Chương 1
Dạ Thính Xuân Vũ
11/01/2018
"Mẹ định cưới vợ cho con."
"Người như con ai chịu lấy chứ?" Tôi không kiên nhẫn lên tiếng, đẩy xe lăn đi ra ban công. Phía trước ban công, những tòa nhà màu xám nối tiếp nhau chạy đến tận chân trời. Mấy bầy chim giương cánh bay trên bầu trời xanh, thỉnh thoảng cất lên những tiếng kêu lạc lõng.
"Con nghe mẹ nói đã!" Mẹ không buông tha cho tôi, đi sát theo sau ra ban công."Con gái trong thành phố yêu cầu cao thì mẹ sẽ tìm ở nông thôn. Dù sao cũng không thể để nhà họ Tần bị chặt đứt hương khói."
Người mẹ đang nhắm tới là do người khác giới thiệu, tên là Lâm Tuệ Xuân. Nhà cô ấy sống cách thành phố hơn bốn trăm km, trong một thôn trang nhỏ tên là thôn Trẻ. Nghe nói cô gái này nét mặt phúc hậu, thân thể khỏe mạnh, chỉ vì gia đình nghèo khó, đang cần một số tiền ăn hỏi để đi trả nợ, cho nên đồng ý gả tới nhà tôi.
Nghe mẹ nói lải nhải liên miên một hồi, tôi không thể không khẽ than một tiếng, ngơ ngác nhìn trên bầu trời đầy mây bay. Từ năm năm trước, sau khi xảy ra tai nạn xe cộ làm hai chân bị liệt, tôi thường xuyên thở dài như vậy. Bởi vì sau đó, tôi mất công việc nhiều ưu đãi, mất luôn cô bạn gái xinh đẹp đang bàn việc kết hôn, chỉ có thể ở trong nhà cam chịu. Cha tôi qua đời từ sớm, trong nhà chỉ có mẹ và tôi sống nương tựa lẫn nhau. Thấy tôi suốt ngày sa sút uể oải, không biết mẹ đã khóc hết bao nhiêu nước mắt, tốn bao nhiêu công sức. Được rồi, nếu bà muốn tôi kết hôn, vậy thì kết hôn đi.
Nhìn gương mặt mẹ đầy nếp nhăn, ánh mắt nhìn tôi tha thiết, cuối cùng tôi gật gật đầu nói: "Được."
Một tuần sau, tôi gặp cô gái tên là Lâm Tuệ Xuân, người sẽ trở thành vợ tương lai của mình.
Chỗ gặp mặt là một quán coffee cổ mang phong cách Tây tên là Ngày Cũ. Đèn treo thủy tinh lộng lẫy lóe lên ánh sáng huyền hoặc, nhạc sỹ đang chơi một bản nhạc rất dễ nghe từ chiếc đàn dương cầm màu đen. Trên bàn trưng một bình hoa hồng màu đỏ, ngồi đối diện ngay ngắn là một cô gái rất thanh tú có ánh mắt đen láy, nước da trắng ngời. Ngay trong giây phút nhìn thấy cô ấy, tôi cảm thấy rõ ràng, trái tim đã ngủ yên từ rất lâu của mình trở nên lọan nhịp, đập thình thịch thình thịch trong ngực.
Đối với chuyện kết hôn từng bị coi là ép buộc này, tôi bỗng cảm thấy rất mong chờ. Lâm Tuệ Xuân, cô ấy là cô gái như thế nào nhỉ? Chúng tôi sẽ hòa hợp sao? Chúng tôi... Sẽ hạnh phúc chứ? Tôi cúi đầu nhìn đôi chân không thể cử động của mình, sự lo lắng bất an bỗng ùa vào lòng, ôi...
Lần đầu tiên gặp Lâm Tuệ Xuân rất vui. Cô ấy không phải người không có tri thức như tôi vẫn tưởng tượng, tuy hơi nhút nhát nhưng ăn nói lễ phép, mạch lạc. Vì hoàn cảnh nhà nghèo nên cho dù cô đã thi đỗ đại học cũng không có tiền để theo học, chỉ đi làm thuê để kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình. Ấn tượng cô ấy để lại cho tôi là một cô gái kiên cường, hiền lành, tốt bụng. Có thể lấy được cô ấy làm vợ là may mắn ba đời của một người tàn phế như tôi.
