Chương 89: Quyển 3 - Chương 89
Nguyệt Hạ Tang
13/01/2018
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: DLinh
Beta: Chi
*****
Con Brontosaurus hình như đã bị cắn chết này có chiều dài ít nhất cũng phải ba mươi thước ——
Kẹo que của “ông chú kì quặc” thật là đáng sợ quá.
Hai ngày trước đó, Louis còn nhắc tới việc muốn ăn thịt Brontosaurus, đề nghị này ngay lập tức đã bị Mạnh Cửu Chiêu pia bỏ (*), có điều vì tuân theo tôn chỉ “Kantus không muốn ăn Brontosaurus không phải là con Kantus tốt”, cậu vẫn ra sức khen ngợi lý tưởng đầy tham vọng ấy của Louis, bên cạnh đó còn tỏ ý, nếu sau này Louis thật sự có thể săn được một con Brontosaurus, cậu nhất định sẽ dùng nhiều loại phương thức khác nhau từ chưng hấp khô nướng sấy đủ loại để giúp nó chế biến con Brontosaurus kia ← Đương nhiên với điều kiện trước hết là cậu vẫn còn sống.
(*) Pia: tiến hành chỉ đạo (thường dùng trong việc duyệt kịch truyền thanh trên mạng)
Có điều, ông chú kì quặc này đang có ý gì thế? Chính mình ăn trứng của nó, thế mà nó lại mời mình ăn thịt?
Việc này… Việc này việc này việc này…
Nghĩ lại một chút tới phần mặt đất chứa đầy vỏ trứng kia, con khủng long này sẽ không cho rằng mình và Louis chính là con nó đã phá xác thành công chứ?
Chưa tính tới Louis, bản thân hình dáng của cậu khi lớn lên có chút nào giống con của chủng tộc nó sao?
Sống đến tận bây giờ, lần thứ hai bị khủng long coi thành con rồi chăm sóc, Mạnh Cửu Chiêu hết sức nghi ngờ về vấn đề tướng mạo của mình.
Cuối cùng, Mạnh Cửu Chiêu và Louis vấn lấy kẹo que của ông chú kì quặc.
Bị ông chú kì quặc nhìn chằm chằm, tuy rằng bọn cậu được phép tự do hoạt động nhưng chỉ được trong phạm vi cái đuôi của ông chú thôi, nếu vượt quá giới hạn này, sẽ bị nhốt lại vào phòng tối nhỏ, khi đi ra, cả một người sẽ dính toàn nước miếng.
Không được chạy quá xa đồng nghĩa với việc bọn chúng không có cách tự do đi săn (← Tuy rằng lúc trước cũng chẳng săn được), sau một ngày từ chối, tới khi ông chú kì quặc đưa kẹo que ra một lần nữa, hai đứa trẻ liếc nhau một cái, rồi nhào tới gặm.
“Thịt Brontosaurus ngon thật nhỉ ~”, miệng vẫn còn đang phồng đầy thức ăn, Mạnh Cửu Chiêu quay sang nói với Louis.
“Chiếp ~” Louis cực kì tán thành, “Chiếp chiếp ~” ← Ăn đồ người ta săn trước, sau này sẽ ăn cái chúng ta tự săn nhé!
“Được ~”
Hai đứa trẻ ăn hết cả một cái bắp chân Brontosaurus, sau đó, lại cùng ông chú kì quặc quay trở về hang ==///
Nơi quay lại chính xác là hiện trường vụ án trộm trứng lúc trước của bọn cậu ==///
Vỏ trứng đã được dọn dẹp sạch sẽ, bên trong còn có thêm giường cỏ mới được làm, dùng miệng tha hai đứa trẻ thả lên trên chỗ đống cỏ được đắp dày lên, ông chú khủng long kì quặc nằm phủ phục xuống, đầu lại lần nữa dán trên mặt đất cạnh đống cỏ.
Thân thể của nó quá to lớn, tốn mất một khoảng thời gian rất lâu nó mới có thể kéo nửa người trước vào được bên trong, phần mông và đuôi cuối cùng chỉ đành để ở ngoài, cánh co lại đã chạm đến tận đỉnh hang, nhìn qua đã thấy tư thế này không hề thoải mái, nhưng mà ông chú kì quặc chẳng hề để bụng, nó mở to đôi mắt hoàng kim của mình quan sát hai đứa trẻ đang ngồi trên đống cỏ, dáng vẻ trông rất hưởng thụ.
Tuy rằng đã chén sạch một cái chân Brontosaurus, nhưng Louis không phải là đứa nhóc có thể dễ dàng bị mua chuộc như thế. Đối diện với cặp mắt màu vàng to đùng kia, nó hơi dịch người sang một chút, quay cái mông lại vào mặt đối phương.
“Chiếp chiếp?” Sau này chúng ta sẽ là con nó sao? Louis trông qua có vẻ không vui, xem ra không chỉ Mạnh Cửu Chiêu, ngay cả Louis cũng cảm thấy con khủng long này không hề có thái độ đối địch với hai đứa nó.
