sượt qua khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn!
Lãnh Mặc Hàn lại như không sợ rừng mưa đạn, đôi mắt lóe lên ánh sáng màu xanh kỳ dị nhanh chóng đi về phía con đường đen tối trước mặt, hai thân ảnh lợi hại như chim ưng lập tức xuất hiện đồng thời đạp tường phi xuống, mười đầu ngón tay kẹp chặt dao nhọn, nhanh như tia chớp bổ thẳng về phía Lãnh Mặc Hàn! !
Lãnh Mặc Hàn trong khoảnh khắc vung lên hai tay, mãnh mẽ mà nhanh nhẹn đón lấy tứ chưởng mà hai người kia mang lại, đôi tay linh hoạt, mỗi lần đều hóa giải chiêu thức trí mạng của hai người, trong lúc đó hai tay nhanh chóng nắm lấy cổ tay hai người, kéo đến trước người của mình, lại phẫn nộ đem hết toàn lực, gầm lên một tiếng, trong lúc cơ thể hai người này sắp va vào mình, anh buông hai tay, mỗi người một quyền đấm thẳng vào lồng ngực bọn họ!
"Phanh! !" Một trận âm thanh sương cốt bị vỡ vụn truyền đến! !
Hai người ngã nhào trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ vo thành một nắm, bỗng nhiên phun ra một búng máu tươi! Hẳn là chưa từng giao đấu với người ào có lực đạo mạnh mẽ đến như vậy, sức mạnh nghìn cân, chỉ cần một chiêu đã đủ để giết người!
Lãnh Mặc Hàn không để ý đến họ nhanh chóng đi vào phía trong, vô số viên đạn do súng máy phát ra, bang bang phanh phanh tập kích, anh trong nháy mắt đều có thể trốn thoát, đứng ở trước cửa vào, bực tức nhìn về phía Giang Thành cùng Tiêu Yên đang thở dốc, hai người bọn họ lập tức gật đầu, tức khắc vung lên đạn sáng phía sau, kéo dây, hô to: "Uyển Thanh, nhắm mắt lại! !"
Phanh! ! Một trận đạn sáng bay về phía con đường tối đen trước mặt, âm thanh vèo vèo vang lên kèm theo đó là vô số những tia laser phức tạp! !
Người dạ hành không có lường trước được điều này, nhưng vẫn có chuẩn bị khẩu trang che mặt, giấu kín hơi thở, mang kính mắt, lại nhanh chóng giơ lên súng máy!
Người phụ nữ hắc ám, cùng một nam một nữ tức khắc nâng Uyển Thanh đang hấp hối, dùng vải đen nhanh chóng bọc cô lại, muốn đi về phía con đường bí mật sau nhà kho! !
Bang bang bang bang bang bang phanh! !
Tiếng súng liên tục truyền tới từng đợt, tại những ngã rẽ giao nhau phía trước! !
"Bọn họ đang kéo dài thời gian! !" Tiêu Yên nhanh chóng hiểu được tình hình, đứng ở một bên, thở phì phò, tức giận nói; "Nhà kho dưới đất kia, chắc chắn có con đường bí mật! ! Không thể để cho bọn họ cứ như vậy trốn đi được ! Thế nhưng hiện tại hỏa lực của đối phương quá mạnh, lối đi này quá nhỏ, chúng ta không vào được! !"
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như thế, tức khắc đi tới rạp chiếu phim dựa vào trên tường, đôi mắt anh chợt lóe, tức khắc giơ tay lên, quát to: "Đưa tôi một cây trường thương! !"