Ba tháng sau, tôi và Lâm Tuệ Xuân tay nắm tay đi vào thánh đường hôn lễ. Tuy rằng không được hoàn mỹ là chú rể phải ngồi trên xe lăn. Cô dâu mặc váy cưới màu trắng tinh, ôm một bó hoa màu tím nhạt, gương mặt trang điểm đẹp không giống người thường. Tôi ngắm vợ mình cười, cảm thấy hạnh phúc đầy tràn. Ngày hôm đó ánh mặt trời rực rỡ đến nỗi khiến tôi có cảm giác muốn khóc.
Hạnh phúc, luôn tới đầy bất ngờ. Lúc đó, tôi đã nghĩ như vậy.
Những tháng ngày tân hôn ngọt ngào như thể tôi được tắm mình trong hũ mật, cả ngày nhẹ nhàng như mây bay. Bởi vì thương vợ, sau khi kết hôn tôi không để cô ấy đi làm thuê nữa. Sau khi cha mất có để lại cho tôi tài sản đủ để chúng tôi cơm no áo ấm cả đời. Hai chúng tôi cả ngày ở bên nhau, anh anh em em không chịu rời xa. Chẳng mấy chốc, tuần trăng mật trôi qua.
Bởi vì chân tôi không tiện đi lại nên trong tuần trăng mật chúng tôi cũng không đi du lịch mà chỉ ở nhà. Nhà tôi có 02 căn hộ. Trước khi kết hôn tôi ở chung với mẹ, sau khi kết hôn tôi và vợ sống một nhà nên chuyển vào một căn hộ khác. Bởi vì tàn tật cho nên trong sinh hoạt rất nhiều chuyện tôi đều cần phải có người trợ giúp mới làm được. Trước đây do mẹ giúp tôi, giờ đổi thành vợ. Cô ấy không hề ghét bỏ, không cảm thấy phiền phức khi chăm sóc tôi. Vì vậy, tôi đối với cô ấy, ngoài tình yêu còn thêm lòng cảm kích. Tình yêu đối với vợ càng ngày càng thêm sâu sắc.
Ngày lại ngày trôi qua, tôi đắm chìm trong tình yêu và hạnh phúc, những suy nghĩ bi quan chán nản cũng dần dần tan biến theo thời gian. Dần dần, tôi phát hiện đôi khi vợ mình có những lời nói hành động khá quái dị, làm tôi cảm thấy khó hiểu, hơn nữa, cảm thấy sợ hãi.
Lần đầu tiên phát hiện cô ấy không bình thường là vào một ngày cuối tuần mưa rơi triền miên. Vợ tôi dậy thật sớm đi chợ mua đồ ăn, nói muốn làm một bữa ăn ngon bồi bổ thân thể cho tôi. Sau khi đi chợ về, cô ấy bận rộn làm đồ ăn trong bếp, tôi ở trong phòng sách lên mạng, chat với bạn. Ngồi chơi một lúc, tôi bất chợt cảm thấy buồn chán nên buông chuột, khởi động xe lăn, đi tới phòng bếp.
Nhà chúng tôi rộng gần hai trăm mét vuông, sửa sang lại nên cũng khá đẹp. Trên sàn trải thảm dày vàng nhạt nên đi lại rất nhẹ nhàng không có tiếng động, ngay cả xe lăn của tôi di chuyển trên mặt thảm cũng không gây ra tiếng động gì. Nhanh chóng khởi động xe lăn, tôi dịu dàng mỉm cười đi vào bếp. Đi gần tới bếp, tôi nghe thấy tiếng đập bịch bịch vọng tới, giống như ai đang chặt gì đó?
Cuối cùng, tôi thấy bóng dáng yểu điệu đeo tạp dề của vợ mình đang đứng trước quầy bếp, chặt cái gì đó bình bịch. Tôi mỉm cười vừa định nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy, lúc vợ giơ tay lên, trong tay cô ấy cầm không phải con dao mà là một chiếc giày cao gót màu trắng. Cô ấy đang nắm mũi giày, phần gót nhọn đầm đìa máu tươi. Ở bên cạnh cô ấy hiện ra một nửa đuôi cá đang không ngừng giãy dụa, thê thảm đập lên đập xuống.
