Chương 84: Cậu Tôn
Ân Tầm
16/04/2018
Tưởng Ly? Hắn nói em tên là Tưởng Ly?
Có thể nhận ra, người đàn ông đang ngồi trên sofa đó mới là chủ nhân. Long Quỷ chẳng qua chỉ là một con cáo mượn oai hùm. Từ ngày các địa bàn của hắn ta bị Đàm Diệu Minh tiếp quản, nghe nói đám thuộc hạ của hắn gần như đồng loạt tan rã hết, ngay cả tay sai đắc lực nhất – Thiên Dư cũng rời khỏi Thương Lăng.
Vậy mà bây giờ, Thiên Dư – người từng bị Đàm Diệu Minh hạ lệnh chặt tay bỗng dưng xuất hiện, chỉ có điều không phải là thuộc hạ của Long Quỷ mà đứng bên cạnh chiếc ghế sofa, rõ ràng Thiên Dư đã đi theo người đàn ông đó.
Tưởng Ly nhìn thấy Phù Dung ở đây, trong lòng đã sáng như gương. Chắc chắn rằng các cô gái của Hoàng Thiên cũng có mặt tại đây, cộng thêm mấy anh em của Đàm Diệu Minh nữa, chẳng biết mấy người này đã bị Long Quỷ hành hạ giày vò đến mức nào.
Cô cười khẩy, tiến lên trước, nhưng chưa kịp lại gần Long Quỷ đã bị đám vệ sỹ chặn lại. Tưởng Ly liền dừng bước, cách người đàn ông ngồi trên ghế khoảng vài bước chân.
“Long Quỷ, anh nhân lúc không có Đàm gia ở đây âm thầm giở mấy trò hèn mạt này thì sao gọi là anh hùng? Tôi thấy anh đổi luôn tên thành Long Rùa đi. À không, chữ ‘Long’ vốn không xứng với anh, đổi thành ‘Trùng’ có được không?”
Giọng Tưởng Ly thanh lạnh. Lúc cô nói chuyện, vừa hay là lúc tiếng nhạc được vặn nhỏ xuống. Thế nên giọng cô dễ dàng lọt tới tai người đàn ông ngồi trên ghế sofa, từng ngón tay đang đánh nhịp đột ngột dừng lại.
Nghe xong lời này, Long Quỷ nổi giận, đẩy ngay Phù Dung đang ngồi trên người mình ra. Phù Dung đứng không vững, ngã rạp xuống đất. Tưởng Ly nhân lúc ấy nhìn qua, sắc mặt đột ngột chuyển lạnh. Khóe miệng Phù Dung có máu, gò má sưng tím lên, xem ra là đã bị Long Quỷ đánh đập.
Cơn giận trong người cô bừng bừng dâng lên, đốt cháy hai con mắt, Tưởng Ly chỉ muốn vung một dao đâm thẳng vào người Long Quỷ. Nhưng bây giờ ở đây lực lượng của hắn đông đảo, cô làm vậy chắc chắn chỉ chịu thiệt thòi. Lúc này Long Quỷ tiến lên, giơ tay nắm chặt lấy cằm cô: “Con đàn bà thối tha, mày còn tưởng vẫn còn Đàm Diệu Minh ở bên cạnh mày chắc? Mồm miệng lanh lợi, bình thường mày kiêu căng lắm cơ mà, để tao xem hôm nay mày kiêu căng kiểu gì. Người đâu…”
Đám vệ sỹ bên cạnh đứng im không nhúc nhích.
Long Quỷ có phần ngượng ngập, ngược lại tới khi Thiên Dư đang đứng bên cạnh chiếc ghế sofa ra hiệu, tay vệ sỹ kia mới tiến lên.
Long Quỷ chỉ tay vào Tưởng Ly: “Trói ngay con đàn bà này lại cho tao, nhốt chung với mấy cô em của Hoàng Thiên. Lát nữa để cho anh em thưởng thức!”
Vệ sỹ vừa định bắt lấy Tưởng Ly thì cô quát to: “Chúng mày dám động vào tao thử xem!”