“Phải… Chắc là… Có thể như thế… đấy?” Mạnh Cửu Chiêu lo lắng suy nghĩ, thành thật mà nói, cậu cũng không hiểu ý của con khủng long này.
“Chiếp chiếp… Chiếp…” Nhưng mà tớ không muốn gọi nó là papa, vì tâm tình sa sút, phần lông mao trên đỉnh đầu Louis cũng rủ xuống.
“Tớ cũng không muốn…” Bị tâm trạng của Louis ảnh hưởng, Mạnh Cửu Chiêu cũng hơi suy sụp, tuy rằng ông chú kì quái này đích thực là đại gia, luôn phóng khoáng tặng thịt Brontosaurus cho bọn cậu ăn, nhưng trong lòng cậu, bất kể ra sao con khủng long này cũng không bằng Black và White. Bản thân không chỉ là một thiếu niên đơn thuần mà còn có cả kí ức từ kiếp trước, Black và White đã dùng tình yêu thuần túy chiếm được sự thừa nhận của Mạnh Cửu Chiêu, sự thừa nhận này được tích góp từng chút một theo thời gian, sẽ không xảy ra lần thứ hai.
“Chúng ta hãy cho nó một cái tên, rồi từ nay về sau sẽ gọi nó như thế được không?” Không có cách chạy trốn, cũng không muốn nhận một con khủng long xa lạ làm cha, Mạnh Cửu Chiêu nghĩ ra một cách để trung hòa cả hai.
Thế là, ông chú kì quặc có tên của chính mình —— Mãnh.
Cái tên này bắt nguồn từ họ của Mạnh Cửu Chiêu, mặt khác còn vì tiếng kêu của con khủng long này là “mon… mon”, nghe phát âm rất giống nhau.
(*) Mãnh – 猛 – M ě ng có cách đọc gần giống
Sống cùng với Mãnh mấy ngày, Mạnh Cửu Chiêu đã hoàn toàn mất đi cảm giác tội lỗi vì ăn mất trứng của nó, phương thức giáo dưỡng con nhỏ của Mãnh thật sự quá thô bạo! Với cách nuôi dưỡng này của nó, dù hai quả trứng có phá vỏ đi ra được chắc chắn cũng chẳng sống nổi bao lâu.
Mãnh rất chú trọng việc ăn thức ăn tươi, nếu một ngày không có thức ăn tươi sống nó liền ra ngoài tìm, không có ngoại lệ! Trong việc săn bắt, nó là một thợ săn cừ khôi, trong tay luôn có sẵn nguồn nguyên liệu nấu ăn hảo hạng, tuy nhiên nó hoàn toàn không phải một đầu bếp giỏi ╮(╯▽╰)╭
Phương pháp xử lí con mồi của nó chỉ có một kiểu duy nhất: Xé ra, lấy thịt, băm vụn.
Thịt Brontosaurus vào ngày đầu titieendo đã qua mấy ngày không được ăn thịt, Mạnh Cửu Chiêu hoàn toàn coi như cá mà chén sạch trong sự sung sướng.
Thịt Triceptor (*) ở ngày thứ hai, còn ngon hơn cả cá sống nên Mạnh Cửu Chiêu vẫn ăn hết ngon lành.
(*) Tam giác long – Triceptor:
Sau đó, đến ngày thứ ba… vốn đã quen với thức ăn đã qua chế biến, Mạnh Cửu Chiêu thực sự không còn cách nào chịu được việc ăn thịt sống qua ngày, cậu nhóm lên một đống lửa.
Vất vả lắm lửa mới cháy lớn, Mạnh Cửu Chiêu đang định nướng thịt trên đấy, nào ngờ ngay một giây sau, đuôi của Mãnh đập xuống từ trên trời, ngọn lửa cứ thế bị dập tắt.
Mạnh Cửu Chiêu và Louis cũng nhanh chóng được Mãnh ngậm tha sang bên cạnh.
Thôi được rồi, dã thú nào mà chả sợ lửa.
Cưỡng ép trẻ nhỏ ăn thịt sống đã đành, đằng này nó còn bắt trẻ em làm một số việc không thể tưởng tượng được.
Nó sẽ ném một cục đá ra ngoài, rồi bắt Louis và Mạnh Cửu Chiêu chạy tới mang trở về (囧)
~Nó sẽ ăn hết con mồi sau đó đặc biệt để giành lại phần xương, cuối cùng bắt hai đứa cùng nó gặm hết phần xương đó (囧)
~Rốt cuộc, sau hai ngày bị hành hạ, nhìn thấy Louis đang phấn khích nhặt cục đá ở bên cạnh, Mạnh Cửu Chiêu mới bừng tỉnh:
Ném đá lăn = chơi đùa
Gặm xương = đánh răng
Trong giây phút hiểu ra, Mạnh Cửu Chiêu quả thực muốn khóc: Phương thức giáo dục của ông chú kì quái quá tàn nhẫn, cậu là người địa cầu cơ mà, không chịu nổi đâu
~Cách vui đùa của ông chú kì quái cũng rất đáng sợ, có vài lần nó thậm chí còn tha mấy con khủng long bị thương về, để con mồi chơi trò đuổi bắt với đám trẻ!
