Chương 48
Quỳnh Ngọc
28/11/2024
Nói xong Đàm thị vội vàng gọi hai nha hoàn đưa Vương Uyển Thanh vào trong.
Sau khi Vương Uyển Thanh đi rồi, Đàm thị đi đến trước mặt Bạch Ngọc An, lấy khăn chấm nước mắt, vẻ mặt buồn bã nói: “Uyển Thanh có làm loạn không? Con đừng trách nó.”
Bạch Ngọc An thu lại cảm xúc lắc đầu: “Ta tất nhiên sẽ không trách nó.”
Đàm thị gật đầu, lại nhỏ giọng nói: “Sáng mai chúng ta sẽ đi, chúng ta biết tâm ý của con, con cũng không cần đến tiễn, tránh cho Uyển Thanh nhìn thấy con lại làm loạn.”
Bạch Ngọc An im lặng, khẽ gật đầu.
Lại nói thêm hai câu, Bạch Ngọc An nhìn bóng lưng rời đi trước mặt, lại nhìn tấm biển trên cửa.
Vật thị nhân phi.
A Đào ngồi trong xe ngựa, thấy Bạch Ngọc An đứng ở cửa phủ Thái phó mãi không nhúc nhích, liền vội vàng cầm ô xuống xe ngựa.
Ô che trên đầu Bạch Ngọc An, nàng nhỏ giọng nói: “Công tử, lên xe ngựa thôi.”
Bạch Ngọc An đầu đầy tuyết trắng, cúi đầu vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn vào màn đêm thở ra một hơi, im lặng một lúc rồi mới lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, A Đào thấy Bạch Ngọc An dựa vào thành xe không nói lời nào, liền cởi áo choàng cho nàng, phủi sạch tuyết trên đó, rồi đắp lên người Bạch Ngọc An.
Đến sân, Bạch Ngọc An và A Đào vừa xuống xe ngựa, phía sau liền truyền đến một giọng nói: “Bạch đại nhân.”
Bạch Ngọc An cầm áo choàng trên tay, trong ngõ gió tuyết lạnh lẽo thổi áo choàng nàng phần phật.
Nheo mắt nhìn người đứng bên cạnh, áo dài màu xanh lá cây khoác áo bông gấm màu sẫm, trên đầu còn đội mũ lông, đang tươi cười nhìn nàng.
Bạch Ngọc An nhớ hắn, lần trước là quản gia ra cửa nghênh đón nàng.
Nàng thấy trên người quản gia toàn là tuyết, đứng trong tuyết lạnh đến mặt đỏ bừng, bèn tiến lên một bước hỏi: “Có chuyện gì?”
Lâm quản gia nhìn Bạch Ngọc An trước mặt, một thân công phục như trúc thanh nhã đứng giữa gió tuyết, y phục bay phần phật, dường như không cảm thấy lạnh, ung dung bình tĩnh, dáng người tao nhã.
Trong lòng hắn thêm vài phần kính nể đối với văn nhân, mỉm cười nói: “Đại nhân nhà ta mời Bạch đại nhân qua dùng bữa.”
Bạch Ngọc An không khỏi nhớ tới chuyện hôm qua, sắc mặt liền thay đổi.
Nàng khẽ nhíu mày suy nghĩ một lát, nhìn A Đào đang cầm ô bên cạnh, nhận lấy ô từ tay nàng nói: “Ngươi vào trước đi.”
A Đào nhìn quản gia đối diện, lúc này cũng không nói thêm gì nữa, đắp áo choàng cho Bạch Ngọc An, gật đầu đi vào sân.
Bạch Ngọc An cầm ô nhìn quản gia, giọng nói ôn hòa nhưng lại có vài phần lạnh nhạt: “Làm phiền dẫn đường.”
Lâm quản gia vội vàng làm lễ mời, đi ở phía trước.
Bạch Ngọc An kéo áo choàng đi phía sau, trời gió tuyết tự nhiên là lạnh, nắm ô đến các đốt ngón tay đã lạnh cóng, gần như không cầm nổi cán ô, nàng chỉ đành đổi tay khác.
Sân của Bạch Ngọc An tuy sát vách với phủ Thẩm, nhưng phủ Thẩm quá lớn, đi bộ đến cửa cũng mất một lúc lâu.
Bậc thang đá trước cửa đã phủ đầy tuyết, Lâm quản gia nhỏ giọng nói bên cạnh: “Bạch đại nhân đi chậm thôi.”
Bạch Ngọc An cúi đầu im lặng, đặt chân lên liền phát ra tiếng xào xạc.
Bước qua hai bậc cửa, sân trước là hồ nước cầu nhỏ, hai bên cây tùng cổ thụ cao lớn, xanh tươi giữa tuyết trắng xóa, thỉnh thoảng trên cành cây lại rơi xuống lớp tuyết không chịu nổi.
Chỉ là ban đêm đèn đuốc ở sân trước không sáng tỏ, lúc sáng lúc tối không nhìn rõ toàn cảnh, Bạch Ngọc An chỉ liếc nhìn vài lần, rồi lại đi theo quản gia sang con đường nhỏ bên cạnh.
Phủ Thẩm này không giống bố cục vuông vức của nhà bình thường, sân nhỏ cũng không có quy luật gì, ngược lại là đình đài lầu các xen lẫn giữa núi non giả hồ nước, khá tao nhã.
Con đường nhỏ quanh co u tĩnh, hai bên đều trồng cây mơ, Bạch Ngọc An cầm ô nhìn vào màn đêm, ngoài ánh đèn của quản gia, xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy mùi hương hoa mơ thoang thoảng.