Đám vệ sỹ kia kinh sợ trước đôi mắt lạnh run người của cô, sững sờ giây lát không dám tiếp tục. Long Quỷ thấy vậy chau mày: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Long Quỷ, anh là cái thá gì mà đứng đây nạt nộ quát mắng? Chẳng qua chỉ là một con giun bị Đàm gia giẫm nát dưới chân mà thôi. Hôm nay tôi tới đây bảo vệ Tề Cương cùng các anh em, đến lượt anh nói chuyện sao?” Tưởng Ly lạnh lùng quát.
Bị một cô gái quát nạt ngay tại trận, Long Quỷ dù gì cũng vẫn cần thể diện, nhất thời thẹn quá hóa giận, gip tay định tát cô một cái. Nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt khí thế bức người của cô, hắn ta liền đổi ý, nụ cười lập tức như ngấm một ý đồ khác: “Tao là con giun bị Đàm Diệu Minh giẫm nát dưới chân, vậy mày là cái gì? Mày chẳng qua cũng chỉ là loại gái nằm bên dưới Đàm Diệu Minh mà thôi. Có khác gì đám tiện nhân bị mua qua bán lại trong Hoàng Thiên này đâu? Đều là một lũ đĩ điếm!” Nói rồi, hắn ta vươn tay tới: “Xinh đẹp như vậy sao có thể để đứa khác giành được của hời chứ? Tao cũng muốn nếm thử xem con đàn bà của Đàm Diệu Minh có mùi vị gì?”
Một giây sau vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Tay hắn ta còn chưa kịp chạm vào mặt Tưởng Ly đã bị cô một tay khống chế, tay kia lập tức rút con dao Phần Lan ra, nhanh gọn lướt một đường. Lưỡi dao sắc nhọn quét ngang qua cánh tay Long Quỷ, máu lập tức túa ra đầm đìa. Ngay sau đó cô giơ chân lên đá. Long Quỷ bị cô đá bay ra xa, người cọ lên sàn, rồi bay về phía chiếc ghế sofa kia.
Cánh tay đầy máu của Long Quỷ văng lên đôi giày da sáng bóng của người đàn ông, ngay sau đó cả người đập thẳng vào ghế. Hắn ta đau đớn nhe răng thè lưỡi.
Đám vệ sỹ đứng gác bên trong lần lượt đứng khựng lại. Không ai ngờ được một cô gái có thể ra tay nhanh gọn và tàn độc đến vậy.
Long Quỷ chịu thiệt ngay trước mặt tất cả mọi người, bèn nổi điên lên, đừng dậy định lao về phía Tưởng Ly.
Bỗng nghe thấy người đàn ông ngồi trên sofa quát khẽ: “Long Quỷ.”Long Quỷ đờ người, không dám hành động khinh suất nữa.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa rít một hơi xì gà rồi nhả ra một làn khói mù mịt. Tiếng nhạc dừng hẳn, cả căn phòng lập tức yên ắng hẳn lại. Thiên Dư ném cho Long Quỷ một ánh mắt, Long Quỷ ngay sau khi nhìn thấy ánh mắt đó thì lập tức cụp mắt xuống. Nhìn thấy đôi giày của người đàn ông kia rồi, hắn bỗng chốc thất kinh, cũng mặc kệ cánh tay đang chảy máu của mình, vội vã rút khăn giấy ra, cũng không dám đứng lên mà ngồi xổm xuống lau sạch vết máu dính trên giày.
Người đàn ông đặt chân xuống, Long Quỷ lập tức bỏ tay ra, bấy giờ mới tránh cho hắn ta một màn bị giẫm nát tay.
“Cô gái nào vậy? Gan to quá nhỉ.” Trong ghế sofa vang lên một tiếng cười trầm thấp.
Long Quỷ không dám đứng lên, vẫn quỳ mọp dưới đất: “Là con đàn bà của Đàm Diệu Minh, tên Tưởng Ly. Con đĩ này vẫn luôn cậy có Đàm Diệu Minh chống lưng, không coi trời ra gì.”
Chất giọng vang ra từ ghế sofa có vẻ rất hứng thú: “Ồ? Thú vị đấy. Thiên Dư.”