Nó cực kì hưởng thụ cảnh đám nhỏ vừa bị đuổi vừa kêu gào oai oái, sau đó ngay trước lúc đám trẻ bị khủng long nhào tới cắn bị thương, nó sẽ cắn đứt cổ con mồi.
Mỗi ngày trôi qua, cả người Mạnh Cửu Chiêu đều mệt lả.
Cuối cùng cũng có một ngày, Mãnh phát hiện ra dù cho ném cục đá kiểu gì đi chăng nữa Mạnh Cửu Chiêu cũng sẽ không chạy theo mang trở về, Mãnh vội vàng ném một khúc xương ra, sau đó, khúc xương ấy bị Mạnh Cửu Chiêu lạnh nhạt đá trở về, lúc này ông chú kì quái rốt cuộc mới chú ý tới tình trạng sa sút của Mạnh Cửu Chiêu.
Không để ý tới khúc xương trên mặt đất, Mãnh ngậm Mạnh Cửu Chiêu lên.
Phát hiện Mãnh chỉ ngậm Mạnh Cửu Chiêu mà không đoái hoài đến mình, Louis vội vã chạy tới, gấp rút chen vào miệng Mãnh.
Ông chú kì quái bỏ hai đứa nhóc lên trên lưng mình, ngay lúc Mạnh Cửu Chiêu đang kinh hồn bạt vía vì độ cao từ lưng khủng long đến mặt đất thì Mãnh bất thình lình đập cánh, nó bay lên!
Đại bàng một ngàytheo gió bay lên, xông thẳng tới trời cao vạn dặm (*).
(*) Nguyên văn: Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý – Trích “Thượng Lý Ung” của Lý Bạch
( Cả bài: Đại bàng một ngày cùng gió bay lên
Cưỡi trên gió lốc, bay thẳng lên chín vạn dặm
Nếu như gió ngừng mà hạ cánh
Vẫn có thể khuấy động nước biển xanh)
Nhà thơ tự so sánh mình với chim đại bàng, miêu tả một cách phóng đại, cho mình có thể bay lên rất cao, nhờ đó mà tô đậm khí thế hào húng, lý tưởng cao đẹp trong tâm hồn ông. Lý tưởng chỉ đợi thời cơ tới để thi triển, bộc lộ hết tài năng.
Bỗng nhiên Mạnh Cửu Chiêu mơ màng nghĩ tới một câu nói như thế.
Choáng váng nhìn từng lớp khí trắng vụt qua bên cạnh người mình, hiện giờ… bọn cậu đang ở trên mây sao?
Chờ… một chút —— trên mây? Vậy phải cao đến thế nào chứ?
“Ôi mẹ ơi
~~” dè dặt nhìn xuống dưới một cái, Mạnh Cửu Chiêu hét lên một tiếng thảm thiết.
Hiểu lầm rằng Mạnh Cửu Chiêu đang thể hiện sự phấn kích, ông chú kì quái càng tích cực bay cao hơn, nó cố ý thể hiện kĩ thuật bay cao siêu trên không trung của mìnhtrước mặt hai đứa nhóc.
Nôn ra rồi lại ói, sau mấy lần suýt nữa bị Mãnh đánh rơi, Mạnh Cửu Chiêu mệt mỏi gào thét trong lòng: Loại trò chơi cấp bậc SM này, phải là đứa trẻ thích chịu ngược mới bằng lòng vui đùa đi…
Sau đó, ngay một giây sau, cậu liền thấy đứa trẻ “siêu thích chịu ngược” kia ——
Louis vỗ vỗ cái cánh, miệng chiêm chiếp không ngừng, thực sự là dáng vẻ phấn khích tột độ của một con gà.
囧
Thôi được rồi.
Giờ phút này, Mạnh Cửu Chiêu cực kì thấu hiểu: Là con người sống một cuộc đời khủng long, cuộc sống thực sự quá khó khăn.
Ai đã từng nôn đều biết, nôn tới một mức nhất định, sẽ không nôn ra nổi nữa (←囧! Nói thừa!)
Lau miệng, Mạnh Cửu Chiêu mệt mỏi nằm trên người Mãnh.
Bầu trời thật là xanh.
Từng đám mây trắng xốp như bông là là bay lượn ở xung quanh, dường như không xa lắm, cảm tưởng như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào. Mà thực tế, Mạnh Cửu Chiêu cũng sờ được vào mây thật, nó mang đến một cảm giác ẩm ướt. Chỉ trong chớp mắt, Mãnh chở bọn cậu bay xuyên qua mây, rồi chẳng bao lâu sau lại chui ra ngoài.
Cảm nhận được sự hưng phấn của Louis, Mãnh khẽ kêu lên một tiếng, mang bọn cậu lao xuống với tốc độ cao ——
Bọn họ lao thật nhanh xuống dưới, cảm giác có thể chạm vào mây nhanh chóng biến mất, lúc này Mạnh Cửu Chiêu thế mà lại có chút mất mát. Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu đã chẳng còn thời gian mà mất mát, Mãnh đang chở bọn chúng lao xuống một bầy khủng long bay cỡ nhỏ!