Tận mắt chứng kiến hình ảnh đầy máu me quỷ dị này, trong nháy mắt tôi trợn tròn mắt. Trời, có chuyện gì vậy? Vì sao cô ấy lại dùng giày cao gót để giết cá... Không, thế này căn bản không phải giết, mà là tra tấn, tra tấn một cách tàn nhẫn!
Cảnh tượng quá bất ngờ khiến tôi ngây người, ngơ ngẩn đứng ở đó nhìn vợ mình chậm rãi giơ chiếc giày cao gót lên, từng nhát từng nhát tra tấn con cá đáng thương kia. Đáng sợ hơn là, cô ấy vừa dùng gót giầy đập con cá bình bịch, vừa cúi đầu cất tiếng cười không rõ cảm xúc. Nhìn kiểu gì cũng khiến người tôi kinh hãi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng vợ tôi cũng dừng lại. Cô ấy đặt chiếc giầy thấm máu đỏ sẫm, dính đầy vảy cá sang một bên, tay kia cầm con cá đã bị đập nát bét, máu me đầm đìa lên mũi say mê ngửi ngửi. Mắt khép hờ, môi đỏ mọng hơi cong lên, nét mặt làm tôi nhớ tới mấy kẻ nghiện khi phê thuốc. Nhìn dáng vẻ của vợ mình, không hiểu sao tôi không thể nói gì được, chỉ lẳng lặng lăn bánh xe, lặng lẽ rời đi.
Lúc ăn cơm trưa, đối mặt với món cá bày giữa bàn, tôi không thể nào ăn nổi. Vợ tôi vẫn tỏ ra bình thường, ân cần gắp thức ăn chan canh cho tôi. Nhìn gương mặt quen thuộc kia, đột nhiên tôi cảm thấy mình chưa bao giờ thực sự hiểu cô ấy. Tối hôm đó tôi thức trắng một đêm.
Từ sau ngày hôm ấy, tôi bắt đầu chú ý từng lời ăn tiếng nói hành động của vợ mình, nhưng rất lâu cũng chưa phát hiện thêm tình huống nào giống như hôm ấy. Cho tới một lần, trong lúc vô tình tôi phát hiện...
Thời gian xảy ra chuyện là một đêm cách đó một tháng. Lúc đó tôi đang mơ một cơn ác mộng. Trong mộng, tôi hốt hoảng chạy trên con đường tràn ngập sương mù. Trên trời là mặt trăng sáng ngời tỏa ánh sáng quái lạ, giống như một mặt trời nhỏ sáng quắc. Một bầy dơi lớn sải hai cánh rất rộng, rất dài bay lượn dưới ánh trăng. Con dơi vốn không kêu được nhưng rõ ràng chúng lại kêu rất thê lương, giống như đang ca một bài hát đưa tang tôi trong đám ma vậy. Tôi cứ thế chạy, cố gắng chạy trốn thứ đang truy đuổi sau lưng mình, Tôi chạy chân trần, bị những bụi gai của hoa thạch tử cào nát chân, máu chảy ròng ròng. Lòng tôi không có chút vui vẻ nào, chỉ có nỗi sợ hãi vô tận. Gần lắm rồi, thứ đáng sợ kia ngày một gần hơn. Tôi không biết nó là cái gì, không biết vì sao nó lại truy đuổi tôi, chỉ biết nếu tôi không chạy nó sẽ giết tôi. Tôi cứ chạy hoài chạy mãi, đột nhiên dưới chân bị hẫng một cái, tôi rơi xuống tự do ...
Giấc mơ bị đứt, tôi mở mắt choàng tỉnh dậy, người đầm đìa mồ hôi. Sững sờ một lúc lâu, tôi quay đầu nhìn sang đã thấy chỗ nằm bên cạnh trống rỗng, chỉ có chiếc chăn lạnh lẽo nằm đó, vợ tôi không nằm bên cạnh. Đã trễ thế này rồi, cô ấy đi đâu chứ?