Thiên Dư giấu hai tay trong ống tay áo, xem ra đã phế thật rồi. Anh ta lạnh lùng ra hiệu cho đám vệ sỹ bên này. Hai tên vệ sỹ lập tức tiến lên khống chế Tưởng Ly, dẫn giải cô tiến về phía trước.
Tưởng Ly cũng không phản kháng, cô cũng muốn nhìn kẻ chủ nhân đứng phía sau, xem rốt cuộc đối phương là người nào. Cứ như vậy, cô bị kéo tới trước ghế sofa. Còn chưa kịp ngẩng lên nhìn người đàn ông đã bị người ta đá thẳng vào kheo chân. Hai chân cô mềm oặt, lập tức ngã xụi xuống đất, đầu gối va xuống nền đau đớn. Cô muốn đứng dậy nhưng bả vai đã bị hai tên vệ sỹ ghìm chặt.
“Ngẩng đầu lên.” Trên đỉnh đầu vang lên chất giọng uể oải của người đàn ông.
Tóc cô bị đám vệ sỹ túm và kéo ngược lên. Cô đành phải ngẩng cao mặt, theo đà nhìn lên, vậy là đã nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông ngồi trên sofa.
Một khuôn mặt rất tuấn tú, lạnh lùng, gian manh, đôi mày rậm, đôi mắt hẹp, là kiểu mắt phong tình điển hình, đong đưa một chút là có thể hớp hồn phái nữ. Anh ta lười biếng đứng dựa vào đó, trong đôi mắt là vẻ nửa chính nửa tà, giống như một cậu chủ con nhà giàu có ương bướng nghịch ngợm, nhưng cũng lại vì bầu không khí hầm hập xung quanh mà toát lên một vẻ anh tuấn cao quý.
Rõ ràng là một khuôn mặt khiến con gái không kìm được phải ngước nhìn nhưng lại khiến Tưởng Ly thở dốc vì sửng sốt. Cô uống phải một ngụm khí lạnh, ngay sau đó toàn thân vô thức co rụt về phía sau.
Người đàn ông có vẻ rất hài lòng khi nhìn thấy sự hoảng sợ ánh lên trong đôi mắt cô. Anh ta nửa cười nửa thật rít một hơi xì gà. Làn khói trắng từ từ bay ra từ bờ môi mỏng của anh ta. Từng sợi khói như có nanh vuốt, bám lấy khuôn mặt Tưởng Ly. Nhưng thứ thật sự bám riết cô không buông là ánh mắt của người đàn ông trước mặt. Anh ta giơ tay ra, ngón tay mảnh khảnh giữ chặt lấy cằm cô, đôi mắt vừa có nụ cười, vừa có sự sắc bén.
“Long Quỷ, mày vừa gọi cô ấy là gì?”
Long Quỷ vội đáp: “Thưa cậu Tôn, cô ta là con đàn bà của Đàm Diệu Minh, tên Tưởng Ly.”
“Tưởng Ly? Hắn nói em tên là Tưởng Ly?” Người đàn ông vẫn giữ chặt cằm cô, làm như vừa nghe thấy một chuyện quá đỗi buồn cười. Hắn nhìn cô chằm chằm, một giây sau nụ cười tắt lịm, ánh mắt chuyển sang trầm trầm: “Có phải vậy không?”
Sự âm u bất định của người đàn ông khiến Long Quỷ không hiểu nổi anh ta đang nghĩ gì.
Tưởng Ly thở dồn dập, nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy khóe môi cô còn run lên từng cơn. Cô không trả lời ngay mà nhìn chằm chằm người đàn ông như nhìn một con quỷ đòi mạng. Người đàn ông cúi thấp xuống, rồi lại rít một hơi xì gà, ngón tay cái giữ cằm cô hơi dùng sức để tách hai bờ môi của cô ra. Rồi anh ta nhả khói vào miệng cô, rồi lại cười nhạt: “Là người phụ nữ của Đàm Diệu Minh, phải không?”
Tưởng Ly quay phắt đi, né tránh làn khói từ điếu xì gà.
Người đàn ông từ từ đứng dậy, ngay sau đó giơ chân đá một cái rất mạnh vào Long Quỷ, khiến hắn ta kêu hự một tiếng đau đớn. Chỉ nghe thấy người đàn ông trầm giọng nói một câu: “Ban nãy mày chửi ai là đĩ?”