Dùng tốc độ nhanh như chớp cắn một con khủng long có cánh nhỏ, Mãnh tiện tay vứt con mồi lên sau lưng cho đám trẻ chơi đùa.
Sau đó nó lại nhàn nhã tiếp tục bay dạo.
Ánh mặt trời khi hoàng hôn phủ xuống một tầng sáng hiền hòa, khiến cả thân hình toàn màu đen của Mãnh cũng được dát một lớp vàng mỏng, nhất là phần cánh, dưới ánh mặt trời, đã hoàn toàn biến thành màu vàng.
Nó bay lúc cao lúc thấp, hai đứa ở trên lưng nó cứ xô tới xô lui.
Chòng chành bay trên không … Mạnh Cửu Chiêu chợt nhớ tới có lần cũng được “bay” trên lưng Black và White.
Khi ấy, chắc hẳn Black và Whie cũng muốn chơi trò “bay bay” như thế cùng bọn chúng nhỉ?
Thực sự bay lên tận mây xanh, đón ánh lấy ánh mặt trời, tung cánh mà chao liệng.
Thực sự ngồi trên khoảng lưng rắn chắc bay lên, ngạo nghễ quan sát chúng sinh bên dưới.
Hai đám mây trên trời bên kia hình như giống Black và White… Nhìn hai đám mây lơ lửng giữa bầu trời cao xanh, Mạnh Cửu Chiêu hình như đột nhiên thấy được bóng dáng của hai con Kantus trưởng thành đang chao liệng giữa trời không.
“Bay cao lên một chút! Bay về phía kia!” Cậu chợt ngồi phắt dậy, vỗ mạnh lên lưng người bên dưới, cố gắng khiến Mãnh bay về chỗ chỉ định.
Mạnh Cửu Chiêu không biết đối phương có nghe hiểu ý mình không, nhưng mà thực sự sau đó, đối phương đã bay về phía kia!
Louis rốt cuộc cũng thấy hai đám mây kia.
“Chiếp chiếp! Chiếp!” Đúng là papa! Là papa!
Nó kích động nhảy cỡn lên trên lưng Mãnh.
Mãi đến tận lúc này, Mạnh Cửu Chiêu mới nhận ra mình nhớ Black và White đến nhường nào.
Cậu vốn cho rằng mình đã là người lớn, ở trước mặt đứa trẻ thực sự như Louis, cậu phải cố gắng đè nén cảm xúc của mình, dằn xuống nỗi nhớ của mình, nhưng, nhớ nhung vẫn chẳng thể kiềm chế được. Hình bóng bọn họ đã in sâu trong trái tim cậu, dù cho chỉ là một đám mây có hình dáng na ná, vẫn dễ dàng khơi gợi lên những tình tự sâu nhất trong lòng cậu.
“Chiếp! Chiếp chiếp chiếp!” Đám mây này là Sita! Kia là Sall! Còn có một đám nữa! Đúng là Andy này!
Mạnh Cửu Chiêu chưa từng chứng kiến một Louis nói nhiều đến vậy, nó hưng phấn chỉ vào những đám mây trên trời, mỗi một đám lại gọi ra một cái tên tương ứng của ai đó trong bộ lạc.
Thì ra Louis cũng cực kì cực kì nhớ nhà.
Hai đứa trẻ cùng nhau bàn tán về hình dáng những đám mây, bọn cậu nhiệt tình đặt cho mỗi đám mây một cái tên của mọi người trong bộ lạc, không bỏ sót một ai, ngay cả ba gốc cây nhỏ nhà Tuyết Hoa, bọn cậu cũng tìm được đám mây tương tự.
Giữa lúc bọn chúng đang bàn luận, Mãnh càng ngày càng bay cao, cuối cùng, nó bay tới chỗ bọn chúng chỉ. Sau đó, cái cánh khổng lồ khẽ đập một cái, hai đám mây “Black” và “White” khiến hai đứa xôn xao nửa ngày trong nháy mắt liền…
Tan thành mây khói.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xuất phát từ sự tưởng tượng của người phía trên:
Cảnh một:
Khủng long xa lạ: Quay về kiểm tra một chút xem trứng nở chưa.
Bọn nhóc trụi lông: ⊙▽⊙!!!!
Khủng long xa lạ: A ~(≧▽≦)/~ ( Đây nhất định là đứa con Khủng Long thần đã ban tặng)
Cảnh hai:
Khủng long xa lạ: Muốn chơi đùa cùng đám khủng long con ^O^
Vậy là bắt đầu trò chơi đuổi bắt cùng đám nhóc trụi lông.
Khủng long nọ: Các con của mình thật sự khỏe mạnh (vui mừng)
Đám nhóc trụi lông: 〒_〒〒_〒〒_〒
Hi hi hi hi thật là sướng!
PS: Kantus chắc là từ Tacus tiến hóa, việc này xảy ra từ rất nhiều năm trước kỷ Jura, giống loài này đã tiến hóa từ lâu!