Sau khi Vương Uyển Thanh đi rồi, Đàm thị đi đến trước mặt Bạch Ngọc An, lấy khăn chấm nước mắt, vẻ mặt buồn bã nói: “Uyển Thanh có làm loạn không? Con đừng trách nó.”
Bạch Ngọc An thu lại cảm xúc lắc đầu: “Ta tất nhiên sẽ không trách nó.”
Đàm thị gật đầu, lại nhỏ giọng nói: “Sáng mai chúng ta sẽ đi, chúng ta biết tâm ý của con, con cũng không cần đến tiễn, tránh cho Uyển Thanh nhìn thấy con lại làm loạn.”
Bạch Ngọc An im lặng, khẽ gật đầu.
Lại nói thêm hai câu, Bạch Ngọc An nhìn bóng lưng rời đi trước mặt, lại nhìn tấm biển trên cửa.
Vật thị nhân phi.
A Đào ngồi trong xe ngựa, thấy Bạch Ngọc An đứng ở cửa phủ Thái phó mãi không nhúc nhích, liền vội vàng cầm ô xuống xe ngựa.
Ô che trên đầu Bạch Ngọc An, nàng nhỏ giọng nói: “Công tử, lên xe ngựa thôi.”
Bạch Ngọc An đầu đầy tuyết trắng, cúi đầu vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn vào màn đêm thở ra một hơi, im lặng một lúc rồi mới lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, A Đào thấy Bạch Ngọc An dựa vào thành xe không nói lời nào, liền cởi áo choàng cho nàng, phủi sạch tuyết trên đó, rồi đắp lên người Bạch Ngọc An.
Đến sân, Bạch Ngọc An và A Đào vừa xuống xe ngựa, phía sau liền truyền đến một giọng nói: “Bạch đại nhân.”
Bạch Ngọc An cầm áo choàng trên tay, trong ngõ gió tuyết lạnh lẽo thổi áo choàng nàng phần phật.
Nheo mắt nhìn người đứng bên cạnh, áo dài màu xanh lá cây khoác áo bông gấm màu sẫm, trên đầu còn đội mũ lông, đang tươi cười nhìn nàng.
Bạch Ngọc An nhớ hắn, lần trước là quản gia ra cửa nghênh đón nàng.
Nàng thấy trên người quản gia toàn là tuyết, đứng trong tuyết lạnh đến mặt đỏ bừng, bèn tiến lên một bước hỏi: “Có chuyện gì?”
Lâm quản gia nhìn Bạch Ngọc An trước mặt, một thân công phục như trúc thanh nhã đứng giữa gió tuyết, y phục bay phần phật, dường như không cảm thấy lạnh, ung dung bình tĩnh, dáng người tao nhã.
Trong lòng hắn thêm vài phần kính nể đối với văn nhân, mỉm cười nói: “Đại nhân nhà ta mời Bạch đại nhân qua dùng bữa.”
Bạch Ngọc An không khỏi nhớ tới chuyện hôm qua, sắc mặt liền thay đổi.
Nàng khẽ nhíu mày suy nghĩ một lát, nhìn A Đào đang cầm ô bên cạnh, nhận lấy ô từ tay nàng nói: “Ngươi vào trước đi.”
A Đào nhìn quản gia đối diện, lúc này cũng không nói thêm gì nữa, đắp áo choàng cho Bạch Ngọc An, gật đầu đi vào sân.
Bạch Ngọc An cầm ô nhìn quản gia, giọng nói ôn hòa nhưng lại có vài phần lạnh nhạt: “Làm phiền dẫn đường.”
Lâm quản gia vội vàng làm lễ mời, đi ở phía trước.
Bạch Ngọc An kéo áo choàng đi phía sau, trời gió tuyết tự nhiên là lạnh, nắm ô đến các đốt ngón tay đã lạnh cóng, gần như không cầm nổi cán ô, nàng chỉ đành đổi tay khác.
Sân của Bạch Ngọc An tuy sát vách với phủ Thẩm, nhưng phủ Thẩm quá lớn, đi bộ đến cửa cũng mất một lúc lâu.
Bậc thang đá trước cửa đã phủ đầy tuyết, Lâm quản gia nhỏ giọng nói bên cạnh: “Bạch đại nhân đi chậm thôi.”
Bạch Ngọc An cúi đầu im lặng, đặt chân lên liền phát ra tiếng xào xạc.
Bước qua hai bậc cửa, sân trước là hồ nước cầu nhỏ, hai bên cây tùng cổ thụ cao lớn, xanh tươi giữa tuyết trắng xóa, thỉnh thoảng trên cành cây lại rơi xuống lớp tuyết không chịu nổi.
Chỉ là ban đêm đèn đuốc ở sân trước không sáng tỏ, lúc sáng lúc tối không nhìn rõ toàn cảnh, Bạch Ngọc An chỉ liếc nhìn vài lần, rồi lại đi theo quản gia sang con đường nhỏ bên cạnh.
Phủ Thẩm này không giống bố cục vuông vức của nhà bình thường, sân nhỏ cũng không có quy luật gì, ngược lại là đình đài lầu các xen lẫn giữa núi non giả hồ nước, khá tao nhã.
Con đường nhỏ quanh co u tĩnh, hai bên đều trồng cây mơ, Bạch Ngọc An cầm ô nhìn vào màn đêm, ngoài ánh đèn của quản gia, xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy mùi hương hoa mơ thoang thoảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.