Có thể nhận ra, người đàn ông đang ngồi trên sofa đó mới là chủ nhân. Long Quỷ chẳng qua chỉ là một con cáo mượn oai hùm. Từ ngày các địa bàn của hắn ta bị Đàm Diệu Minh tiếp quản, nghe nói đám thuộc hạ của hắn gần như đồng loạt tan rã hết, ngay cả tay sai đắc lực nhất – Thiên Dư cũng rời khỏi Thương Lăng.
Vậy mà bây giờ, Thiên Dư – người từng bị Đàm Diệu Minh hạ lệnh chặt tay bỗng dưng xuất hiện, chỉ có điều không phải là thuộc hạ của Long Quỷ mà đứng bên cạnh chiếc ghế sofa, rõ ràng Thiên Dư đã đi theo người đàn ông đó.
Tưởng Ly nhìn thấy Phù Dung ở đây, trong lòng đã sáng như gương. Chắc chắn rằng các cô gái của Hoàng Thiên cũng có mặt tại đây, cộng thêm mấy anh em của Đàm Diệu Minh nữa, chẳng biết mấy người này đã bị Long Quỷ hành hạ giày vò đến mức nào.
Cô cười khẩy, tiến lên trước, nhưng chưa kịp lại gần Long Quỷ đã bị đám vệ sỹ chặn lại. Tưởng Ly liền dừng bước, cách người đàn ông ngồi trên ghế khoảng vài bước chân.
“Long Quỷ, anh nhân lúc không có Đàm gia ở đây âm thầm giở mấy trò hèn mạt này thì sao gọi là anh hùng? Tôi thấy anh đổi luôn tên thành Long Rùa đi. À không, chữ ‘Long’ vốn không xứng với anh, đổi thành ‘Trùng’ có được không?”
Giọng Tưởng Ly thanh lạnh. Lúc cô nói chuyện, vừa hay là lúc tiếng nhạc được vặn nhỏ xuống. Thế nên giọng cô dễ dàng lọt tới tai người đàn ông ngồi trên ghế sofa, từng ngón tay đang đánh nhịp đột ngột dừng lại.
Nghe xong lời này, Long Quỷ nổi giận, đẩy ngay Phù Dung đang ngồi trên người mình ra. Phù Dung đứng không vững, ngã rạp xuống đất. Tưởng Ly nhân lúc ấy nhìn qua, sắc mặt đột ngột chuyển lạnh. Khóe miệng Phù Dung có máu, gò má sưng tím lên, xem ra là đã bị Long Quỷ đánh đập.
Cơn giận trong người cô bừng bừng dâng lên, đốt cháy hai con mắt, Tưởng Ly chỉ muốn vung một dao đâm thẳng vào người Long Quỷ. Nhưng bây giờ ở đây lực lượng của hắn đông đảo, cô làm vậy chắc chắn chỉ chịu thiệt thòi. Lúc này Long Quỷ tiến lên, giơ tay nắm chặt lấy cằm cô: “Con đàn bà thối tha, mày còn tưởng vẫn còn Đàm Diệu Minh ở bên cạnh mày chắc? Mồm miệng lanh lợi, bình thường mày kiêu căng lắm cơ mà, để tao xem hôm nay mày kiêu căng kiểu gì. Người đâu…”
Đám vệ sỹ bên cạnh đứng im không nhúc nhích.
Long Quỷ có phần ngượng ngập, ngược lại tới khi Thiên Dư đang đứng bên cạnh chiếc ghế sofa ra hiệu, tay vệ sỹ kia mới tiến lên.
Long Quỷ chỉ tay vào Tưởng Ly: “Trói ngay con đàn bà này lại cho tao, nhốt chung với mấy cô em của Hoàng Thiên. Lát nữa để cho anh em thưởng thức!”
Vệ sỹ vừa định bắt lấy Tưởng Ly thì cô quát to: “Chúng mày dám động vào tao thử xem!”