Edit: DLinh
Beta: Chi
*****
Con Brontosaurus hình như đã bị cắn chết này có chiều dài ít nhất cũng phải ba mươi thước ——
Kẹo que của “ông chú kì quặc” thật là đáng sợ quá.
Hai ngày trước đó, Louis còn nhắc tới việc muốn ăn thịt Brontosaurus, đề nghị này ngay lập tức đã bị Mạnh Cửu Chiêu pia bỏ (*), có điều vì tuân theo tôn chỉ “Kantus không muốn ăn Brontosaurus không phải là con Kantus tốt”, cậu vẫn ra sức khen ngợi lý tưởng đầy tham vọng ấy của Louis, bên cạnh đó còn tỏ ý, nếu sau này Louis thật sự có thể săn được một con Brontosaurus, cậu nhất định sẽ dùng nhiều loại phương thức khác nhau từ chưng hấp khô nướng sấy đủ loại để giúp nó chế biến con Brontosaurus kia ← Đương nhiên với điều kiện trước hết là cậu vẫn còn sống.
(*) Pia: tiến hành chỉ đạo (thường dùng trong việc duyệt kịch truyền thanh trên mạng)
Có điều, ông chú kì quặc này đang có ý gì thế? Chính mình ăn trứng của nó, thế mà nó lại mời mình ăn thịt?
Việc này… Việc này việc này việc này…
Nghĩ lại một chút tới phần mặt đất chứa đầy vỏ trứng kia, con khủng long này sẽ không cho rằng mình và Louis chính là con nó đã phá xác thành công chứ?
Chưa tính tới Louis, bản thân hình dáng của cậu khi lớn lên có chút nào giống con của chủng tộc nó sao?
Sống đến tận bây giờ, lần thứ hai bị khủng long coi thành con rồi chăm sóc, Mạnh Cửu Chiêu hết sức nghi ngờ về vấn đề tướng mạo của mình.
Cuối cùng, Mạnh Cửu Chiêu và Louis vấn lấy kẹo que của ông chú kì quặc.
Bị ông chú kì quặc nhìn chằm chằm, tuy rằng bọn cậu được phép tự do hoạt động nhưng chỉ được trong phạm vi cái đuôi của ông chú thôi, nếu vượt quá giới hạn này, sẽ bị nhốt lại vào phòng tối nhỏ, khi đi ra, cả một người sẽ dính toàn nước miếng.
Không được chạy quá xa đồng nghĩa với việc bọn chúng không có cách tự do đi săn (← Tuy rằng lúc trước cũng chẳng săn được), sau một ngày từ chối, tới khi ông chú kì quặc đưa kẹo que ra một lần nữa, hai đứa trẻ liếc nhau một cái, rồi nhào tới gặm.
“Thịt Brontosaurus ngon thật nhỉ ~”, miệng vẫn còn đang phồng đầy thức ăn, Mạnh Cửu Chiêu quay sang nói với Louis.
“Chiếp ~” Louis cực kì tán thành, “Chiếp chiếp ~” ← Ăn đồ người ta săn trước, sau này sẽ ăn cái chúng ta tự săn nhé!
“Được ~”
Hai đứa trẻ ăn hết cả một cái bắp chân Brontosaurus, sau đó, lại cùng ông chú kì quặc quay trở về hang ==///
Nơi quay lại chính xác là hiện trường vụ án trộm trứng lúc trước của bọn cậu ==///
Vỏ trứng đã được dọn dẹp sạch sẽ, bên trong còn có thêm giường cỏ mới được làm, dùng miệng tha hai đứa trẻ thả lên trên chỗ đống cỏ được đắp dày lên, ông chú khủng long kì quặc nằm phủ phục xuống, đầu lại lần nữa dán trên mặt đất cạnh đống cỏ.
Thân thể của nó quá to lớn, tốn mất một khoảng thời gian rất lâu nó mới có thể kéo nửa người trước vào được bên trong, phần mông và đuôi cuối cùng chỉ đành để ở ngoài, cánh co lại đã chạm đến tận đỉnh hang, nhìn qua đã thấy tư thế này không hề thoải mái, nhưng mà ông chú kì quặc chẳng hề để bụng, nó mở to đôi mắt hoàng kim của mình quan sát hai đứa trẻ đang ngồi trên đống cỏ, dáng vẻ trông rất hưởng thụ.
Tuy rằng đã chén sạch một cái chân Brontosaurus, nhưng Louis không phải là đứa nhóc có thể dễ dàng bị mua chuộc như thế. Đối diện với cặp mắt màu vàng to đùng kia, nó hơi dịch người sang một chút, quay cái mông lại vào mặt đối phương.
“Chiếp chiếp?” Sau này chúng ta sẽ là con nó sao? Louis trông qua có vẻ không vui, xem ra không chỉ Mạnh Cửu Chiêu, ngay cả Louis cũng cảm thấy con khủng long này không hề có thái độ đối địch với hai đứa nó.