Tôi vịn giường đứng lên, cố gắng nâng người sang chiếc xe lăn để cạnh giường. Tôi đẩy bánh xe đi ra khỏi phòng ngủ sang phòng khách bên ngoài.
Đêm khuya, ánh trăng màu xanh nhạt mơ hồ rọi vào từ cửa sổ nằm sát đất. Rèm cửa sổ có in hoa văn khẽ lay động trong gió đêm, như thể trong đó giấu một con quỷ vậy. Ngoài công trường đằng xa, tiếng động cơ gầm rú mơ hồ vọng tới, u u u u tựa như tiếng quỷ khóc. Bánh xe lăn rất êm trên thảm, không một tiếng động. Không hiểu sao lòng bàn tay tôi rịn mồ hôi, trái tim đập loạn lên. Một cảm giác hưng phấn tò mò tựa như sắp được nhìn thấy tội ác đã giấu kín của người khác.
Đúng lúc tôi đi tới phòng khách, đằng sau bể cá thủy tinh lớn giữa phòng, tôi thin thấy cô ấy, vợ của tôi. Trong bóng đêm, cô ấy mặc chiếc váy ngủ màu trắng tinh, đứng ở ngay cửa lớn, đối diện với chiếc gương treo trên cửa, không hề nhúc nhích. Trong bể cá, hai con cá vàng màu đỏ và màu trắng yên tĩnh bơi qua bơi lại, thả bong bóng. Tôi vươn nửa đầu lên, bình tĩnh nhìn cô ấy. Chờ đến khi tôi nhìn kỹ, ánh mắt quen dần với bóng tối thì mới thấy cô ấy không phải đứng yên như tượng. Cô ấy cầm một cây lược, nhìn thẳng vào gương chậm rãi chải mái tóc đen rối dài. Váy ngủ rất dài, đuôi váy rơi trên đất. Bóng lưng màu trắng của cô ấy càng làm nổi bật mái tóc đen dài, thoáng nhìn qua như một u hồn. Tôi chợt nghĩ, có phải trong gương mặt kia có một mặt quỷ đang chảy máu đỏ tươi? Tưởng tượng kinh khủng đó làm tôi run lên...
"Người như con ai chịu lấy chứ?" Tôi không kiên nhẫn lên tiếng, đẩy xe lăn đi ra ban công. Phía trước ban công, những tòa nhà màu xám nối tiếp nhau chạy đến tận chân trời. Mấy bầy chim giương cánh bay trên bầu trời xanh, thỉnh thoảng cất lên những tiếng kêu lạc lõng.
"Con nghe mẹ nói đã!" Mẹ không buông tha cho tôi, đi sát theo sau ra ban công."Con gái trong thành phố yêu cầu cao thì mẹ sẽ tìm ở nông thôn. Dù sao cũng không thể để nhà họ Tần bị chặt đứt hương khói."
Người mẹ đang nhắm tới là do người khác giới thiệu, tên là Lâm Tuệ Xuân. Nhà cô ấy sống cách thành phố hơn bốn trăm km, trong một thôn trang nhỏ tên là thôn Trẻ. Nghe nói cô gái này nét mặt phúc hậu, thân thể khỏe mạnh, chỉ vì gia đình nghèo khó, đang cần một số tiền ăn hỏi để đi trả nợ, cho nên đồng ý gả tới nhà tôi.
Nghe mẹ nói lải nhải liên miên một hồi, tôi không thể không khẽ than một tiếng, ngơ ngác nhìn trên bầu trời đầy mây bay. Từ năm năm trước, sau khi xảy ra tai nạn xe cộ làm hai chân bị liệt, tôi thường xuyên thở dài như vậy. Bởi vì sau đó, tôi mất công việc nhiều ưu đãi, mất luôn cô bạn gái xinh đẹp đang bàn việc kết hôn, chỉ có thể ở trong nhà cam chịu. Cha tôi qua đời từ sớm, trong nhà chỉ có mẹ và tôi sống nương tựa lẫn nhau. Thấy tôi suốt ngày sa sút uể oải, không biết mẹ đã khóc hết bao nhiêu nước mắt, tốn bao nhiêu công sức. Được rồi, nếu bà muốn tôi kết hôn, vậy thì kết hôn đi.