Giang Thành vừa nghe thấy, tức khắc tiếp nhận cây thương, vứt cho Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt tiếp nhận lấy, nhắm ngay mặt tường kia, mặt lạnh giơ trường thương , phịch một tiếng đâm vào tường, mặt tường cứng rắn phía trước lập tức xuất hiện vết nứt, từng mảng vôi bị rữa ra, trong nháy mắt xuất hiện một cái khe, Tiêu Yên ngẩng đầu, nhìn về phía phương hướng chủ tịch, cô không nói hai lời, hướng về tầng chót bang bang bang bang nổ súng, theo tiếng súng nổ giá đỡ nhanh chóng sụp đổ, Giang Thành cùng Tiêu Yên tiến lên, hai tay đỡ lấy cái giá, hướng mặt tường phía trước lao tới————
"Hu hu hu————" tiếng còi xe cảnh sát vang vọng khắp bầu trời thành phố, vô số tin tức báo viết quảng trường nhà hát thế kỷ đã xảy ra bắn nhau, các cảnh sát giao thông nhanh chóng phi xe như bay tới! !
Tô Lạc Hoành cùng Tưởng Văn Phong hai người song song ngồi trước máy vi tính, quan sát đến xe cảnh sát từ các nơi ào ào kéo đến, tình hình giao thông bắt đầu bất ổn, hai người bọn họ mỗi người phân công hợp tác, đầu tiên là quấy nhiễu xe bọn họ khi đang tránh các cột đèn giao thông, trong lúc đó đèn xanh đèn đỏ lập tức bị nhiễu loạn, vô số người áo đen nghe theo hiệu lệnh của Tô Lạc Hoành, lái xe riêng cố ý vì đèn tín hiệu sai lầm, mà ngăn cản tại các giao lộ, không cho xe cảnh sát đi qua! !
Vô số đặc công khẩn cấp nhảy xuống xe, bấm cò, hướng nhà hát chạy như bay đến! !
Điệp Y đứng ở tầng cao nhất nhà hát, đón gió, nhìn vô số cảnh sát đang từ bên này chạy tới, cô cầm lên súng lục, nhắm ngay dây thừng kéo màn sân khấu phía trước nhà hát, phịch một tiếng, cơ hồ bốn bức màn sân khấu ầm ầm rơi xuống, đám cảnh sát ngẩng đầu trong nháy mắt, đã bị màn sân khấu toàn bộ che khuất, bọn họ nhao nhao kêu lên sợ hãi, lại nhanh chóng từ trong màn sân khấu chui ra! !
"Bang bang bang bang phanh! !" Giang Thành cùng Tiêu Yên hợp lực nắm giá sắt dùng sức lao tới bên tường, nhìn đến bức tường rốt cuộc cũng rung ray sắp đổ, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, rồi tức khắc hậu lùi lại mấy bước, sau đó cùng nhau hướng mặt tường phía trước kêu một tiếng, xông thẳng tới! !
Phanh ————
Mặt tường triệt để bị phá , quả nhiên xuất hiện một cái lỗ to, vô số viên đạn vèo vèo từ trong đó bay ra! !
"Bỏ đi! !" Lãnh Mặc Hàn lại cắn răng nâng lên trường thương, ném vào bên trong, Giang Thành cùng Tiêu Yên nhân cơ hội ném ra đạn sáng, vô số người áo đen cấp tốc mang mặt nạ xông thẳng vào mật thất cùng người dạ hành quyết đấu kịch liệt!
Cả hai bên người dạ hành và người áo đen ở trong làn mưa đạn không ngừng đáp trả nhau! !
Lãnh Mặc Hàn quan tâm Uyển Thanh, tay nhanh chóng bấm cò, vọt vào bên trong mật thất, tức khắc liền nhìn thấy vô số vết máu trải dài trên mặt đất, còn có những sợi tóc của em gái bị cắt xuống, đôi mắt anh đỏ lên, ức chế đến không chịu được, đôi con ngươi lóe ra sắc xanh âm u, giơ súng lục vèo vèo phóng về phía người dạ hành chốn trong góc tường, vô số người dạ hành trúng đạn, một ít ngã xuống đất, còn lại đang muốn bấm cò...