“Phải… Chắc là… Có thể như thế… đấy?” Mạnh Cửu Chiêu lo lắng suy nghĩ, thành thật mà nói, cậu cũng không hiểu ý của con khủng long này.
“Chiếp chiếp… Chiếp…” Nhưng mà tớ không muốn gọi nó là papa, vì tâm tình sa sút, phần lông mao trên đỉnh đầu Louis cũng rủ xuống.
“Tớ cũng không muốn…” Bị tâm trạng của Louis ảnh hưởng, Mạnh Cửu Chiêu cũng hơi suy sụp, tuy rằng ông chú kì quái này đích thực là đại gia, luôn phóng khoáng tặng thịt Brontosaurus cho bọn cậu ăn, nhưng trong lòng cậu, bất kể ra sao con khủng long này cũng không bằng Black và White. Bản thân không chỉ là một thiếu niên đơn thuần mà còn có cả kí ức từ kiếp trước, Black và White đã dùng tình yêu thuần túy chiếm được sự thừa nhận của Mạnh Cửu Chiêu, sự thừa nhận này được tích góp từng chút một theo thời gian, sẽ không xảy ra lần thứ hai.
“Chúng ta hãy cho nó một cái tên, rồi từ nay về sau sẽ gọi nó như thế được không?” Không có cách chạy trốn, cũng không muốn nhận một con khủng long xa lạ làm cha, Mạnh Cửu Chiêu nghĩ ra một cách để trung hòa cả hai.
Thế là, ông chú kì quặc có tên của chính mình —— Mãnh.
Cái tên này bắt nguồn từ họ của Mạnh Cửu Chiêu, mặt khác còn vì tiếng kêu của con khủng long này là “mon… mon”, nghe phát âm rất giống nhau.
(*) Mãnh – 猛 – M ě ng có cách đọc gần giống
Sống cùng với Mãnh mấy ngày, Mạnh Cửu Chiêu đã hoàn toàn mất đi cảm giác tội lỗi vì ăn mất trứng của nó, phương thức giáo dưỡng con nhỏ của Mãnh thật sự quá thô bạo! Với cách nuôi dưỡng này của nó, dù hai quả trứng có phá vỏ đi ra được chắc chắn cũng chẳng sống nổi bao lâu.
Mãnh rất chú trọng việc ăn thức ăn tươi, nếu một ngày không có thức ăn tươi sống nó liền ra ngoài tìm, không có ngoại lệ! Trong việc săn bắt, nó là một thợ săn cừ khôi, trong tay luôn có sẵn nguồn nguyên liệu nấu ăn hảo hạng, tuy nhiên nó hoàn toàn không phải một đầu bếp giỏi ╮(╯▽╰)╭
Phương pháp xử lí con mồi của nó chỉ có một kiểu duy nhất: Xé ra, lấy thịt, băm vụn.
Thịt Brontosaurus vào ngày đầu titieendo đã qua mấy ngày không được ăn thịt, Mạnh Cửu Chiêu hoàn toàn coi như cá mà chén sạch trong sự sung sướng.
Thịt Triceptor (*) ở ngày thứ hai, còn ngon hơn cả cá sống nên Mạnh Cửu Chiêu vẫn ăn hết ngon lành.
(*) Tam giác long – Triceptor:
Sau đó, đến ngày thứ ba… vốn đã quen với thức ăn đã qua chế biến, Mạnh Cửu Chiêu thực sự không còn cách nào chịu được việc ăn thịt sống qua ngày, cậu nhóm lên một đống lửa.
Vất vả lắm lửa mới cháy lớn, Mạnh Cửu Chiêu đang định nướng thịt trên đấy, nào ngờ ngay một giây sau, đuôi của Mãnh đập xuống từ trên trời, ngọn lửa cứ thế bị dập tắt.
Mạnh Cửu Chiêu và Louis cũng nhanh chóng được Mãnh ngậm tha sang bên cạnh.
Thôi được rồi, dã thú nào mà chả sợ lửa.
Cưỡng ép trẻ nhỏ ăn thịt sống đã đành, đằng này nó còn bắt trẻ em làm một số việc không thể tưởng tượng được.
Nó sẽ ném một cục đá ra ngoài, rồi bắt Louis và Mạnh Cửu Chiêu chạy tới mang trở về (囧)
~Nó sẽ ăn hết con mồi sau đó đặc biệt để giành lại phần xương, cuối cùng bắt hai đứa cùng nó gặm hết phần xương đó (囧)
~Rốt cuộc, sau hai ngày bị hành hạ, nhìn thấy Louis đang phấn khích nhặt cục đá ở bên cạnh, Mạnh Cửu Chiêu mới bừng tỉnh:
Ném đá lăn = chơi đùa
Gặm xương = đánh răng
Trong giây phút hiểu ra, Mạnh Cửu Chiêu quả thực muốn khóc: Phương thức giáo dục của ông chú kì quái quá tàn nhẫn, cậu là người địa cầu cơ mà, không chịu nổi đâu
~Cách vui đùa của ông chú kì quái cũng rất đáng sợ, có vài lần nó thậm chí còn tha mấy con khủng long bị thương về, để con mồi chơi trò đuổi bắt với đám trẻ!