Đám vệ sỹ kia kinh sợ trước đôi mắt lạnh run người của cô, sững sờ giây lát không dám tiếp tục. Long Quỷ thấy vậy chau mày: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Long Quỷ, anh là cái thá gì mà đứng đây nạt nộ quát mắng? Chẳng qua chỉ là một con giun bị Đàm gia giẫm nát dưới chân mà thôi. Hôm nay tôi tới đây bảo vệ Tề Cương cùng các anh em, đến lượt anh nói chuyện sao?” Tưởng Ly lạnh lùng quát.
Bị một cô gái quát nạt ngay tại trận, Long Quỷ dù gì cũng vẫn cần thể diện, nhất thời thẹn quá hóa giận, gip tay định tát cô một cái. Nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt khí thế bức người của cô, hắn ta liền đổi ý, nụ cười lập tức như ngấm một ý đồ khác: “Tao là con giun bị Đàm Diệu Minh giẫm nát dưới chân, vậy mày là cái gì? Mày chẳng qua cũng chỉ là loại gái nằm bên dưới Đàm Diệu Minh mà thôi. Có khác gì đám tiện nhân bị mua qua bán lại trong Hoàng Thiên này đâu? Đều là một lũ đĩ điếm!” Nói rồi, hắn ta vươn tay tới: “Xinh đẹp như vậy sao có thể để đứa khác giành được của hời chứ? Tao cũng muốn nếm thử xem con đàn bà của Đàm Diệu Minh có mùi vị gì?”
Một giây sau vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Tay hắn ta còn chưa kịp chạm vào mặt Tưởng Ly đã bị cô một tay khống chế, tay kia lập tức rút con dao Phần Lan ra, nhanh gọn lướt một đường. Lưỡi dao sắc nhọn quét ngang qua cánh tay Long Quỷ, máu lập tức túa ra đầm đìa. Ngay sau đó cô giơ chân lên đá. Long Quỷ bị cô đá bay ra xa, người cọ lên sàn, rồi bay về phía chiếc ghế sofa kia.
Cánh tay đầy máu của Long Quỷ văng lên đôi giày da sáng bóng của người đàn ông, ngay sau đó cả người đập thẳng vào ghế. Hắn ta đau đớn nhe răng thè lưỡi.
Đám vệ sỹ đứng gác bên trong lần lượt đứng khựng lại. Không ai ngờ được một cô gái có thể ra tay nhanh gọn và tàn độc đến vậy.
Long Quỷ chịu thiệt ngay trước mặt tất cả mọi người, bèn nổi điên lên, đừng dậy định lao về phía Tưởng Ly.
Bỗng nghe thấy người đàn ông ngồi trên sofa quát khẽ: “Long Quỷ.”Long Quỷ đờ người, không dám hành động khinh suất nữa.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa rít một hơi xì gà rồi nhả ra một làn khói mù mịt. Tiếng nhạc dừng hẳn, cả căn phòng lập tức yên ắng hẳn lại. Thiên Dư ném cho Long Quỷ một ánh mắt, Long Quỷ ngay sau khi nhìn thấy ánh mắt đó thì lập tức cụp mắt xuống. Nhìn thấy đôi giày của người đàn ông kia rồi, hắn bỗng chốc thất kinh, cũng mặc kệ cánh tay đang chảy máu của mình, vội vã rút khăn giấy ra, cũng không dám đứng lên mà ngồi xổm xuống lau sạch vết máu dính trên giày.
Người đàn ông đặt chân xuống, Long Quỷ lập tức bỏ tay ra, bấy giờ mới tránh cho hắn ta một màn bị giẫm nát tay.
“Cô gái nào vậy? Gan to quá nhỉ.” Trong ghế sofa vang lên một tiếng cười trầm thấp.
Long Quỷ không dám đứng lên, vẫn quỳ mọp dưới đất: “Là con đàn bà của Đàm Diệu Minh, tên Tưởng Ly. Con đĩ này vẫn luôn cậy có Đàm Diệu Minh chống lưng, không coi trời ra gì.”
Chất giọng vang ra từ ghế sofa có vẻ rất hứng thú: “Ồ? Thú vị đấy. Thiên Dư.”
Thiên Dư giấu hai tay trong ống tay áo, xem ra đã phế thật rồi. Anh ta lạnh lùng ra hiệu cho đám vệ sỹ bên này. Hai tên vệ sỹ lập tức tiến lên khống chế Tưởng Ly, dẫn giải cô tiến về phía trước.