Nhìn gương mặt mẹ đầy nếp nhăn, ánh mắt nhìn tôi tha thiết, cuối cùng tôi gật gật đầu nói: "Được."
Một tuần sau, tôi gặp cô gái tên là Lâm Tuệ Xuân, người sẽ trở thành vợ tương lai của mình.
Chỗ gặp mặt là một quán coffee cổ mang phong cách Tây tên là Ngày Cũ. Đèn treo thủy tinh lộng lẫy lóe lên ánh sáng huyền hoặc, nhạc sỹ đang chơi một bản nhạc rất dễ nghe từ chiếc đàn dương cầm màu đen. Trên bàn trưng một bình hoa hồng màu đỏ, ngồi đối diện ngay ngắn là một cô gái rất thanh tú có ánh mắt đen láy, nước da trắng ngời. Ngay trong giây phút nhìn thấy cô ấy, tôi cảm thấy rõ ràng, trái tim đã ngủ yên từ rất lâu của mình trở nên lọan nhịp, đập thình thịch thình thịch trong ngực.
Đối với chuyện kết hôn từng bị coi là ép buộc này, tôi bỗng cảm thấy rất mong chờ. Lâm Tuệ Xuân, cô ấy là cô gái như thế nào nhỉ? Chúng tôi sẽ hòa hợp sao? Chúng tôi... Sẽ hạnh phúc chứ? Tôi cúi đầu nhìn đôi chân không thể cử động của mình, sự lo lắng bất an bỗng ùa vào lòng, ôi...
Lần đầu tiên gặp Lâm Tuệ Xuân rất vui. Cô ấy không phải người không có tri thức như tôi vẫn tưởng tượng, tuy hơi nhút nhát nhưng ăn nói lễ phép, mạch lạc. Vì hoàn cảnh nhà nghèo nên cho dù cô đã thi đỗ đại học cũng không có tiền để theo học, chỉ đi làm thuê để kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình. Ấn tượng cô ấy để lại cho tôi là một cô gái kiên cường, hiền lành, tốt bụng. Có thể lấy được cô ấy làm vợ là may mắn ba đời của một người tàn phế như tôi.
Ba tháng sau, tôi và Lâm Tuệ Xuân tay nắm tay đi vào thánh đường hôn lễ. Tuy rằng không được hoàn mỹ là chú rể phải ngồi trên xe lăn. Cô dâu mặc váy cưới màu trắng tinh, ôm một bó hoa màu tím nhạt, gương mặt trang điểm đẹp không giống người thường. Tôi ngắm vợ mình cười, cảm thấy hạnh phúc đầy tràn. Ngày hôm đó ánh mặt trời rực rỡ đến nỗi khiến tôi có cảm giác muốn khóc.
Hạnh phúc, luôn tới đầy bất ngờ. Lúc đó, tôi đã nghĩ như vậy.
Những tháng ngày tân hôn ngọt ngào như thể tôi được tắm mình trong hũ mật, cả ngày nhẹ nhàng như mây bay. Bởi vì thương vợ, sau khi kết hôn tôi không để cô ấy đi làm thuê nữa. Sau khi cha mất có để lại cho tôi tài sản đủ để chúng tôi cơm no áo ấm cả đời. Hai chúng tôi cả ngày ở bên nhau, anh anh em em không chịu rời xa. Chẳng mấy chốc, tuần trăng mật trôi qua.
Bởi vì chân tôi không tiện đi lại nên trong tuần trăng mật chúng tôi cũng không đi du lịch mà chỉ ở nhà. Nhà tôi có 02 căn hộ. Trước khi kết hôn tôi ở chung với mẹ, sau khi kết hôn tôi và vợ sống một nhà nên chuyển vào một căn hộ khác. Bởi vì tàn tật cho nên trong sinh hoạt rất nhiều chuyện tôi đều cần phải có người trợ giúp mới làm được. Trước đây do mẹ giúp tôi, giờ đổi thành vợ. Cô ấy không hề ghét bỏ, không cảm thấy phiền phức khi chăm sóc tôi. Vì vậy, tôi đối với cô ấy, ngoài tình yêu còn thêm lòng cảm kích. Tình yêu đối với vợ càng ngày càng thêm sâu sắc.