Nó cực kì hưởng thụ cảnh đám nhỏ vừa bị đuổi vừa kêu gào oai oái, sau đó ngay trước lúc đám trẻ bị khủng long nhào tới cắn bị thương, nó sẽ cắn đứt cổ con mồi.
Mỗi ngày trôi qua, cả người Mạnh Cửu Chiêu đều mệt lả.
Cuối cùng cũng có một ngày, Mãnh phát hiện ra dù cho ném cục đá kiểu gì đi chăng nữa Mạnh Cửu Chiêu cũng sẽ không chạy theo mang trở về, Mãnh vội vàng ném một khúc xương ra, sau đó, khúc xương ấy bị Mạnh Cửu Chiêu lạnh nhạt đá trở về, lúc này ông chú kì quái rốt cuộc mới chú ý tới tình trạng sa sút của Mạnh Cửu Chiêu.
Không để ý tới khúc xương trên mặt đất, Mãnh ngậm Mạnh Cửu Chiêu lên.
Phát hiện Mãnh chỉ ngậm Mạnh Cửu Chiêu mà không đoái hoài đến mình, Louis vội vã chạy tới, gấp rút chen vào miệng Mãnh.
Ông chú kì quái bỏ hai đứa nhóc lên trên lưng mình, ngay lúc Mạnh Cửu Chiêu đang kinh hồn bạt vía vì độ cao từ lưng khủng long đến mặt đất thì Mãnh bất thình lình đập cánh, nó bay lên!
Đại bàng một ngàytheo gió bay lên, xông thẳng tới trời cao vạn dặm (*).
(*) Nguyên văn: Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý – Trích “Thượng Lý Ung” của Lý Bạch
( Cả bài: Đại bàng một ngày cùng gió bay lên
Cưỡi trên gió lốc, bay thẳng lên chín vạn dặm
Nếu như gió ngừng mà hạ cánh
Vẫn có thể khuấy động nước biển xanh)
Nhà thơ tự so sánh mình với chim đại bàng, miêu tả một cách phóng đại, cho mình có thể bay lên rất cao, nhờ đó mà tô đậm khí thế hào húng, lý tưởng cao đẹp trong tâm hồn ông. Lý tưởng chỉ đợi thời cơ tới để thi triển, bộc lộ hết tài năng.
Bỗng nhiên Mạnh Cửu Chiêu mơ màng nghĩ tới một câu nói như thế.
Choáng váng nhìn từng lớp khí trắng vụt qua bên cạnh người mình, hiện giờ… bọn cậu đang ở trên mây sao?
Chờ… một chút —— trên mây? Vậy phải cao đến thế nào chứ?
“Ôi mẹ ơi
~~” dè dặt nhìn xuống dưới một cái, Mạnh Cửu Chiêu hét lên một tiếng thảm thiết.
Hiểu lầm rằng Mạnh Cửu Chiêu đang thể hiện sự phấn kích, ông chú kì quái càng tích cực bay cao hơn, nó cố ý thể hiện kĩ thuật bay cao siêu trên không trung của mìnhtrước mặt hai đứa nhóc.
Nôn ra rồi lại ói, sau mấy lần suýt nữa bị Mãnh đánh rơi, Mạnh Cửu Chiêu mệt mỏi gào thét trong lòng: Loại trò chơi cấp bậc SM này, phải là đứa trẻ thích chịu ngược mới bằng lòng vui đùa đi…
Sau đó, ngay một giây sau, cậu liền thấy đứa trẻ “siêu thích chịu ngược” kia ——
Louis vỗ vỗ cái cánh, miệng chiêm chiếp không ngừng, thực sự là dáng vẻ phấn khích tột độ của một con gà.
囧
Thôi được rồi.
Giờ phút này, Mạnh Cửu Chiêu cực kì thấu hiểu: Là con người sống một cuộc đời khủng long, cuộc sống thực sự quá khó khăn.
Ai đã từng nôn đều biết, nôn tới một mức nhất định, sẽ không nôn ra nổi nữa (←囧! Nói thừa!)
Lau miệng, Mạnh Cửu Chiêu mệt mỏi nằm trên người Mãnh.
Bầu trời thật là xanh.
Từng đám mây trắng xốp như bông là là bay lượn ở xung quanh, dường như không xa lắm, cảm tưởng như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào. Mà thực tế, Mạnh Cửu Chiêu cũng sờ được vào mây thật, nó mang đến một cảm giác ẩm ướt. Chỉ trong chớp mắt, Mãnh chở bọn cậu bay xuyên qua mây, rồi chẳng bao lâu sau lại chui ra ngoài.
Cảm nhận được sự hưng phấn của Louis, Mãnh khẽ kêu lên một tiếng, mang bọn cậu lao xuống với tốc độ cao ——
Bọn họ lao thật nhanh xuống dưới, cảm giác có thể chạm vào mây nhanh chóng biến mất, lúc này Mạnh Cửu Chiêu thế mà lại có chút mất mát. Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu đã chẳng còn thời gian mà mất mát, Mãnh đang chở bọn chúng lao xuống một bầy khủng long bay cỡ nhỏ!