" A————" Lãnh Mặc Hàn một trận rống giận, thân thể bay lên phía trước, đạp vào lồng ngực ba người dạ hành, bả vai anh trong khoảnh khắc không may trúng đạn, máu bắn ra, anh tức giận, con ngươi mở trừng trừng, coi như không nhìn thấy viên đạn cắm vào trong thân thể mình, bước nhanh về phía mật thất, quả nhiên thấy đằng sau có một cánh cửa nhỏ, anh không nói hai lời, liền nắm chặt súng lục, tùy ý để mu bàn tay tràn đầy máu, chạy nhanh vào trong! !
"Điệp Y! !" Tô Lạc Hoành nhanh chóng cầm lên máy bộ đàm, quan sát đến Uyển Thanh thân ảnh màu hồng phấn ở dưới tầng chót, tức khắc nói: "Bọn họ sẽ nhanh chóng chạy về phía bên trái sảnh chính! ! Mau! ! Chắn lấy dây điện ở phía đối diện cửa nhỏ! !"
Điệp Y vừa nghe thấy những lời này, trong lúc đứng ở tầng cao nhất của nhà hát, đứng ở lan can cao hơn mười thước, quan sát hoàn cảnh chung quanh, mặt trời chiều đứng bóng tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, một tấm băng rôn tuyên truyền thật lớn treo ở phía bên trái rạp chiếu phim chính giữa sân khấu, cô không chút do dự cầm lên súng lục, liền bắn rụng hai đầu dây chính, bức màn nhanh chóng sụp đổ, Điệp Y không nói hai lời, thân thể liền vọt xuống, đạp ở trên bức màn sân khấu, nhẹ nhàng rơi xuống! !
"Phanh —————— "
Cửa sắt mạnh mẽ bị đạp ra! !
Một nam một nữ song song khênh túi vải mang Uyển Thanh, nặng nề ném trên mặt đất, một người phụ nữ hắc ám khác cũng bị Lãnh Mặc Hàn một quyền đánh xuống, cô ta phun ra một búng máu, vừa mới định đứng dậy, lại không hiểu sao nghe thấy một trận tiếng mèo kêu, ngẩng đầu trong nháy mắt, chỉ thấy một thân ảnh quỷ dị đáng sợ lao về phía mình, cào một phát trên mặt, khuôn mặt cô ta lập tức xuất hiện vết máu,tay nhanh chóng giơ lên ném ra một con nhím hình cầu về phía Điệp Y!
Điệp Y một thân nhanh nhẹn xoay người, né tránh quả cầu lợi hại, lại nhanh chóng vụt dây thép về phía người phụ nữ kia.
Một nam một nữ song song phi thân lên, tay lóe ra những chiếc gai sắc nhọn, đánh úp về phía Lãnh Mặc Hàn! !
"Bang bang phanh!" Lãnh Mặc Hàn trận trận lui về phía sau, hai tay lại nhanh chóng đỡ lấy chưởng phong từ hai người, cho đến khi lưng chạm vào mặt tường, nhìn hai người vung nắm đấm về phía mình,anh dừng lại trong nháy mắt, nhìn hai nắm đẫm sắp chạm vào ngực mình, thân thủ nhanh chóng tránh qua, nhìn nắm tay hai người đâm vào tường, anh thét lên một tiếng, vung nắm đấm nặng tựa ngàn cân, giáng một đòn vào một bên sườn mặt người đàn ông, hắn ta phun ra một ngụm máu, thân thể nghiêng ngả ngã về phía người phụ nữ! !
Hai người đồng thời ngã mạnh trên mặt đất, người phụ nữ lại không quên ném phi tiêu về phía anh.
Điệp Y đang cùng người phụ nữ bên kia tranh đấu, thấy tình trạng đó, liền ném dây thép tới, quấn lấy phi tiêu xoạt qua Lãnh Mặc Hàn, Lãnh Mặc Hàn cũng lắc mình mặt lạnh nhanh chóng tránh thoát, hai tay giơ lên, kẹp lấy hai phi tiêu đang nhanh chóng lao tới, phi về phía trước mặt hai người kia! !