Ngày lại ngày trôi qua, tôi đắm chìm trong tình yêu và hạnh phúc, những suy nghĩ bi quan chán nản cũng dần dần tan biến theo thời gian. Dần dần, tôi phát hiện đôi khi vợ mình có những lời nói hành động khá quái dị, làm tôi cảm thấy khó hiểu, hơn nữa, cảm thấy sợ hãi.
Lần đầu tiên phát hiện cô ấy không bình thường là vào một ngày cuối tuần mưa rơi triền miên. Vợ tôi dậy thật sớm đi chợ mua đồ ăn, nói muốn làm một bữa ăn ngon bồi bổ thân thể cho tôi. Sau khi đi chợ về, cô ấy bận rộn làm đồ ăn trong bếp, tôi ở trong phòng sách lên mạng, chat với bạn. Ngồi chơi một lúc, tôi bất chợt cảm thấy buồn chán nên buông chuột, khởi động xe lăn, đi tới phòng bếp.
Nhà chúng tôi rộng gần hai trăm mét vuông, sửa sang lại nên cũng khá đẹp. Trên sàn trải thảm dày vàng nhạt nên đi lại rất nhẹ nhàng không có tiếng động, ngay cả xe lăn của tôi di chuyển trên mặt thảm cũng không gây ra tiếng động gì. Nhanh chóng khởi động xe lăn, tôi dịu dàng mỉm cười đi vào bếp. Đi gần tới bếp, tôi nghe thấy tiếng đập bịch bịch vọng tới, giống như ai đang chặt gì đó?
Cuối cùng, tôi thấy bóng dáng yểu điệu đeo tạp dề của vợ mình đang đứng trước quầy bếp, chặt cái gì đó bình bịch. Tôi mỉm cười vừa định nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy, lúc vợ giơ tay lên, trong tay cô ấy cầm không phải con dao mà là một chiếc giày cao gót màu trắng. Cô ấy đang nắm mũi giày, phần gót nhọn đầm đìa máu tươi. Ở bên cạnh cô ấy hiện ra một nửa đuôi cá đang không ngừng giãy dụa, thê thảm đập lên đập xuống.
Tận mắt chứng kiến hình ảnh đầy máu me quỷ dị này, trong nháy mắt tôi trợn tròn mắt. Trời, có chuyện gì vậy? Vì sao cô ấy lại dùng giày cao gót để giết cá... Không, thế này căn bản không phải giết, mà là tra tấn, tra tấn một cách tàn nhẫn!
Cảnh tượng quá bất ngờ khiến tôi ngây người, ngơ ngẩn đứng ở đó nhìn vợ mình chậm rãi giơ chiếc giày cao gót lên, từng nhát từng nhát tra tấn con cá đáng thương kia. Đáng sợ hơn là, cô ấy vừa dùng gót giầy đập con cá bình bịch, vừa cúi đầu cất tiếng cười không rõ cảm xúc. Nhìn kiểu gì cũng khiến người tôi kinh hãi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng vợ tôi cũng dừng lại. Cô ấy đặt chiếc giầy thấm máu đỏ sẫm, dính đầy vảy cá sang một bên, tay kia cầm con cá đã bị đập nát bét, máu me đầm đìa lên mũi say mê ngửi ngửi. Mắt khép hờ, môi đỏ mọng hơi cong lên, nét mặt làm tôi nhớ tới mấy kẻ nghiện khi phê thuốc. Nhìn dáng vẻ của vợ mình, không hiểu sao tôi không thể nói gì được, chỉ lẳng lặng lăn bánh xe, lặng lẽ rời đi.
Lúc ăn cơm trưa, đối mặt với món cá bày giữa bàn, tôi không thể nào ăn nổi. Vợ tôi vẫn tỏ ra bình thường, ân cần gắp thức ăn chan canh cho tôi. Nhìn gương mặt quen thuộc kia, đột nhiên tôi cảm thấy mình chưa bao giờ thực sự hiểu cô ấy. Tối hôm đó tôi thức trắng một đêm.