Tưởng Ly cũng không phản kháng, cô cũng muốn nhìn kẻ chủ nhân đứng phía sau, xem rốt cuộc đối phương là người nào. Cứ như vậy, cô bị kéo tới trước ghế sofa. Còn chưa kịp ngẩng lên nhìn người đàn ông đã bị người ta đá thẳng vào kheo chân. Hai chân cô mềm oặt, lập tức ngã xụi xuống đất, đầu gối va xuống nền đau đớn. Cô muốn đứng dậy nhưng bả vai đã bị hai tên vệ sỹ ghìm chặt.
“Ngẩng đầu lên.” Trên đỉnh đầu vang lên chất giọng uể oải của người đàn ông.
Tóc cô bị đám vệ sỹ túm và kéo ngược lên. Cô đành phải ngẩng cao mặt, theo đà nhìn lên, vậy là đã nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông ngồi trên sofa.
Một khuôn mặt rất tuấn tú, lạnh lùng, gian manh, đôi mày rậm, đôi mắt hẹp, là kiểu mắt phong tình điển hình, đong đưa một chút là có thể hớp hồn phái nữ. Anh ta lười biếng đứng dựa vào đó, trong đôi mắt là vẻ nửa chính nửa tà, giống như một cậu chủ con nhà giàu có ương bướng nghịch ngợm, nhưng cũng lại vì bầu không khí hầm hập xung quanh mà toát lên một vẻ anh tuấn cao quý.
Rõ ràng là một khuôn mặt khiến con gái không kìm được phải ngước nhìn nhưng lại khiến Tưởng Ly thở dốc vì sửng sốt. Cô uống phải một ngụm khí lạnh, ngay sau đó toàn thân vô thức co rụt về phía sau.
Người đàn ông có vẻ rất hài lòng khi nhìn thấy sự hoảng sợ ánh lên trong đôi mắt cô. Anh ta nửa cười nửa thật rít một hơi xì gà. Làn khói trắng từ từ bay ra từ bờ môi mỏng của anh ta. Từng sợi khói như có nanh vuốt, bám lấy khuôn mặt Tưởng Ly. Nhưng thứ thật sự bám riết cô không buông là ánh mắt của người đàn ông trước mặt. Anh ta giơ tay ra, ngón tay mảnh khảnh giữ chặt lấy cằm cô, đôi mắt vừa có nụ cười, vừa có sự sắc bén.
“Long Quỷ, mày vừa gọi cô ấy là gì?”
Long Quỷ vội đáp: “Thưa cậu Tôn, cô ta là con đàn bà của Đàm Diệu Minh, tên Tưởng Ly.”
“Tưởng Ly? Hắn nói em tên là Tưởng Ly?” Người đàn ông vẫn giữ chặt cằm cô, làm như vừa nghe thấy một chuyện quá đỗi buồn cười. Hắn nhìn cô chằm chằm, một giây sau nụ cười tắt lịm, ánh mắt chuyển sang trầm trầm: “Có phải vậy không?”
Sự âm u bất định của người đàn ông khiến Long Quỷ không hiểu nổi anh ta đang nghĩ gì.
Tưởng Ly thở dồn dập, nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy khóe môi cô còn run lên từng cơn. Cô không trả lời ngay mà nhìn chằm chằm người đàn ông như nhìn một con quỷ đòi mạng. Người đàn ông cúi thấp xuống, rồi lại rít một hơi xì gà, ngón tay cái giữ cằm cô hơi dùng sức để tách hai bờ môi của cô ra. Rồi anh ta nhả khói vào miệng cô, rồi lại cười nhạt: “Là người phụ nữ của Đàm Diệu Minh, phải không?”
Tưởng Ly quay phắt đi, né tránh làn khói từ điếu xì gà.
Người đàn ông từ từ đứng dậy, ngay sau đó giơ chân đá một cái rất mạnh vào Long Quỷ, khiến hắn ta kêu hự một tiếng đau đớn. Chỉ nghe thấy người đàn ông trầm giọng nói một câu: “Ban nãy mày chửi ai là đĩ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.