Một nam một nữ nhanh chóng lăn lại, tóm lấy cái túi vải quấn lấy Uyển Thanh, bọn họ vung lên đao nhỏ, sắp sửa đâm xuống! !
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nóng lên...
Người phụ nữ nhân lúc này cầm súng lục, nhắm ngay lồng ngực Lãnh Mặc Hàn mà bấm cò! !
Vèo! ! Lồng ngực Lãnh Mặc Hàn lập tức xuất hiện vết máu , máu theo áo sơ mi màu đen chảy xuống , anh nhìn chằm chằm vào con dao sắp sửa đâm xuống phía túi vải, hai mắt anh chợt lóe, cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt, tùy ý máu tươi nhễ nhại, chân như bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích...
Điệp Y cũng ngưng mặt dừng lại, nhìn về phía người đàn ông kia! !
Người phụ nữ hừ lạnh cười một tiếng, cầm lên súng lục đối diện với ba người bọn họ nói: "Qua đây! ! Qua đây a! ! Qua đây chúng ta sẽ giết cô ta! ! Các người đều toàn lực liều mạng như vậy, không phải là muốn cô ta sao? Đến đây đi! !" P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
Lãnh Mặc Hàn cắn chặt răng , trừng mắt giống như tử thần đến, nhìn về phía người phụ nữ kia!
Người đàn ông ngồi xổm xuống bên cạnh túi vải, trong tay cầm dao nhọn, chuẩn bị đâm xuống túi vải, uy hiếp nhìn về phía mọi người nói: "Nếu như ai dám qua đây, tôi sẽ lấy mạng của cô ta! !"
Hắn nói xong, liền ôm lấy túi kia, tay nắm chặt dao sắc kề kề trên túi, đang định đứng lên, nhảy lên tường...
"Nha ——————" Cặp song bào thai xuất hiện phía sau bờ tường, song song vung dây thép lên, trong nháy mắt quấn lấy cổ người dạ hành, kéo đến! !
Hai nữ dạ hành trở tay không kịp, ngẩng đầu trong nháy mắt, cũng đã bị Điệp Y tiếp cận, nhanh chóng cố định trên mặt tường, Lãnh Mặc Hàn cũng trong nháy mắt phẫn nộ đứng dậy, lao thẳng về phía trước, vung lên nắm đấm hướng người dạ hành nện xuống, khiến ngay cả vòi nước phía sau hắn ta cũng bị vỡ nát, tung bọt nước trắng xóa!
Phốc! ! Người đàn ông phun ra một ngụm máu tươi, cái túi trong tay rơi xuống, thoi thóp một hơi, toàn thân đều là máu Uyển Thanh, liền ngã xuống đất, trước khi hôn mê còn giữ lại chút lý trí cuối cùng, mười đầu ngón tay kẹp châm đâm xuống...
Nghe nói tay đứt ruột xót, nghe nói máu mủ tình thâm.
Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt quỳ gối xuống trước mặt em gái của mình, hai mắt kích động tràn đầy lệ, cả người chấn động thống khổ, đau lòng nhìn em gái đang hôn mê nằm sấp trên mặt đất lạnh lẽo, chân tay vô lực, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, vết thương chằng chịt phía sau lưng bị nứt toác ra, thậm chí có thể nhìn thấy sương trắng, mười ngón tay bị châm đâm, đang tràn đầy máu ra, trái tim người đàn ông như tan vỡ, vươn hai tay run rẩy, kích động muốn ôm lấy em gái vào lòng, nhưng lại không dám ôm sợ động tới vết thương kia, anh nghiến răng nghiến lợi cúi đầu, hối hận tự trách nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào, cuối cùng mới cúi người lòng đau như cắt ôm em gái vào lòng, ngón tay nhẹ vỗ về mái tóc ướt nhẹp, cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là máu mủ tình thâm, anh đau lòng cúi đầu vuốt ve mái tóc cô gái, nước mắt không ngừng chảy xuống, cư như vậy đau lòng cùng thống khổ khóc gọi: "Em gái——————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.