Dùng tốc độ nhanh như chớp cắn một con khủng long có cánh nhỏ, Mãnh tiện tay vứt con mồi lên sau lưng cho đám trẻ chơi đùa.
Sau đó nó lại nhàn nhã tiếp tục bay dạo.
Ánh mặt trời khi hoàng hôn phủ xuống một tầng sáng hiền hòa, khiến cả thân hình toàn màu đen của Mãnh cũng được dát một lớp vàng mỏng, nhất là phần cánh, dưới ánh mặt trời, đã hoàn toàn biến thành màu vàng.
Nó bay lúc cao lúc thấp, hai đứa ở trên lưng nó cứ xô tới xô lui.
Chòng chành bay trên không … Mạnh Cửu Chiêu chợt nhớ tới có lần cũng được “bay” trên lưng Black và White.
Khi ấy, chắc hẳn Black và Whie cũng muốn chơi trò “bay bay” như thế cùng bọn chúng nhỉ?
Thực sự bay lên tận mây xanh, đón ánh lấy ánh mặt trời, tung cánh mà chao liệng.
Thực sự ngồi trên khoảng lưng rắn chắc bay lên, ngạo nghễ quan sát chúng sinh bên dưới.
Hai đám mây trên trời bên kia hình như giống Black và White… Nhìn hai đám mây lơ lửng giữa bầu trời cao xanh, Mạnh Cửu Chiêu hình như đột nhiên thấy được bóng dáng của hai con Kantus trưởng thành đang chao liệng giữa trời không.
“Bay cao lên một chút! Bay về phía kia!” Cậu chợt ngồi phắt dậy, vỗ mạnh lên lưng người bên dưới, cố gắng khiến Mãnh bay về chỗ chỉ định.
Mạnh Cửu Chiêu không biết đối phương có nghe hiểu ý mình không, nhưng mà thực sự sau đó, đối phương đã bay về phía kia!
Louis rốt cuộc cũng thấy hai đám mây kia.
“Chiếp chiếp! Chiếp!” Đúng là papa! Là papa!
Nó kích động nhảy cỡn lên trên lưng Mãnh.
Mãi đến tận lúc này, Mạnh Cửu Chiêu mới nhận ra mình nhớ Black và White đến nhường nào.
Cậu vốn cho rằng mình đã là người lớn, ở trước mặt đứa trẻ thực sự như Louis, cậu phải cố gắng đè nén cảm xúc của mình, dằn xuống nỗi nhớ của mình, nhưng, nhớ nhung vẫn chẳng thể kiềm chế được. Hình bóng bọn họ đã in sâu trong trái tim cậu, dù cho chỉ là một đám mây có hình dáng na ná, vẫn dễ dàng khơi gợi lên những tình tự sâu nhất trong lòng cậu.
“Chiếp! Chiếp chiếp chiếp!” Đám mây này là Sita! Kia là Sall! Còn có một đám nữa! Đúng là Andy này!
Mạnh Cửu Chiêu chưa từng chứng kiến một Louis nói nhiều đến vậy, nó hưng phấn chỉ vào những đám mây trên trời, mỗi một đám lại gọi ra một cái tên tương ứng của ai đó trong bộ lạc.
Thì ra Louis cũng cực kì cực kì nhớ nhà.
Hai đứa trẻ cùng nhau bàn tán về hình dáng những đám mây, bọn cậu nhiệt tình đặt cho mỗi đám mây một cái tên của mọi người trong bộ lạc, không bỏ sót một ai, ngay cả ba gốc cây nhỏ nhà Tuyết Hoa, bọn cậu cũng tìm được đám mây tương tự.
Giữa lúc bọn chúng đang bàn luận, Mãnh càng ngày càng bay cao, cuối cùng, nó bay tới chỗ bọn chúng chỉ. Sau đó, cái cánh khổng lồ khẽ đập một cái, hai đám mây “Black” và “White” khiến hai đứa xôn xao nửa ngày trong nháy mắt liền…
Tan thành mây khói.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xuất phát từ sự tưởng tượng của người phía trên:
Cảnh một:
Khủng long xa lạ: Quay về kiểm tra một chút xem trứng nở chưa.
Bọn nhóc trụi lông: ⊙▽⊙!!!!
Khủng long xa lạ: A ~(≧▽≦)/~ ( Đây nhất định là đứa con Khủng Long thần đã ban tặng)
Cảnh hai:
Khủng long xa lạ: Muốn chơi đùa cùng đám khủng long con ^O^
Vậy là bắt đầu trò chơi đuổi bắt cùng đám nhóc trụi lông.
Khủng long nọ: Các con của mình thật sự khỏe mạnh (vui mừng)
Đám nhóc trụi lông: 〒_〒〒_〒〒_〒
Hi hi hi hi thật là sướng!
PS: Kantus chắc là từ Tacus tiến hóa, việc này xảy ra từ rất nhiều năm trước kỷ Jura, giống loài này đã tiến hóa từ lâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.