Từ sau ngày hôm ấy, tôi bắt đầu chú ý từng lời ăn tiếng nói hành động của vợ mình, nhưng rất lâu cũng chưa phát hiện thêm tình huống nào giống như hôm ấy. Cho tới một lần, trong lúc vô tình tôi phát hiện...
Thời gian xảy ra chuyện là một đêm cách đó một tháng. Lúc đó tôi đang mơ một cơn ác mộng. Trong mộng, tôi hốt hoảng chạy trên con đường tràn ngập sương mù. Trên trời là mặt trăng sáng ngời tỏa ánh sáng quái lạ, giống như một mặt trời nhỏ sáng quắc. Một bầy dơi lớn sải hai cánh rất rộng, rất dài bay lượn dưới ánh trăng. Con dơi vốn không kêu được nhưng rõ ràng chúng lại kêu rất thê lương, giống như đang ca một bài hát đưa tang tôi trong đám ma vậy. Tôi cứ thế chạy, cố gắng chạy trốn thứ đang truy đuổi sau lưng mình, Tôi chạy chân trần, bị những bụi gai của hoa thạch tử cào nát chân, máu chảy ròng ròng. Lòng tôi không có chút vui vẻ nào, chỉ có nỗi sợ hãi vô tận. Gần lắm rồi, thứ đáng sợ kia ngày một gần hơn. Tôi không biết nó là cái gì, không biết vì sao nó lại truy đuổi tôi, chỉ biết nếu tôi không chạy nó sẽ giết tôi. Tôi cứ chạy hoài chạy mãi, đột nhiên dưới chân bị hẫng một cái, tôi rơi xuống tự do ...
Giấc mơ bị đứt, tôi mở mắt choàng tỉnh dậy, người đầm đìa mồ hôi. Sững sờ một lúc lâu, tôi quay đầu nhìn sang đã thấy chỗ nằm bên cạnh trống rỗng, chỉ có chiếc chăn lạnh lẽo nằm đó, vợ tôi không nằm bên cạnh. Đã trễ thế này rồi, cô ấy đi đâu chứ?
Tôi vịn giường đứng lên, cố gắng nâng người sang chiếc xe lăn để cạnh giường. Tôi đẩy bánh xe đi ra khỏi phòng ngủ sang phòng khách bên ngoài.
Đêm khuya, ánh trăng màu xanh nhạt mơ hồ rọi vào từ cửa sổ nằm sát đất. Rèm cửa sổ có in hoa văn khẽ lay động trong gió đêm, như thể trong đó giấu một con quỷ vậy. Ngoài công trường đằng xa, tiếng động cơ gầm rú mơ hồ vọng tới, u u u u tựa như tiếng quỷ khóc. Bánh xe lăn rất êm trên thảm, không một tiếng động. Không hiểu sao lòng bàn tay tôi rịn mồ hôi, trái tim đập loạn lên. Một cảm giác hưng phấn tò mò tựa như sắp được nhìn thấy tội ác đã giấu kín của người khác.
Đúng lúc tôi đi tới phòng khách, đằng sau bể cá thủy tinh lớn giữa phòng, tôi thin thấy cô ấy, vợ của tôi. Trong bóng đêm, cô ấy mặc chiếc váy ngủ màu trắng tinh, đứng ở ngay cửa lớn, đối diện với chiếc gương treo trên cửa, không hề nhúc nhích. Trong bể cá, hai con cá vàng màu đỏ và màu trắng yên tĩnh bơi qua bơi lại, thả bong bóng. Tôi vươn nửa đầu lên, bình tĩnh nhìn cô ấy. Chờ đến khi tôi nhìn kỹ, ánh mắt quen dần với bóng tối thì mới thấy cô ấy không phải đứng yên như tượng. Cô ấy cầm một cây lược, nhìn thẳng vào gương chậm rãi chải mái tóc đen rối dài. Váy ngủ rất dài, đuôi váy rơi trên đất. Bóng lưng màu trắng của cô ấy càng làm nổi bật mái tóc đen dài, thoáng nhìn qua như một u hồn. Tôi chợt nghĩ, có phải trong gương mặt kia có một mặt quỷ đang chảy máu đỏ tươi? Tưởng tượng kinh khủng đó làm tôi run lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.